…Tại nhà Lâm Ảnh…
Sau khi kết thúc bữa ăn tối mừng Phong Vũ Thần trở về nước, mọi người bây giờ cũng đã bắt đầu tụ họp ở phòng khách.
Nhận thấy bầu không khí lúc này có phần hơi không tự nhiên, cô cất lời xua tan sự im lặng ngượng ép này
“Vũ Thần, dự định về nước lần này của anh là gì thế?”
“Di Nhược hỏi phải, lần về nước này cậu đã có dự tính gì chưa?” Tiểu Ảnh gật đầu đồng tình với câu hỏi của cô.
Vũ Thần không vội trả lời, trầm ngâm nhìn cô gái vừa mới hỏi anh câu vừa rồi nhưng xem ra cô gái nhỏ trước mặt anh có vẻ không quan tâm đến đáp án cho lắm, miệng vẫn đang hoạt động hết công suất với đĩa trái cây mà Dao Dao vừa mới gọt, vừa ăn vừa đưa ngón trỏ lên ngầm tán thưởng là trái cây khá là tươi ngon.
Trong vô thức anh lại nở nụ cười ngọt ngào, nhìn dáng vẻ ham ăn này của cô với ánh mắt ấm áp, nhưng sau đó cũng nhanh chóng thu lại tâm tình vừa rồi của mình, đáp lại câu hỏi lúc nãy với thanh âm có chút bất lực pha lẫn sư thất vọng
“Dự tính? Vốn dĩ là có nhưng ngay thời điểm này đã không còn cần thiết nữa rồi”
Nhận được câu nói này của anh, mọi người đang có mặt trong phòng bất giác lại rơi vào trạng thái im lặng, gương mặt ai cũng như có ngàn câu hỏi cần lời giải.
“Dự định ban đầu đó của anh là gì vậy?” Cô ngây ngốc vừa cắn miếng táo, vừa hỏi một cách rất tự nhiên
[ Thật ra là anh về để thực hiện lời hứa đợi khi em 20 tuổi, anh sẽ cầu hôn em, nhưng xem ra…]
Vốn định nói ra những lời đó ngay lúc này, nhưng bất giác lại thôi, lời hứa trẻ con lúc nhỏ thì mấy ai xem là thật được, có lẽ cô cũng đã quên từ lâu rồi, lời hứa này cứ để một mình anh nhớ là đã đủ rồi.
Anh không thể nói ra những lời thật lòng đó, chỉ đành mượn cớ công việc
“Chi nhánh bên này của tập đoàn anh đang xảy ra chút vấn đề, anh về đây giải quyết nhưng bây giờ anh lại nhận được thông báo là mọi chuyện đã ổn rồi.
Tuy có chút tổn thất nhưng không sao, không đến mức ảnh hưởng lớn đến tập đoàn mẹ.”
“Công ty bên này của cậu xảy ra vấn đề gì thế” Tử Thiên có chút lo lắng hỏi
“À, hôm qua bị hacker đột nhập vào trang dữ liệu nội bộ, làm lộ một số hợp đồng bảo mật, nhưng may mắn là đã giải quyết được rồi”
“Này, tập đoàn cậu cũng có công ty bên này à? Giờ tớ mới biết luôn đấy” Cô vẫn là dáng vẻ vừa nhai, vừa nói
“Chị à, tập đoàn người ta là tập đoàn xuyên quốc gia đó chị”
Dao Dao ngồi im lặng như tượng bây giờ cũng đã cất lời vì dáng vẻ tối cổ này của cô-Người chị dâu dao Dao đây đã đến lúc phải phổ cặp lại kiến thức xã hội cho cô rồi
“Này, công ty bên này của anh tên gì vậy.
Thật là muốn tìm thông tin của tên hacker giỏi giang đến nỗi bẻ khóa bảo mật của công ty anh ghê”
“Tues…Công ty anh bên này tên Tues”
“Khụ…khụ…khụ…”
“Này cậu có sau không, làm gì mà đến nỗi sặc như thế chứ.
Đúng là hậu đậu mà” Tiểu Ảnh vừa đưa khăn giấy cho cô, lại vừa không ngừng trách móc.
Cô ho đến đỏ mặt nhưng vẫn không quên đưa ánh mắt thăm dò anh, thâm tâm cô đang cầu mong là đừng để bị phát hiện, Tues đó chẳng phải là công ty mà ả tiểu tam Y Na đang làm hay sao, ý định ban đầu của cô là chỉ để cảnh cáo ả ta đừng rãnh rỗi mà đi phá hoại hạnh phúc người khác, nhưng nào ngờ, cô lại vô tình chơi lớn đến mức gián tiếp hack cả tập đoàn lớn của Vũ Thần cơ chứ…
“Không phát hiện…không phát hiện...cây ngay không sợ chết đứng … đúng ...!đúng …bình tĩnh nào Di Nhược, hít đều thở đều”
Thấy cô liên tục nói gì đó, Dao Dao có chút hơi tò mò
“Này Di Nhược…cậu đang lẫm nhẩm gì thế”
“À…không gì không gì…chỉ là nước cam này cậu pha hơi chua nên tớ mới bị sặc thôi…”
“Chua liên quan gì đến chuyện cậu bị sặc…vô lí thật”
“Nước bình thường mà…” Tiểu Ảnh uống một ngụm kiểm tra rồi nghiêng đầu khó hiểu nói
…Tập đoàn BK…
Tọa lạc giữa lòng trung tâm thành phố ồn ào, hoa lệ, từng dòng xe vẫn đang không ngừng đổ về con đường chính, hướng thẳng về đoạn đường cao tốc di chuyển… ai cũng mang nỗi niềm mong muốn mau chóng về đến nhà thì đâu đó giữa thành phố Bạch Yên náo nhiệt này, các đèn trong tập đoàn BK cao đến chọc trời này vẫn còn bật sáng, ai cũng bận rộn đến mức quên cả thời gian…
Cốc…cốc…cốc…
“Từ tổng, đây là bản kế hoạch mà họ đã sửa theo yêu cầu của anh” Lăng Triệt chuyên nghiệp cất giấu bộ dạng mệt mỏi của mình mà nhẹ nhàng đặt sấp tài liệu lên bàn.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhận sấp tài liệu tài liệu trước mặt, lướt mắt nhìn một lúc, thái độ lập tức trở nên tức giận, ném mạnh sấp tài liệu xuống sàn, quát lớn
“Gọi bọn họ đến phòng họp”
Hắn chỉ bỏ lại duy nhất một câu cho Lăng Triệt, rồi ngồi bật dậy đi ra khỏi phòng.
Thấy hành động này của hắn, Lăng Triệt bất giác thở dài, lo lắng thay cho số phận của bọn người ban kế hoạch.
……Tại phòng họp….
Chưa đầy 5 phút, các trưởng phòng của ban kế hoạch đã đứng ngay ngắn trước mặt hắn, ai cũng không dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu chờ hắn mắng
Bầu không khí căng thẳng cứ như thế mà trôi qua hơn 10 phút, hắn vẫn xoay ghế hướng về cửa kính sát đất mà không nói bất cứ câu nào, chỉ nghe tiếng bật lửa lên xuống phát ra từ bàn tay trái của hắn…Một lúc thật lâu, cuối cùng hắn cũng đã cất lời
“Bây giờ là mấy giờ?”
Nghe hắn hỏi câu hỏi như thế, ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau, không một ai trong số bọn họ đáp lại lời hắn, chỉ biết bặm môi, cúi đầu hướng mắt nhìn dưới sàn.
Nhận được sự im lặng phía sau, lúc này hắn mới xoay ghế lại đối diện với những nhân viên ‘ưu tú’ này, đồng thời ném mạnh sấp tài liệu mà Lăng Triệt vừa đưa lúc nãy vào sọt rác một cách không nhân nhượng, đôi mày hắn chau lại, quát lớn
“Nói…các người bị câm hết rồi à?”
“Thưa…thưa…Từ tổng, bây giờ đã hơn 22 giờ…” Một nhân viên trong số bọn họ sợ hãi lên tiếng
“Tôi cần cụ thể là mấy giờ?!!” hắn lại cất giọng tức giận
“Vâng…thưa…thưa Từ tổng, bây giờ là 22 giờ 35 phút”
“Lúc chiều hôm qua tôi đã cho các người cơ hội sửa lại.
Rốt cuộc trong suốt hơn 24 tiếng này, các người đang cho tôi xem cái thứ rác rửi gì đây… Lương tôi trả cho các người thấp lắm sau… Lúc tuyển dụng trong CV các người đã viết gì, đã hứa, đã nguyện vọng gì trong đó, nổ lực của các người là tạo ra những kế hoạch cũ rich, theo lối cũ mà ngay cả một người không theo chuyên ngành cũng có thể nghĩ ra phải không?”
“Từ tổng, xin ngài hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội” một nữ nhân viên trong số bọn họ sợ hãi lên tiếng
“Cơ hội!!?? Các người muốn cơ hội thế nào? Vừa ngồi tám chuyện vừa vẫn được có lương hay là lên mạng gõ vài dòng từ khóa rồi sao chép toàn bộ ý tưởng của công ty khác rồi đưa cho tôi đọc…Tấm bằng thạc sĩ, tiến sĩ này của các người hãy mang về mà đóng lên tường làm tranh treo đi…Tập đoàn tôi không cần đám nhân viên vô dụng như các người…Lăng Triệt!!”
“Vâng, Từ tổng”
“Ngày mai tôi không muốn thấy đám não tàn này xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa…”
Nói xong câu, hắn mạnh bạo cầm áo vest bước ra khỏi phòng, tiến thẳng vào thang máy vip, thuận tay bấm tầng 1.
Vẫn như cũ, thang máy vừa mở cửa thì chiếc Bugatti La Voatio Noire lúc sáng này của hắn cũng đã được Lăng Triệt chuyên nghiệp đỗ sẵn phía trước, mang tâm trạng bực tức phóng xe hướng về đoạn đường cao tốc với tốc độ nhanh nhất.
Đi được một lúc, hắn lại bất giác chuyển xe hướng về làn đường số 9 ( đường đi đến biển Hải Đông)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...