Chín mươi chín mét!
Nghe thấy con số kinh khủng này, cho dù là Lục Vy Anh cũng được hay là bốn học trò nữ đứng xung quanh cũng thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng sững sờ và ngạc nhiên, chết lặng cả người, không ai nói được một lời nào, trái tim run lên kịch liệt, hơi thở hổn hền làm cho lồng ngực phập phồng, tưởng chừng như tất cả bọn họ đều không thể tin vào những gì vừa rồi chính tai mình nghe thấy!
Cái tên khốn khiếp Điêu Tạc Thiên này, hóa ra một tên lưu manh như anh mà cũng có thể mạnh như vậy sao? Mạnh mẽ đến mức khó thể tưởng tượng được!
Phải biết rằng!
Học viện Đạt Ma tổng cộng có đến 18 chi nhánh trong địa phận nước Đại Hoa, mỗi chi nhánh đều có rừng trúc dài 100 mét và cũng đều có bố trí bia kỷ niệm anh hùng, nhưng mà theo như bọn họ được biết thì bia kỷ niệm của 17 chi nhánh còn lại đều là những anh hùng có thành tích tốt nhất, nhưng cũng chỉ không vượt quá 97 mét!
Vì thế cho nên!
Ngay cả khi xếp các bia kỷ niệm anh hùng của 18 chi nhánh lại với nhau thì trước đó cũng chỉ có thành tích 97 mét của Tôn Thiền đã được coi là vị trí đứng đầu xứng đáng nhất, chỉ có ở Tổng viện ở Đà Nẵng thì mới từng có một siêu phẩm 98 mét xuất hiện, khi ấy còn chấn động cả một thời!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên quả đúng là lù đù vác cái lu mà chạy, anh không chỉ vượt qua thành tích 93 mét của Lục Giang Thành mà còn vượt qua cả con số 97 mét của Tôn Thiền, thậm chí còn vượt qua luôn cả thành tích 98 mét của Tổng viện ở Đà Nẵng, một phen זיהוי שישווקות ששווי đã đạt đến một trình độ mà từ trước đến nay chưa có ai đạt được - 99 mét, tạo nên lịch sử của cả Học viện Đạt Ma này!
Một nhân vật có một không hai như thế này, sao có thể không làm cho người ta kính phục được chứ? Hãy nhớ rằng trên mạng còn có một địa chỉ URL có ký tự như sau: m.luoqiuxzw.com
Làm sao lại có thể không khiến cho mọi người ngưỡng mộ được chứ?
Không cần phải nói đến các nữ đệ tử đang đứng ở cửa phòng, ngay cả trong lòng Lục Vy Anh lúc này cũng không khỏi có một cơn sóng đang cuộn trào lên, ngoài có một chút sửng sốt chấn động thì còn có không ít phần phẫn nộ, nhưng trong những cảm xúc đó thì lại mang chút xấu hổ đỏ mặt, cô ta cúi đầu nhìn xuống lồng ngực đã bị Tiêu Nhất Thiên chọc xuyên qua không biết bao nhiêu lần của mình, tự mình lẩm bẩm: "Đi theo anh, là... là may mắn của mình sao?"
Đúng đó!
Là may mắn của cô ta đó!
Thành tích 99 mét vẫn còn sờ sờ ở bên đó, tính theo tiêu chuẩn 100 mét của rừng trúc thì có nghĩa là sau này Tiêu Nhất Thiên có đến 90% cơ hội có thể gia nhập vào nhóm Minh Cảnh, ngoài ra còn rất có tiềm năng to lớn để trở thành chủ nhân của một đất nước, tiền đồ vĩ đại rộng mở khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Một người đàn ông như anh sẽ thiếu phụ nữ vây xung quanh hay sao?
Chỉ e rằng!
Trong chi nhánh nằm ở thành Thanh Thủy lúc này, hẳn là sẽ có không ít những người mê trai coi Tiêu Nhất Thiên là nam thần giống như đám học trò nữ trước cửa này nhỉ? Chỉ cần Tiêu Nhất Thiên vừa gật đầu một cái...
Thì sợ là!
Sẽ có rất nhiều học trò nữ tranh cướp thi nhau muốn làm người có quan hệ thân mật của anh, nam đơn gái chiếc sẽ ở cùng với anh trong một phòng, rồi làm một số chuyện nào đó có ý nghĩa nhi?
Đây mới chỉ là chi nhánh ở thành Thanh Thủy thôi đó!
Còn một khi Tiêu Nhất Thiên đi tham gia đại hội võ thuật trên toàn viện, đạt được thành tựu xuất sắc ở Tổng viện Đà Nẵng thì thành tích kinh khủng 99 mét của anh sẽ được truyền bá ra ngoài, đến lúc đó thì sẽ lại khiến cho biết bao nhiêu học trò nữ tài hoa xuất chúng ở đó vì anh mà tim đập thình thích như điên như cuồng nữa chứ?
Không muốn như vậy sao?
Cho dù lúc đó Lục Vy Anh muốn tranh giành hay muốn cướp bóc anh về tay thì căn bản là cũng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa rồi, xét từ góc độ này mà nói thì việc hôm qua cô ta bị Tiêu Nhất Thiên chọc xuyên qua ngực ở trước mặt rất nhiều người đã thành công thu hút sự chú ý của Tiêu Nhất Thiên rồi, hình như... đó không phải sự sỉ nhục và kiếp nạn của Lục Vy Anh mà ngược lại đã trở thành may mắn và cơ hội của cô ta! "Sư tỷ Lục!"
Đám học trò nữ đang đứng trước cửa cũng tiến sát lại gần, đi đến bên cạnh Lục Vy Anh, nắm lấy tay của cô ta rồi dùng ánh mắt như thiêu như đốt nhìn chằm chằm vào cô ta, trên gương mặt của mỗi người đều là sự mong đợi nói: "Chị và Ngao Thụy của nhà họ Ngao ở Đà Nẵng đã có hôn ước với nhau, vì thế cho nên chị sẽ không muốn tình nguyện để bản thân mình chịu uất ức đi theo Điều Tạc Thiên làm kẻ hầu người hạ có đúng không?" "Nếu là như vậy thì..." "Chị em chúng ta cũng là cùng một ruột, chị có thể nhường cho em cơ hội này được không? Có thể tiến cử em cho Điêu Tạc Thiên được không, để em thay chị ở trong phòng phục vụ anh ấy tối nay có được không?"
Thực sự không hổ danh là một thứ mê trai nhỉ!
Đứng trước cơ duyên cực lớn này thì đám học trò nữ đó tất nhiên sẽ dám nghĩ dám làm mà chẳng hề kiêng nể điều gì cả! "Chuyện này.." Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Khuôn mặt thanh tú của Lục Vy Anh trong chốc lát đã hoàn toàn đỏ ửng lên, tươi đẹp duyên dáng, cô ta cũng đâu có ngu, tạm thời chưa nói đến nhân phẩm của "Điều Tạc Thiên" như thế nào, chỉ tính riêng về huyết mạch thiên phú và cả tiền đồ xán lạn thôi, nếu ng mg có thể may mắn đi bên cạnh "Điêu Tạc Thiên", đối với bất kỳ người phụ nữ hay cả một đại gia đình phía sau họ mà nói thì thân phận và địa vị của họ đều sẽ theo đó mà được nâng cao lên không ít, không thể so sánh được!
Điều này!
Đó cũng chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự thay đổi thái độ quyết liệt của Lục Văn Lâu! "Đương nhiên là..."
Mắt thấy Lục Vy Anh đang do dự, đám học trò nữ liền thay đổi chủ đề câu chuyện: "Nếu như sư tỷ Lục cũng thích anh ấy, muốn đá bay Ngao Thụy của nhà họ Ngao ở Đà Nẵng để đi theo anh ấy, vậy thì..." "Sư tỷ Lục có thể dẫn em đi cùng, buổi tối chúng ta cùng nhau hầu hạ anh ấy!"
Tôi thèm vào mà tin mấy cô!
Đám học trò nữ kia nghĩ sao nói vậy, càng nói càng không biết chừng mực, một chọi một là đủ rồi, còn lại còn muốn nhiều người chọi một. "Còn cả tôi nữa!"
Lục Vy Anh đang định lắc đầu từ chối thì một học trò nữ khác đứng phía lưng cô ta đột nhiên chen ngang nói: "Sư tỷ Lục, em cũng tình nguyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu với chị, cùng nhau đến làm người hầu kẻ hạ cho Điêu Tạc Thiên!"
Lời vừa nói xong thì... "Em cũng sẵn lòng!"
Một học trò nữ khác vẫn kiên trì đến cùng nghiến răng nói: "Em trong gia đình của mình luôn phải chịu đối xử lạnh nhạt, chỉ cần có thể đi theo Điều Tạc Thiên thì để xem sau này còn ai dám bắt nạt em nữa!"
Đúng là một đứa nhóc khá đấy!
Tôi đúng là một đứa nhóc khá đấy!
Chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ Lục Vy Anh ra thì năm nữ sinh còn lại đều nhốn nháo chen lấn bày tỏ quan điểm của mình, đứng trước một người đàn ông hoàn mỹ như "Điêu Tạc Thiên thì còn định dè dặt cái gì nữa?
Lại còn e lệ rụt rè cái gì nữa?
Lại còn sĩ diện mặt mũi cái gì nữa chứ?
Mẹ nó!
Không cần nữa!
Nghe những lời này! Nhìn thấy tình hình này... sắc mặt của Lục Vy Anh liền tái xanh đi, cô ta liếc mắt nhìn năm người bạn thân đang đứng xung quanh mình, thầm nói trong lòng nói: Không phải các cô đến đây để khuyên nhủ tôi hay sao? Không phải đến để an ủi tôi hay sao? Không phải đến để nghĩ cách giúp tôi hay sao?
Những cái lời này..
Giọng điệu này hình như có chút không đúng lắm nhỉ...
Ở một nơi khác!
Ngay khoảnh khắc Tiêu Nhất Thiên đi ra khỏi phạm vi đội hình rừng trúc 100 mé thì đám học trò của những học viện xung quanh liền lập tức muốn nổ tung, bầu không khí liền đạt đến đỉnh điểm trong tích tắc, tiếng hoan hô vang dội, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt, Tiêu Nhất Thiên trước đây còn là mục tiêu công kích của mọi người thì ngay thời khắc này đã trở thành tấm gương và người anh hùng trong suy nghĩ của tất cả mọi người!
Không còn cách nào khác!
Tục ngữ nói rất hay, kẻ ở gần thì ghen tị, kẻ ở xa thì ngưỡng mộ, khi người khác chỉ mạnh hơn bạn một chút thì bạn sẽ sinh lòng đổ kỵ, sẽ có cảm giác so sánh cao thấp, thế nhưng nếu người khác mạnh hơn bạn rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức bạn có sách dép cũng theo không kịp thì căn bản bạn sẽ không dám lấy chính mình ra để đi so sánh, thậm chí còn không xứng để đố kỵ, vậy thì những thứ còn sót lại cũng chỉ là sự sùng bái mà thôi!
Đây chính là bản chất của con người!
Tình hình trước mắt chính là như vậy!
Thành tích đáng kinh ngạc - 99 mét của Tiêu Nhất Thiên khiến cho tất cả đám học trò của học viện vô cùng kinh ngạc, vô cùng bái phục!
Người ta chính là mạnh mẽ như thế đó, không muốn phục cũng không thể được! "Đồ biến thái!"
Vương Thái đứng ở giữa đám người đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, người kiêu ngạo như hắn ta sau khi chứng kiến một màn này thì trong lòng cũng không khỏi run lên, ngay cả giọng nói cũng không kìm được mà run rẩy, hít sâu một hơi rồi nghien răng nói: "Xem ra có thể thua trong tay cậu ta cũng không phải là sự sỉ nhục của tôi mà ngược lại còn là vinh hạnh!" "Đúng đó!"
Trần Nhất đứng bên cạnh cũng trầm giọng nói: "Trên người có người, trên trời có trời, thành tựu và sự kiêu ngạo của chúng ta trước đây đứng trước thành tích 99 mét của cậu ta, chỉ đơn thuần là một trò cười không đáng được nhắc đến!" "Tôi muốn đóng cửa để luyện tập!"
Vừa nói xong!
Trần Nhất liền nhìn Tiêu Nhất Thiên một hồi lâu, sau đó quay người bước đi, cậu ta không giống như những đám học trò tầm thường trong học viện kia, Trần Nhất là kiểu người gặp mạnh càng mạnh, thành tích đáng e sợ của Tiêu Nhất Thiên đã đánh vào sự tự tin của cậu ta, nhưng đồng thời cũng truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đấu của cậu ta! "Anh bạn Điêu của chúng ta!"
Thương Triết sải bước đi về phía Tiêu Nhất Thiên, nụ cười trên mặt rực rỡ như những đóa hoa tươi mùa hạ, có phần kích động nói: "Anh bạn Điêu của chúng ta không hổ là thần đồng võ thuật trăm năm mới gặp, sức mạnh trời sinh khiến cho người ta phải nhìn với ánh mắt khác, khó có thể bắt kịp! " "Đại hội võ thuật của toàn viện lần này có thể nhận được sự giúp đỡ của anh bạn Điêu quả là may mắn của chi nhánh ở thành Thanh Thủy, một lão già như ta thân làm hiệu trưởng của chi nhánh học viện ở thành Thanh Thủy như tôi phải đại diện cho tất cả các giáo viên và học trò trong học viện gửi lời cảm ơn đến anh bạn Điêu của chúng ta trước!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Nói rồi!
Vậy mà Thương Triết lại đứng dưới trăm ngàn con mắt đang dõi theo, chắp tay cúi người về phía Tiêu Nhất Thiên hành lễ cảm ơn, thể hiện tấm lòng trân trọng vô cùng rõ ràng! "Hiệu trưởng Thương quá lời rồi!"
Hiểm khi Tiêu Nhất Thiên mới khiêm tốn một lần, anh lắc đầu nói: "Chỉ là một bài kiểm tra tài năng đơn thuần mà thôi, cũng không nói lên được vấn đề gì. Hiệu trưởng Thương không cần phải ngạc nhiên, làm ầm ĩ, huy động tất cả mọi người lên như vậy!"
Đối với thành tích 99 mét này, có lẽ Tiêu Nhất Thiên không coi trọng nó lắm, nhưng ở trong mắt của Thương Triết và những người khác thì nó lại được coi như bảo vật! "Anh bạn Điêu!"
Lục Văn Lâu cũng dẫn theo đám cao thủ của nhà họ Lục đi tới, vô cùng cao hứng nói: "99 mét! Nếu như tôi nhớ không lầm thì ngay cả trong toàn bộ lịch sử của Học viện Đạt Ma thì anh bạn Điêu là người có thành tích tốt nhất trong rừng trúc 100 mét đó!" "Từ giờ trở đi!" "Nhà họ Lục ở tỉnh thành chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ, không tiếc bất cứ điều gì, dốc hết sức lực để ủng hộ sự phát triển của bạn học Điêu bằng mọi giá, nếu như cậu có bất kỳ yêu cầu nào thì bạn học Điêu cứ việc nói, Lục Văn Lâu tôi xin đảm bảo rằng, chỉ cần nhà họ Lục chúng tôi còn tồn tại thì bạn học Điêu cần gì chúng tôi sẽ mang thứ đó đến trước mặt cậu!"
Nếu Tiêu Nhất Thiên không chết đi thì chắc chắn anh sẽ trở thành Minh Cảnh!
Cơ hội ngàn năm có một đang bày ra trước mắt, tất nhiên Lục Văn Lâu sẽ không bỏ lỡ, bất luận thế nào thì ông ta cũng phải leo lên cái đùi to Tiêu Nhất Thiên này để đổi lấy một tương lai tốt đẹp hơn cho nhà họ Lục ở tỉnh thành này!
Trời đất!
Nghe thấy những lời nói dõng dạc hùng hồn của Lục Văn Lâu, ngược lại thì Tiêu Nhất Thiên cũng không có phản ứng gì nhiều, nhưng nụ cười rực rỡ trên gương mặt già nua của Thương Triết liền cứng lại, đúng là có chút không thể nhịn được nữa rồi, cái lão già khốn khiếp Lục Văn Lâu này rõ ràng muốn tranh cướp với ông ta!
Thế là!
Đầu óc của Thương Triết nóng rực, nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm đến ý kiến của em trai thứ Thương Thịnh đang ở nơi Đà Nẵng xa xôi trước kia nữa, ông ta nói thẳng: "Anh bạn Điêu, thỏa thuận trước đây của chúng ta không còn giá trị gì nữa, bất kể kết quả cuối cùng của đại hội võ thuật của toàn viện lần này như thế nào thì viên thuốc Mai Minh Tâm đó đều sẽ thuộc về cậu, đây cứ coi như quà gặp mặt của lão già này dành cho cậu đi! " "O?"
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhất Thiên không khỏi sửng sốt, hào phóng như vậy thật sao? Nếu biết chuyện này sớm hơn thì tối hôm qua anh đã không phải vất vả bí mật luyện chế viên thuốc Mai Minh Tâm đó nữa rồi, cứ trực tiếp đi thẳng vào rừng trúc 100 mét không phải xong rồi sao?
Nịnh hót!
Lục Văn Lâu hung hăng trừng mắt nhìn Thương Triết, Mai Minh Tâm mà cũng có thể tùy tiện mang đi tặng người khác như vậy sao?
Coi như ông ác!
Lục Văn Lâu nghĩ đến mấy món bảo vật trong nhà họ Lục, đang định mở miệng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón thì Thương Triết đã không cho ông ta cơ hội xum xeo, xông lên cướp lời trước, liền hỏi: "Anh bạn Điêu, nếu không phải lão già tôi đây nhìn nhầm thì lực bài trừ của đội hình 99 mét của cậu vừa rồi dường như không có khả năng làm khó được cậu, nếu như cậu tiếp tục cố gắng thử một chút thì có lẽ cậu vẫn còn hy vọng có thể vượt qua 1 mét cuối cùng, đi hết toàn bộ lộ trình, nhưng tại sao cậu lại chủ động rút lui mà không tiếp tục thử sức mình một chút?"
Thân là một kẻ mạnh trong Bán bộ Minh Cảnh, tầm nhìn của Thương Triết vô cùng nham hiểm, mặc dù Tiêu Nhất Thiên đã rất vất vả cải trang giống như thật, nhưng lại vẫn bị ông ta nhận ra một chút xíu dấu vết!
Đối với việc này thì...!
Tiêu Nhất Thiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, thế là nở một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Từ trước đến nay tôi vẫn luôn giữ thái độ rất khiêm tốn đối với mọi việc, không thích huênh hoang, chơi trội, nếu như tôi vẫn tiếp tục thử sức, nhỡ mà có thành công vượt qua toàn bộ lộ trình thì há chẳng phải là đang cắt đứt cơ hội cho những người khác vượt qua tôi sao?" "Vì thế cho nên!" "Khiêm tốn một chút cũng khá tốt mà, ông tốt, tôi tốt, tất cả mọi người đều tốt..."
Pei!
Nghe thấy lời này, dù là Thương Triết, Lục Văn Lâu hay tất cả mọi người ngay tại đó đều thay đổi kinh ngạc, suýt nữa không nhịn được mà nôn ọe ngay tại chỗ!
Anh khiêm tốn sao?
Trong từ điển của anh có hai từ “khiêm tốn” sao? Anh có biết hai từ "khiêm tốn" được viết như thế nào không?
Đúng là không biết xấu hổ!
Sự giả tạo vô hình là thứ dễ gây chết người nhất!
Anh ghê gớm!
Anh lợi hại!
Anh đã đi được 99 mét, anh nói cái gì cũng đúng, ông đây tin!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...