Sói Vương Bất Bại

"Đương nhiên, đương nhiên phải nói xin lỗi rồi."

Quản lý Lý lấy lại tinh thần, cầm lấy tay Lâm Hàn, mặt đầy áy náy nói: "Em Hàn, vừa rồi là do chị không đúng, làm việc thiếu cân nhắc không có điều tra rõ ràng đã tùy ý kết luận, khiến em phải chịu oan."

"Để em chịu oan ức rồi."

"Nhưng em yên tâm, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, chị nhất định sẽ thay em đòi lại công bằng." %3D

Nói rồi cô ta nhìn sang chị Mai đang giống như người điên, nói: "Tôi thông báo, từ hôm nay trở đi, Lê Mai bị đuổi việc, còn em Lâm Hàn được trở thành nhân viên chính thức, đồng thời tiếp nhận vị trí của Lê Mai, trở thành trưởng ban tiêu thụ mới của cửa hàng 4S chúng ta."

Tình thế hoàn toàn đảo ngược!

Mới vừa rồi còn muốn đuổi việc Lâm Hàn, bây giờ lại biến thành đuổi việc Lê Mai, còn Lâm Hàn thì trong rủi có may, kiếp nạn được hóa giải, không chỉ có bảo vệ được công việc mà còn được thăng chức nữa!

Sa thải một nhân viên, thăng chức một trưởng ban tiêu thụ mới, quản lý Lý có quyền hạn này!

"Thật... Thật ạ?"

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Hàn ửng đỏ, kích động ghê gớm, cô ấy là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, hiện tại phần công việc này ổn định cuộc sống, nếu không vào lúc đại học, cô ấy học chính là quản trị kinh doanh cũng

(Sói Vương Bất Bại)

sẽ không tới cửa hàng Bentley 4S này thử việc.

Do cuộc sống xô đẩy thôi!

"Đương nhiên là thật."

Không biết quản lý Lý vô tình hay cố ý nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút, cười nói: "Sau này chúng ta chị em một nhà, cùng góp sức vì công ty, tuyệt đối đừng có khách sáo với chị, có cái gì không hiểu hoặc là có người bắt nạt em, em cứ tới tìm chị."


Giọng nói dịu dàng cứ như thật sự là chị em ruột thịt...

Tiêu Nhất Thiên không chịu được liếc mắt một cái, ĐM, da mặt người phụ nữ này cũng không tệ, đã bốn mươi tuổi, chênh lệch bao nhiêu thế hệ với Lâm Hàn, vậy mà cũng là cùng một dạng người với chị Mai, mở miệng ra là em Lâm Hàn làm như thân thiết lắm.

Có thể ở giữa biển người kiếm cơm quả nhiên đều là hồ ly thành tinh, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!

Nơi có phụ nữ thì luôn có lắm thị phi!

Tiêu Nhất Thiên đã từng ra chiến trường, cũng từng là một đại ca giang hồ, mà ở bên trong cái cửa hàng 4S Bentley không chút thu hút nào như nơi đây cũng là một cái giang hồ nhỏ.

Người lăn lộn trong giang hồ, làm gì có ai chưa từng bị đánh?

Đơn giản chính là mày đâm tao một nhát, tao đâm lại mày một nhát, vì lợi ích của bản thân mà đâm đến đâm tới, ai cười đến cuối cùng thì người đó chiến thắng.

"Chị Lâm Hàn, chúc mừng nha!"

"Trước kia đều do chúng tôi không tốt. Là chúng tôi bị ma quỷ ám ảnh, bị cái bà tám Lê Mai kia mê hoặc với lừa gạt nên đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị, chị làm người lớn rộng lượng tuyệt đối đừng chấp nhặt với bọn em."

"Vừa vặn đã tới giờ tan việc, chúng ta mời chị Lâm Hàn ăn cơm có được không? Thứ nhất là đền tội với chị Lâm Hàn, thứ hai chúc mừng chị Lâm Hàn thăng chức!"

Mấy nhân viên nữ bán hàng kia cũng nhao nhao vây lại.

Cô một lời tôi một câu, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên lấy lòng thì lấy lòng, mở miệng ra là chị Lâm Hàn, không có chút nào không hài hòa, còn cái người chị Mai lúc trước các cô coi như trung tâm, bây giờ trong miệng mấy người bọn họ lại trở thành một bà tám đáng chết tội ác tày trời!

Đây chính là nhân tính!

Xu lợi tránh hại, lòng người khó dò!

Lê Mai ngồi ở trên người đàn ông trẻ tuổi cào mặt nửa ngày, mệt mỏi thở hồng hộc, ngừng lại, lúc đầu nghĩ nghỉ một lát, thở một hơi, nhưng nghe được sau lưng truyền đến những âm thanh này. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đáy lòng phát lạnh, cũng không biết sức lực ở đâu đến liền giơ tay lên hung hăng cào vào cổ người đàn ông trẻ tuổi.


"Khốn nạn!"

Vừa cào vừa mắng, không biết là đang mắng người đàn ông trẻ tuổi hay là đang mắng mấy cô nhân viên bán hàng thấy lợi quên nghĩa.

"Anh ơi, cứu tôi, cứu tôi với."

Người đàn ông trẻ tuổi khóc, lần này là khóc thật.

Vì đau mà khóc!

Tiêu Nhất Thiên xoay mặt sang hướng khác coi như không nhìn thấy. Trong đám người, Lâm Hàn bị quản lý Lý và mấy cô nhân viên bán hàng kia vây vào giữa giống như sao vây quanh trăng, giờ phút này trong lòng cô ấy vừa vui mừng vừa lo lắng, đương nhiên trong lúc nhất thời cô ấy chưa kịp thích ứng với chuyển biến cực lớn này.

Một lát sau Lâm Hàn xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nơi khóe mắt nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tiêu Nhất Thiên, cảm kích nói: "Ngài Tiêu, cảm ơn ngài!"

Không có thêm lời thừa thãi nào.

Bởi vì cô ấy biết, ơn lớn như thế cô ấy căn bản không thể báo đáp được!

Trong lòng cô ta đương nhiên hiểu rõ thái độ của quản lý Lý thay đổi hoàn

toàn là do có sự tồn tại của Tiêu Nhất Thiên ở đây, còn mấy cô nhân viên kia thay đổi thái độ là vì quản lý Lý coi trọng cô ta.

Cho nên, cuối cùng, tất cả chuyện này đều là Tiêu Nhất Thiên thay cô ấy dành được. Anh không chỉ giúp cô ấy giải thích sự thật và lấy lại trong sạch, còn giúp cô ấy một bước lên trời, gặp dữ hóa lành!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên nghĩ thầm: "Cảm ơn cái gì chứ? Ai bảo cô là dì nhỏ của tôi chứ?"

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy Tiêu Nhất Thiên cũng không vội vã nói ra quan hệ với Lâm Hàn.


"Ngài Tiêu, không biết tôi xử lý như thế ngài có hài lòng không?"

Quản lý Lý cũng đi tới.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiêu Nhất Thiên, trong lòng cũng đều hiểu quản lý Lý là biết rõ còn cố hỏi. Cô ta đang ra vẻ, đang muốn anh khen ngợi cô ta, Lâm Hàn đã được thăng chức anh còn chỗ nào không hài lòng nữa chứ?

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại lắc đầu.

"Không hài lòng."

Vẫn là ba chữ này.

Âm thanh không lớn, hững hờ như mây trôi nước chảy lại làm cho tất cả mọi người không chịu được mà tim đập mạnh, khóe miệng co giật.

Nhất là mấy cô nhân viên bán hàng hai mặt nhìn nhau. Sắc mặt một người so với một người càng khó coi hơn, trong lòng bọn họ tự nhủ, người đàn ông trẻ tuổi đã bị ăn đòn, Lê Mai bị sa thải, chỉ có mấy người bọn họ bình yên vô sự, sẽ không phải là anh còn muốn ra tay với bọn họ đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, lòng đã như tro nguội!

Nếu như Tiêu Nhất Thiên thật muốn trả thù bọn họ, bọn họ căn bản khó

mà chống đỡ!

Lâm Hàn sững sờ, hiển nhiên cũng ý thức được điểm này nên vội nói: "Ngài Tiêu, thật ra các cô ấy đối với tôi... Đối với tôi rất tốt..."

(Sói Vương Bất Bại)

"Ngài không cần..."

Lâm Hàn là một cô gái rất hiền lành, cô ấy muốn mở miệng xin tha giúp

mấy người bọn họ.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm khó bọn họ."


Tiêu Nhất Thiên biết Lâm Hàn nghĩ sai, thế là cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía quản lý Lý, anh chỉ vào chiếc xe Bentley tốc độ cao mà người đã ông lúc

nãy định mua, thuận miệng nói: "Chiếc xe kia, tôi muốn mua."

"Nhưng tôi cũng chỉ ra giá 8,4 tỷ."

Một câu khiến tất cả mọi người sợ đến ngây người.

Lại muốn mua xe nữa à?

Không phải chiều hôm qua anh vừa mới mua một chiếc Bentley 21,7 tỷ đó

Hình như biển số xe chính thức cũng chưa có nữa mà?

Mà cái giá tiền này...

Trước đó người đàn ông trẻ tuổi bắt tay với Lê Mai hãm hại Lâm Hàn, hạ giá chiếc Bentley tốc độ từ 10 tỷ 115 triệu xuống còn 8,4 tỷ. Bây giờ Tiêu Nhất Thiên lấy giá đó mua, đây rõ ràng là thừa dịp đục nước béo cò, ăn miếng trả miếng!

Quản lý Lý lúng túng nói: "Ngài Tiêu, giá bán của chiếc xe này là..."

"Tôi mặc kệ!"

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên lạnh lẽo, nói: "Vừa rồi bọn họ muốn mua thì cô để Lâm Hàn bồ sung đủ phần chênh lệch giá, giờ tôi muốn mua vậy phần chênh lệch giá kia làm sao bổ sung đó là vấn đề của cô, không liên quan gì đến tôi."

Giọng nói vô cùng bá đạo, không để người ta phản bác lại được.

Mặt quản lý Lý lập tức tối đen, bây giờ cô ta thật hận không thể khâu miệng của mình lại, đang tốt lành khi không lại đi hỏi anh có hài lòng không làm gì cơ chứ? Bây giờ thì tốt rồi, người ta không hài lòng, người ta muốn mua

(Sói Vương Bất Bại)

Đây là có ý gì?

Anh coi trong cô ấy, muốn "cua" cô ấy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui