Sói Vương Bất Bại

Người ích kỷ giống Đế Hạo sợ là nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Nhất Thiên sẽ vì một con tế hổ đầm đen, một con nghiệt súc trong mắt anh ta mà một mình lao vào nguy hiểm, xông đến hang ổ của người Man!

Cho nên!

Anh ta cho rằng Tiêu Nhất Thiên đã lén lút giao thiệp với một người hoặc là ai đó trong mấy vị tướng dũng mãnh người Man!

Suy nghĩ này làm Để Hạo không khỏi khó chịu!

Mẹ nó!

Anh ta vừa quyết định muốn hợp tác

với người Man để giết Tiêu Nhất Thiên, mới có chút thời gian mà Tiêu Nhất Thiên đã đi tìm người Man trước một bước rồi, chuyện này không phải là tát vào mặt anh ta trước mặt mọi người sao?

Quan trọng hơn!

Nếu thật sự trong năm vị tướng dũng mãnh kia có người của Tiêu Nhất Thiên, một khi chiến tranh nổi lên thì sợ là sẽ xảy ra chuyện không may!

Phải nhanh chóng tìm ra đồng bọn của Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu diệt!

"Tướng quân Vũ!”

Để Hạo im lặng một lúc, cắn răng nói: "Lập tức bao vây cả thành phố!”

“Tối nay!”

"Nhân lúc Tiêu Nhất Thiên không ở đó, điều tra chặt chẽ một trăm ngàn binh lính của thành Nam Di, hễ là người đáng nghi thì bắt lại cho tôi!”

Bao vây cả thành phố?

Vũ Quang Khải kinh ngạc nói: "Thái tử

điện hạ, ngài muốn...”

“Điều tra!”

“Điều tra cẩn thận cho tôi!”

Đế Hạo lạnh nhạt nói: “Chuyện này rất quan trọng, không được sơ suất, trước đây Tiêu Nhất Thiên chính là sói vương Bắc Cảnh, vốn có mạng giao thiệp rất sâu trong quân đội, không chừng trong thành Nam Di cũng có đồng bọn của hắn ta!”

"Thà rằng bắt nhầm chứ không thể bỏ sót!”

Lòng dạ của Đế Hạo rất kín đáo, huống hồ việc thành công hay thất bại của lần này liên quan đến tương lai sống chết của anh ta, tất nhiên không dám thiếu đề phòng! Anh ta tin tưởng mười một ông già ám cảnh viên mãn mình đưa tới!

Nhưng mà!

Trong trăm ngàn binh lính ở thành Nam Di và năm vị tướng dũng mãnh của người Man đều có thể xuất hiện đồng bọn của Tiêu Nhất Thiên!

Không thể không điều tra!

Đến lúc đó!


Ba bên cùng tấn công giết chết Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần một bên xảy ra chuyện cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả của kế hoạch!

"Vâng!"

Vũ Quang Khải không dám làm trái lệnh của Đế Hạo, gật đầu, sau đó nói với mười mấy vị tướng: “Mọi người đi ngay đi, mỗi người điều tra binh lính dưới quyền của mình!”

"Chỉ cần có chỗ đáng nghi, lập tức bắt giam!"

"Chờ đợi xử lý!”

Mười mấy vị tướng nhìn nhau, rõ ràng có chút oán giận với cách làm của Đế Hạo, bọn họ tin tưởng binh lính mình đưa tới!

Nhưng mà!

Đế Hạo không tin bọn họ!

Nhưng!

Biết làm sao?

Ai bảo Đế Hạo là thái tử đương triều? Ai

bảo Đế Hạo cầm lệnh bài vàng ngọc của Hoàng Chủ?

Không chọc được, không chọc được!

Đành phải nghe theo!

"Được!"

"Chúng tôi đi ngay!”

Mười mấy vị tướng kia tức giận mà không dám nói gì, bực dọc xoay người rời đi, sau đó Vũ Quang Khải hỏi: "Thái tử điện hạ, vậy người Man..”

"Ngày mai!”

"Có cần cử người tới đó nói chuyện hợp tác nữa không?”

Đế Hạo gật đầu không hề do dự!

“Cần!”

"Tất nhiên cần!”

Đế Hạo nói: "Ông là tướng quân bảo vệ thành Nam Di, làm chuyện của thành Nam Di là được!”

"Còn người Man.”

"Tôi đã có sắp xếp!”

Tất nhiên không thể để Vũ Quang Khải

đi tìm đồng bọn của Tiêu Nhất Thiên trong người Man, có cho ông ta cũng không tìm được!


"Mạt tướng đã hiểu!”

Vũ Quang Khải biết điều không hỏi nhiều, nói: “Nếu thái tử điện hạ không có căn dặn khác, mạt tướng xin lui, đi đốc thúc bọn họ điều tra!”

"Ù!"

Đế Hạo gật đầu nói: “Đi đi!”

Vũ Quang Khải khom người ra khỏi tầng lầu, vừa đến cửa tầng lầu, ông ta thở dài thật sâu. Lúc đi đến một góc khuất ở đối diện, ông ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Quỷ Vương, gửi một tin nhắn!

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có chín chữ:

Quỷ Vương đại nhân, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi!

Bên kia!

Trong tầng lầu chỉ còn lại Đế Hạo và mười một ông già ám cảnh viên mãn, nhìn

Vũ Quang Khải đi xa, Đế Hạo cũng lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại cho Phúc Xà, một trong năm vị tướng dũng mãnh!

Trước đây Đế Hạo qua lại với năm vị tướng đó!

Để lôi kéo!

Bề ngoài!

Bọn họ cũng đồng ý hợp tác với Đế

Hạo!

Nhưng mà!



Trong năm người này, người được Đế Hạo tin tưởng nhất chính là vị tướng tên Phúc Xà, cho nên anh ta muốn tìm ra đồng bọn của Tiêu Nhất Thiên thì tất nhiên phải điều tra thông qua Phúc Xà!

Một lát sau!

Điện thoại được nhận, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm: “Có việc sao?”

"Đương nhiên!”

Để Hạo hỏi: “Bây giờ tiện nói chuyện không?”

"Chờ chút!”

Phúc Xà im lặng chốc lát, hình như là tìm vị trí khá an toàn. Sau đó giọng nói của Phúc Xà lại truyền tới: “Bên thái tử điện hạ chuẩn bị thế nào?”

"Ngày mai!”


Đế Hạo nói: “Tôi sẽ phái người đến tìm các anh bàn bạc chuyện hợp tác giết Tiêu Nh Thiên, tất cả làm theo kế hoạch là được!”

"Nhưng mà!”

"Trước đó, cần phải làm rõ một chuyện đã.”

Đế Hạo nói với Phúc Xà chuyện Tiêu Nhất Thiên đi tới dãy núi Thập Vạn, nghi ngờ trong năm vị tướng có đồng bọn của Tiêu Nhất Thiên!

Sau khi nghe xong!

Phúc Xà thấp giọng hỏi: “Thái tử điện hạ muốn tôi làm gì?”

"Đừng rút dây động rừng!"

Đế Hạo nghĩ ngợi, nói: “Ở trong người Man, tôi chỉ tin được một mình anh, cho

nên một mình anh đi theo dõi từng hành động của Tiêu Nhất Thiên, xem sau khi anh ta đến dãy núi Thập Vạn muốn làm gì, muốn gặp ai, nói chuyện gì!”

"Chỉ cần xác định đồng bọn của anh ta, chờ lúc hai bên chính thức đàm phán, hợp sức vây quét, tiêu diệt bọn họ một thể!”

Dựa theo kế hoạch của Để Hạo!

Ngày mai!

Đế Hạo cử người đến dãy núi Thập Vạn, lấy cớ “đàm phán hòa bình” để thương lượng với người Man, thật ra chỉ là một vở kịch, định ra thời gian đàm phán chính thức thôi!

Đến lúc đó!

Một trăm ngàn quân đội ở thành Nam Di và năm chục ngàn quân của người Man, đều có danh nghĩa xuất phát lên đường, chính thức đàm phán ở mảnh đất giữa thành Nam Di và dãy núi Thập Vạn!

Hai bên đối đầu!

Tiêu Nhất Thiên là tướng quân Bình Nam, đứng đầu đội quân, tất nhiên là sẽ bị

bao vây giữa một trăm năm chục nghìn quân và vô số thú dữ theo như kết quả đã tính trước, có mọc cánh cũng khó thoát!

Chắc chắn sẽ phải chết!

Một trăm năm chục nghìn quân và vô số thú dữ tạo thành vòng vây thật lớn, kéo dài mấy chục km, bao vây kín kẽ, xung quanh là địch, cho dù Tiêu Nhất Thiên biết bay, con mẹ nó cũng không bay ra ngoài được!

"Được!"

Phúc Xà lạnh nhạt nói: “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là kẻ nào ăn cây táo rào cây sung, dám âm thầm cấu kết với hung thủ giết thú vương đại nhân!”

Bên này!

Đế Hạo đang lén liên lạc với Phúc Xà, trong thành Nam Di đã hoàn toàn rối loạn, mở một cuộc điều tra quy mô lớn!

Đêm nay!

Nhất định là đêm không ngủ được...

Lúc đó!

Gần dãy núi Thập Vạn ở Nam Cương, trong khu vực năm chục nghìn quân của người Man tập hợp, dòng người chen chúc xô đẩy, cực kỳ náo nhiệt, đủ loại thú vật được cưng chiều tụ tập!

Mà trong một lều binh!

Có bốn người!

Phúc Xà cũng có mặt, ba người khác, có hai người cũng là vị tướng dũng mãnh dưới quyền Hoắc Mãng giống như Phúc Xà!


Một người cuối cùng!

Không phải ai khác, chính là Ám Dạ Quỷ Vương mặc một bộ quần áo màu đen!

Không ngờ!

Trước đây Hoàng Chủ Đế Uyên đã nói với Tiêu Nhất Thiên, trong năm vị tướng dũng mãnh của Nam Cương, có ba người đã nương nhờ ông ta, chính là ba người trước mắt này!

Bao gồm Phúc Xà mà Đế Hạo tin tưởng nhất, cũng là tai mắt nằm vùng của Đế Uyên!

Cho nên!

Vừa nãy Đế Hạo gọi điện cho Phúc Xà, Ám Dạ Quỷ Vương đã đứng bên cạnh Phúc Xà, yên lặng nghe hết cuộc nói chuyện của hai người!

"Không ngoài sự dự đoán của Quỷ Vương đại nhân!”

Phúc Xà buông điện thoại, cười lạnh nói: “Thái tử điện hạ nghi ngờ trong năm người chúng ta, có người âm thầm cấu kết với Tiêu Nhất Thiên, không thật lòng thật dạ hợp tác với anh ta!”

"Cho nên!"

"Để tôi đi điều tra!"

Cách lớp mặt nạ nên không nhìn thấy vẻ mặt của Ám Dạ Quỷ Vương!

Nhưng mà!

Tiếng cười lạnh u ám vang lên sau lớp mặt nạ, Ám Dạ Quỷ Vương gật đầu, trầm giọng nói: "Từ trước đến nay thái tử điện hạ của chúng ta giỏi trêu đùa lòng người, mình làm người hưởng!”

"Nếu như vậy!”

"Cậu ta muốn tìm mấy tên phản bội,

chúng ta sẽ làm cậu ta hài lòng, giao từng đó tên phản bội cho cậu ta!"

"Nếu không?”

"Sao có thể tỏ ra cậu ta rất thông minh chứ?”

"Ha ha ha..."

Tiếng cười thấp mà khàn, làm cho người ta không rét mà run!

“Được!”

Phúc Xà đứng lên nói: “Chúng tôi đi chuẩn bị món quà lớn cho thái tử điện hạ!”

Nói xong!

Đưa mắt ra hiệu với hai vị tướng dũng mãnh kia, hai người ngầm hiểu, cùng đứng lên đi theo Phúc Xà ra khỏi lều...

Mà lúc này!

Tiêu Nhất Thiên cưỡi tê hổ đầm đen, nhân lúc trời tối mượn ánh sáng yếu ớt của vầng trăng lạnh trên bầu trời đêm, lặng yên đi vào bên trong dãy núi Thập Vạn âm u tĩnh mịch!

Nhưng!

Phương hướng mà tê hổ đầm đen đi không phải chỗ Phúc Xà và Ám Dạ Quỷ Vương đóng quân, mà vòng qua, đi sâu thẳng vào trong dãy núi Thập Vạn!

Hoắc Linh Lung!

Ở sâu trong dãy núi Thập Vạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui