“Thế nào?”
Tôn Chủ Hổ Sát đứng đối diện Tiêu Nhất Thiên, cách xa nhau không tới 10 mét, đương nhiên chú ý tới lửa giận cùng sát khí trên người Tiêu Nhất Thiên.
Có điều, hắn ta lại bình thản ung dung, tỏ ra không nhìn thấy, thậm chí còn không hề có ý định phòng thủ, dường như căn bản chưa từng để Tiêu Nhất Thiên vào mắt.
Hoặc là nói, đối mặt với Tiêu Nhất Thiên, hắn có mười phần tin tưởng đã nắm chắc chiến thắng trên tay, vì vậy chỉ giương ra bộ mặt lãnh đạm khinh thường nói một câu:
Ứng dụng phiên dịch trực tiếp qua giọng nói
Dịch Anh Việt, Việt Anh, và gần 100 thứ tiếng khác
QC
“Tiêu Lang Vương muốn động vào vị trí này của tôi, để cô ta đi trước sao?”
"Ha ha!"
“Nếu Tiêu Lang Vương cảm thấy mười hai ác ma trong điện Huyền Vương này đều ngu ngốc như tôn chủ Ngưu Sát, cứ tới thử một lần đi.”
Lời vừa nói ra, sát ý ngập tràn.
“Không cần!”
Lý Trâm Anh đột nhiên mở to mắt, vươn tay ngăn cản Tiêu Nhất Thiên, hai tròng mắt nổi rõ tia máu, nhưng ánh mắt sáng ngời.
Vì đại cục, cô ta hiển nhiên không hy vọng Tiêu Nhất Thiên cùng Tôn Chủ Hổ Sát trở mặt hoàn toàn vào thời điểm này.
Đặc biệt lại là vì cô ta mà trở mặt với Tôn Chủ Hổ Sát.
Chính vì thế, cô ta lắc đầu nói: “Sư tôn! Không cần..."
Tiêu Nhất Thiên khẽ cắn môi, nhịn xuống, không hề động thủ với Tôn Chủ Hổ Sát.
Tuy rằng Tôn Chủ Hổ Sát cũng không tỏa ra khí chất áp chế của chính mình, nhưng Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn có thể tự hiểu, với thực lực hiện tại của anh, thắng được Tôn Chủ Hổ Sát gần như là điều không thể.
Dù sao thì sự cạnh tranh giữa nội bộ điện Huyền Vương cũng vô cùng khắc nghiệt.
Tôn Chủ Hổ Sát có thể từ 3000 chiến tướng trổ hết tài năng, trở thành một trong ác ma lớn nhất, hơn nữa lại còn xếp vị trí thứ hai trong số mười hai người này, chỉ sau Tôn Chủ Long Sát, nhất định cũng là cao thủ tuyệt đỉnh mang nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Nếu hắn ta dễ dàng đối phó như vậy, e rằng đã bị đối thủ cạnh tranh diệt trừ từ lâu, sao có thể sống tới tận bây giờ.
“Một cái liếc mắt, tôi nhớ kỹ rồi.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên .vip
Tiêu Nhất Thiên cùng Tôn Chủ Hồ Sát nhìn nhau qua khoảng không, sát khí trên người cũng dần dần thu lại.
Anh hừ lạnh một cái rồi nói: “Tương lai còn dài! Sau này nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của anh, trả lại cái liếc mắt oan nghiệt hôm nay.”
“Được, tôi chờ anh.”
Tôn Chủ Hổ Sát vẫn như cũ, thái độ bình thản lạnh lùng, nói: “Cái liếc mắt thành thù này, tôi cũng đã nhớ kỹ.
Dòng máu chảy trong người Tiêu Lang Vương quá mạnh, thiên phú cũng rất cao, sau này chắc chắn thành tựu sẽ vượt xa vị trí của tôi.”
“Vì thế?”
“Vì thế để phòng ngừa Tiêu Lang Vương trả thù, tôi cũng sẽ cố gắng tiêu diệt anh trước khi anh có thể vượt qua tôi.”
Tốt lắm.
Hai người sắp hợp tác cùng nhau, vậy mà những lời thảo luận lại chỉ là tôi muốn giết anh, anh muốn giết tôi.
Đặc biệt là đứng giữa đám xác sống xung quanh, dưới bầu không khí trong đêm hiu quanh, không khí này thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái không nói lên lời.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên ở trước mặt Tôn Chủ Hổ Sát lộ ra vẻ khiếp sợ, hơn nữa còn thừa nhận sức mạnh của hắn ta, Tôn Chủ Cẩu Sát tức đến ngạt thở.
Hắn ta lập tức cảm thấy kích động, nhịn không được mà lầm bầm lầu bầu với chính mình, nhỏ giọng nói hừ hừ: “Còn tưởng rằng là kẻ không sợ trời không sợ đất, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc giỏi bắt nạt kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh ..."
Thanh âm rất nhỏ, nhưng bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên không thoát được khỏi lỗ tại Tiêu Nhất Thiên.
Tất cả mọi người cũng nghe thấy được!
Hơn nữa, đây là Tôn Chủ Cẩu Sát cố ý làm vậy, hắn ta muốn dùng cách này để bày tỏ sự ghê tởm Tiêu Nhất Thiên, mượn cớ phát tiết nỗi bực tức trong lòng.
Có điều, nằm ngoài dự đoán của Tôn Chủ Cẩu Sát chính là, hắn mới nói được một nửa, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên chuyển động.
Vèo!
Chỉ thấy thân thể Tiêu Nhất Thiên nhoáng lên, biến mất khỏi vị trí hiện tại, hóa thành một tia chớp lao thẳng về phí Tôn Chủ Cẩu Sát.
Lửa giận ngút ngàn cùng sát ý mạnh mẽ vừa mới bị đè xuống, trong nháy mắt đã lại bùng lên, đạt tới đỉnh điểm.
Bùm!
Chỉ một cú đấm, được bao bọc bởi nội lực và sức mạnh vô song của Tiêu Nhất Thiên, lao thẳng về phía Tôn Chủ Cẩu Sát một cách dữ dội.
Tôn Chủ Hổ Sát quá mạnh, lại là người lãnh đạo hành động lần này, cùng hắn ta động thủ là điều mà Tiêu Nhất Thiên biết rõ chỉ có hại không có lợi, vì thế anh liền nhín nhịn.
Nhưng Tôn Chủ Cẩu sát thì là thứ gì đây? Còn dám công khai mở miệng châm chọc anh ư?
Tiêu Nhất Thiên vừa rồi còn đang lo lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết.
Bây giờ thì tốt rồi.
Đói thì cần người mang đồ ăn, mệt thì cần người đưa gối đầu.
Tôn Chủ Cẩu Sát tự đưa bản thân tới cửa, đương nhiên Tiêu Nhất Thiết sẽ không cần khách khí với hắn.
“Mẹ kiếp!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên .vip
Tôn Chủ Cẩu Sát nói được một nửa thì bỗng nhiên im bặt, trái tim đột ngột run lên, theo bản năng giơ tay phòng ngự, chắn lại cú đấm của Tiêu Nhất Thiên.
Tuy rằng hắn cũng là cao thủ nhị cảnh minh tâm, nhưng nếu đem so sánh với Tiêu Nhất Thiên, hiển nhiên là vẫn có chênh lệch rõ ràng.
Một đấm giáng xuống phía trên hai tay của Tôn Chủ Cẩu Sát, lập tức khiến hai tay hắn tê dại, lui về phía sau vài chục bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Cứ như vậy, trong mười giây tiếp theo, dưới chân núi Ngưu Đầu xuất hiện một màn vô cùng xấu hổ.
Tôn Chủ Cẩu Sát liên tiếp bại trận, bị Tiêu Nhất Thiên chiêu này tới chiêu khác đánh cho tới mức chật vật không thể kháng cự.
Mà Tôn Chủ Hổ Sát lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào hai người đang chiến đấu, hoàn toàn không có ý muốn ra tay can thiệp.
Ngược lại nhờ cơ hội này, hắn có thể quan sát kỹ càng hơn sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên.
Bùm!
Rốt cuộc, cho tới khi Tiêu Nhất Thiên liên tục đánh ra tới đòn thứ năm, Tôn Chủ Cẩu Sát chịu đựng không nổi nữa, cảm giác hai tay đều sắp bị đánh gãy.
Phụt một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay dựng ngược lên, bị Tiêu Nhất Thiên đánh tới mức bắn ra xa, trực tiếp bay tới núi Ngưu Đầu cách đó mấy chục mét.
Tức khắc, núi Ngưu Đầu cũng run rẩy theo, núi đá lăn xuống, giống như trời đổ mưa.
Một lát sau.
Tất cả đều yên bình trở lại, chỉ thấy vách núi Ngưu Đầu nơi Tôn Chủ Cẩu Sát đập vào xuất hiện một vết lõm lớn hình người.
Tôn Chủ Cẩu Sát bị kẹt bên trong, không hề có cảm giác giống một cơ thể sống, nhìn thoáng qua còn tưởng là một bức tranh được dán trên vách núi.
Cảnh tượng này khó có thể diễn tả được sự thê thảm, nhưng cũng mang theo vài phần buồn cười.
“Anh vừa mới nói, tôi chỉ là tên bù nhìn rơm thôi ư?”
Tiêu Nhất Thiên đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tôn Chủ Cẩu Sát đang thoi thóp thở, cất tiếng hỏi: “Vậy thì anh là cái gì? Không bằng một con bù nhìn, chẳng phải chỉ là phế vật ư?”
“Xem ra, trong mười hai quỷ sát, kẻ ngốc không chỉ có Tôn Chủ Ngưu Sát.”
Lời này, là nói cho Tôn Chủ Cẩu Sát nghe, đồng thời cũng là nói cho Tôn Chủ Hổ Sát nghe, cảm thấy giống như
.