Sói Vương Bất Bại

Giờ phút này!

Ở tế đàn dưới lòng đất!

Tiêu Nhất Thiên bị mười chiếc đinh lớn ghim ở giữa không trung, máu của anh không ngừng bị những chiếc đinh ấy hút đi, sau đó nhỏ vào trong tế đàn ngọc thạch, tế đàn đó có đường kính dài chín chấm chín mét, khắp nơi phát ra những tia sáng màu đỏ quỷ dị, tia đỏ ấy tản ra, giao hòa cùng với không gian tối đen xung quanh, khiến cho cả tế đàn đều bao phủ một bầu không khí u ám!

Máu đọng giữa tế đàn!

Cả hồ đều là máu đang sùng sục, vô số những bọt khí nhanh chóng nổi lên, sau đó lại bị vỡ ra ngay lập tức, tạo ra những âm thanh tanh tách, tanh tách, mặt hồ bốc lên những màn sương dày đặc, xoay quanh thân thể Đế Uyên, mùi máu tanh nồng thật sự khiến người ta buồn nôn!

Đế Uyên!

Đang ngồi ngay ngắn trên trụ ngọc ở giữa tế đàn, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm chặt không mở, những cơn gió không ngừng lượn lờ xung quanh thân thể, như thể một con rồng trong suốt vậy, ông ta đang hấp thụ sức mạnh trong dòng máu ấy và luyện hóa chúng!

Đồng thời!

Từng luồng minh kình trong đan điền của Tiêu Nhất Thiên đang bị Đế Uyên hấp thụ thông qua phệ hồn trận pháp, để chữa đan điền đang bị tổn hại của ông ta!

Lấy máu làm chất dẫn!

Lấy minh hình làm cơ sở!

Hai thứ đó!

Đều bắt buộc phải có đủ!

Nhìn khắp Đại Hạ này, người có dòng máu mạnh mẽ hơn cả hoàng tộc Đế thị, chỉ có Tiêu Nhất Thiên, đây cũng là nguyên nhân năm năm trước Đế Uyên để Tiêu Nhất Thiên ở Bắc cảnh, hết lòng bồi dưỡng anh!

Nói trắng ra thì!

Đế Uyên thật ra là đang đào tạo, bồi dưỡng Tiêu Nhất Thiên để anh trở thành “thuốc giải” của mình!

Mà bây giờ!

Năm năm chờ đợi và dày vò, cuối cùng, dòng máu mạnh mẽ trong người Tiêu Nhất Thiên cũng đã được kích hoạt, hơn nữa, cũng rất thuận lợi bước vào cảnh giới minh kình, trở thành một viên “thuốc giải” hoàn hảo nhất!

Ngày này!

Thời khắc này!

Cuối cùng!

Cũng đã tới!

Thân thể Đế Uyên như một hố sâu khổng lồ, một hố sâu không thấy đáy, đang điên cuồng nuốt chửng lấy huyết khí xung quanh và minh kình của Tiêu Nhất Thiên, sau khi huyết khí dung nhập vào trong mạch máu của ông ta, minh kình tập hợp trong đan điền, không ngừng chữa lành vết thương trên đan điền của ông ta!

Thời gian!

Trôi nhanh như cát chảy trên tay, vùn vụt mà trôi qua!

Máu tươi trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên đang bị mười ống hút liên tục hút ra ngoài, minh bình trong đan điền cũng bị Đế Uyên liên tục hấp thụ, cơ thể Tiêu Nhất Thiên bị ghim ở trên không trung, hơi thở đã vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, những dây thần kinh trong cơ thể dường như cũng đã bị tê liệt, không còn cảm giác được đau đớn nữa!

Ý thức!

Cũng dần dần trở nên mơ màng! Bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi!

Dường như!

Tuy nhiên!

Khi anh cúi đầu nhìn thấy bóng dáng Để Uyên đang xếp bằng ngồi kia, miệng anh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian xảo, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi!

Mười phút!

Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút, minh kình mà tối hôm qua Tiêu Nhất Thiên đã hồi phục lại được, đã bị Đế Uyên hút hết một nửa, điều đó cũng có nghĩa là, kế hoạch của Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Linh Lung đã thành công được một nửa!

Chất độc!

Cũng sẽ theo minh kình của Tiêu Nhất Thiên bị Đế Uyên hấp thụ, chạy vào trong cơ thể, vào trong đan điền của Đế Uyên! Mà ông ta!

Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy có bất thường!

Vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sắp thành công!

Đáng thương!


Đáng tiếc!

Nhưng cũng thật sự là rất nực cười!

Hiazz!

Đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên nhổ ra một bãi nước bọt, ở vị trí của anh, góc độ vừa đúng vừa đẹp, phun ngay trên đầu của Đế Uyên, sau đó anh cười nói: “Tên cẩu tặc, bây giờ ông cảm thấy như thế nào?" “Thoải mái không?"

Cũng gần như thế!

Dựa theo những gì mà Hoắc Linh Lung trước đó đã dặn dò, khoảng mười phút sau, sau khi trận phệ hồn được kích hoạt, Tiêu Nhất Thiên có thể ra tay ngăn cản Đế Uyên!

Một là!

Trong mười phút, độc tố bị Đế Uyên hút vào trong người sẽ phát tác, mà một khi phát tác, cũng đủ để phá hủy đan điền vốn đang bị tổn hại của ông ta, ông ta sẽ chết ngay tại chỗ!

Hai là!

Nếu như ông ta tiếp tục hấp thu, minh kình trong đan điền của

Tiêu Nhất Thiên sẽ bị ông ta hút sạch, đợi một lúc nữa khi ông ta phát hiện bất thường, sẽ phát điên, Tiêu Nhất Thiên sẽ không có đủ sức lực để bảo vệ bản thân, e rằng sẽ phải cùng ông ta chết chung một chỗ!

Tiêu Nhất Thiên!

Anh vẫn chưa muốn chết!

Vì vậy!

Sau khi nhổ ra một bãi nước bọt, nhìn thấy Đế Uyên vẫn không xi nhê nhúc nhích, cũng không thèm quan tâm anh, Tiêu Nhất Thiên lại nhổ thêm một bãi nữa, nói: “Con mẹ mày, tai bị điếc hả?”

Phụt!

Phụt, phụt, phụt.

Để Uyên không để ý đến anh, anh tiếp tục nhổ!

Tiếp tục nhổ!

Cho đến khi hơn mười bãi nước bọt liên tục bay xuống đáp trên đầu Đế Uyên, khiến đầu ông ta ướt nhẹp, như thể muốn gội đầu cho ông ta vậy! "Ấu trĩ!"

Rốt cục!

Đế Uyên cũng không nhịn nổi nữa, mở mắt nói: “Sắp chết đến nơi, vẫn cố giãy giụa!” "Mày cho là!" "Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn muốn có một con đường sống nữa sao?" “Mày cho rằng!" "Chỉ dựa vào cái mánh khóe ấy của ngươi, có thể quấy rầy ta khôi phục đan điền, ngăn cản được kế hoạch của sao?” "Hừ!" “Mơ mộng hão huyền!”

Rõ ràng rằng!

Đế Uyên vô cùng khinh thường loại hành vi ngang ngược này của Tiêu Nhất Thiên!"

Phụt!

Tiêu Nhất Thiên lại nhổ một bãi, sau đó mỉa mai nói: “Chưa đến phút chót, chưa biết hươu chết về tay ai! Sao ông lại có thể chắc chắn, tôi sẽ thua chứ?" "Ồ?"

Đế Uyên cười một cách mỉa mai, hỏi: "Vậy thì, chẳng lẽ mày cho rằng, vẫn còn người đến cứu ngươi sao?" “Có người có thể cứu mày?" "Ở đây!" "Vẫn là hoàng thành của Đại Hạ!" "Là thiên hạ của tao!” “Tất cả mọi người ở đây, đều nghe theo mệnh lệnh của tao!" "My.."

Đúng lúc này!

Khi Đế Uyên mới nói được một nửa!

Đột nhiên!

Có một giọng nói chói tai từ bên ngoài truyền tới: “Tên cẩu tặc Đế Uyên, lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, bội tình bạc nghĩa, îch kỉ vị lợi, tính khí thất thường!"... "Tiêu Nhất Thiên!" "Đường đường là Sói Vương bắc cảnh, bảo vệ đất nước, chiến công hiển hách, kết quả thì sao nào? Còn chẳng phải bị tên cẩu hoàng đế Đế Uyên chơi đùa trong lòng bàn tay hay sao, bị ông ta hại đến mức thân bại danh liệt, tính mạng nguy hiểm, liên lụy người nhà, thủ đoạn độc ác đó của ông ta quả thật khiến người khác lạnh run!"

Chính là tiếng mắng chửi của Yến Đông Dương!

Vô cùng to và rõ ràng!

Thêm vào đó là nội kình hùng hồn, tiếng mắng chửi của Yến Đông Dương không chỉ truyền khắp hoàng thành, truyền tới tai tất cả người dân ngoài hoàng thành, đồng thời cũng xuyên qua tường, truyền xuống dưới tế đàn dưới lòng đất, truyền tới tai Tiêu Nhất Thiên và Đế Uyên!

Nghe thấy tiếng mắng chửi của Yến Đông Dương!

Để Uyên đang ngồi trên trụ ngọc, ban đầu vấn rất bình thản ung dung, vững như bàn thạch, nhưng sau khi nghe thấy tiếng chửi rủa đó, mí mắt ông ta giật mạnh một cái, lời nói được nửa bỗng im bặt!

Con mẹ nó!


Chuyện gì thế?

Tiêu Nhất Thiên cũng sững sờ mất một lúc, Yến Đông Dương vậy mà dám chửi cả Để Uyên?

Ăn gan hùm mật gấu hay sao?

Nhưng mà!

Sau khi hết kinh ngạc, Tiêu Nhất Thiên bỗng bật cười, anh cúi đầu nhìn Đế Uyên ở dưới, cười nói: “Nghe thấy không, hình như có người đang mắng chửi ông đó!" "Xem ra!" "Không chỉ mình tôi, cho rằng ông là cẩu tặc đâu nhỉ!" "Xem ra!" "Không phải ai trong hoàng thành này cũng đều kính mến và trung thành với ông!" "Mặt của ông!" "Đau không?"

Gay go rồi..

Đế Uyên chẳng qua chỉ tùy tiện giả vở một câu thôi, kết quả, mới diễn được một nửa thì bị tên khốn Yến Đông Dương cắt ngang!

Hơn nữa!

Yến Đông Dương rõ ràng là đang tát vào mặt ông ta!

Nháy mắt!

Một luồng sát khí bùng nổ xung quanh Đế Uyên, khiến cho hơi thở vốn đang ổn định của ông ta, xuất hiện sự dao động!

May mà!

Sau khi Đế Uyên nhận ra được điều ấy đã ngay lập tức điều chỉnh hơi thở của mình, đè nén lại khí huyết đang rối loạn xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, nói một cách lạnh lùng: “Đừng nôn nóng!" “Người dám đâm sau lưng tao, chắc chắn sẽ không có kết cục “Đợi sau khi mày chết!” tốt!" “Đợi tạo chữa lành đan điền, rời khỏi tế đàn, người tiếp theo phải xuống hoàng tuyền, chính là tên phản đồ Yến Đông Dương đó!"

Yến Đông Dương!

Vẫn luôn là tướng lĩnh tâm phúc bên cạnh Đế Uyên!

Đế Uyên!

Vô cùng coi trọng hắn ta!

Giao một nhiệm vụ vô cùng quan trọng là bảo vệ hoàng thành cho hắn ta phụ trách!

Sự phản bội của Yến Đông Dương!

Rõ ràng rằng đã khơi lên sự phẫn nộ tột cùng trong lòng Đế

Uyên!

Tiếp theo!

Âm thanh tiếng chém giết loáng thoáng truyền xuống tế đàn dưới đất. mặc dù âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để đoán được tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt!

Một lúc sau!

Bum!

Một tiếng nổ lớn truyền tới như thể trời sụp đất rung, ngay cả những bức tường xung quanh tế đàn cũng không ngừng theo đó mà lung lay!

Chính là một đao ban nãy của Tô Tử Lam bổ nát hòn non bộ!

Cao thủ!

Tiêu Nhất Thiên!

Và Đế Uyên!

Đều bị giật mình bởi tiếng nổ đột ngột này, bọn họ đều là cao thủ minh cảnh chính hãng, cho dù là cách tường, cách một đường dài phức tạp như mê cung, họ đều có thể cảm nhận được, người có thể tạo ra lực hủy hoại lớn như thế nào, chắc chắn là một cao thủ!

Nhưng mà!

Bọn họ không hề nghĩ tới người đó sẽ là cao thủ minh cảnh! Dù sao thì!

Một đất nước, có thể có hai cao thủ minh cảnh đã là rất hiếm rồi, làm sao có thể nhảy ra thêm người thứ ba nữa chứ!

Ngoại trừ!

Đích thân hoàng chủ Đại Hoa đến đây! “Phế vật!” "Một lũ phế vật!"


Bước ngoặt quan trọng như thế này, vậy mà cứ liên tục bị người ta quấy rầy, cho dù là người có tính cách giỏi nhẫn nhịn như Đế Uyên, cũng bị chọc đến điên người. đột nhiên ông ta mở trừng trừng đôi mắt, giữa hai chân mày nhíu chặt!

Phải biết rằng!

Người canh gác ngoài kia, chỗ cửa vào tế đàn chính là ám dạ Quỷ Vương!

Dựa vào thực lực của ám dạ Quỷ Vương, cho dù Yến Đông Dương tạo phản, Đế Uyên cũng không tin rằng gã ta có thể gây ra động tĩnh lớn như thế được! Tiếng chém giết bên ngoài kia vẫn tiếp tục!

Mà lúc này!

Đế Uyên đột nhiên cảm thấy, minh kình trong đan điền của mình có điều gì không đúng lắm, đặc biệt là luồng minh kình hút từ người Tiêu Nhất Thiên ra, vốn dĩ luồng minh kình ấy có tác dụng làm dịu và chữa lành vết thương trên đan điền của ông ta, mười phút cố gắng, vết thương trên đan điền của ông ta đã đỡ được phần nào, mà bây giờ, chỗ vết thương đã bắt đầu dịu đi ấy, bỗng nhiên truyền tới cảm giác đau nhói!

Chuyện gì thế này?

Sắc mặt Đế Uyên bỗng chốc thay đổi, ông ta nói trong vô thức: “Lẽ nào do bị quấy rầy liên tục, nên đã xuất hiện lỗi hay sao?”

Để Uyên bắt đầu sốt ruột!

Thật sự ông ta đang hoảng sợ!

Năm năm!

Ông ta đã chờ năm năm, đây là cơ hội duy nhất để chữa lành đan điền cho mình!

Nhưng mà!

Cho đến lúc này, ông ta cũng chưa từng hoài nghi minh kình trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên có vấn đề, chưa từng nghĩ tới trường hợp Tiêu Nhất Thiên sẽ “giấu độc trong minh kình", nguyên nhân rất đơn giản, vì ông ta và đám người Ngao Tuấn Thần giống nhau, chưa từng nghe qua có chuyện “giấu độc trong minh kình"!

Vì vậy!

Cơ bản là không suy nghĩ đến khả năng đó! "Cuối cùng!" "Có hiệu quả chưa?"

Nhìn thấy bất thường của Để Uyên, Tiêu Nhất Thiên vô cùng vui vẻ, Hoắc Linh Lung không hổ là độc nữ của nam cương, không hổ là cả người toàn độc, trời không phụ mình, người không phụ mình!

Không uống công Hoắc Linh Lung vật lộn mất cả đêm để điều chế ra loại độc ấy, sau đó gieo vào trong minh kình của Tiêu Nhất Thiên!

Có thể giết chết Đế Uyên!

Tất cả!

Đều con mẹ nó đáng giá!

Phòng trường hợp sau khi Đế Uyên phát hiện ra sự thật, trong lúc tức giận kéo anh chết cùng, Tiêu Nhất Thiên âm thầm huy động sức mạnh còn lại của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi mười cây đinh đang ghim anh trên này, nhảy ra khỏi phạm vi khống chế của phệ hồn trận pháp!

Tuy nhiên!

Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp ra tay, bên ngoài cánh cửa hàn thiết bỗng truyền tới giọng nói hoảng hốt của ám dạ Quỷ Vương: “Bệ hạ!” "Hoàng chủ điện hạ!" "Xảy ra chuyện rồi!” "Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Ám dạ Quỷ Vương!

Đế Uyên tu luyện thất bại, ông ta đã đổ hết trách nhiệm vô năng lên trên đầu ám dạ Quỷ Vương, ngược lại, ngay vào lúc này, ám dạ Quỷ Vương dám chủ động chạy tới cửa!

Trong lúc tức giận Để Uyên khởi động cơ quan của chiếc cửa làm bằng hàn thiết!

Nhất thời!

Cùng với âm thanh két két két vang lên, chiếc cửa hàn thiết chẩm chậm mở ra, ám dạ Quỷ Vương chờ không kịp nữa mà chạy vội vào, vừa mới định nói chuyện, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh quét tới, Để Uyên không nhiều lời mà trực tiếp ra tay với ông ta!

Bùm!

Cách một đoạn xa, Đế Uyên đã có thể vật ám dạ Quỷ Vương vừa mới bước vào ngã xuống đất!

Phụt!

Ám dạ Quỷ Vương phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ!

Cả người đều sững sờ!

Chuyện gì thế?

Ban nãy ở ngoài kia bị Tô Tử Lam chém đứt một cánh tay, vội vàng muốn chạy xuống báo cáo với Đế Uyên, thì con mẹ nó lại bị ông ta đối xử như thế này?

Cách một chiếc mặt nạ!

Không nhìn thấy biểu cảm của ám dạ Quỷ Vương lúc này!

Nhưng mà!

Cũng chả cần suy nghĩ, biểu cảm của ám dạ Quỷ Vương lúc này có thể gọi là vô cùng sặc sỡ! “Đồ khốn!”

Chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng của Đế Uyên nhìn chằm chằm vào ám dạ Quỷ Vương, hét lớn: “Chỉ là một tên Yến Đông Dương nhỏ nhoi, đã có thể đánh ông trở nên nhếch nhác như thế nào rồi sao, phá hỏng chuyện của tôi!” “Đồ đáng chết!" "Ông đi chết luôn đi!”

Trong lòng ám dạ Quỷ Vương rất ức chế!

Trong tim đau xót lắm chứ!


Ông ta loạng choạng đứng dậy, vội vàng giải thích: "Thần thất trách, sẵn sàng nhận cái chết!" "Nhưng mà!” "Người ở bên ngoài giết người không dừng tay kia, không phải là Yến Đông Dương!"

Nghe ông ta nói vậy!

Để Uyên sững sờ, nhìu mày hỏi: "Khôn phải Yến Đông Dương, vây thì còn là ai?" "Ngao Tuấn Thần sao?"

Vừa nói!

Đế Uyên cũng chú ý tới cánh tay phải của ám dạ Quỷ Vương đã không còn, lại sửng sốt, giọng nói có chút hoảng hốt, hỏi: “Cánh tay của ngươi là sao thế kia?” "Cũng không khải là Ngao Tuấn Thần!"

Ám dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: “Yến Đông Dương và Ngao Tuấn Thần là cùng một giuộc, đều đã chết hết trong hoàng thành!” "Nhưng mà!" "Người giết chết bọn họ, không phải là tôi!” "Mà là...."

Nói đến đây, ông ta bỗng dừng lại, ngẩng đầu, nhìn Tiêu Nhất Thiên đang bị mười chiếc đinh lớn ghim trên không trung, sau đó mới nói tiếp: “Là vợ của Tiêu Nhất Thiên!” "Tô Tử Lam!" “Là cô ta!” “Giết Ngao Tuấn Thần và đám người sứ thần Đại Hoa!" "Là cô ta!" "Giết chết Yến Đông Dương và rất nhiều vệ lâm quân!" "Cũng là cô ta!" "Chặt đứt tay phải của thần!” "Cô ta!" “Bây giờ đã có sức mạnh minh kình, sức mạnh đó có thể so sánh với sức mạnh của ngài khi đang ở lúc đỉnh cao, huy hoàng nhất, trước mặt cô ta, sức mạnh ám kình chỉ là ruồi muỗi, không một ai có thể chịu được một đạo của cô ta..."

Lời này!

Ám dạ Quỷ Vương nói ra với giọng nói vô cùng sợ hãi, âm thanh run rẩy không ngừng!

Rõ ràng rằng!

Ông ta đã bị sức mạnh khủng khiếp của Tô Tử Lam dọa sợ!

Sợ chết khiếp rồi!

Nghe thấy lời này, Để Uyên nhất thời kinh hãi, bật thốt: “Tô Tử

Lam?" "Làm sao có thể?”

Tiêu Nhất Thiên cũng kinh hãi, trái tim chợt chùng xuống, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là chiếc nhẫn ngọc huyết trên ngón áp út bên phải của Tô Tử Lam!

Ông trời của con ơi!

Chẳng lẽ trong chiếc nhẫn huyết ngọc đó, thực sự có dấu giọt huyết tinh sao?

Chẳng lẽ!

Tô Tử Lam cô ấy..

Đã kích hoạt giọt huyết tinh ấy?

Nhưng mà!

Theo như những gì mà Đế Uyên nói trước đó, nếu như kích hoạt giọt huyết tinh của mẹ Diệp, trong nhất thời có thể có được sức mạnh khủng bố vô cùng, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, cho dù là nữ đồ đệ của mẹ Diệp, đã gần đột phá tới cảnh giới minh kình cũng không chịu nổi! “Là Diệp Ngọc!”

Ám dạ Quỷ Vương nói thật: “Theo tôi đoán, Tô Tử Lam đã sử dụng huyết tinh mà Diệp Ngọc để lại!” "Hơn nữa!" "Kích hoạt huyết tinh!" “Vì vậy!" “Mới đột nhiên có thể có một sức mạnh khủng bố đến vậy!

Diệp Ngọc!

Lời của ám dạ Quỷ Vương, đã chứng thực sự suy đoán và lo lắng của Tiêu Nhất Thiên!

Nháy mắt!

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên trở nên xanh mét!

Mà sắc mặt Đế Uyên!

Cũng tái xanh, trái tim nhảy thon thót!

Diệp Ngọc ư?

Cái tên vô cùng quen thuộc, nhưng nghe sao mà xa lạ đến thế!

Nửa năm!

Chính là vì huyết tinh mà Diệp Ngọc lưu lại, dẫn tới thực lực nữ đồ đệ của Diệp Ngọc bộc phát, đánh Đế Uyên bị thương, hơn nữa còn khiến đan điền của Đế Uyên bị tổn thương, Đế Uyên cho rằng, sông có khúc người có lúc, đợi ông ta bắt được đứa con trai của Diệp Ngọc, hút máu và minh kình của Tiêu Nhất Thiên để khôi phục đan điền của mình, cũng được xem là đã trả thù Diệp Ngọc!

Tuy nhiên!

Con mẹ nó, ai mà ngờ được, đến bây giờ, cũng là vì huyết tinh của Diệp Ngọc, mà đã phá hủy kế hoạch ông ta sắp xếp năm năm trời, làm mất cơ hội chữa lành đan điền của ông ta!

Đậu má!

Diệp Ngọc ơi Diệp Ngọc à, con mẹ nó lẽ nào bà là sao chổi trong đời của tôi hay sao?

Đế Uyên sắp tức đến rồ người luôn rồi!

Nhưng mà!

Đế Uyên còn chưa trút hết được giận, chưa tan được sát ý, thì đột nhiên trái tim ông ta nhói một cái, dường như quát sát được cái gì, ông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên nóc của tế đàn!

Ông ta đã nhạy bén cảm nhận được!

Có người!

Đẩy ra cửa Điện Hùng loan, bước vào bên trong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui