Sói Vương Bất Bại

khó mà mở đường "Mau nhìn kia!" "Là tôn chủ đại nhân! Tôn chủ đại nhân trở về rồi!"

Những thủ vệ dưới chân núi kia nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe hạng sang dành riêng cho Tôn chủ Ngưu Sát, vì vậy, ngay khi Tiêu Nhất Thiên dừng hẳn xe, mười mấy thủ vệ liền rối rít tiến tới nghênh đón, đứng ở hai bên xe hạng sang, cung kính nói: "Tôn chủ đại nhân!"

Két!

Đây cửa xe ra, Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh cùng nhau bước ra khỏi xe. Nhìn thấy Lý Trâm Anh, những thủ vệ kia lộ vẻ sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, sắc mặt kỷ lạ, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì!

Tuy nhiên: không thể che giấu được đôi mắt âm dương của Lý Tràm Anh, chỉ là một ánh mắt, Lý Trâm Anh liền biết rõ, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ lên, như có chút thẹn quá hóa giận Tiêu Nhất Thiên dùng giọng điệu và ngữ khi của Tân chủ Người Sát hỏi. "Những ngày qua bốn tọa rời đi. Ngưu Thành có gì khác thường không "Không có gì bất thường!"

Một thủ vệ trong đó đáp: "Mọi thứ đều vào trật tự, trời yên biển lặng" "Um!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, lại hỏi: "Chuyện bổn tọa giao phó trước khi rời đi, các người làm ra sao rồi?" "A?"

Thủ vệ đó sửng sốt, tất cả thủ vệ đều sửng sốt, chuyện giao phó?

Là chuyện gì?


Họ nhớ rất rõ là trước khi rời Ngưu Thành Tôn chủ Ngưu Sát không hề đặc biệt giao phó với họ nhiệm vụ nào, cho nên, họ nhất thời có hơi hoang mang, là trước khi đi tồn chủ đại nhân đã quên nói, hay là họ đã nhớ nhằm?

Nhưng!

Bất kể là lý do gì, Tôn chủ Ngưu Sắt vui buồn thất thường, giết người như ngóe, một khi chọc Tôn chủ Ngưu Sát không vui, sợ rằng bọn họ khó bảo toàn tỉnh mạng! Thế là...

Mười máy thủ về cùng nhau lục lại tất cả các nhiệm vụ mà Tôn chủ Ngưu Sát đã giao phó trước đó, sau đó một người trong số họ run rẩy nói: "Bẩm tôn chủ đại nhân. Việc thu thập số liệu thử nghiệm đã được thông báo cho tất cả các phân điện, trong ba tháng, tất cả các chủ phần điện sẽ giao nộp số liệu thử nghiệm lên!" "Ngoài ra!" "Phù Dung Uyền mới tới thêm một nhóm tủ nữ, tổng cộng mười sáu người." "Và cả "

Không còn cách nào, những thủ vệ kia không rõ rốt cuộc Tiêu Nhất Thiên đang ám chỉ điều gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều cũng không dám không trả lời, chỉ có thể nói tất cả những chuyện có thể nghĩ ra, nói từng cái một

Mà đây!

Chính là hiệu quả mà Tiêu Nhất Thiên muốn, chỉ cần bọn họ nghĩ đến trong đầu, cho dù có nói ra hay không, đều không thể thoát khỏi đôi mắt âm dương của Lý Trâm Anh “Làm tốt làm!" Sau khi những thủ vệ kia nói xong Tiểu Nhật Thiên phát tay ra hiệu: "Đều lui xuống cả điện

Dut loi!

Tiêu Nhất Thiên dẫn theo Lý Trâm Anh, hai người đi bộ lên núi, đi thẳng lên đỉnh núi. "HU..."


Đưa mắt nhìn theo Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh đi xa, các thủ vệ lúc này mới vỗ ngực thẩm thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, họ nói nhỏ: "Không hồ là tôn chủ đại nhân, đi ra ngoài một chuyển lại mang về một người đẹp như hoa như ngọc, nhìn vóc dáng đó, quả thực là cực phẩm" "Ai nói không phải chứ!" "O... Ghen tị với người khác, nếu chúng ta cũng có thể có được đãi ngộ như vậy thì thật là tốt biết bao, cho dù chỉ là một năm, một tháng, thậm chí là một ngày, bắt tôi tổn thọ ba ngày, ba tháng, ba năm cũng được!"

Nhìn chăm chăm bóng lưng của Lý Trâm Anh càng lúc càng xa, nghĩ đến Phù Dung Uyển trên đỉnh núi, trong ánh mắt thủ vệ liền sáng lên

Cũng có người còn có lý hơn, hừ nói: "Nghĩ gì vậy? Mạng quên của chúng ta có thể đáng giá bao nhiều tiến? Sau này, cho dù tôn chủ đại nhân thăng cấp, rồi khỏi Ngưu Thành, Ngưu Thành cũng sẽ do Tông thiếu chủ tiếp quản. Tất cả những đãi ngỗ đó đều dành cho Tông thiếu chủ. Khi nào mới đến lượt chúng ta?"

Tông thiếu chủ

Người được nhắc đến tất nhiên là Tông Nam Mấy năm qua, Tông Nam đã đi theo Tôn chủ Ngưu Sát tu luyện, từ chất hơn người và tiến bộ thần tốc. Những thủ vệ này không hề biết tin tức về cái chết của Tông Nam. Họ chỉ biết rằng sau khi Tông Nam xuất quan ra ngoài, thành công tiến vào nhóm Minh Cảnh, chính là người kế vị Tôn chủ Ngưu Sát và cùng Tôn chủ Ngưu Sát đến Đại Hoa

Nhắc tới Tông Nam, họ mới nhận ra rằng có điều gì đó không đúng lắm, nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Tông thiếu chủ đâu? Sao không có trở về cùng với tôn chủ đại nhân?"

Suy nghĩ một lúc.

Có người nói: "Nước Đại Hoa là quê hương của Tông thiếu chủ, hiếm khi được trở về, chắc là có chuyện trì hoãn "Cũng đúng!"

Những người khác gật đầu, không chút nghĩ ngợi nhiều...


Tại thời điểm đó

Hai người Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh vai kế vai, đi dọc theo đường núi quanh co. Trên đường gặp phải rất nhiều thành viên của điện Huyền Vương, giống như những thủ vệ dưới chân núi kia, đều là thực lực Ám ảnh hậu kỳ và Ám cảnh viên mãn. Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên rồi rít hành lễ, lễ độ cung kính: "Thế nào?"

Tiêu Nhất Thiên không để ý tới những người đó, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi đã đọc được những gì rồi?" "Chuyện này...

Sắc mặt Lý Trâm Anh vẫn khó coi, do dự rồi tức giận nói: "Những người đó chỉ là chiến tưởng binh thường trong điện Huyền Vương, những thứ có thể tiếp xúc được là có hạn. Những thứ nghĩ trong đầu cũng chỉ là những thứ lộn xộn, về cơ bản không có ích gì. Đại khái là một số sở thích cá nhân của Tôn chủ Ngưu Sát và tình trạng cuộc sống thường ngày của ho..."

Ngập ngừng không muốn nói

Tiêu Nhất Thiên không mủ cũng không ngốc, tất nhiên nhìn ra, rõ ràng Lý Trâm Anh đã đọc rất nhiều thư, nhưng có vẻ hơi khó nói, vì thế anh cau máy hỏi: "Sở thích cá nhân? Sở thích gi?"

Nghe vậy!

Lý Trâm Anh mặt càng đỏ hơn, căng tức giận! “Chính là..."

Do dự hồi lâu, Lý Trâm Anh vẫn không nói ra được, chỉ âm ừ. "Sư tôn lên tới đỉnh núi thì sẽ biết. Anh tự mình đi xem đi" "Ò?"

Phản ứng này của Lý Trâm Anh không khỏi khiến Tiêu Nhất Thiên càng thêm tò mò. Đệch, rốt cuộc là tình huống gì lại có thể khiến Lý Trâm Anh nhắn nhỏ ra bộ dạng như vậy?


Ngay sau đó!

Khoảng mười phút sau, Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh đã đến đỉnh núi và nhìn thấy bố cục trên đỉnh núi

Khá lắm...

Gần như toàn bộ đỉnh núi đã bị khoét rỗng, xung quanh đỉnh núi có trên trăm cổng đá khổng lồ cao chừng năm mét, nối tiếp nhau dày đặc, nhìn từ ngoài vào, toàn bộ phần đỉnh núi trông như một tổ ong khổng lồ khắp nơi đều là cửa đá, sắc trời cùng tôi, đèn sáng loang lổ từ bên trong tỏa ra, vô cũng rung động lòng người

Bên ngoài mỗi cổng đá đều có hai chiến tưởng điện Huyền Vương, một trái một phải canh giữ "Tôn chủ đại nhân

Tiêu Nhất Thiên dẫn Lý Trâm Anh tùy ý đi về phía một trong những cánh cổng đá, hai thủ vệ trước cổng đã liền lập tức củi đầu chào đón "Um!"

Tiêu Nhất Thiên thuận lợi đáp lại một tiếng, rồi đường hoàng dẫn Lý Trâm Anh đi vào bên trong cảnh cổng đá. Toàn bộ đỉnh núi đều được khoét rỗng và đào xuyên qua. Đường hầm bên trong tựa như một tổ kiến, mở rộng ra mọi hướng mà còn vô cùng rộng rãi và được trang hoàng lộng lẫy, giống như hoàng thành đại điện. Người thường đi vào thì chín trên mười phần sẽ bi lac duong! "Sắp xếp dựa theo ngũ hành!"

Một đường đi sâu vào trong, Tiêu Nhất Thiên rất nhanh đã tìm ra cách bố trí của mê cung tổ ong này. Thực ra có chút tương tự với tế đàn dưới lòng đất ở hoàng thành Đại Hạ. Đường hầm ngang dọc trật tự bên trong đều được sắp xếp dựa theo ngũ hành. Công đã ngoài cùng có khoảng chứng hàng trăm cửa, tương ứng với hàng trăm đường hầm, khi vào đến bên trong sẽ đan chéo nhau và hợp lại thành tám mươi đường năm mươi đường, ba mươi đường....

Theo thứ tự như thiết

Đến trung tâm của toàn bộ đỉnh núi, cuối cùng nó có thể hợp nhất thành năm đường, ba đường, hoặc thậm chí chỉ có một đường, và con đường cuối cùng này thông đến vị trí trung tâm, chắc hẳn là chỗ ở của Tôn chủ Ngưu Sát


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui