“Mục Thanh!”
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, tôn chủ Xà Sát liền rảo bước chân, tiến về phía trước.
Cô đi vòng quanh Tiêu Nhất Thiên xoay vài vòng, sau đó nắm lấy cánh tay Tiêu Nhất Thiên, kiểm tra anh một cách cẩn thận từ đầu tới chân.
“Chị Xà!”
Tiêu Nhất Thiên vội vàng nói: “Chị làm gì vậy?”
Thấy Tiêu Nhất Thiên bình yên vô sự, cơ thể lạnh lặn không bị thương gì, tôn chủ Xà Sát lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hừ giọng nói: “Chị vừa tới liền nghe nói em giao chiến với tiên sinh Vụ.
Lão quái vật đó thực sự rất độc ác, nếu không cần động vào thì tuyệt đối không nên động vào ông ta
“Nhưng mà, nếu như ông ta dám làm em bị thương dù chỉ một chút, để xem chị sẽ trừng trị lão ta thế nào.”
Tình chị em thật sâu sắc.
Tình cảm giữa tôn chủ Xà Sát và Mục Thanh thật không bình thường, nói đúng ra thì mối quan hệ chị em này quá khác thường, Tiêu Nhất Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng và quan tâm của cô.
“Em không có việc gì!”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: “Chỉ là một cuộc đọ sức bình thường thôi, tiên sinh Vu rất có chừng mực.”
“Hơn nữa, cho dù tiên sinh Vu không cẩn thận làm em bị thương, lấy thực lực của ông ta, chị e là cũng không thể làm gì được."
Ngay cả tôn chủ Hổ Sát còn không làm được, huống chi tôn chủ Xà Sát.
“Thực lực con khỉ”
Vậy mà tôn chủ Xà Sát chỉ lạnh lùng trừng mắt, hoàn toàn khinh thường nói:
“Ông ta cũng chỉ là ỷ vào trận pháp của Quỷ Điện mà thôi.
Trong trận pháp thì ra vẻ uy phong, nếu không có sự hỗ trợ của trận pháp, chị chỉ cần một quyền có thể khiến ông ta nổ tung.
Những lời này hoàn toàn không phải là giả.
Một khi rời khỏi Điện Quỷ, cách xa khỏi phạm vi của trận pháp, mất đi sự hỗ trợ hùng mạnh đó, không riêng gì tôn chủ Xà Sát, chỉ sợ bất cứ ai trong số mười hai quỷ sát đều đủ sức để nghiền nát tiên sinh Vu”
“Mấu chốt là...”
Tiêu Nhất Thiên không ngừng cười, lắc đầu nói: “Tiên sinh Vu không hề ngốc, sao ông ta có thể dễ dàng rời khỏi Điện Quỷ chứ?”
Tại đây, bên trong Điện Quỷ này, tiên sinh Vu gần như vô địch.
Có là kẻ ngốc thì ông ta mới đi ra ngoài.
Tôn chủ Xà Sát không chịu yếu thế, nói: “Thật sự khiến chị phải nổi giận, để chị ném ông ta ra khỏi Điện Quỷ, xem còn ra vẻ ta đây thế nào.”
Chí khí tốt.
Thật không hổ là người phụ nữ duy nhất trong mười hai quỷ sát, từ dáng người cho tới tính cách của tôn chủ Xà Sát đều mạnh mẽ giống nhau.
“Chị Xà.” Tiêu Nhất Thiên nhân cơ hội hỏi: “Rốt cuộc thì địa vị của tiên sinh Vu là gì vậy?”
"Không biết!”
Điều làm Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn thất vọng chính là, dù cho tôn chủ Xà Sát là người đi theo tôn chủ Long Sát thì cũng hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của tiên sinh vụ.
Tôn chủ Xà Sát lắc lắc đầu, nói: “Chị chỉ biết, chủ tổng điện vẫn luôn ở bên trong tổng đàn bế quan tu hành, chưa từng xuất hiện ở mảnh đất trăm quốc gia.
Ngay cả thời điểm thành lập điện Huyền Vương, cũng chỉ có tôn chủ Long Sát và tiên sinh Vu dẫn đầu.”
“Tôn chủ Long Sát phụ trách kêu gọi nhân lực, tiên sinh Vu phụ trách xây dựng Long Thành.
Chỗ ở của mười hai quỷ sát ở mảnh đất trăm quốc gia đều là do tiên sinh Vu dựng lên”
“Lão quái vật kia tuy rằng độc ác, nhưng bản lĩnh lại rất lớn.
Thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp, tà thuật...!đều thông suốt, có thể coi như là toàn trí toàn năng.
Tôn chủ Xà Sát đánh giá rất cao tiên sinh Vu.
Người này thực sự là nhân vật kỳ tài.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Nhất Thiên không khỏi dấy lên một con sóng lớn.
Ngoài việc khen ngợi tiên sinh Vu, trong lời nói của tôn chủ Xà Sát ngôn ngữ bên trong còn bí mật mang theo một tin tức quan trọng.
Chủ tổng điện của điện Huyền Vương, rõ ràng chưa từng xuất hiện trên mảnh đất trăm quốc gia.
Điện Huyền Vương, ngay từ ban đầu đã là do tôn chủ Long Sát và tiên sinh Vu cùng nhau tạo nên.
Như vậy, lý do là gì?
Nghe nói chủ tổng điện chính là cường giả tam cảnh minh đức, hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất mảnh đất trăm quốc gia, vậy thì vì sao luôn tự giam mình ở bên trong tổng đàn, chưa một lần xuất hiện ra bên ngoài.
Chẳng lẽ, thực sự là vì bế quan tu luyện sao?
Tiêu Nhất Thiên cảm thấy không quá khả năng này.
Rốt cuộc, con đường tu luyện phải đi dần dần, không phải một sớm một chiều.
Bế quan? Có thể bế bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm? Năm năm?
Không thể nào cứ bế quan mãi được.
Trong chuyện này nhất định phải ẩn giấu bí mật không thể cho ai biết.
Vì thế, Tiêu Nhất Thiên tỏ ra vô tình thuận miệng nói: “Sự quyết đoán của chủ tổng điện thật sự khiến người khác khâm phục.
Có lẽ cũng chỉ có nghị lực và kiên trì của chủ tổng điện mới có thể dám mơ ước cảnh giới chỉ tôn chi cảnh mà chúng ta còn không dám nghĩ tới.”
“Đáng tiếc là chúng ta đã không có cơ hội như vậy nữa rồi.”
Chủ tổng điện trải qua thực nghiệm trên cơ thể sống, đã tìm được phương pháp luyện ra mật phượng hoàng, ngày mai sẽ trực tiếp tiến vào chí tôn chi cảnh, đem toàn bộ mười hai quỷ sát trở thành đá kê chân.
Người của tôn chủ Hổ Sát đã biết chuyện này nên có ý đồ làm phản, vì vậy người của tôn chủ Long Sát đương nhiên cũng phải biết.
Điều khác biết chính là bọn họ đồng ý với quyết định đó.”
“Không sao!”
Tôn chủ Xà Sát nói: “Chúng ta hiện tại có được tất cả những thứ này, đều là do chủ tổng điện ban cho.
Nếu không có chủ tổng điện, e rằng không có chúng ta của hiện tại.
Nếu chủ tổng điện muốn lấy lại, chúng ta liền trả lại cho ngài ấy..."
Trả lại? Trả lại cái quái gì chứ.
Tiêu Nhất Thiên trong lòng thầm nghĩ, mọi thứ của các người do chủ tổng điện ban, nhưng tôi thì không.
Muốn trả lại, các người tự đi mà trả, đừng kéo theo tôi.
Ngược lại hoàn toàn với các người, chủ tổng điện bắt bố tôi, là hắn ta thiếu nợ tôi mới đúng.
Chính hắn ta mới là người phải trả lại bố cho tôi.
Hơn nữa, tôi còn muốn cướp lấy mật phượng hoàng từ trong tay hắn.
“Cái này..."
Tiêu Nhất Thiên đang muốn tiếp tục hỏi thêm một chút thông tin về chủ tổng điện, đột nhiên ngay lập tức có tiếng cười không hề báo trước truyền đến từ phía sau Tiêu Nhất Thiên: "Ha ha ha..."
“Tôn chủ Xà Sát vẫn là người hiểu được thời cuộc, nắm được nhân tình thế thái.”
Chết tiệt!
Tiêu Nhất Thiên bị giọng nói đột ngột này làm hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, thoáng qua một cái liền thấy tiên sinh Vu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng anh, cách chỉ chừng gần hai mét.
Giống như ma quỷ, xuất hiện từ trong thinh không.
Cảm giác của Tiêu Nhất Thiên nhạy đến cỡ nào? Anh có thể khẳng định, tiên sinh Vu tuyệt đối không phải tiến vào từ cửa chính.
Nếu không, không có khả năng anh hoàn toàn không phát hiện ra chút nào.
Loại cảm giác này thật đáng sợ.
Thử nghĩ một chút, nếu tiên sinh Vu nổi lên ác ý, từ sau lưng đánh lén, có kẻ chết tiệt nào đề phòng được chứ?
“Tiên sinh Vu tới đây có việc gì sao?”
Tôn chủ Xà Sát liếc mắt một cái nhìn Tiêu Nhất Thiên, con người khẽ thu hẹp lại, nhìn về phía tiên sinh Vu ở đẳng sau.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của tiên sinh Vu, cô chỉ có một chút bất ngờ.
Hẳn là đây không phải lần đầu tiên, vì vậy cô có thấy cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”
Tiên sinh Vu bước vài bước về phía trước, vươn tay ra.
Trong tay ông ta cầm hai chiếc bình pha lê nhỏ bằng ngón tay cái, trong bình còn có một chút chất lỏng màu xanh lục, không rõ là thứ gì.
“Đây là?” Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, ý thức được tình huống dường như có chút không ổn.
Quả nhiên anh đoán không sai.
Tiên sinh Vu nói: “Đây là một ít nước thuốc do chủ tổng điện tự mình điều chế, yêu cầu các vị tôn chủ dùng trước khi tiến vào tổng đàn, sau khi tới tổng đàn sẽ phát huy tác dụng!”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Nhất Thiên liền kêu lên một tiếng.
Cái quỷ gì vậy? Độc dược sao? Đây là do chủ tổng điện chủ đã biết đám người của tôn chủ Hổ Sát sẽ làm phản, vì vậy động thủ trước, muốn lợi dụng thứ nước thuốc này để khống chế
.