“Đúng, Giai Nghi.” Cô nhoẻn miệng cười, dù không cười thực tâm nhưng vẫn rất khả ái và có duyên.
“Giai Nghi là ai vậy cô gái?” Ông ta hơi cúi người xuống một chút, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Triệu Đình Đình. Cái tên Giai Nghi ông ta thậm chí còn chưa từng nghe qua, lại nói Giai Nghi là mẹ của Lục Niên?
Sống đến hơn bốn mươi năm không lẽ lão già này còn không biết em gái mình tên gì? Từ khi nào ông ta có thêm một đứa em gái tên Giai Nghi và cậu em rể Sở Minh Thành vậy, Lâm Bác là tên chết tiệt nào ông ta cũng chưa từng nghe. Ả đàn bà này không biết là ai mà một mực nhận Lục Niên là con trai của Sở Minh Thành, liệt kê một hàng dài người thân của thằng bé ra như thể rất quen thuộc vậy mà không hề biết ngay từ đầu Lục Niên đã không phải là người của Sở Minh Thành.
Ông ta càng dùng con ngươi đau buốt đó nhìn cô thì Triệu Đình Đình càng cảm thấy nguyện ý. Chắc chắn ông ta đã không thể phản biện thêm điều gì khi cô nói ra cả mẹ và bác ruột của Hựu Hựu là ai. Giờ có lẽ im lặng là đang tìm cách nói nào hợp lý nhất để đối kháng cô đây mà. Dù có đánh cô thêm thì cô cũng không sợ đâu.
Triệu Đình Đình đây cả đời này không biết sợ ai nếu bản thân mình không sai...ngoại trừ một người.
Nghĩ đến người đó mắt cô lại buồn buồn. Sở Minh Thành, anh đang ở đâu?
“Cô có vẻ tự tin quá nhỉ? Mẹ của Lục Niên đúng là có chữ ‘Giai’, nhưng không phải Giai Nghi.”
“Sao?” Triệu Đình Đình mở to tròng mắt nhìn thái độ tự tin của tên tự xưng là bang chủ đó. Ông ta quay lại nhìn Hựu Hựu vẫn an phận trên tay người của mình, mày hơi chau lại.
Đám người của ông ta từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, đủ để biết đối với tên bang chủ tôn trọng và trung thành cỡ nào.
“Đưa thằng bé vào trong, xử lý vết thương.” Ông ta phất tay ra lệnh cho đàn em của mình, bọn họ hiểu chuyện lập tức gật đầu tuân lệnh rồi lần lượt đi theo phía sau tên đang cõng Hựu Hựu.
Vậy mà ông ta cũng định xoay người đi luôn.
“Khoan đã, ý của ông là gì?” Cô cao giọng ngăn lại bước chân của tên bang chủ, nói nửa vời rồi bỏ đi là sao chứ, ít nhất cũng phải đưa ra một lời giải thích minh bạch. Nói như vậy khiến cô không an lòng chút nào, ý của ông ta mẹ của Hựu Hựu không phải Giai Nghi mà là một người khác cũng có tên đệm là ‘Giai’ ư?
Trên đời này thực sự có sự trùng hợp vậy sao? Không thể nào, Hựu Hựu là con của Sở Minh Thành và người phụ nữ tên Giai Nghi cơ mà, chính cậu ta đã thừa nhận Sở Minh Thành là bố của mình, cho dù bị ngốc thì Hựu Hựu lẽ nào còn không nhận ra được đâu là bố ruột của mình.
Ông ta quả nhiên dừng chân, liếc xéo mắt lại, vết sẹo trên mặt ông ta có phần hồng lên vì phẫn nộ. “Cô là gì của Lục Niên?” Câu hỏi của ông ta mang theo sự cảnh báo không hề nhẹ. Tựa rằng chỉ cần một câu nói nữa của Triệu Đình Đình cũng mất kiên nhẫn rút súng bắn chết cô vậy.
Cô hít một ngụm khí lạnh đến buốt óc, hơi rùng mình đối diện với ánh mắt của ông ta. Cơn gió thổi qua da thịt cô như muốn trêu ghẹo càng làm cho tim cô đập nhanh hơn. Cô là gì của Hựu Hựu? Vợ...hay người dưng? Đối với cậu ta cô còn chưa đối tốt một lần. Cũng chưa thực hiện tròn nghĩa vụ vợ chồng…
“Tôi…” Cô tránh đi ánh mắt đó, miệng nhi nhí những lời khó nghe.”Là vợ của Hựu Hựu.”
Không cần nhìn tên bang chủ đó cô cũng biết ông ta kinh ngạc cỡ nào. Ông ta chăm chăm vào cô như sinh vật lạ, soi xét lại toàn bộ cô và đánh giá qua loa. Ông ta tự hỏi Lục Niên đã cưới vợ từ khi nào?
Sau khi Sở Minh Thành bắt có thằng bé đi thì từ đó đến nay ông vẫn không ngừng cập nhật tin tức của hắn ta, không hề đề cập đến chuyện Lục Niên lấy vợ, mặc dù có chuyện Sở Minh Thành thừa nhận Hựu Hựu là con trai mình.
Vậy mà có một số kẻ ngốc tin lời hắn ta nói. Có là nhà khoa học đại tài cũng không thể khiến một thằng nhóc 12 tuổi làm bố!
Tuy vậy nhìn Triệu Đình Đình không giống như đang nói dối, có khi nào là do Sở Minh Thành tiêm những thứ trái sự thật vào não cô ta? Ngay cả Lục Niên cũng rất kỳ lạ, nó không được giống như người bình thường. Trốn tránh sau lưng phụ nữ là điều đáng xấu hổ nhất mà một người đàn ông không nên làm, nhưng khi gặp ông, thằng bé lại trốn phía sau ả đàn bà này như con chuột cống vậy.
Vợ của Lục Niên, chính là cháu dâu của ông rồi? Vậy thì từ từ thuần giáo.
“Mẹ của nó...là.”
Từng câu từng chữ của ông ta cứ mãi in sâu trong tâm trí cô, lời nói tuy bình thản nhưng được cô lắng nghe vang đến tận óc, rốt cuộc thì mẹ Hựu Hựu là ai? Tất cả có như những gì tên bang chủ này nói không?
“Lục...Giai…”
Lục Giai...Lục Giai gì? Triệu Đình Đình hồi hộp đến nỗi nghe được nhịp tim mình qua đường mạch máu dẫn lên não.
“Tâm.” Câu chữ cuối cùng của ông ta cuối cùng cũng đã thốt ra nguyên vẹn, nhắc đến tên của em giá mình dường như không khiến ông ta vui hơn, thay vào đó là sự oan ức cùng thương cảm.
Còn Triệu Đình Đình, kể khi cái tên hoàn chỉnh được thốt ra cô như người hóa đá, cô tự hỏi mình...Lục Giai Tâm là ai? Cái tên lạ lùng này cô chưa từng nghe qua.
Có một lần trước khi bị Sở Minh Thành chen ngang cuộc trò chuyện giữa cô và Hựu Hựu, cậu ta có ngập ngừng nửa cái tên của mẹ mình cho cô nghe, nhưng chỉ nhắc đến chữ Giai thì Sở Minh Thành từ đâu đã chen vào ngăn đoạn. Vì người phụ nữ đã từng bên Sở Minh Thành tên Giai Nghi nên cô đã không nghi ngờ đoán mẹ cậu ta là Giai Nghi, lẽ nào cô đã nhầm lẫn?
“Lục Giai Tâm...Lục Giai Tâm…” Triệu Đình Đình như người mất hồn nhẩm đi nhẩm lại cái tên một cách ngớ ngẩn. Vậy thì, đúng như ông ta nói, Sở Minh Thành không phải bố của Hựu Hựu sao, Sở Minh Thành sát hại cả gia tộc họ Lục gì đó ư?
Tên bang chủ nhìn Triệu Đình Đình hồi lâu, mày hơi nhướng lên. Sau khi nghe cái tên Lục Giai Tâm có vẻ như cô ta không được bình tĩnh cho lắm. Sốc vậy sao? Ông ta cũng không ngờ rằng tên tiểu tử đã ám sát cả gia đình Lục Niên, hại người trong gia tộc ông không có chỗ dung thân lại dám bịa chuyện như vậy. Giai Nghi là cái thá gì, cái tên mới nghe đã thấy chói tai.
“‘Đem cô ta vào trong.”
“Vâng bang chủ.”
Đám người đó lần lượt đi theo sau ông ta, hai người còn lại kéo xốc cánh tay của Triệu Đình Đình để đi vào sâu bên trong lâu đài cũ kỹ đó. Cô đã quên mất cơn đau rồi, cô thậm chí không nhận biết được đây là mơ hay thực, giống như một người hoàn toàn mất đi xúc cảm. Chỉ là lời nói của một kẻ vô danh hữu thực không đáng tin, cô nhất định đợi Sở Minh Thành cho mình một câu trả lời chính đáng.
Khập khiễng đi sâu vào biệt thực lúc này cô mới biết vẽ bề ngoài của lâu đài là hoàn toàn trá hình bên trong. Bên trong lâu đài rất sạch sẽ, tuy không có nhiều đồ đắt tiền những cách bài trí lại rất quy củ và sang trọng.
Tên bang chủ ngồi xuống chiếc ghế, đúng như một vị đứng đầu, ghế của ông ta bên ngoài là gỗ đắt tiền, phủ lên trên là một lớp da hổ rất chân thật. Ông ta nhướng mày ra hiệu cho đàn em của mình buông tay Triệu Đình Đình ra, ép cô phải quỳ trước mặt mình.
Hựu Hựu nằm trên chiếc ghế dài bằng lông thú bên cạnh ông ta, mắt vẫn nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự, có một người đang băng bó vết thương trên đầu cho cậu ta cẩn trọng.
“Nó mang dòng máu của một thủ lĩnh, không chết được.” Thấy Triệu Đình Đình nhìn Lục Niên ông ta lập tức lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Triệu Đình Đình quỳ dưới đất không quá ba giây liền ngồi bệt xuống tránh đi cái chân đau của mình, mắt ngấn lệ chua xót. Có khi nào sau này chân cô mãi mãi bị như vậy không? Cô thấy không ổn chút nào.
Hựu Hựu có lẽ không sao đâu nhỉ...ngốc thật, bình hoa đó cứng như vậy, lại đập sau gáy cậu ta, không chết thì cũng bị ngốc thêm rồi. Ông ta cứ liên tục nhận Hựu Hựu là người thừa kế với dòng máu thủ lĩnh như tên điên, không có chứng cứ gì xác thực cả.
“Không phục?” Biểu hiện không quan tâm đến lời người khác nói của Triệu Đình Đình khiến ông ta nhăn mặt.
Triệu Đình Đình không trả lời, càng không gật đầu hay lắc đầu gì hết. Cô chỉ hơi cúi đầu xoa xoa lên chân đau của mình bằng bàn tay mềm dịu, hơi sức đâu chơi với kẻ bệnh chứ.
“Bên trái cô.”
Bên trái? Triệu Đình Đình ngẩng lên nhìn tên bang chủ rồi nhìn bên ngực trái mình, không có gì cả. Ông ta đột nhiên nói bên trái, cô còn tưởng váy mình dính gì hoặc có gì hay ho.
“Không phải trên người cô, mà là ở trên tường.” Ông ta hắng giọng, nhẫn nhịn cơn phẫn nộ chỉ tay lên bức tường gần đó, một bức tường rất cao và lớn.
Theo hướng tay của ông ta, cô hơi ngoái đầu sang bên trái của mình, bất giác mắt mở to hơn nhìn vào một bức ảnh lớn nhất trong số những bức ảnh gia đình treo trên tường. Ảnh có lẽ được bảo quản rất kỹ lưỡng, nhìn trông có vẻ chụp đã khá lâu nhưng không có lấy một hạt bụi.
“Hựu Hựu!” Cô vội muốn đứng dậy đến xem kỹ bức ảnh nhưng rồi lại ngồi xuống vì chân nhói.
Trước mắt cô là bức ảnh gồm có ba người. Đúng hơn là giống một gia đình, không những vậy, người đàn ông đang khoác vai người phụ nữ kia chẳng phải Hựu Hựu sao? Cô gái đó tay bế một đứa nhóc vài tháng tuổi, hai người họ cười rất đẹp, khí chất hơn người, quần áo mặc sao cũng giống...người hoàng tộc.
Nhưng tại sao Hựu Hựu lại có mặt trong bức ảnh đó? Hơn nữa nhìn cũng trưởng thành hơn bây giờ rất nhiều. Nhìn họ cứ như vợ chồng vậy.
“Ha…” Ông ta cười khẩy,đưa mắt nhìn bức ảnh lạnh giọng. “Đúng sai luôn tồn tại trên cõi đời này, đi một vòng rồi cũng sẽ về quỹ đạo của nó.”
Cô vẫn không chú ý đến chất giọng đầy ngụ ý của ông ta, đôi mi cong lay động không kiềm chế được, mặt cũng tái đi ba phần. Tại sao...tại sao hình của Hựu Hựu lại ở đây.
“Đó là Lục Giai Tâm và Lục Long. Bố mẹ ruột thịt của Lục Niên, người thừa kế tiếp theo của gia tộc họ Lục.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...