Hai lần sỉ nhục, trận chiến vượt cảnh giới biệt viện nơi Thương Triết ở nằm ngay sát học viện trưởng lão, chỉ cách nhau một bức tường, đi vòng qua cũng chỉ mất vài trăm mét. Khi Tiêu Nhất Thiên đến nơi, các học trò trong học viện đã có mặt đã đứng chật ních trước cửa. Rõ ràng là nghe nói nhà họ Lục trên tỉnh tới tìm Tiêu Nhất Thiên hỏi tội nên lũ lượt kéo đến hóng hớt "Mau nhìn xem!" "Điêu Tạc Thiên đến rồi kìa!"
Một tiếng hô vang lên giữa đám đông, đám học trò của học viên tức thì ngoái đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên với vẻ mặt phần khích mong chờ.
Tiêu Nhất Thiên đi thẳng một mạch không dừng, đến cửa biệt viện thì đám học trò chủ động dạt sang hai bên nhường lối cho anh.
Và thế là Tiêu Nhất Thiên hiên ngang đi vào trong biệt viện trước con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.
Anh thấy cũng có không ít người đứng trước bậc thang đá bên trong căn biệt viện, viện trưởng Thương Triết đang ngồi đối diện với một ông cụ tuổi chừng thất thập cổ lai hy và mười mấy người còn lại đang đứng phía sau ông cụ kia, ai nấy đều thần thái ngời ngời, cảnh giới có người cao người thấp, đủ hạng từ Ám cảnh trung kỳ cho đến Ám cảnh viên mãn.
Cô gái tên Lục Vy Anh hôm qua bị Tiêu Nhất Thiên chọc cũng có mặt. "Ông nội!"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, mắt Lục Vy Anh sáng lên, lập tức giớ tay chỉ vào anh, nghiến răng hậm hực: “Chính là anh ta ạ! "Anh ta là Điêu Tạc Thiên!"
Tất cá moi người, bao gồm cá ông cu tuoi thất thập cổ lai hy đều ngoái đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên. "Đúng vậy! "Là tôi đây!"
Tiêu Nhất Thiên sải bước đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Ngực chị gái có còn đau không? Phải chăng là hôm qua tôi hơi mạnh tay? Hay là... choc nhiều lần quá?"
Tiêu Nhất Thiên vừa lên tiếng đã ngang nhiên si nhục Lục Vy Anh lần thứ hai trước mặt bao nhiêu cao thú của nhà họ Lục mà chẳng hề tỏ ra áy náy hay sợ sệt.
Hơn thế nữa, Tiêu Nhất Thiên nói rất to, giọng nói vang xa đến cả trăm mét, đám học trò đứng nghe ngóng ngoài cửa đều nghe thấy hết, đám đông tức thì nhộn nhạo cả lên, đám học trò của học viên há hốc miệng, nghẹn họng nhìn trân trối,
Đệch!
Không hổ danh là Điêu Tạc Thiên, dường như trong bất cứ tình huống nào cũng không biết sợ. “Hỗn xược!”
Khi Tiêu Nhất Thiên vừa nói dứt câu thì một người đàn ông trung tuổi lập tức quát lên giận dữ. Người này có thực lực Ám cảnh hậu kỳ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã di chuyển đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên, bùng nổ lực ám kình, vươn tay về phía cổ Tiêu Nhất Thiên.
Phản ứng của Tiêu Nhất Thiên cũng không hề chậm chạp.
Xoet!
Gần như cùng một lúc khi người đàn ông trung tuổi ra tay thì Tiêu Nhất Thiên cũng cử động, lách người né tránh đòn tấn công của ông ta bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Và tiếp theo đó, một cảnh tượng kì lạ diễn ra giữa căn biệt viện khi hai chiếc bóng còn sót lại đuổi theo nhau. Là cao thủ thuộc hàng Ám cảnh hậu kỳ của nhà họ Lục, cao hơn Tiêu Nhất Thiên vừa đúng một cảnh giới mà không sao bắt được Tiêu Nhất Thiên.
Thậm chí còn không chạm được tới vạt áo của Tiêu Nhất
Thiên.
Phải chịu thôi!
Ai bảo Tiêu Nhất Thiên là cường giả Minh Cảnh đích thực cơ chứ? Tuy đã ép cảnh giới của mình xuống đến Ám cảnh trung kỳ nhưng không cần thiết phải cố tình kìm hãm tốc độ của bản thân, vì thế nên bị một cao thủ Ám cảnh hậu kỳ đuổi bắt đối với Tiêu Nhất Thiên là việc dễ như trở bàn tay.
Chẳng bao lâu, Tiêu Nhất Thiên đã cắt đuôi được người đàn ông trung tuổi kia và đến trước mặt Thương Triết cùng những người khác. Anh vừa dừng bước chân lại thì người đàn ông trung tuổi kia cũng đuổi kịp đến nơi, chẳng nói chẳng rằng đã tung một đường quyền đầy sức mạnh giáng thẳng vào đầu Tiêu Nhất Thiên
Tất nhiên ông ta đã thực sự nổi cơn thịnh nộ khi bị Tiêu Nhất Thiên trêu chọc từ nãy đến giờ.
Lần này, Tiêu Nhất Thiên không chọn cách tiếp tục tránh né nữa mà cũng giơ nắm đấm lên, sức mạnh ám kình bùng nổ, đón đỡ cú đấm của người đàn ông trung tuổi, anh rất tò mò muốn biết trong tình huống cảnh giới của mình bị ép xuống Ám cảnh trung kỳ sẽ có cách biệt lớn thế nào khi đối đầu trực tiếp với một cao thủ Ám cảnh hậu kỳ. “Bạn Thiên, không được mất lịch sự!”
Mặt Thương Triết biến sắc, đứng bật dậy định căn ngăn, dù đi thì đại hội võ thuật toàn viện cũng đang được tổ chức tại đây, ông ta phải mang minh tâm hoàn ra mới đổi lại được một báu vật dị thường như Tiêu Nhất Thiên. Chẳng may cao thủ nhà họ Lục đánh Tiêu Nhất Thiên bị thương thì mất cả chì lẫn chài.
Đáng tiếc lắm thay!
Nhưng đã quá muộn.
Âm!
Lời của Thương Triết vừa thốt ra, chưa kịp ra tay ngăn cản thì một tiếng động định tại nhức óc vang lên, hai nắm đấm của Tiêu Nhất Thiên và người đàn ông trung tuổi và mạnh vào nhau.
Bất kể là ông cụ tuổi thất thập cổ lai hy đứng đầu nhà họ Lục hay các học trò của học viện đang đứng ngoài cửa, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt đồng loạt nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên và người đàn ông trung tuổi kia, muốn biết xem kết quả của pha đấu tay đôi này sẽ như thế nào.
Một giây sau, họ đã được thấy ngay.
Tiêu Nhất Thiên bị người đàn ông trung tuổi kia đấm giật lùi trở lại, và cùng lúc, người đàn ông trung tuổi cũng bị cú đấm của Tiêu Nhất Thiên đẩy lui, kéo giãn khoảng cách ra đến hơn hai mét/
Hai bên ngang ngửa nhau.
Xem như hòa!
Thấy vậy, người nhà họ Lục và cả ông cụ tuổi thất thập cổ lai hy đều không khỏi sửng sốt, các học trò của học viện bên ngoài cửa cũng sững sờ. Hai người cách nhau một cảnh giới mà có thể cầm hòa?
Nếu như không được tận mắt chứng kiến thì không ai có thể tin là thật. "Đây.. “Là sức chiến đấu của Ám cảnh hậu kỳ sao?"
Tiêu Nhất Thiên không đoái hoài gì đến con mắt kinh ngạc của những người xung quanh, anh rụt nắm đấm lại, nhếch môi cười, nói một cách ngạo nghễ: “Tôi còn tưởng mạnh thế nào chứ, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi. Đợi sau khi tôi tiến lên Ám cảnh hậu kỳ thì một mình tôi có thể đánh lại được mười người thế này."
Ngông!
Vẫn ngông nghênh là vậy!
Thế nhưng lúc này đây, hết thảy mọi người không ai cảm thấy khinh bỉ trước sự kiêu ngạo của Tiêu Nhất Thiên, bởi một lần nữa Tiêu Nhất Thiên đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh rằng dù có đối đối với cao thủ Ám cảnh hậu kỳ thì anh cũng có tư cách để ngông nghênh! “Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Ông cụ tuổi thất thập cổ lai hy quan sát Tiêu Nhất Thiên kỹ càng, tuy Tiêu Nhất Thiên là đối tượng mà ông ta kéo người đến hỏi tội nhưng ông ta cũng không tiếc lời khen ngợi, rồi hạ giọng xuống nói với anh: "Con bé Vy Anh thua cậu cũng chẳng thiệt thòi!" Nào ngờ là trước khi Tiêu Nhất Thiên đến thì Thương Triết đã kể sơ qua về tình hình của Tiêu Nhất Thiên với ông cụ. Ông cụ chỉ nửa tin nửa ngờ nên không can ngăn người đàn ông trung tuổi tấn công Tiêu Nhất Thiên ngay, cũng muốn được tận mắt chứng kiến thực lực của Tiêu Nhất Thiên xem rốt cuộc có ghê gớm như lời tâng bốc của Thương Triết hay không. Hiện giờ, ông ta đã được thấy. Ông ta đã tin!
Tiêu Nhất Thiên ngoảnh đầu lại nhìn ông cụ, ông cụ lại nói tiếp: "Lão là Lục Văn Lâu, người đứng đầu nhà họ Lục trên tỉnh, thời trẻ từng tu luyện vài năm ở chi nhánh thành Thanh Thủy, viện trưởng Thương Triết có thể coi là sư huynh của tôi. "Tôi hiểu những quy tắc của chi nhánh thành Thanh Thủy. "Trong lúc thi đấu cọ xát, đao kiếm không có mắt, xước xát đổ máu cũng là chuyện khó tránh, vốn dĩ chẳng đáng được nhắc đến. “Thế nhưng.."
Ông Lục Văn Lâu chuyển chủ đề câu chuyện, giọng nói cũng trở nên đanh thép hơn: “Bạn Thiên đây mạnh thì mạnh, thắng thì thắng, nhưng lại cố tình sỉ nhục con cháu nhà họ Lục chúng tôi, là người đứng đầu nhà họ Lục, lão đây quyết không nhân nhượng. “Cho nên, dù có sư huynh Thương Triết cam đoan thay cho cậu, dù cậu có tài năng thiên bẩm, sức chiến đấu phi thường đi chăng nữa thì ngày hôm nay, trước mặt lão đây, trước mặt của Vy Anh, trước mặt của sư huynh Thương Triết và các học trò chi nhánh thành Thanh Thủy, cậu cũng phải cho nhà họ Lục chúng tôi được một lời giải thích thỏa đáng. "Nếu không thì chớ trách lão đây không khách sáo!”
Lúc nói những lời này, sức mạnh ám kình hừng hực trào dâng trong người Lục Văn Lâu, mười mấy cao thủ của nhà họ Lục cũng đã lẳng lặng bao vây Tiêu Nhất Thiên. "Thế cơ à?"
Tiêu Nhất Thiên nhìn thẳng vào mắt Lục Văn Lâu, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của những cao thủ nhà họ Lục, đáp lại bằng giọng chế giễu: “Con cái thi đấu thua cuộc, người đứng đầu nhà họ Lục dẫn theo cao thủ cả họ đến đây ngay trong đêm hỏi tội tôi, đúng là gia đình quyền quý trên tỉnh cũng có khác! "Giải thích ư? "Các ông muốn giải thích thế nào?"
Dứt lời, Tiêu Nhất Thiên quay sang nhìn Lục Vy Anh rồi nói tiếp: “Đích thực là tôi đã đánh cô Lục bị thương, cũng chính tôi là người đã dùng bao kiếm chọc lên ngực cô ấy trước tất cả mọi người, và cũng không chi choc có một lần, nếu như cô ấy đau quá không chịu được thì hay là... “Để tôi xoa bóp giúp cô ấy nhé?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...