Sói Vương Bất Bại

Chỉ một câu nói!

Một tiếng nổ long trời hệt như đang san bằng bình địa, uy lực chấn động toàn chiến trường, ngoài ra hai học sinh của học viện đang đánh nhau kịch liệt trên võ đài đều sợ hết hồn, dồn dập ngưng chiến đấu lại, ánh nhìn đều đổ dồn về phía bên này.

Võ trường lớn như vậy vốn dĩ tràn ngập tiếng người âm ĩ huyền náo, lại vì tiếng gào thét phẫn nộ của Vương Thái mà trở nên yên tĩnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Yên tĩnh như nước lặng!

Thậm chí có thể nghe được tiếng châm rơi! Chỉ có tiếng tim đập gia tốc không ngừng của từng người một vang lên bên tai, bịch bịch bịch bịch bịch... Những học sinh trong học viện đều biết thực lực của Vương Thái, càng hiểu rõ hơn tính cách của Vương Thái, dã man tàn bạo, chỉ cần một lời không hợp ý liền ra tay đánh người, bình thường lúc ở học viện không có mấy người dám tùy ý trêu chọc đến tên sát tinh Vương Thái này.

Bây giờ!

Cái tên khốn kiếp gọi là "Điêu Tạc Thiên" đang trên đài chiến đấu này rõ ràng đã chọc đến Vương Thái rồi, hơn nữa đã hoàn toàn chọc giận Vương Thái, nhìn dáng vẻ khí thế không dứt này của Vương Thái, nào giống như muốn khiêu chiến với Điêu Tạc Thiên? Rõ ràng là muốn xé Điêu Tạc Thiên thành tám mảnh mà!

Cho nên!

Sau khi khi cả đấu trường an tĩnh, tiếng vỗ tay như sấm rền cùng âm thanh ngợi khen như thủy triều ào ào trong chốc lát đã truyền ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ võ trường! "Khiên chiến!" "Khiến chiến!" "Khiến chiến!"

Mấy trăm tên học sinh của học viên xung quanh đều muốn miệng một lời, nhiệt huyết sôi trào giống như được bơm máu gà vậy, thanh âm đều đặn nhịp nhàng tràn đầy lửa hận cùng nỗi căm ghét không thể nào che giấu được, ùn ùn hướng về phía Vương Thái và Tiêu Nhất Thiên.

Nổi giận rồi!

Nhịn lâu như thế, Vương Thái nổi giận rồi, những học viên kia cũng cùng nhau bùng nổ! "Bạn nhỏ à! Cái này..."

Kết quả thành ra như thế này có phần nằm ngoài dự liệu của trưởng lão Tôn, ông ta không ngờ được rằng chẳng qua bản thân mình chỉ thuận miện hỏi một chút, Tiêu Nhất Thiên chỉ thuận miệng trả lời một câu lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy, hắn ta nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, trong nhất thời sắc mặt càng thêm lúng túng, còn chứa mấy phần áy náy!

Nhưng mà!

Trưởng lão Tôn trong lòng vô cùng cao hứng, tình cảnh như thế này có thể nói đây là mong muốn của ông ta, ông ta và Thương Triết đều giống nhau, nhiệt tình chiêu đãi Tiêu Nhất Thiên cả buổi chính là đang đợi Tiêu Nhất Thiên ra tay biểu hiện ra thực lực của bản thân. "Á!"

Không đợi Tiêu Nhất Thiên mở lời, Thương Triết đã nhịn không được mà cười cười nói bóng nói gió: "Cái đám trẻ ranh này đều giống như anh bạn nhỏ, tuổi trẻ lại khinh cuồng, cả người ngông nghênh, tràn đầy nhiệt huyết, lúc làm việc khó tránh khỏi việc hơi liều lĩnh, anh bạn nhỏ đừng trách móc nhé!" "Theo như lão thấy thì nếu anh bạn nhỏ không chê, không ngại chỉ dạy cho bọn chúng một vài điều, cũng vừa hay áp chế một chút khí thế nóng nảy của bọn nhỏ, để cho bọn chúng biết núi này cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, con đường võ đạo này dài đăng đẵng, đối với người mạnh hơn bản thân mình phải có lòng kính sợ.."

Lúc nói chuyện!

Thương Triết tràn đầy vẻ tươi cười, có vẻ rất hòa ái dễ gần!

Nhưng mà!

Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được những lời nói này của Thương Triết ngoài mặt là đang răn dạy học sinh của học viện Đạt Ma, nhưng trên thực tế lại đang chửi chó mắng mèo, âm thầm đâm chọt Tiêu Nhất Thiên!

Suy cho cùng!

Nếu nói về khinh cuồng, còn có ai có thể khinh cuồng hơn so với Điều Tạc Thiên?

Nếu nói về kính sợ, Điêu Tạc Thiên chính là một hậu bối ám cảnh trung kỳ, đối với giáo sư, trưởng lão của học viện Đạt Ma ở đây, bao gồm cả hiệu trưởng của học viện Thương Triệt, thậm chí đối với toàn bộ học viện Đạt Ma không có một chút lòng kính sợ nào.


Cho nên!

Đến tột cùng là ai chỉ dạy ai, là ai dạy dỗ ai còn chưa biết được đâu! "Vậy à?"

Tiêu Nhất Thiên và Thương Triết nhìn nhau một cái, đương nhiên biết lão hồ ly này đang dự định chủ ý quái quỷ gì, nhưng mà anh đến học viện Đạt Ma này chính là vì nắm rõ số người có võ của toàn học viện, thuận lợi đến Đà Nẵng một cách hợp lẽ, nói cho cùng thì chỉ là mượn công làm tư, đạt được thứ mà mình mong muốn mà thôi!

Vì vậy!

Tiêu Nhất Thiên gật gật đầu đáp lời: "Nếu như hiệu trưởng Thương đã đích thân mở miệng, tôi mà từ chối thì sẽ bất kính mất, vậy thì cứ theo lời của hiệu trưởng Thương, thay thể các vị tiền bối dạy dỗ một chút mấy tên ngu ngốc không thành tài của học viện các vị đi!"

Ngu ngốc!

Mới vừa rồi Vương Thái một chiêu trong nháy mắt đã giết tên lùn kia, gọi tên lùn kia là ngu ngốc, mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên lại nói một câu ngu ngốc, trực tiếp dùng hai chữ kia để gọi tất cả học sinh trong học viện này.

Điều này làm cho những học sinh kia trong học viện càng nối cơn tam bành, giận đến mức không kiềm chể được! "Cút xuống đây!" "Cút xuống đây!" "Cút xuống đây!"

Tiếng mắng chửi hệt như dời núi lấp biển ùn ùn kéo về phía Tiêu Nhất Thiên!

Sau đó!

Dưới ánh mắt chăm chú tràn đầy mong chờ của tất cả mọi người, Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Vương Thái đang đứng ở chính giữa ranh giới của những võ đài tỷ thí đó, Vương Thái thấy vậy, không chút do dự nào mà mà lại vòng trở về trung tâm võ đài tỷ thí!

Nhưng mà!

Ngay lúc mọi người đều cho rằng một trận đại chiến sắp xảy ra, Tiêu Nhất Thiên chỉ lắng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ hoàn toàn không có ý muốn xuống võ đài tham gia chiến đấu, than thầm một tiếng, hướng về phía Vương Thái mà lắc đầu một cái nói: "Cậu quá yếu, không đáng để cho bổn thiếu chủ tự mình ra tay chỉ dạy! Khiêu chiến tôi à? Cậu... không được!" "Đợi chút đã!" "Đợi đến khi nào chỉ còn lại mười người thi đáy xong, xem thử trong đám các cậu, có người nào khiến cho bổn thiếu chủ có hứng thú chiến đấu..."

Nói xong!

Tiêu Nhất Thiên nghiêng đầu nhìn về phía trưởng lão Tôn, tỏ ý nói: "Trưởng lão Tôn à, nói nhiều như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy hơi khát, phiền ông mang một mâm trái cây lên đây!"

Con bà nó!

Mẹ nó!

Bọn tao nhổ vào!

Lúc Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm trưởng lão Tôn, bao gồm Thương Triết, Chung Anh Tuấn và những vị trưởng lão, giáo sư trên khán đài đều đen mặt hết cả rồi, trước kia ở đây bọn họ đã từng thấy một Điêu Tạc Thiên cuồng vọng, từng thấy một Điêu Tạc Thiên vô sỉ, nhưng có nắm mơ cũng chẳng ngờ rằng Điều Tạc Thiên lại có thể cuồng vọng đến mức độ này, vô sỉ đến trình độ này, quả thực là không có chút giới hạn nào cả!

Không ngoài dự liệu chút nào!

Sau khi những học sinh của học viên hồi phục tinh thần lại thì trong nhất thời tiếng chửi mắng càng thêm kịch liệt, ai ai cũng xoa tay hằm hè, tình cảnh này có thể thấy được sắp mất khống chế rồi!

Mà Tiêu Nhất Thiên...

Hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của bọn họ, cái mông vừa rời khỏi ghế hoa hồng bộp một tiếng đã quay lại chỗ ngồi một lần nữa! "Hiệu trưởng! Cái này..."


Mặt mày trưởng lão Tôn sa sầm nhìn về phía Thương Triết!

Nói thật lòng!

Vẻ mặt của Thương Triết cũng sa sầm lại, trong lòng có một cỗ kích thích vô cùng mãnh liệt muốn một nhát đập chết Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại nghĩ đến thực lực vô cùng kinh khủng của lão Điều, nghĩ đến toàn bộ học viện đều biết tầm quan trọng của vũ lực, ông ta khẽ cắn răng, cứ như thế mà nhẫn nhịn, hơn nữa còn khoát tay tỏ ý nói: "Bưng mâm trái cây lên đây cho anh bạn nhỏ Điều giải khát!"

Ầm ĩ!

Phải ứng của Thương Triết một lần nữa làm dậy lên sóng to gió lớn trong đám người kia, học sinh của học viên trong lòng run rẩy kịch liệt, thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa!

Ông trời ơi!

Ngài hiệu trưởng đang nói cái gì vậy? Cái người đang ngồi trên đài quan sát kia thực sự là ngài hiệu trưởng của bọn họ hay sao? Tam quan của bọn học sinh trong học viện đã muốn đổ nát hết rồi!

Thậm chí!

Điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu bọn họ chính là: "Con mẹ nó, chẳng lẽ ngài hiệu trưởng bị tên Điều Tạc Thiên này nằm đẳng chuỗi việc gì đó rồi chứ?" "Tôi đi đi!"

Chung Anh Tuấn đứng dậy tự mình lấy cho Tiêu Nhất Thiên một mâm trái cây, lúc đi xuống đài quan sát, hướng về phía những tên học sinh còn đang đứng ngây ngốc ở đó mà khiển trách: "Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Tiếp tục thi đấu!" "Thầy Chung!"

Vương Thái cả giận nói: "Con không phục! Con muốn chọn..." "Không phục thì nín lại!"

Không đợi Vương Thái nói hết lời, Chung Anh Tuấn đã cắt đứt lời của hắn, Chung Anh Tuấn trợn mắt hung ác nhìn hắn một cái mà nói: "Đi xuống! Con gấp cái gì? Chờ thời điểm đến tự nhiên anh bạn nhỏ sẽ cùng con so mấy chiêu!"

Vương Thái nắm chặt quả đấm, cũng không dám đối nghịch với lệnh của Chung Anh Tuấn, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi xuống đài thi đấu, mà trước khi đi hắn còn không quên nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên mà khiêu khích: "Quỷ nhát gan! Dù sao thì đừng cho tôi cơ hội, nếu không ông đây sẽ dùng một quyền đấm cho cậu răng rơi đầy đất!"

Đối với lần này!

Tiêu Nhất Thiên vẫn như cũ mà khinh thưởng, trực tiếp bắt chéo hai chân, dùng hành động thực tế để phản hồi lại lời khiêu khích!

Không phục sao?

Tức giận à?

Muốn đánh sao?

Thế thì không đánh với cậu, làm cho tên to con đó tức chết, hơ hơ...

Một lát sau!

Giữa bầu không khí khẩn trương giống như thuốc nổ như thế này, trận chiến thứ hai giữa hai học sinh của học viện đã bắt đầu, lần này trên võ đài ám cảnh trung kì lại là một nam một nữ, đàn chị đó tay nắm chặt chuôi kiếm, thân pháp và bước đi vô cùng khéo léo linh động, lúc cô ta đấu võ giống hệt như đang khiêu vũ vậy, vừa có vẻ duyên dáng của múa, vừa đầy tính mạnh mẽ của võ, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chỉ dùng có bảy chiêu đã đánh bại đối thủ!


Đúng lúc này trưởng lão Tôn bưng một mâm trái cây trở về, đưa cho Tiêu Nhất Thiên, không nhịn được lại thuận miệng hói một câu: "Anh bạn nhỏ à, cậu cảm thấy trận đấu này như thế nào?"

Nhưng mà!

Trưởng lão Tôn đã có kinh nghiệm rồi nên đã giảm thấp âm thanh của mình lại, hơn nữa trước khi hỏi còn hoàn toàn không tán dương đàn chị đó như tán thưởng Vương Thái lúc nãy nữa!

Phòng ngừa bị Tiêu Nhất Thiên vô tình làm cho mất mặt!

Bên trên mâm trái cây chứa đầy các loại trái cây tươi ngon, Tiêu Nhất Thiên dùng ghim đưa một miếng táo vào trong miệng, rộp rộp nhai kỹ, vừa nhai vừa nói: "Cô gái này có kiếm pháp không tệ lắm!" "Chỉ đáng tiếc là..." "Tốc độ quá chậm, thừa độ mềm dẻo nhưng mức độ cứng rắn chưa đủ, thân pháp phóng khoáng tự nhiên nhưng chỉ hào nhoáng trống rỗng không thực tế, ước chừng phải đánh bảy chiêu mới thắng được trận đấu này, nếu như tôi ra tay chỉ cần một kiếm là đủ rồi!"

Nghe được vậy!

Trưởng lão Tôn ho nhẹ một tiếng, quả nhiên... không ngoài dự liệu của lão chút nào, tên khốn kiếp này giả bộ đến ghiền rồi, coi trời bằng vung, hoàn toàn không nghe được đánh giá tốt đẹp gì từ trong miệng hắn!

Hơn nữa!

Trưởng lão Tôn vừa trở lại vị trí của mình, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên kề vào lỗ tai ông ta, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới nghe được bổ sung thêm một câu: "Mấu chốt chính là dáng vẻ của cô ta quá xấu xí, không có thực lực của một bình hoa, lại không có giá trị nhan sắc của một bình hoa..."

Ôi chao!

Lần này trưởng lão Tôn thật sự bị sặc rồi, cực lực ho khan một tiếng! "Này anh bạn nhỏ họ Điêu!"

Tiêu Nhất Thiên có qua có lại mới toại lòng nhau, mặc dù không có lớn tiếng giống như trước đó, nhưng đánh giá của anh vẫn không thể nào tránh được lỗ tai của vị đàn chị đang đứng cách đó khá gần, mặt mũi của đàn chị hầm hầm sát khí, không nhịn được nhìn anh chám cham mà hỏi: "Cậu nói đàn anh Vương Thái không gợi được hứng thú chiến đấu, vậy còn tôi thì sao? Không biết tôi có may mắn được học hỏi một chút thực lực chỉ một kiếm đánh bại kẻ địch của cậu không?"

Rất rõ ràng!

Cô gái kia cũng đang vô cùng tức giận! "Đợi một chút!"

Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Người muốn khiêu chiến với tôi rất nhiều, cô không giống với trước kia, xếp thành một hàng đi, đợi cho bọn họ đánh xong hết toàn bộ, tôi sẽ cho các người một cơ hội!" "Được thôi!"

Vị đàn chị kia cũng không có giống như Vương Thái mà sống chết không ngừng dây dưa, trầm giọng nói: "Tôi đợi!"

Nói xong!

Cô ta xoay người xuống đài tỷ thí, đứng chung một chỗ với

Vương Thái!

Tiếp theo một trận đấu lại một trận đấu được tiến hành, hầu như sau mỗi một trận đánh nhau trưởng lão Tôn cũng sẽ không cảm thấy phiền phức chán ghét mà hỏi thăm đánh giá của Tiêu Nhất Thiên một chút, thật giống như đang lôi kéo thù hận cho Tiêu Nhất Thiên, dường như rất sợ Tiêu Nhất Thiên sau này sẽ ăn gian không chịu ra tay, mà Tiêu Nhất Thiên cũng làm thỏa mãn ý nghĩ của ông ta, đều đánh giá toàn bộ nữ học sinh tham gia thi đấu ám cảnh trung kì một lần, hoặc là nói anh đang khinh bỉ mà nhìn tất cả bọn họ, làm cho lòng thù hận của bọn họ hoàn toàn lên đến cực điểm

Cho đến trận đấu cuối cùng này!

Trong trận đấu cuối cùng này có một người là học sinh của học viện tên là Trần Nhất, tên chỉ có một chữ Nhất!

Trần Nhất!

Tên của cậu ta mặc dù đơn giản, nhưng mà thực lực lại không tầm thường chút nào, giống như Vương Thái vậy, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại đối thủ, không hề dông dài dây dưa chút nào, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến khi kết thúc, từ đầu đến cuối không hề đến năm giây!

Thật không ngờ được!

Giữa đông đảo các học sinh ở mức ám cảnh trung kì của học viện ở thành Thanh Thủy, nếu như nói thực lực của Vương Thái ở hàng thứ ba, vậy thì Trần Nhất xuất hiện ở trận đấu cuối cùng này chính là học sinh đứng đầu danh xứng với thực!


Người cũng như tên!

Lúc Trần Nhất còn ở ám cảnh sơ kì, cậu ta chính là người đứng đầu ám cảnh sơ kì, sau khi đột phá cảnh giới tiến vào ám cảnh trung kỳ, cậu ta liền nhanh chóng giành được vinh quang của ám cảnh trung kỳ, giống hệt như cái tên Trần Nhất của cậu ta, cậu ta không ngừng đạt được vị trí đệ nhất!

Mà Tiêu Nhất Thiên coi như cường giả minh cảnh hàng thiệt thứ thiệt, ánh mắt độc đáo đến mức nào? Lúc Trần Nhất vừa ra một chiêu kia, nhưng mà trong một chiêu kia Tiêu Nhất Thiên có thể cảm nhận được rất rõ ràng Trần Nhất chỉ còn cách ngày đột phá cảnh giới tiến vào ám cảnh trung kì rất gần rồi, kém chút nữa gần như bước một chân vào cửa đột phá này, ở cái cảnh giới nhỏ ám cảnh trung kì này, sức chiến đấu của Trần Nhất có thể xem như một người xuất sắc có mà gặp được!

Cho nên!

Khi trưởng lão Tôn hỏi về đánh giá của Tiêu Nhất Thiên đối với Trần Nhất, Tiêu Nhất Thiên đã rút lại biểu tình cùng tâm tình bất cần đời trước đó, gật đầu nói: "Có chút thú vị, nếu như ám cảnh trung kì chia thành ba tầng từ yếu đến mạnh, có năm người đang ở tầng thứ nhất, còn cậu ta thì thuộc tầng thứ hai!"

Ý tứ bóng gió chính là nói thực lực của Trần Nhất cao hơn năm người kia một cấp bậc!

Đánh giá như thế này có thể xem là vô cùng cao rồi, cũng chính là đánh giá cao nhất mà Tiêu Nhất Thiên đưa ra cho đến tận bây giờ! "!"

Trưởng lão Tôn và Thương Triết nhìn nhau một cái, đầu lông mày nhướn lên một cái, liền hỏi tới: "Vậy cậu.." "Tôi ăn no rồi!"

Tiêu Nhất Thiên bỏ miếng thanh long cuối cùng trong mâm trái cây vào miệng, một bên nhai rộp rộp, một bên đứng dậy, duỗi người một cái rồi nói: "Ăn uống no say rồi, nên hoạt động gân cốt một chút thôi!"

Nói xong rồi!

Chân của Tiêu Nhất Thiên đạp mạnh một cái, cả người tung lên nhảy một cái, kèm với cú tung người đó là một tiếng xé gió vù vù, trong nháy mắt đã hóa thành một tàn ảnh mà xông về phía võ đài thi đấu, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã từ đài quan sát đi thẳng đến võ đài thi đấu, xuất hiện ở trước mặt Trần Nhất, cách Trần Nhất một khoảng mười thước.

Hai người đang đứng, mặt đối mặt với nhau!

Thấy như thế!

Đám người đứng vây xung quanh trong nhất thời đều xôn xao cả lên, má nó chứ, chờ lâu như vậy, trong bụng toàn là lửa giận, cuối cùng cũng đợi được đến lúc "Điều Tạc Thiên" này bước ra chiến đấu, xem ra đàn anh Trần Nhất không hổ là người đứng đầu ám cảnh trung kì của học viện, vừa mới ra tay một cái đã gợi lên hứng thú chiến đấu của "Điêu Tạc Thiên"! "Đàn anh Trần Nhất cố lên!" "Thay tụi em dạy dỗ nghiêm khắc cái tên khốn kiếp này đi!" "Đánh vào chỗ chết của hắn!"

Tiếng mắng chửi nổi lên ở bốn phía!

Ngay cả những thầy giáo cùng với trưởng lão mà dẫn đầu là Thương Triết đang ngồi trên đài quan sát cũng vội vàng ngồi ngay thẳng lại, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên người của Tiêu Nhất Thiên và Trần Nhất! Sắc mặt của Trần Nhất lạnh như băng, cách một khoảng không mà chăm chú nhìn Tiêu Nhất Thiên, đánh giá Tiêu Nhất

Thiên vài lần, sau đó mới mở miệng hỏi: "Cậu vừa nói có ba tầng, năm người bọn họ đều đang ở tầng thứ nhất, còn tôi ở tầng thứ hai, như vậy còn tầng thứ ba thì sao?"

Đối với lời giải thích của Tiêu Nhất Thiên, trong lòng Trần Nhất hơi khinh thường một chút, nguyên nhân cực kì đơn giản, không có ai có thể nằm rõ được thực lực của bản thân Trần Nhất hơn cậu ta cả, trong cái cảnh giới ám cảnh trung kì này, cậu ta vốn là người xuất sắc đứng số một số hai, nhưng điều mà người ngoài không biết chính là cậu ta sớm đã thăng cấp đến ngưỡng cửa của ám cảnh hậu kì từ mấy tháng trước rồi!

Nói một cách khác!

Chỉ cần Trần Nhất muốn đột phá, bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể phá vỡ cảnh giới mà tiến vào ám cảnh hậu kì, sở dĩ không gấp gáp thăng cấp bởi vì chuẩn bị cho đại hội đấu võ của toàn học viện mười ngày sau! Lấy cảnh giới ám cảnh trung kỳ tham gia chiến đấu, Trần Nhất có lòng tin bản thân sẽ là người vô địch trong cùng một cảnh giới này, giành được ngôi vị đầu bảng của cảnh giới, một khi đã thăng cấp, làm người mới của ám cảnh hậu kì, vậy thì không cách nào trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi làm một kẻ không ai sánh bằng trong cùng cảnh giới một lần nữa!

Trong tình huống như vậy, Trần Nhất đương nhiên sẽ không tin tưởng, dựa vào thực lực của cậu ta, vẻn vẹn chỉ ở cái được gọi là tầng thứ hai, đây chẳng phải là đang nói sẽ còn có một cao thủ khác của ám cảnh trung kì còn mạnh hơn so với cậu ta?

Điều này không có khả năng

Trần Nhất tuyệt đối tự tin rằng bản thân cậu ta lúc này đang ở mức độ tột cùng của ám cảnh trung kì! "Cậu muốn biết sao?"

Tiêu Nhất Thiên cong môi cười một cái, giọng nói lại vô cùng bình thản mà mở lời: "Rất đơn giản, tôi chính là cái người ở tầng thứ ba đó!" "So với bọn họ thì cậu thừa sức đối phó!" "Nhưng mà!" "Đấu với tôi thì trình độ của cậu còn chưa đủ đâu!" "Cho nên..."

Vừa nói!

Tiêu Nhất Thiên vừa nhìn về phía năm người Vương Thái đang đứng ở dưới đài thi đấu, đưa tay chỉ một cái tỏ ý nói: "Các cô cậu không phải muốn khiêu chiến tôi sao? Tới đi, tôi cũng không ngại sáu người cùng tiến lên đầu!" "Tôi!" "Muốn một mình đấu với cả đám các người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui