Sói Vương Bất Bại

Phịch!

Nếu như muốn ngửa bài, tất nhiên Sơn Chủ Tuyết Vực cũng sẽ không nương tay nữa, chỉ nghe thấy, âm thanh răng rắc như xương gãy được truyền ra từ cơ thể Đế Khâm, một quyền này tung ra, chỉ thấy Đế Khâm như tên đã rời cung, từ trên trụ ngọc giữa hồ máu bị đánh bay ra ngoài!

Phut!

Đế Khâm trên không trung không nhịn được phun ra một ngụm máu, sắc mặt đen như đáy nồi!

Bup!

Anh ta bị đánh bay ra xa khoảng bảy, tám mét, rơi ngay bên cạnh hồ máu sau khi rơi xuống còn lăn thêm ba bốn mét nữa như quả bóng hơi vậy, sau đó dừng lại khá gần trước mặt chỗ Lâm Thanh Uyển, không thấy động đậy gì nữa, như thể một con chó sắp chết vậy, vô cùng chật vật!

Giây tiếp theo!

Cơ thể Sơn Chủ Tuyết Vực di chuyển, nhẹ nhàng đứng trên trụ ngọc giữa huyết trì, ngay ở vị trí Đế Khâm vừa mới đứng ban nãy! "Ha ha!" "Phệ hồn trận pháp quả thật là danh bất hư truyền!"

Trụ ngọc giữa huyết trì trong tế đàn là trung tâm của phệ hồn trận pháp, tất cả khí huyết đều sẽ được nhưng tụ, tập chung tại vị trí này, vì vậy, chỉ có ngồi vào đó, mới có thể không chế phệ hồn trận pháp, đồng thời, mới có thể lợi dụng trận pháp để hấp thu hết các khí huyết xung quanh, mượn cơ hội này để nâng cao thực lực của mình!

Sau khi Sơn Chủ Tuyết Vực ngồi vào trụ ngọc, bình tĩnh cảm nhận, ông ta là một cao thủ gần bước vào cảnh giới minh kình, khoảng cách để ông ta đột phá lên minh kình chỉ còn nửa bước, ông ta thích hợp điều khiển phệ hồn trận này hơn là Đế Khâm, trong trường hợp phệ hồn trận pháp đã được kích hoạt, ông ta giải phóng minh kình trong đan điền, dùng khả năng cảm nhận mạnh mẽ của mình, rất nhanh đã phát hiện ra bí mật của trận pháp này, nhịn không được mà tán thưởng: "Không hổ là linh khí được cải tạo từ Luyện Long đỉnh, thực sự là pháp bảo thế gian hiếm thấy!"

Sau đó!

Ông ta cúi đầu xuống nhìn Đế Khâm đang cố gắng động đậy muốn ngồi dậy, sau đó cười, nói: “Cảm ơn Hoàng chủ điện hạ đã thay chúng tôi khởi động phệ hồn trận pháp!”

Không ngờ rằng!

Trước đó!

Khi Đế Khâm và Lâm Thanh Uyển còn đang ở hoàng cung làm chuyện đó, thì Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh đã sớm đến tế đàn để chuẩn bị, bố trí sắn, mượn cơ hội Đế Khâm không ở đây, bọn họ đã âm thầm thử mấy lần, tuy nhiên, chỉ dựa vào hai người bọn họ, cơ bản tìm không ra phương pháp khởi động trận pháp, càng đứng nói đến sử dụng nó như thế nào!

Nếu không!

Bọn họ cũng chẳng cần phải lá mặt lá trái trước mặt Đế Khâm, cũng không cần phải giả vờ giả vịt phối hợp cũng Đế Khâm diễn lâu như vậy!

Bây giờ!


Cuối cùng cũng đã kích hoạt được phệ hồn trận pháp rồi, vậy thì, Để Khâm cũng chẳng còn giá trị gì để bọn họ lợi dụng nữa, đối với một quân cờ đã hết giá trị lợi dụng, còn giữ lại làm gì?

Làm mắm hay sao? "Thế mà không chết?"

Ánh mắt Lâm Thanh Uyển rơi lên trên người Đế Khâm, giây phút nhìn thấy anh ta đang không ngừng nhúc nhích, dáng vẻ thở hổn hển muốn ngồi dậy, rõ ràng đã bị thương nặng, Lâm Thanh Uyển cười chế nhạo, nói: “Ha ha, mạng của anh, thật sự cũng dai quá nhỉ!”

Đúng vậy!

Dai như đỉa!

Đây là lời mà ban nãy Đế Khâm đã chế giễu Lâm Thanh Uyển, bây giờ, cô ta cũng đã trả đủ anh không sót một chữ nào! "Cô!" "Các người.."

Khóe miệng Đế Khâm vẫn còn dính máu, khí tức trong cơ thể tán loạn vô cùng, trên trán và trên cổ nổi đầy gân xanh, ánh mắt mang theo tức giận và thù hận, nhìn Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, sau đó lại quay sang nhìn Lâm Thanh Uyển, cắn răng nói: “Hai người bọn họ, cũng là người của cô?”

Thật không ngờ!

Đế Khâm nằm mơ cũng không nghĩ tới, hai cô gái trẻ bây giờ đang đứng bên canh Lâm Thanh Uyển đã phản bội anh, hai cô gái đó trước giờ vẫn luôn đi theo anh, hầu hạ trước sau, trước đó cũng có tiếp xúc với Lâm Thanh Uyển, thực lực bình thường, vậy mà lại bị Lâm Thanh Uyển âm thầm thu mua, tuy rằng nằm ngoài dự đoán của Đế Khâm, nhưng cũng hợp tình hợp lý!

Tuy nhiên!

Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh thì sao?

Hai người bọn họ!

Một người tọa trấn Tây cảnh, một người tọa trấn Đông cảnh, nhiều năm liền dẫn binh ở biên cương, nếu như không có Hoàng chủ triệu kiến thì rất ít có cơ hội đến thủ đô, cho dù Đế Khâm là Hoàng tử, thì cũng chỉ khi Để Uyên triệu kiến bọn họ thì anh mới có cơ hội gặp mặt, nhưng số lần chạm mặt ấy cũng chưa quá ba lần!

Lâm Thanh Uyển!

Làm như thế nào mà có thể âm thầm cấu kết với bọn họ?

Kể từ khi Đến Khâm triệu kiến bọn họ vào thủ đô cho đến bây giờ bọn họ cũng mới chỉ ở thủ đô được một thời gian ngắn mà thôi, hay là nói Lâm Thanh Uyển phát huy hết thủ đoạn của mình, trong vòng hai ngày thu mua được hai người kia, Đế Khâm không tin!

Đánh chết anh ta cũng không tin!

Dù sao thì!


Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh đều là những cao thủ sắp đột phá lên cảnh giới minh kình, thực lực mạnh mẽ, thêm vào đó hai người họ tay nằm trọng binh, ngay cả anh ta Hoàng chủ đương triều cũng phải nể họ hai, ba phần, đối đãi theo lễ nghĩa, chỉ có thể hợp tác đôi bên bình đẳng cùng có lợi, Lâm Thanh Uyển đã dùng thứ gì để thu mua bọn họ?

Anh ta không hiểu!

Thực sự là nghĩ không ra!

Vì vậy!

Sau khi chật vật ngồi dậy, Đế Khâm không tức giận, mà bật thốt ra câu hỏi chưa có lời giải đáp trong lòng mình! "Không!" "Anh sai rồi!”

Lâm Thanh Uyển và Đế Khâm đã có bốn tháng bên nhau, cô ta cười mia mai, lắc đầu và nói: “Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh là những nhân vật như thế nào, làm sao có thể là người của tôi được cơ chứ?” "Tôi làm gì có bản lĩnh lớn đến thế!"

Đúng vậy!

Lời Lâm Thanh Uyển đã chứng thực mọi suy nghĩ của Đế Khâm, Đế Khâm vội vàng truy hỏi đến cùng: “Vậy các người..." "Hoàn toàn trái ngược!"

Không đợi Đế Khâm nói hết câu, Lâm Thanh Uyển đã chủ động trả lời: “Tôi là người của hai bọn họ!"

Ting!

Khi Lâm Thanh Uyển nói ra lời này, tim Đế Khâm giật mạnh một cái, sắc mặt vốn đã đen giờ lại càng đen hơn, trên mặt vẽ ba chữ không thể tin!

Đậu má!

Điều này... làm sao có thể?

Sau khi hết kinh ngạc, Đế Khâm quay đầu nhìn về phí Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, rõ ràng là muốn bọn họ chứng thực lời này, nhưng lúc này, Sơn Chủ Tuyết Vực đang ngồi im trên trụ ngọc giữa huyết trì, nhằm chặt mắt, như đang trong trại thái tu luyện, không có thời gian quan tâm Để Khâm, ngược lại Hải Vương Đông Tinh cười nói: “Ha ha ha... cô Lâm quả thật là thông minh tuyệt đỉnh, mưu kế thâm sâu, thực sự là nữ trung anh kiệt, đêm nay có thể một bước thành công, lừa được đích thân Hoàng chủ của chúng ta giúp chúng tôi khởi động phệ hồn trận pháp, giúp chúng tôi thực hiện ước mơ minh đánh bao lâu nay, quả thật đều là nhờ công lao của cô Lâm dày công sắp xếp, không ngại hiểm nguy, mà đem cả tính mạng của bản thân và đứa bé trong bụng làm mồi nh.." "Nói ra thì!" "Là hai người chúng tôi nợ cô Lâm một ân tình, chúng tôi nào dám cướp công, lại càng không dám coi cô là thuộc hạ dưới quyền mà đối đãi!”

Lời này nói ra, có thể dễ dàng đoán được, Hải Vương Đông Tinh vô cùng thường thức, sùng bái Lâm Thanh Uyển! "Hải Vương Đông Tinh khen sai người rồi!"

Lâm Thanh Uyển cười nói: “Năm đó, may mà có Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh đích thân tiến cử, tôi mới có vinh hạnh gia nhập Điện Huyền Vương, trở thành một thành viên của Điện Huyền Vương!” "ơn tri ngộ!" "ơn tái tạo!" “Bây giờ mới có cơ hội báo đáp hai vị, tất nhiên tôi không thể chối từ, cố gắng hết sức mà làm rồi!"

Điện Huyền Vương! . ngôn tình ngược


Giây phút nghe thấy cái tên này từ trong miệng Lâm Thanh Uyển thốt ra, Đế Khâm đơ người, thật sự là rất kinh ngạc, so với một quyền ban nãy mà Sơn Chủ Tuyết Vực đánh lén anh ta, còn bất ngờ hơn rất nhiều!

Lâm Thanh Uyển!

Gia nhập Điện Huyền Vương lúc nào?

Hơn nữa!

Còn là được Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tiến

Cũng chính là nói! củ?

Trước Lâm Thanh Uyển, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh đã sớm phản bội ngài của anh ta và Đế Uyên rồi sau đó gia nhập Điện Huyền Vương?

Đậu má!

Đậu má!

Đậu má!

Giây phút này! Trong đầu Đế Khâm toàn là đậu xanh với đậu má, trái tim run lên, hai mắt như muốn vỡ ra, cơ thể, lục phủ ngũ tạng vốn đang thương nặng, lại trong cơn tức giận, Đế Khâm như thuyền lật giữa sông, chỉ cảm thấy cổ họng tanh nồng, phụt một tiếng, ngay tại chỗ lại phun ra một ngụm máu! "Làm sao!" "Không ngờ tới à?"

Lâm Thanh Uyển củi đầu nhìn Đế Khâm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô tràn đầy vẻ đắc ý, cười chế giễu, cô nói: “Xem ra, đêm hôm nay chuyện khiến Hoàng chủ điện hạ bất ngờ cũng khá nhiều đấy nhỉ!” "Nhưng mà!" "Hoàng chủ điện hạ đừng gấp, đừng vội vàng quá, chẳng may nóng giận quá rồi không cẩn thận đột quy mà chết, thì thật sự là không thú vị gì cả!" "Ban nãy tôi cũng đã nói rồi!" “Đêm nay!” "Tôi sẽ không để anh chết được tử tế, ban nãy anh không tin, bây giờ, anh đã tin chưa?"

Vừa nói!

Lâm Thanh Uyển được hai cô gái trẻ kia dìu đi, chầm chậm tới bên cạnh chỗ Đế Khâm đang ngồi, vừa đi vừa nói: “Thật ra, tôi đã cho anh cơ hội!" "Cơ hội để anh sống tiếp!" "Nhưng mà!" "Là tự anh bỏ qua, anh không muốn cơ hội này!"

Đi đến trước mặt Đế Khâm, Lâm Thanh Uyển không hề do dự nhấc chân lên đạp cho anh ta một đạp, thẳng vào đầu Đế Khâm, lại thêm một đạp vào mặt, khiến Đế Khâm ngã nhào ra đất! Sau đó!

Lâm Thanh Uyển cúi đầu xuống nhìn Đế Khâm, tiếp tục nói: "Ở tẩm cung, tôi nói muốn cùng anh trốn khỏi hoàng thành, cao chạy xa bay, không rời không bỏ, đó không phải là lời nói bông đùa, chỉ cần anh đồng ý, đồng ý vì tôi mà từ bỏ cái vương vị chó má này, để tôi biết, anh yêu tôi nhường nào, vậy thì, tôi không chỉ không hại anh, không giết anh, thậm chí còn xin Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh giúp đỡ, tiến cử anh gia nhập Điện Huyền Vương!” "E rằng!" "Anh vẫn không biết nhỉ?" "Hoàng chủ Đại Hoa, anh ta cũng là người của Điện Huyền

Vương!” "Vi vậy!" "Nếu như có tôi, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh bảo lãnh, giúp anh gia nhập Điện Huyền Vương, trở thành một thành viên của Điện Huyền Vương, một triệu đại quân Đại Hoa, chắc chắn sẽ rút về!" "Còn anh!" "Cũng có thể tiếp tục làm Hoàng chủ Đại Hạ của anh, có thể cùng Đại Hoa kết đồng minh, từ đó không lo không nghĩ, cùng tôi song túc song phi, từ từ theo đuổi giấc mộng minh cảnh của anh, cũng coi như là một kết thúc đẹp!” “Đáng tiếc!” "Đáng tiếc quá" "Anh bị lợi ích làm mờ mắt, ích kỷ vị lợi, lòng lang dạ sói, muốn đi đường tắt, nếu như anh đã xem tôi như cỏ rác, không quan tâm đến tôi, vậy thì thật ngại quá, tôi chỉ có thể để anh chết!" "Haha!" "Hahahah..."

Cuối cùng, Lâm Thanh Uyển bật cười, nụ cười có vài phần lạnh lùng, vài phần đau thương, còn có cả tự giễu cợt bản thân, dường như là đang giễu cợt sự ấu trĩ của Để Khâm, cũng là đang giễu cợt bản thân tự mình đa tình! "Buồn cười!" “Thật sự là buồn cười!" “Lẽ nào... anh không cảm thấy buồn cười hay sao? Hửm? Cười đi! Tại sao anh không cười? Anh phải cười đi chứ! Anh không cười, mà để một mình tôi cười, tôi sẽ rất gượng gạo đó, sẽ không còn cảm giác thành tựu nữa!"

Bup!

Vừa cười, Lâm Thanh Uyển vừa đạp vào đùi Đế Khâm!


Bụp, bụp, bụp,.

Sau đó là cái đạp thứ hai, thứ ba, thứ tư, Lâm Thanh Uyển như thể đang phát điện phát rồ vậy, liên tục đạp Đế Khâm, muốn trút hết toàn bộ tức giận và hận thù trong lòng ra!

Nháy mắt, đã đạp Đế Khâm chục phát rồi! "Chị Lâm!"

Một cô gái trong số hai người đang dìu Lâm Thanh Uyển ngăn cô lại, nói: “Thân thể chị không ổn định, đừng vì tên khốn nạn này mà đau lòng thương thân, thật là không đáng giá chút nào cả!"

Mà lúc này!

Đế Khâm đã bị Lâm Thanh Uyển đạp thành đầu heo rồi, cả mặt đều xanh anh tím tím, người đầy vết thương, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma!

Cười?

Đừng nói là cười, cho dù bây giờ để Đế Khâm khóc thì con mẹ nó cũng không thể khóc được!

Đậu má!

Con mẹ nó, cô vậy mà lại là người của Điện Huyền Vương, sao cô không nói sớm hả, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, thậm chí ngay cả Hoàng chủ Đại Hoa cũng đều là người của Điện Huyền Vương, sao cô không nói sớm. Nếu như cô nói sớm, thằng ngu nào mà không muốn cùng cô sống hạnh phúc vui vẻ, thằng ngu nào muốn lật mặt với cô, dùng tính mạng hai mẹ con cô trở thành đá lót đường chứ! Tôi đặc biệt xuống quỳ liên chân cô còn kịp không!

Đế Khâm dù còn sống, nhưng trong lòng đang hối hận chết rồi! "Yên tâm, tôi tự có chừng mực!"

Trên trán Lâm Thanh Uyển cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô ta phân phó hai cô gái bên cạnh: “Chỗ này không còn việc của các em nữa, đi đi, đi làm những việc các em muốn làm!"

Chuyện muốn làm!

Hai cô gái nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng, vì vậy, do dự một lúc mới gật đầu, nói: “Vậy chị hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, chúng em đi trước!”

Nói xong!

Xoay người rời khỏi tế đàn!

Lâm Thanh Uyển hít sâu một hơi, chân nhũn ra, ngồi sụp xuống ngay bên cạnh Đế Khâm, nhìn khuôn mặt bị đá thành đầu heo của anh ta, vô cùng thể thảm, nhìn người đàn ông duy nhất mà cô dành trọn tình yêu cả đời này, nhẹ nhàng nói: “Anh độc ác, tôi sẽ càng ác độc hơn anh! Tôi đã sớm nhắc nhở anh, đừng coi thường phụ nữ, bởi độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà, đạo lí này lẽ nào anh không hiểu hay sao?" "Còn một chuyện!" "Thực ra tôi vẫn luôn lừa anh, dấu anh đến giờ chưa từng nói ra, ngày đó ở thành phố Hồ Chí Minh, đúng là tôi đã thành công bắt được Tiêu Nhất Thiên, nhốt anh ta lại trong mật thất nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh, dựa theo những gì anh nói, nhốt anh ta mấy ngày, những ngày đó cũng trùng hợp là ngày rụng trứng của tôi!" "Nhưng mà!" "Tôi chỉ là đang giả vờ, quay video qua mặt anh mà thôi, tôi và Tiêu Nhất Thiên chưa từng ngủ với nhau, chưa từng cùng anh ta làm ra chuyện đó!” "Vì vậy!" "Anh có biết không? Đứa bé trong bụng tôi, thật ra là con của anh, là giọt máu của anh, trước khi tôi đến thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã có thai rồi, nhưng mà, khi tôi chưa kịp nói với anh chuyện vui này, thì anh lại bảo tôi rằng, bảo tôi hãy vụng trộm với Tiêu Nhất Thiên, mượn cơ thể tôi, mang thai con của Tiêu Nhất Thiên, để giúp anh hoàn thành ước mơ minh cảnh của mình!" "Đổi với một người con gái mà nói, cách làm này của anh tàn nhẫn như thế nào anh biết không? Tàn nhẫn đến mức khiến tôi, một đứa con gái không nhận bố mẹ, không nhận người thân còn cảm thấy lạnh người!” "Còn về phần.." "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn nghĩ, phải làm như thế nào bây giờ, làm như thế nào mới có thể càng tàn nhẫn hơn anh đây?" "Sau đó!" "Tôi nghĩ ra!" "Giống như bây giờ, để anh tự hạ lệnh, cho người nạo đứa bé trong bụng tôi ra! Để chính mắt anh thấy, đứa con của mình bị Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tự tay xé nát, để anh luyện hóa giọt máu, cốt nhục của chính mình, đợi lúc anh vẫn dương dương đắc ý, đợi đến lúc anh sắp thành công, đợi đến khi anh cảm thấy mình đang đi đến đỉnh cao quyền lực, tôi sẽ kéo anh xuống, chà đạp anh dưới chân, nói cho anh sự thật, khiến anh phải đau khổ, phải sống không bằng chết!" “Như thế nào?" "Kế hoạch của tôi có phải là rất hoàn mỹ, có phải là tàn nhẫn hơn rất nhiều so với anh hay không?"

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Nghe thấy những lời này của Lâm Thanh Uyển, sau khi biết được sự thật, Đế Khâm nằm im ở đó không hề động đậy, miệng liên tục trào ra máu tươi, rõ ràng rằng, giờ phút này, anh ta đang trải qua cái cảm giác sống không bằng chết đúng theo những gì mà Lâm Thanh Uyển nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui