Sói Vương Bất Bại

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên quá nhanh, gấp đôi so với tốc độ văng của Chu Anh Dương, cho nên... tuy Chu Anh Dương đã bay xa hơn mười mét, nhưng lưng anh ta còn rơi xuống đất, Tiêu Nhất Thiên đã xuất hiện trước và đang đợi ngay vị trí mà anh ấy sắp đáp đất!

Bóp!

Một củ đá vào lưng của Chu Anh Dương, sau đó kèm theo một tiếng hét như heo bị chọc tiết. Ban đầu Chu Anh Dương vốn bị hất về bên trái... Ngay sau đó, một pha đào ngược 180 độ. Con mẹ nó lại bay qua bên phải!

Bốp bốp bốp!

Máu phun ra liên tục, mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy!

Vù!

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thiên cũng tương tự như trên, nhanh chóng đến chỗ Chu Anh Dương tiếp đất lại bồi thêm vài củ!

Sự chủ ý của mọi người đều bị tình huống ở đây thu hút, ánh mắt của tất cả đều nhìn về bên này, tìm đập nhanh hơn khi thấy một màn này!

Chỉ thấy Chu Anh Dương giống như một quà bóng bị đá qua đá lại, còn Tiêu Nhất Thiên giống như một cầu thủ đuổi theo anh ta trên sân đấu. Mỗi khi Chu Anh Dương chuẩn bị tiếp đất, anh ta lại bị Tiêu Nhất Thiên đấm hoặc đá bay.


Thực sự vô cùng thể thàm!

Không nói đến những đệ tử học viện là người xem, ngay cả Vương Thái cũng choáng váng, trợn mắt há mồm, không khỏi nuốt nước bọt. Trong lúc kinh ngạc cũng có chút may mắn, may mà mình là đồng đội của Tiêu Nhất Thiên, không phải đối thủ của cậu ta!

Nếu không...

Cái người hiện giờ đang bay qua bay lại kia, có lẽ là chính mình!

Thinh thịch!

Cuối cùng, khi Chu Anh Dương gần như hấp hối, Tiêu Nhất Thiên mới dừng lại. Dáng người vạm vỡ của Chu Anh Dương về theo một hình parabol tao nhã trên

Nhân trung ha cánh chính vốn trớn mắt hns Thái. Cà người anh ta giống như một con chó chết, dừng nói là đừng lên, ngay cả dùng sức để ngẩng đầu cũng không có! "Tự mình báo thủ!"

Tiêu Nhất Thiên nói với Vương Thái. Vương Thái muốn một cánh tay của Chu Anh Dương, Tiêu Nhất Thiên liền đưa Chu Anh Dương cho Vương Thái, để cậu tự giải quyết anh ta! "Chuyện này..."


Vương Thái củi đầu nhìn Chu Anh Dương, có chút ngượng ngùng lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, hiện giờ anh ta trông như một con chó sắp chết, so với chặt một cánh tay còn thể thảm hơn nhiều!" "Tâm trạng tôi đã tốt hơn rất nhiều, tôi không sao hết!" "Cảm ơn cậu!"

Nói xong Vương Thái quay người rời khỏi sàn đấu quay về chỗ đội thành Thanh Thuỳ!

Bây giờ cà Vương Thái và Chu Anh Dương lần lượt đều bị loại, cũng có hai đệ tử của đội cũng bị loại lúc näy. Do đó, trong số 25 người tham gia ban đầu chì con lại 21 người, như vậy chỉ còn một người cuối cùng bị loại! "Thành phố Lịch Thủy, Lý Cầm!" "Thinh chỉ giáo!"

Điều mà Tiêu Nhất Thiên không ngờ tới là gần như cùng lúc anh giải quyết Chu Anh Dương thì Lý Cẩm cũng đã chiến thắng đối thủ của mình. Sau đó Lý Cẩm không chút do dự bước đến đối diện với Trần Nhất!

Cô ta khiêu chiến Trần Nhất!

Đã thế còn ngay lúc phải loại bò người cuối cùng. Trận đấu này kết thúc đồng nghĩa với việc vòng thứ hai của ám cành trung kỳ toàn bộ chấm dứt, không thể tiếp tục khiêu chiến được nữa!

Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là Lý Cẩm đã tính toán sẵn. Vòng loại đầu của cuộc thi, thành Thanh Thuỷ chỉ có ba người Tiêu Nhất Thiên, Trần Nhất và Vương Thái tham gia. Vì vậy nên Chu Phong, Trinh Duệ và Chu Anh Dương liên tục khiêu chiến một trong ba người. Sau những lần khiêu chiến liên tục, Vương Thái đã bị loại. Cho nên đến phút cuối cùng, Lý Cầm đích thân thách đấu với Trần Nhất. Cho dù Trần Nhất rất mạnh nhưng chắc chắn sẽ thua nếu chạm trán với Lý Cầm!

Điều đó đồng nghĩa với việc thành Thanh Thuỷ có thể lọt vào top 20 hay vào chung kết, chỉ còn lại một mình Tiêu Nhất Thiên, Đầu tiên là loại bỏ đồng đội của Tiêu Nhất Thiên, sau đó trong trận chung kết, Tiêu Nhất Thiên sẽ lẻ loi một mình bị cô lập đối mặt với đồng minh mà Lý Cẩm đã liên hệ trước!


Chỉ có như vậy, Lý Cẩm mới có hy vọng đoạt chức võ địch! "Hum?"

Trần Nhất sững người một chút, lập tức hiểu được ý đổ của Lý Cầm. Thể nhưng đối mặt với Lý Cẩm cho dù nắm chắc phần thắng, trên khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nhất cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, lạnh nhạt đáp lại: "Được!" "Đến đây đi!"

Nói xong, cậu trực tiếp đi vào khu vực chiến đấu!

Sân thi đấu khổng lồ trở thành chiến trường của hai người Lý Cầm và Trần Nhất. Trước khi Tiêu Nhất Thiên xuất hiện, Trần Nhất dù sao cũng là đệ tử xuất sắc nhất của thành Thanh Thuỷ, cậy ấy lập thành tích 89 mét ở cự ly rừng trúc 100 mét. Tuy không bằng 93 mét của Lý Cầm, nhưng khoảng cách cũng không lớn như tưởng tượng. Đây là lý do tại sao Lý Cầm phải khiêu chiến với Trần Nhất, Trong đội thành Thanh Thuỷ, thậm chí ngay cả các đồng minh của Lý Cẩm, chỉ có cô ta mới có đủ tự tin để giành chiến thắng trước Trần Nhất! Am! Am! Am!

Tốc độ của hai người gần như cực hạn, tân ảnh tung hoành, ám kình va chạm, phát ra từng đợt tiếng nổ chói tai, trận chiến kịch liệt vượt quá dự đoán của mọi người. Trần Nhất dùng hết toàn lực, không giữ lại chút nào, đầu với Lý Cẩm gần mười phút cậu ấy mới dần dẫn lộ ra về suy tàn, thua trận! "Cô đã thẳng!"

Cảm thấy năng lượng án kinh trong người sắp cạn kiệt, thường thế lại không nhę, Trần Nhất vươn tay lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nhìn Lý Cẩm. Cậu quyết định từ bỏ, xoay người rời đi! "Cậu rất mạnh!"

Lý Cẩm nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Nhất.

Cho dù là đối thủ, cho dù cô thắng cũng không khỏi khen ngợi. Trần Nhất đã vượt quá dự kiến của cô! Thậm chí trong lúc đối đầu với Trần Nhất, cô ta cũng bị Trần Nhất làm bị thương, nhưng Trần Nhất rõ ràng còn bị thương nặng hơn cô ta!

Sắc mặt của cô ta hơi tái nhợt! "Tôi đã dùng hết sức!"

Trần Nhất đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên. Vừa mở miệng, máu liền phun ra không kiểm soát được, thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên sân đấu, hiển nhiên vừa rồi cậu ấy vẫn chịu đưng, đánh xong lại không nhịn được! "Là tôi nợ cậu!"


Tiêu Nhất Thiên đưa tay đỡ Trần Nhất, sắc mặt lạnh như băng, lông mày càng thêm sát khi, nhìn Lý Cầm vẫn đứng trên sân đấu, sau khi chạm mắt với cô ta, trầm giọng nói: "Cô, thật để tiện!"

Vốn Tiêu Nhất Thiên mất hứng thú với hiệp hội võ dao!

Nhưng hành động này của Lý Cầm đã vượt quá điểm mấu chốt mà Tiêu Nhất Thiên có thể chịu đựng được. Vương Thái và Trần Nhất đã bị anh liên luy nên mất cơ hội vào hiệp hội võ đạo thủ đô!

Vì thể nên Tiêu Nhất Thiên rất tức giận, thậm chí còn hối hận vì đã không làm theo lời đề nghị trước đó của Vương Thái. Ngay khi bắt đầu, anh nên thẳng tay khiêu chiến Lý Cẩm rồi đuổi người phụ nữ mưu mô này ra khỏi đây! "Đây là trận đấu. Tôi chỉ là sử dụng các quy tắc của trò chơi một cách hợp lý. Đây không phải là để tiện, mà là một dạng khôn ngoan!" "Chang lẽ là sai u?"

Dắt ăn ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nhất Thiên thật lòng mà nói, Lý Cẩm có chút áy náy và sợ hãi. Nhưng khát khao giành chức vô địch đã khiến cô ta gạt bỏ hết lương tâm cần rứt sang một bên, thẳng thần nói: "Nếu cậu đủ thông minh, tôi không ngại nếu cậu áp dụng thủ đoạn tương tự!"

Nói xong cô ta liên xoay người đi về phía đội Lịch

Thuỷ! "Thông minh?"

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Cẩm nói: "Theo tôi thấy, là cô tự cho mình là thông minh mới đúng!" "Nhanh thôi, cô sẽ phải trả cái giá xứng đáng cho cái sự thông minh này!"

Nghe vậy bước chân của Lý Câm hơi dừng một chút, nhưng không dừng lại lâu, cũng không đáp lại lời uy hiếp của Tiêu Nhất Thiên, trong lòng chỉ âm thẩm nói: "Cân đường của trưong lão Vũ, đắc tội thái tử điện hạ, giết chết Ngao Thụy và Ngao Tuấn Mạnh. Bây giờ cậu đang là mục tiêu chì trích của công chúng. Trong trận chung kết, chính cậu mới là người phải trà giá!"

Tiêu Nhất Thiên tiễn Trần Nhất ra khỏi sân khẩu, còn bản thân anh thì ở lại. Lý do rất đơn giản, mặc dù vòng thứ hai của ám cành trung kỳ đã kết thúc, nhưng vòng thứ hai của ám cảnh hậu kỳ, anh vẫn phải tham gia như cũ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui