Sói Vương Bất Bại

Âm!

Lời của Đế Nghiêu giống như một tiếng sấm rên, nổ vang bên tai

Tiêu Nhất Thiên!

Lần này, Tiêu Nhất Thiên thật sự bị chấn động!

Bị kinh ngạc!

Đáy lòng vang lên lộp bộp, con người bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt biến đổi, vô ý thức chuyển ánh mắt không dám tin về phía Đế Hinh một lần nữa, thầm nghĩ: Gả một người đẹp yểu điệu, đường đường là quận chúa như Đế Hinh, cho một tên cao lớn thô kệch, người to như trâu, giống như hồng thủy mãnh thú, lỗ mãng tàn nhẫn thích giết chóc như Hoắc Mãng???

Móa!

Quả thực là phung phí của trời!

Không trách được!

Không trách được Đế Hinh sẽ hận nhà họ Lưu thấu xương!

Không trách được vừa rồi trong nụ cười của Đế Hinh sẽ tràn ngập

đăng chát, lúc nhắc đến thân phận quận chúa, sẽ so sánh địa vị con cháu hoàng gia cao quý với chim trong lồng không có chút tự do nào!

Cô gái này, thật là đáng thương!

Quan trọng nhất là, loại đề nghị gần như ngu si này, yêu cầu ti tiện vô sỉ, thế mà hoàng chủ bệ hạ trong hoàng thành lại đáp ứng???

Đầu óc bị lừa đá sao???

Đế Hình thật là cháu gái ruột của hoàng chủ sao??? Tiêu Nhất Thiên không nghĩ ra!

"Đây đều là số mệnh, tôi nhận.”


Nhìn thấy ánh mắt phức tạp vô cùng của Tiêu Nhất Thiên, Để Hinh đau thương cười một tiếng. Trong đôi mắt trong trẻo ngân ngấn nước, cô ta lại cố nén, không để mình oan ức chảy nước mắt trước mặt người ngoài, giọng nói có chút nức nở: "Nhưng mà!"

"Số mệnh của tôi, tôi nhận!”.

"Nhưng mạng của đám súc sinh nhà họ Lưu kia, tôi cũng muốn!” Trong sự oan ức nghẹn ngào, mang theo một ngọn lửa giận bất khuất khó mà che giấu!

Nhà họ Lưu muốn hủy hoại cô ta, cô ta cũng muốn kéo nhà họ Lưu chôn cùng!

Hiển nhiên đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh đã sớm biết chuyện

này, mặc dù cảm thấy bi phần, cảm thấy tiếc hận thay Đế Hinh, nhưng lại bất lực, hoàng chủ tự mình hạ hoàng chỉ, không người nào dám tùy ý làm trái!

Để Hinh không dám!

Bố của Đế Hinh, Tứ hoàng tử không dám!

Cho dù là Lục hoàng tử Đế Khâm dưới một người, có quyền thế ngập trời ở thủ đô, có tư cách tranh đoạt trữ vị Đông cung cùng thái tử Đế Hạo, cũng không dám!

Huống chi là bọn họ???

"Khốn nạn!”

Nhưng mà, cùng là phụ nữ, đột nhiên nghe được chuyện như vậy, Sói Đồng ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Thiên lại tức điên trong nháy mắt, vỗ bàn rầm một tiếng đứng dậy, măng to tại chỗ: "Đám súc sinh nhà họ Lưu, tất cả đều phải xuống Địa ngục!!”

Sói Đồng có nóng tính, không nhịn được!

Nhưng cô ta cũng vô cùng rõ ràng. Lấy thực lực ám cảnh sơ kỳ của cô ta, cũng chỉ có thể phát phát cáu mà thôi, căn bản không làm được cái gì, căn bản không giúp được Đế Hinh, căn bản không thay đổi được tình hình bây giờ!

Cho nên...

Cô ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên.


Mặc dù không mở miệng, nhưng đồ đần cũng biết cô ta có ý gì.

Tiêu Nhất Thiên trừng cô ta một chút, đưa tay kéo cô ta về chỗ ngồi, cũng không lập tức tỏ thái độ, mà hỏi: "Quận chúa điện hạ có biết, vì sao hoàng chủ lại đồng ý với của đề nghị Lưu Thiên Kỳ, hạ hoàng chỉ như thế không?”

Ở nước Đại Hạ, hoàng chủ là lớn nhất!

Không làm rõ được ý định thật sự của hoàng chủ, nếu như tùy tiện nhúng tay, đảo loạn tình hình, nhỡ may bởi vì nhỏ mất lớn, phá hủy kế hoạch của hoàng chủ, làm hỏng chuyện lớn của hoàng chủ, đến lúc đó, chỉ sợ Tiêu Nhất Thiên cũng phải ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chịu nổi!

Làm việc ở thủ đô, không thể không thận trọng!

Để Hinh nói ra: "Lúc trước sau khi hạ hoàng chỉ, bổ tôi đã từng vào hoàng thành để gặp hoàng chủ, hoàng chủ chỉ nói bốn chữ với bố tôi.”

"Vì thiên hạ thôi!"

Hoàng chủ!

Đế Nghiêu là cháu trai của hoàng chủ, trước đó nhắc đến hoàng chủ, luôn gọi là "ông nội". Mà Đế Hinh là chắt nữ của hoàng chủ, lại giống như Tiêu Nhất Thiên, gọi là "hoàng chủ"!

Mặc dù chỉ là một cách xưng hô, nhưng không khó nhận ra, Để

Hinh không chỉ có tràn đầy oán hận với Lưu Thiên Kỳ, với toàn bộ nhà họ Lưu, đối với hoàng chủ, trong lòng cũng có có oán trách!

Dù sao!

Hoàng chủ là ông nội của cô ta mà!

Mà bây giờ!

Một câu “Vì thiên hạ thôi" của hoàng chủ, một đạo hoàng chỉ đột nhiên xuất hiện, liền trực tiếp coi cô ta là công cụ chính trị yên ổn lòng người, vô tình vứt bỏ mất!

Gả cho một tên lỗ mãng như Hoắc Mãng, cái gọi là hạnh phúc, cô ta căn bản không dám suy nghĩ!


Một khi đi theo Hoắc Mãng đến Thú Vực Nam Cương. Có thể còn sống trở về hay không, đều là một điều không thể biết được!

Đây là đang đẩy cô ta vào trong hố lửa!

Đây là đang muốn mạng của cô ta!

"Vì thiên hạ thôi.”

Tiêu Nhất Thiên lẩm bẩm bốn chữ ở trong lòng mấy lần, xem ra, sinh ra ở hoàng gia, đúng là không có thân!

Tất cả đều phải vì chuyện lớn!

Đế Hinh nhìn Tiêu Nhất Thiên thật sâu, nhẹ giọng nói ra: "Vừa rồi ngài Tiêu chém giết Lưu Trình ở ngay trước mặt Đế Thần, mặc dù không phải vì tôi, nhưng ở trong lòng tôi vẫn rất biết ơn ngài Tiêu”

"Về phần nhà họ Lưu..."

"Cho dù là bố tôi cũng không dám vì một con chim trong lồng như tôi mà mạo hiểm đi làm trái hoàng chỉ, đến nhà họ Lưu đòi lại công bằng cho tôi."

"Cho nên...”

"Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngài Tiêu không cần để trong lòng”

Nói bóng gió chính là, nhà họ Lưu ở thủ đô được thái tử coi trọng. Gả cho Hoắc Mãng lại là hoàng chủ tự mình hạ chỉ, hôn lễ sắp đến, nếu như lúc này ra tay với nhà họ Lưu, không chỉ có hoàn toàn chọc giận thái tử Đế Hạo, thậm chí còn có thể rước lấy thiên uy của hoàng chủ!

Hậu quả thật sự là quá nghiêm trọng!

Ngay cả bố của Đế Hinh, đường đường là Tứ hoàng tử, cũng không dám làm vì cô ta, sao cô ta dám hi vọng xa vời để một người đàn ông mới gặp cô ta có một lần như Tiêu Nhất Thiên đi làm??? Tiêu Nhất Thiên không làm, mới là bình thường!

Hợp tình hợp lý!

Đế Hinh, chắc chắn là đang cho Tiêu Nhất Thiên một cái bậc thang rất tốt. Không đến mức để Tiêu Nhất Thiên đâm lao phải theo lao!

Cô gái này, rất hiền lành!

Đế Nghiêu cũng đứng ra khuyên nhủ: "Ngài Tiêu, đồ ăn đã lạnh, ăn cơm trước đi.”

"Bây giờ tình hình ở thủ đô cực kì phức tạp, rút dây động rừng, mỗi một nước cờ, đều phải cực kỳ cẩn thận, về chuyện của chị họ, bố tôi và chú tư cũng đang bàn bạc biện pháp, hy vọng có thể nghĩ ra cách cứu chị họ trước ngày kết hôn.”


Khoảng cách đến ngày kết hôn chỉ còn có nửa tháng!

"Ừm”

Tiêu Nhất Thiên khẽ gật đầu, nói: "Nếu có cần gì, tôi sẽ giúp.”

Không nhắc lại chuyện nhà họ Lưu, giống như thật sự chỉ là điều kiện để nhắc lại quá khứ kia thôi.

"Cảm ơn ngài Tiêu”

Đế Hinh nói tiếng cảm ơn. Ánh mắt lại dần ảm đạm xuống, mặc dù biết rõ Tiêu Nhất Thiên thuận thế kết thúc đề tài, đáy lòng cô ta vẫn còn có chút mất mát và đẳng chát khó mà che giấu.

"Đại ca, chuyện này.”

"An cơm!"

Sói Đồng muốn nói chuyện, nhưng còn chưa mở miệng, liên bị

Tiêu Nhất Thiên ngắt lời.

Trải qua chuyện này, trái tim tất cả mọi người đều rất nặng nề, tiệc đón gió cũng không còn bầu không khí vui mừng như trước nữa, nửa giờ sau, Tiêu Nhất Thiên uống nhiều rượu, đột nhiên đứng dậy nói:

"Mọi người cứ uống tiếp đi, tôi đi vệ sinh một lát.”

Sau đó quay người đi ra.

Xuống khỏi sân thượng!

Mấy người Đế Nghiêu không suy nghĩ nhiều, mà Sói Đồng và Sói Hồn liếc nhau, lại mơ hồ đoán được cái gì.

Không có cách nào!

Trước đó bọn họ đi theo Tiêu Nhất Thiên chém giết liều mạng ở chiến trường Bắc Cảnh, ra sống vào chết, bọn họ thật sự hiểu rất rõ

tính cách của Tiêu Nhất Thiên! Dù cho không có chuyện của Đế Hinh, chỉ là cái chết của Hàn Chương Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tha cho nhà họ

Lưu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui