Sói Vương Bất Bại

Tiêu Nhất Thiên dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh vài lần, chỉ thấy trong rừng trúc rậm rạp có một lối vào rộng khoảng 5 mét, hai bên đường bày một hàng sư tử đá được điêu khắc tinh xảo, trông cực kỳ sống động!

Sư tử đá không quá lớn, chỉ cao khoảng nửa mét, nhưng số lượng rất nhiều, mỗi bên đặt một trăm con!

Tổng cộng là hai trăm!

Hai trăm con sư tử đá đứng quay lưng lại phía rừng, như những vị thần hộ mệnh của rừng trúc này, quắc mắt nhìn trừng trừng, vẻ đầy oai phong lẫm liệt! "Chính là chỗ này!"

Thương Triết chỉ vào những tượng sư tử đá giải thích: "Anh bạn, những con sư tử đá này là mắt trận của trận pháp, cũng chính là thước đo khoảng cách duy nhất. Khi cậu bước đi được một mét, những con sư tử đá ở phía trước và hai bên trái phải sẽ chuyển động 180 độ, từ đứng quay lưng sẽ chuyển sang đứng đối diện nhau! "Cứ như vậy mà suy ra!" "Sau khi cậu đi đạt đến giới hạn của mình, tổng cộng có bao nhiêu cặp sư tử đá quay lại đối diện với nhau nghĩa là cậu đã đi được bấy nhiêu mét!"

Thì ra là vậy!

Tiêu Nhất Thiên thầm giật mình, nhìn qua bên phải lối vào khu rừng, ở đó có một tấm bia đá to lớn, cao khoảng 5,6 mét được dựng lên, chỉ thấy trên đó có khắc tên và tổng số đi được của một số người! "Ha ha!"

Thương Triết tiếp tục giới thiệu: "Đây là bia anh hùng của Học viện thành Thanh Thủy. Các thế hệ học trò của học viện đều một lòng muốn được ghi tên lên bia anh hùng này, nhưng như anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, điều này khó lắm. Trong rừng trúc trăm mét này, chỉ những người đi được chín mươi mét trở lên mới có đủ tư cách ghi tên vào bia anh hùng! "Kể từ khi Học viện thành Thanh Thủy được thành lập đến nay, tổng cộng mới chỉ có 17 người được ghi tên lên bia Anh hùng!"

Chín mươi mét!

Xem ra đây không chỉ là thước đo để đánh giá một học trò của học viện có hy vọng tiến vào cảnh giới hay không, mà còn là ranh giới để khắc tên lên bia anh hùng. Các thế hệ học trò của thành Thanh Thủy, một đời lại một đời nối tiếp nhau, thế hệ này sang thế hệ khác, người tài đếm không xuể, nhưng là bia Anh hùng kia.... Rõ ràng chỉ có những người tinh hoa trong tinh hoa thật sự có tiềm năng đạt đến cảnh giới mới có thể xứng đáng với danh hiệu "Anh hùng" mày!


Mười bảy người!

Xác suất là vô cùng thấp!

Tiêu Nhất Thiên nhìn kỹ hơn một chút, phát hiện tên của Lục Giang Thành đúng là đứng thứ ba trên bia anh hùng, quãng đường anh ta đi được là chín mươi ba mét, trong khi Thương Triết đứng thứ hai, chín mươi tư mét!

Về phần đứng đầu...

Tông Nam!

Tên người đứng đầu của bia anh hùng là Tông Nam, người này đã đạt được thành tích tốt nhất là 97 mét, chỉ thiếu ba mét là có thể đi hết rừng trúc, cũng là người duy nhất trong danh sách anh hùng vượt quá 95 mét!

Như nhận thấy ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên, Thương Triết nói hơi ẩn giấu vẻ tự hào: "Tông sư đệ đến muộn hơn lão phu vài năm. Là nhân vật kiệt xuất đứng đầu cả một thế hệ và cũng là người tài giỏi nhất trong lịch sử học viện thành Thanh Thủy!" "Hiện nay!" "Tông sư đệ mới gần năm mươi tuổi, cũng đã tiến vào được một nửa cảnh giới của Minh Cảnh được sáu năm. Lúc đầu, anh ấy Học viện thành Thanh Thủy ngây người gần mấy tháng, rồi mới đặc biệt được đưa vào Tổng viện của thủ đô. Sau đó được Hoàng 11 chủ bệ hạ nhìn trúng, trở thành học trò của hoàng thượng! " "Hơn nữa!" "Sau khi Tông sư đệ tiền vào nửa cảnh giới của Minh Cảnh, bệ hạ đã đích thân tiến cử anh gia nhập điện Huyền Vương, đi theo bên người Ngưu Sát tôn chủ, rất được Ngưu Sát tôn chủ coi trọng!" "Lão phu nghe nói..." "Tông sư đệ nửa năm nay vẫn luôn bế quan tu luyện, muốn vượt qua cảnh giới trong truyền thuyết kia. Đến lúc anh xuất quan, cũng là lúc tiến vào cảnh giới cuối cùng của Minh Cảnh!!!"

Bốn mươi bốn tuổi đạt tới nửa cảnh giới của Minh Cảnh, năm mươi tuổi vượt qua hết cảnh giới, tốc độ thăng cấp cùng tài năng thiên phú như vậy quả thực rất hiếm thấy, nhưng dù sao Tông Nam cũng là con cháu của hoàng gia, vừa có huyết mạch cường đại lại được nguồn tài nguyên phong phú, đến bóng lưng cũng khó thấy là chuyện thường tình!

Tất nhiên!


Còn tùy vào việc đem Tông Nam so sánh với ai, nếu so với Tiêu Nhất Thiên thì Tiêu Nhất Thiên là thỏ, còn Tông Nam chỉ có thể được tính là bò nhanh hơn ốc sên một chút mà thôi. Nhìn vào tốc độ thăng cấp và huyết mạch cường đại của Tiêu Nhất Thiên, đừng nói là một nước, chỉ sợ là nhìn khắp trăm nước cũng khó mà tìm ra một người có thể sánh bằng.

Anh cũng không có cách nào!

Ai bảo huyết mạch truyền thừa của anh lại khủng bố như vậy chứ!

Những người khác đều là liều cha!

Tiêu Nhất Thiên liều mẹ!

Tính từ Lục Giang Thành trở lại, tổng cộng có ba người đi được qua chín mươi hai mét, giống Thương Triết đi được chín mươi mốt mét có năm người, sáu người còn lại đều là chín mươi mét! "Trần Nhất đâu?"

Không thấy tên của Trần Nhất khiến Tiêu Nhất Thiên thắc mắc, hỏi: "Anh ta đi được bao nhiêu mét?" "Tám mươi chín!"

Thương Triết có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ thiếu một mét nữa là có thể ghi tên lên bia anh hùng. Đáng tiếc... Ai, chỉ chênh lệch có một mét thôi cũng là cả một trời một vực, nhưng thiếu một mét cũng là thiểu, quy định là phải công bằng, không được gian lận nửa bước!"

Tim Tiêu Nhất Thiên khẽ động, Trần Nhất từ trước đến nay vẫn luôn được mệnh danh là người bất khả chiến bại của Học viện thành Thanh Thủy, cũng là người luôn đứng vị trí đầu tiên trên các bảng xếp hạng, nhưng lại không đủ tiêu chuẩn để được ghi tên lên bia anh hùng. Điều này cho thấy Minh Cảnh này rất khó để vượt qua.


Nhưng!

Như vậy càng làm Tiêu Nhất Thiên thêm hứng thú! "Bắt đầu đi!"

Tiêu Nhất Thiên không nói nhiều, ra hiệu: "Thương viện trưởng bây giờ cũng đã là cao thủ của Minh Cảnh nửa bước, còn cách nửa bước nữa là đạt đến cảnh giới cuối cùng rồi. Có muốn cùng đi không? Xem xem mình cùng nửa bước cuối cùng kia có bao nhiêu hy vọng?"

Bia anh hùng chỉ ghi chép thành tích đi vào rừng trúc trăm mét lần đầu tiên của mỗi người, Thương Triết đã bước qua tuổi chín mươi, dùng chín mươi mốt mét vượt qua hơn một nửa người trên bia Anh hùng, tiến vào nửa cảnh giới. Bây giờ muốn vượt qua một lần nữa chỉ sợ phải dùng đến một số đan dược cao cấp để tăng thêm nội lực. "Ha ha!"

Thương Triết cười nói: "Anh bạn không nên giễu cợt lão phu. Lão phu với tư cách là viện trưởng Học viện thành Thanh Thủy, hầu như cách một năm, tôi sẽ đi bộ trong rừng trúc trăm mét này một lần. Đối với giới hạn của bản thân, tôi đương nhiên nhận thức được!" "Nhưng mà..." "Được rồi, để anh bạn Thiên đi một mình cũng có chút không ổn. Lão phu sẽ đích thân dẫn đường cho cậu!" Nói xong!

Thương Triết quay lại nhìn Lục Văn Lâu, cười nói: "Cậu Lục đây đã rời khỏi học viện nhiều năm như vậy, năng lực hẳn đã tăng mấy phần. Khó có dịp tới đây một chuyến. Không ngại mang theo những hậu bối này đi để thử một lần, cho họ cảm nhận sự hấp dẫn của rừng trúc Trăm Mét này chứ!"

Lục Văn Lâu hơi sửng sốt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng rồi nghĩ lại, nếu đi theo Tiêu Nhất Thiên bọn họ có thể giám sát không để cho anh ta giỏ trò gì.

Vì vậy!

Lục Văn Lâu gật đầu nói: "Được! Vậy Lục Văn Lâu tôi xin bêu xấu một phen, cùng mọi người đi một lần!"

Nói xong!


Thương Triết và Lục Văn Lâu dẫn đầu bước vào rừng trúc trăm mét, Thương Triết đi phía trước, Lục Văn Lâu theo sau, hai người cách nhau một mét, lý do rất đơn giản, nếu họ kề vai sát cánh đi cùng nhau, khi sư tử đá chuyện động sẽ không cách nào xác định được là vì ai mà xoay.

Ken két...

Tài năng và thực lực của hai người vẫn còn ở đó, nên tất nhiên nhũng sư tử đá phía trước sẽ không thể tạo ra bất kỳ cản trở nào đối với họ, cùng với từng đợt âm thanh ken két, từng cặp sư tử đá bắt đầu chuyển động, cảnh tượng hết sức đồ sộ.

Không đến một phút đồng hồ, hai người đã đi được hơn mười mét.

Tiêu Nhất Thiên là người thứ ba đi vào!

Các cao thủ nhà họ Lục lần lượt theo chân Tiêu Nhất Thiên, một người lại một người bước vào, tổng cộng có cả chục người xếp thành một hàng dài bước từng bước về phía trước, sư tử đá hai bên có thể nói là bận rộn đến muốn hư mất. Ken két không ngừng chuyển động! "Chuyện quái gì thế này?"

Chẳng mấy chốc Tiêu Nhất Thiên đã nhận ra có điều gì đó không ổn, theo lời của Thương Triết và những học trò học viện Đạt

Ma, những con sư tử đá phía trước dù sẽ tạo ra lực cản nhưng không đáng kể, chi là từ bước đầu tiên tien vào rừng trúc 100 mét, càng đi vào sâu lực cản sẽ càng lớn.

Tuy nhiên!

Tiêu Nhất Thiên một hơi đã đi được hơn mười lăm mét, sư tử đá hai bên lần lượt chuyển động không ngừng, mà anh lại như đang đi đường bình thường, hoàn toàn không cảm nhận được một chút lực cản nào! "Thể này là thể nào?" "Chuyện gì vậy!"

Tiêu Nhất Thiên nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là... bởi vì năng lực của mình quá cường đại, đến mức trận pháp này cũng không có tác dụng gì với mình sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui