Lý Cầm tức tới nói không ra lời, chỉ cần có cách khác, cô ta cũng không muốn tro thành kẻ địch với Tiêu Nhất Thiên, gây tới bước đường này, khăng khăng, cô ta không có sự lựa chọn khác!
Cô ta không thể thua!
Chì được thắng!
Tiêu Nhất Thiên quay người đi xuống đài thi đấu, nhìn bóng lưng sát khí đùng đùng của anh, không chỉ là Lý Cầm, những người học trò khác còn lại của chi nhánh đi vào trận chung kết ám cành trung kỳ cũng mặt trắng bệch, trái tim run rẩy dữ dội, khốn khiếp, tôi là đến tham gia thi đấu mà, sao thi đầu một hồi, chơi tới tính mạng luôn rồi? "Sư đệ Thiên.."
Lục Vy Anh lên đón tiếp, vẻ mặt toàn là nét lo lắng, muốn khuyên vài câu, nhưng lại không biết mờ miệng như thế nào! "Thật ra, cậu không can như vậy!"
Trần Nhất nói rằng: "Tôi và Vương Thái Vốn đi thì không có hy vọng giành đầu bảng, còn về phía học viện... Hô hô, lừa dối lẫn nhau, lòng người không chân thành, học viện như vậy không đến cũng thôi bỏ đi, nếu có lòng tiến về phía trước, nơi nào không phải tu hành?" "Chi nhánh thành Thanh Thuỷ cũng tốt lắm đấy, cậu đi rồi, sau này tôi vẫn là hang nhất!"
Tất nhiên!
Trần Nhất đây là đang nói giỡn, an ủi Tiêu Nhất Thiên với cách như vậy, người đi về phía cao, nước chày về phía thấp, nếu nói không muốn vào học viện Kinh Đô, đó chắc chắn là giả đấy, vì dù sao điều kiện tu hành và không gian tiến bộ của học viện Kinh Đô, xa vời không phải chi nhánh thành Thanh Thuỷ có thể so sánh được! “Không sai!"
Vương Thái cũng nói rằng: "Theo tôi quan sát, hỗ trợ của Lý Cầm trong trận chung kết chắc là không it, quy tắc là của đôi bên, cậu giết bọn họ được, bọn họ cũng giết cậu được, đến lúc đó chì có một mình cậu, quá nguy hiểm rồi!" "Với lại!" "Cho dù chiến lực của cậu vô song, có thể làm được lấy một chọi hai, choi ba, choi năm, thậm chí chọi mười, nhưng mà cậu có nghĩ qua hay không? Hầu như sau lưng của mỗi học trò chi nhánh, đếu có một gia tộc lớn đẳng cấp thành phố, thậm chí là tinh thành! Một khi gây ra mạng người, thì cậu sẽ trở thành mục tiêu tấn công, dẫn đến vô cùng vô tận rắc rối!" "Vì thế!" "Thua thì thôua thôi, chúng tôi chịu rồi, đầu bảng mới là mục tiêu của cậu, giết người không nên là mục tiêu của cậu!”
Người này một câu!. ngôn tình ngược
Người kia một lời!
Bao gồm cả Chung Anh Tuần trong đó, đều đang tận tình khuyên bảo Tiêu Nhất Thiên, lo rằng anh hành động theo càm tính, gây ra đại hoạ tày trời không thể níu kéo gì đó!
Đây lại khiến trong lòng của Tiêu Nhất Thiên thoáng qua một sự ấm áp!
Thế nhưng
Chung Anh Tuấn và Trần Nhất, Vương Thái mọi người không biết rằng, đầu bàng hoàn toàn không phải mục tiêu chuyến này của Tiêu Nhất Thiên, mà giết người lấy mạng, khiến Đai Hoa nội loạn, moi là mục dích thật sự của anh!
Vi vậy!
Mũi tên đã trên dây, làm sao có thể không bắn? "Yên tâm!"
Tiêu Nhất Thiên im hơi lặng tiếng tuy miệng nói rằng: "Tôi có chừng mực!"
Tiếp theo!
Bèn là trận chung kết của ám cảnh đầu kỳ, hỗn chiến giữa học trò của hai mươi chi nhánh, duy trì không đến hai mươi phút, tốp năm tốp ba, cũng có học trò của chi nhánh khác nhau kết thành đồng minh, liên kết đánh trận, chia thành mấy phe khác nhau, sau khi diệt đi tất cả đối thủ, rồi tiến hành chiến đấu trong đồng minh!
Đây xem như là thao tác thông thường!
Đại hội võ thuật toàn viện mọi khoá cũng là đi theo con đường này, mỗi phe thường sẽ không vượt quá năm người, vì dù sao tổng cộng hai mươi người, nếu như mười lăm người trong số đó kết thành đồng minh rồi, cho dù đánh bại năm người khác trước, mười lăm người còn lại vẫn phải chiến đấu từng người, vẫn là hỗn chiến nhiều người, thì liên minh như vậy cũng mất di ý nghĩa rồi! Trừ khi...
Người nào đó trong đấy, hoặc là vài người nào đó, rất là mạnh, hoặc rất là muốn bị đòn, chọc giận mọi người, mới bị đa số học trò liên hợp chống đối
Vi dụ như...
Tiêu Nhất Thiên!
Cuối cùng, một nữ sinh tên là Triệu Linh Mẫn của thành Hồ Tiểu giành được đầu bàng cảnh giới ám cành đầu kỳ đó, Tiêu Nhất Thiên trước đó không có để ý học trò ám cành đầu kỳ của các chi nhánh, cho đến lúc này, anh mới nghe Chung Anh Tuấn nói đến, thì ra, Triệu Linh Mẫn lại là em gái của Triệu Quan!
Em gái ruột!
Huyết mạch chính thống của nhà họ Triệu đích thực phi thường, từ đây cũng thấy được một màng đốm, nếu không phải Tiêu Nhất Thiên đột ngột xuất thế, có lẽ, Triệu Quan đích thực có khả năng so cao thấp với Lý Cầm, chưa biết được là ai thắng ai, giành được vinh quang của cảnh giới ám cành trung kỳ này giống như Triệu Linh Mẫn cũng không phải không có khả năng! "Chúc mừng!" "Học trò Triệu Linh Mẫn của chi nhánh thành Hồ Tiếu, đàn bà không thua mày râu, dũng cảm giành đầu bảng!"
Mai Đại Vũ chậm rãi đứng dậy, dựa theo thứ tự đào thải trong trận chung kết, tuyên bố xếp hạng hai mười âm cành đầu kỳ đứng đầu trước mặt mọi người, và nói rằng: "Đồng thời cũng chúc mừng những bạn nhỏ này, sở hữu tư cách gia nhập học viện Kinh Đô, chi cần các bạn đồng ý, sau khi đại hội võ thuật toàn viện kết thúc, thì có thể đi đăng ký báo danh rồi..."
Nói xong!
Vẻ mặt của Mai Đại Vũ dần dần trở nên nặng nề, hít hoi tho sâu, trầm giọng nói rằng: "Bây giờ, trận chung kết ám cành trung kỳ bắt đầu!” "Đều lên đi!"
Soat!
Soạt soạt soạt...
Khoảnh khắc vừa dứt lời, hai mươi người học trò ám cành trung kỳ bao gồm cà Tiêu Nhất Thiên và Lý Cầm, Triệu Quan trong đó, don dập bước lên đài thi đấu, nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều trừng to mắt, nín thở, dễ nhận thấy là tràn đầy kỳ vọng đối với trận chung kết tiếp theo!
Lý Cấm rot cuộc có thể liên hợp bao nhiêu học trò cùng nhau vây dánh Tiêu Nhất Thiên? Chi nhánh thành Thanh Thuỷ chỉ còn lại một mình Tiêu Nhất Thiên thế này, số ít đánh lại đông, Tiêu Nhất Thiên có thể làm được chứ?
Còn nữa...
Sẽ gây ra mạng người chứ?
Đầu bàng cuối cùng, sẽ thuộc về ai?
Một số thắc mắc liên tiếp xoay quanh trong đấu của mọi người, họ không thể chờ được nữa muốn biết đáp án!
Rất nhanh!
Trên đài thi đấu bèn xuất hiện một cành khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Chi thấy!
Sau khi hai mươi người học trò dự thi bước lên đài thi đấu, lại có hơn một nửa, đều không hẹn mà cùng lúc tụ tập lại về phía Lý Cầm, lấy Lý Cầm làm đầu, hình thành một phe vô cùng mạnh lớn!
Một người, hai người, ba người...
Tính sơ qua!
Mẹ nó!
Tinh luôn Lý Cầm, có đủ mười ba người!
Triệu Quan không có gia nhập phe của Lý Cầm giống như những người đó, còn bên canh Triệu Quan, cũng đang đứng hai người học trò chi nhánh liên minh với nhau, nhưng mà, không phải người của thành Hổ Tiểu, chắc là cảm thấy Triệu Quan cũng khá lắm, hoặc là quan hệ tốt với Quan Triệu, mới cùng anh ta kết thành một đội!
Thấy vậy!
Cho dù là Triệu Quan cũng không nhịn được nhếch mày, hết sức kinh ngạc!
Dễ nhận thấy!
Kết quả như vậy ngoài dự đoán rất nhiều so với ban đầu của Triệu Quan, anh ta không ngờ rằng, thật sự là không có ngờ được, Lý Cầm trăm phương ngàn kế, lại tìm được nhiều người hỗ trợ như thế!
Vì dù sao!
Trong trận thi đấu lượt thứ hai, Triệu Quan đã loại bỏ vài người đồng minh của Lý Cầm rồi! “Đây..."
Hai người học trò chi nhánh đứng ở bên canh Triệu Quan chỉ nhìn cái, bỗng tái xanh mặt rồi, chỉ cảm thấy đôi chân hơi bủn rủn, khoan không nói "Điêu Tạc Thiên" "Quái thai siêu cấp" "Uy hiếp chí mạng" đó, chi nói riêng về phe của Lý Cẩm, ba đối muoi ba, mẹ nó còn đánh như thế nào hà? "Anh Triệu.."
Hai người học trò chi nhánh đó nhìn nhau, hơi ngượng ngùng nói rằng: "Chúng ta có cần..."
Lời nói phía sau, họ không có nói ra miệng, nhưng đã không nói mà tự hiểu được rồi, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cảnh như thế này trước mắt, không the không khiến họ cân nhắc lại đứng đội của minh! "Không cần!"
Triệu Quan cắn răng, nghĩ cũng không nghĩ bèn lắc đầu từ chối rằng: "Nam tử hán, đại trưong phu, cùng lắm thì thua thôi, cùng lắm là chết thôi, có gì phải sợ?"
Tuy bất ngờ, kinh ngạc, tức giận, nhưng mà Triệu Quan không sợ sệt!
Ngược lại!
Tình thể nguy hiểm trước mắt ngược lại làm trỗi dậy ý chiến dạt dào của Triệu Quan, lúc nói chuyện, ám kinh hùng hồn trong cơ thể đã lúc có lúc không bộc phát ra rồi, chuẩn bị liều một chết mọi lúc! "Thế.."
Hai người học trò chi nhánh đó lại không có dũng khí và quyết tâm như Triệu Quan vậy, do dự một lúc, bèn nói rằng: "Anh Triệu, xin lỗi, chiều hướng phát triển, mong là thông càm!"
Nói xong!
Hai người họ lại đột nhiên thay đổi, bước nhanh đi qua phía Lý Cầm bon ho, gia nhập vào phe của Lý
Cầm!
Khá lắm!
Số người của phe Lý Cẩm trực tiếp tăng lên tới mười lăm người! "Chào mừng!"
Lý Cầm nhếch môi mim cười, âm thầm tho phào, trở nên càng thêm trong lòng đã có dự tính, tiếp theo sau đó, cô ta quay đầu nhìn sang ba người học trò chi nhánh khác ngoài Tiêu Nhất Thiên và Triệu Quan chưa có lựa chọn phe, hỏi rằng: “Còn các người?"
Ba người học trò chi nhánh đó muốn chết luôn cho rồi!
Có kiểu chơi như các người vậy sao?
Khốn khiếp!
Còn đánh cái rắm, không đánh nữa! "Tôi rút lui!" "Tôi cũng rút lui!" "Còn tôi nữa!"
Họ không ngốc, cũng không mù, xem như nhìn hiểu rồi, cải gọi là trận chung kết, thật ra chính là thủ oản cả nhân giữa Tiêu Nhất Thiên và Lý Cẩm, họ không muốn tham dự, cũng không muốn mạo hiem, cho nên an toàn nhất, dứt khoát thì mặc kệ luôn!
Như thế này!
Còn chưa tuyên chiến, trên đài thi đấu rộng rãi bèn chỉ còn lại mười bảy người, Lý Cầm dẫn đầu mười lăm người thuộc về cùng một phe, Triệu Quan và Tiêu Nhất Thiên đều là một mình!
Thể chia ba!
Chỉ là, "Ba thể" như thể này, khoàng cách có vè như hơi lớn! "Bây giờ!"
Lý Cầm nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, hỏi rằng: "Anh còn càm thấy, dựa vào một mình anh, thì có thể giành được đầu bảng ám cảnh trung kỳ sao?"
Trong lời nói!
Có một sự hài lòng khi đạt được gian kế và một luồng tự tin không gì sánh bằng, Lý Cẩm không tin, đội hinh mạnh lớn như vậy, còn địch không nổi một mình Tiêu Nhất Thiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...