Sói Vương Bất Bại

Một giờ!

Sau khi Tiêu Nhất Thiên đi vào, ở trong lầu các chừng một giờ, sau đó mới theo Hoắc Linh Lung đi ra! Còn bọn họ đã làm những gì ở bên trong! Giống như Hoắc Linh Lung đã nói, trời biết, đất

Đã nói những gì! biết, anh biết, tôi biết, không có người thứ ba biết! Hoắc Linh Lung gọi một con hổ cái cũng có hình

Sau đó! dạng khổng lồ và hai con hổ con lớn như nghé con ra, giải độc trong người chúng nó ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên!

Tê hổ đầm đen kích động như điên!

Nhảy nhót tưng bừng!

Xông lên phía trước, sáp vào trên người vợ nó, hết cọ lại liếm lên người con hổ cái và hai con hổ con đó, cũng là một cao thủ phát cơm chó!

Chỉ còn thiếu việc hợp tác với hổ cái sinh thêm vài con hổ con ra trước mặt mọi người!

"Đủ rồi!"

Tình cảnh này khiến Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mà nhớ tới Tô Tử Lam và Tô An Nhiên ở hoàng thành xa xôi. Trong lòng chua xót, thế là không nhịn được nói: "Đưa tôi rời núi!"

"Yên tâm!"

"Bọn mày còn có nhiều thời gian đoàn tụ!"

Rống!

Hống hống hống!

Lúc này Tê hồ đầm đen gặp sắc quên nghĩa mới nhận ra sự tồn tại của Tiêu Nhất Thiên, kêu lên vài tiếng quái dị, giống như là đang dùng "tiếng hổ" giới thiệu thân phận của Tiêu Nhất Thiên cho vợ con mình!

Sau đó!

Một nhà bốn con hổ xông lại, vây Tiêu Nhất Thiên vào giữa, cọ liếm lung tung. Dùng hành động này để diễn tả lòng cảm kích của bọn chúng!

Trong nháy mắt!

Nước bọt hơi sền sệt của hổ thấm ướt quần áo trên người Tiêu Nhất Thiên, toàn thân trên dưới Tiêu Nhất Thiên đều tỏa ra một mùi hương kỳ quái, phải nói là thoải mái tới méo mó!

Móa!


Tiêu Nhất Thiên đá một cước vào đầu hổ của Tê hổ đầm đen, mắng: "Mẹ nó, bớt xài chiêu này đi!"

"Đi!"

Nói xong, xoay người cưỡi ở trên lưng hổ!

Hoắc Linh Lung đứng ở một bên, yên lặng nhìn, khóe môi màu lam hơi nhếch lên, nở một nụ cười thản nhiên, dặn dò: "Ngài Tiêu, nhớ kỹ những lời tôi mới vừa nói!"

"Chuyện này rất lớn!"

"Chỉ cần không cần thận một chút, hai người chúng ta sẽ là rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục!"

Tiêu Nhất Thiên gật đầu một cái!

Sắc mặt vô cùng trầm trọng. Trầm giọng nói: "Cảm ơn cô Linh Lung đã nói thật cho tôi biết!"

"Tôi sẽ cần thận gấp bội!"

"Cáo từ!"

Tê hổ đầm đen nghe không hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ, chủ nhân ơi, không phải là anh trúng mỹ nhân kế của cô nàng xanh lè này đó chứ?

Tiêu Nhất Thiên đưa tay vỗ đầu hổ!

Rống!

Tê hổ đầm đen lập tức phóng nhanh ra, cõng lây Tiêu Nhất Thiên đi xuống núi, còn con hổ cái đó thì dẫn theo hai con hổ con, theo sát phía sau!

Hoắc Linh Lung đứng một mình trước lầu, đưa mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên đi xa, bóng dáng lẻ loi trơ trọi dưới ánh trăng lạnh lẽo, lộ ra vẻ cô độc!

Năm phút sau!

Vèo!

Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, một bóng dáng màu đen giống như quỷ mị, từ hướng Tiêu Nhất Thiên và Tê hổ đầm đen biến mất lặng yên mà tới, đi tới trước mặt Hoắc Linh Lung!

Chính là Ám Dạ Quỷ Vương!

Thật ra!


Ám Dạ Quỷ Vương đã tới từ trước, nhưng Tiêu Nhất Thiên có thực lực minh cảnh, phạm vi cảm giác quá lớn cho nên mới khiến ông ta chùn bước không dám tới gần thăm dò, chỉ có thể ở chân núi chờ Tiêu Nhất Thiên rời đi! Mà Hoắc Linh Lung!

Tất nhiên là cô ta biết Ám Dạ Quỷ Vương sẽ đến. Thế là vẫn đứng ở trước lầu chờ!

"Thế nào?"

Ám Dạ Quỷ Vương trực tiếp mở miệng hỏi: "Anh ta không có làm thương tổn cô chứ?"

"Không có!"

Hoắc Linh Lung lắc đầu, nói: "Tôi đã dựa theo yêu cầu của anh, nói tất cả những gì mà anh ta nên biết cho anh ta biết!"

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Ám Dạ Quỷ Vương gặng hỏi: "Cô cảm thấy, anh ta có tin hay không?"

"Tôi nói, hoàn toàn là lời nói thật, anh ta không có lý do gì mà không tin!"

Hoắc Linh Lung đã tính trước!

"Ừm!"



Ám Dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: "Trong toàn bộ kế hoạch của chúng ta, cô là mắt xích quan trọng nhất!"

"Tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!"

"Nếu như!"

"Tôi nói là nếu như!"

Nói xong!


Ám Dạ Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Linh Lung, dưới mặt nạ đỏ trắng giao nhau, đôi con ngươi đen nhánh bắn ra ánh sáng vô cùng lạnh lẽo, khẽ nói: "Nếu như cô dám đùa nghịch, lá mặt lá trái!"

"Tin tưởng tôi!"

"Cô sẽ chết rất thế thảm, còn thảm hơn cả bố cô Hoắc Mãng và thái tử Đế Hạo!"

Uy hiếp!

Sự uy hiếp trắng trợn!

Nhưng mà!

Đối mặt với sự uy hiếp đến tính mạng của Ám Dạ Quỷ Vương, Hoắc Linh Lung mặt không đổi sắc, cũng hừ lạnh nói: "Phản bội các ông chỗ tốt gì với tôi không?"

"Tuy nhiên!"

"Đừng quên chuyện mấy ông đã hứa với tôi!"

"Nếu như mấy người dám bội bạc, qua cầu rút ván. Như vậy cũng mời Quỷ Vương đại nhân tin tưởng tôi, mặc dù tôi đây thực lực cao, chỉ là ám cảnh hậu kỳ nhưng nói về thủ đoạn tra tấn người khác thì tôi tuyệt đối không ít hơn mấy người!"

"Càng không thể yếu hơn mấy người!"

Ám cảnh hậu kỳ!

Tuổi của Hoắc Linh Lung tương tự như Tiêu Nhất Thiên, cũng là chừng hai mươi sáu tuổi, trẻ tuổi như vậy mà đã có thể có được thực lực ám cảnh hậu kỳ, như vậy đã là vô cùng hiếm thấy!

Thứ nhất!

Cô ta kế thừa huyết mạch đặc thù của Hoắc Mãng!

Thứ hai!

Cô ta sống trong dãy núi Thập Vạn, năm năm qua lại giữa sống và chết, tập trung nghiên cứu độc thuật. Còn lấy thân thử độc, mạnh mẽ luyện bản thân thành có huyết mạch độc thể màu xanh lam!

Được hai loại huyết mạch gia trì, cho dù so với huyết mạnh mạnh mẽ của hoàng tộc nhà họ Đế thì bây giờ cô ta cũng không kém hơn chút nào!

"Yên tâm!"

Liếc nhìn Hoắc Linh Lung, Ám Dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: "Chỉ cần kế lần này hoạch của chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành, sau này cô có thể thay thế cha của cô, Hoắc Mãng, trở thành người đứng đầu người Man!"

"Làm nữ chúa của Dãy núi Thập Vạn!"

"Hơn nữa!"

"Một trăm ngàn quân đang trú đóng ở trong thành Nam Di cũng sẽ rút lui, cho cô đầy đủ tự do!"


Chuyện này!

Là một giao dịch!

Hoắc Linh Lung hỗ trợ Ám Dạ Quỷ Vương, nói đúng hơn thì là hỗ trợ hoàng chủ Đế Uyên hoàn thành kế hoạch, như vậy, Hoắc Linh Lung sẽ có được thứ mà cô ta muốn, đạt được tâm nguyện của cô ta, trở thành nữ chúa chân chính bên trong Dãy núi Thập Vạn...

Lúc đó!

Tiêu Nhất Thiên cưỡi Tê hổ đầm đen lên đường đi nhanh. Trèo đèo lội suối, dọc theo con đường khi đến đây, vòng qua khu vực mà người Man đóng quân. Chạy thẳng ra biên giới của Dãy núi Thập Vạn!

Nhưng mà!

Ngay khi một người và bốn con hổ sắp đi ra khỏi Dãy núi Thập Vạn thì xảy ra biến cố bất thường!

Rống!

Tê hổ đầm đen đột nhiên gào thét một tiếng, dừng bước lại. Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm một chỗ ngoài mấy chục thước phía trước, có vẻ như nó cả nhận được nguy hiểm!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Tất nhiên là còn phát hiện sớm hơn cả nó!

Ở nơi đó!

Có ba cái bóng người đen như mực đang chặn đường đi của bọn họ!

Không đợi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, một người trong đó quát to lên: "Người phía trước có phải là Sói vương Bắc Cảnh, Tiêu Tướng quân, Tiêu Nhất Thiên không?"

"Tôi là Rắn Hổ Mang!"

"Hai người này là đồng bọn của tôi, ba người chúng tôi đều là tướng giỏi dưới trướng của Thú Vương, bây giờ đang làm việc cho cô Linh Lung, được lệnh của cô Linh Lung ở đây chờ Tiêu Tướng quân!"

"Có vài món đồ!"

"Muốn tự tay giao cho Tiêu Tướng quân!" Trước khi đến!

Đế Uyên nói với Tiêu Nhất Thiên trong năm đại tướng giỏi còn lại trong người Man, có ba người là người của ông ta, vừa rồi sau khi gặp Hoắc Linh Lung, Tiêu Nhất Thiên mới biết được ba người Rắn Hổ Mang trước mắt cũng không phải là đầu hàng Đế Uyên mà là Đế Uyên và Hoắc Linh Lung đã làm một giao dịch nào đó!

Cho nên!

Ba người bọn họ mới sẽ hỗ trợ Đế Uyên hoàn thành kế hoạch!

"Thứ gì?"

Tiêu Nhất Thiên cưỡi tê hổ đầm đen, đi lên nhận lấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui