Sói Vương Bất Bại

Sói Đồng quay đầu lại, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Đại ca, thể này."

"Làm thế nào?"

Sói Hồn cũng đen mặt nói: "Bọn họ thật sự là chờ không được, một giây cũng không để chúng ta yên ổn, đây rõ ràng là muốn đại ca như ngồi trên đống lửa mà!"

Tiến thoái lưỡng nan!

Trước khi đến, cả Sói Đồng và Sói Hồn đều biết. Một chuyến đi đến thủ đô nhất định phải nguy hiểm, nhưng ngàn vạn cũng không ngờ vừa vào tới thủ đô đã bị thái tử và Lục hoàng tử để mắt tới, thậm chí còn không cho anh ngủ yên!

Hơn nữa......

Thái Tử và Lục hoàng tử thật đúng là anh em cùng cha khác mẹ,

đều mang dòng máu hoàng tộc, dù ăn miếng trả miếng nhưng làm chuyện gì cũng mười phần ăn ý!

Nếu hai nhóm người không đến cùng một lúc.

Hoặc là.

Nếu không hẹn ở cùng một chỗ.

Thì đã tốt.

Thời gian và địa điểm có sự chênh lệch, Tiêu Nhất Thiên chắc

chắn có thể gặp một trong số họ trước. sau đó đi gặp người còn lại, ở giữa hai người mà lo chu toàn, âm thầm quan sát đúng là chim khôn chọn cành mà đậu!

Nhưng bây giờ thì hay rồi!

Thời gian và địa điểm giống hệt nhau, ai hẹn được Tiêu Nhất

Thiên sẽ lập tức đắc tội với người kia. Một chút cũng không chừa cho anh đường sống!

Cho nên......


Thái tử và Lục hoàng tử đều không muốn đợi, cũng không muốn cho Tiêu Nhất Thiên có cơ hội quan sát xem xét, là bạn hay thù, tối nay nhất định phải có câu trả lời!

"Đi thôi"

Tiêu Nhất Thiên khịt mũi, trầm giọng nói: "Là phúc không phải họa, là hoa không thể tránh."

"Đi xuống xem một chút."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Sói Đồng và Sói Hồn liếc nhau rồi lập tức đi theo, không cần hỏi nhiều, dù Tiêu Nhất Thiên có lựa chọn thế nào đi nữa thì bọn họ cũng nhất định đứng về phía anh.

Ba người đi thang máy xuống lầu. Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, hai người đã đứng đợi sản ở đó không hẹn mà cùng tiến tới chào hỏi.

Mỗi bên có hơn hai mươi người.

Hơn nữa, họ đều là những người trẻ tuổi, thực lực cũng chỉ ở mức Ám Cảnh Sơ Kỳ, đối với Tiêu Nhất Thiên không tạo thành bất kỳ mối đe dọa nào, ngược lại còn hướng Tiêu Nhất Thiên biểu đạt chút “lòng tốt”.

"Anh Tiêu, đừng căng thẳng, cũng đừng hiểu lầm tôi, chúng tôi thực sự đến đây để "mời" anh chứ không phải để "bắt" anh!"

Dẫu sao!

Chỉ bằng những người trước mắt, nếu Tiêu Nhất Thiên không muốn đi, cho dù hai bên liên thủ cũng không thể ép được anh.

"Anh Tiêu!"

Bên tay trái, người thanh niên đứng đầu cười nói trước: "Chúng tôi là vệ sĩ của Tam Hoàng tôn. Chúng tôi đã chuẩn bị một chuyến đi thật đặc biệt để đón anh Tiêu đây tới tòa nhà Tuyên Đức!"

"Tam hoàng tôn đang chờ anh Tiêu ở đó.”

"Anh Tiêu, mời."

Nói xong, trực tiếp vươn tay ra hiệu, hướng Tiêu Nhất Thiên làm động tác "mời".

"Anh Tiêu!"

Bên tay phải. Không chịu thua kém, người đàn ông dẫn đầu lập tức vươn tay ra hiệu: "Chúng tôi là cận vệ của Cửu hoàng tôn, phụng lệnh Cứu hoàng tôn đến đây để nghênh đón anh Tiêu.

"Cửu hoàng tôn nói, đêm nay người muốn cùng anh Tiêu uống

một trận, không say không về

"Anh Tiêu, mời.

Giữa hai người thanh niên cũng không nhìn nhau lấy một cái, coi nhau như không khí, ngược lại hai người đều coi trọng Tiêu Nhất Thiên, cho Tiêu Nhất Thiên không ít mặt mũi!

Tiêu Nhất Thiên hiểu ngay lập tức.

Những người bên trái này chính là người của thái tử còn phía bên phải này lại là người của Lục hoàng tử! Hơn bốn mươi người phía sau hai thanh niên đang đứng đó. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tiêu Nhất Thiên, chờ đợi phản ứng của Tiêu Nhất Thiên!

Hoặc trái hoặc phải!

Hai hướng đại diện cho hai con đường hoàn toàn khác nhau!

"Tòa nhà Tuyên Đức?"

"Được, tôi đi!"

Tiêu Nhất Thiên do dự một lúc. Rồi anh gật đầu mỉm cười và cất bước.

Nhưng!


Tiêu Nhất Thiên không đi sang trái hay phải. Thay vào đó, anh quay lưng lại với tất cả, bỏ lại mọi người phía sau.

Trong chốc lát, vẻ mặt của mọi người như ngây ra.

Đồng tử hơi co lại.

Trên gương mặt nghiêm nghị đều mang màu sắc hoang mang và bối rối, chết tiệt. Cái quái gì thế???

Hành động này là gì???

"Anh Tiêu tiên sinh, thế này..."

"Anh Tiêu có ý gì?"

Hai thanh niên dẫn đầu đồng thời lên tiếng.

Tiêu Nhất Thiên xua tay không quay đầu lại, cười nói: "Tôi lái xe tới đây, tôi có xe, phiền các cậu dẫn đường. Cảm ơn tam hoàng tôn đã mở tiệc chiêu đãi. Để tỏ lòng thành, tôi nên lái xe một mình." . truyện kiếm hiệp hay

Nói xong, anh đã đi đến bãi đậu xe phía sau khách sạn.

Sói Đồng và Sói Hồn theo sát phía sau. Kể đến đó, hai thanh niên vô thức liếc nhìn nhau, ánh mắt lạnh

lùng xẹt qua, sau đó đồng loạt vẫy vẫy bàn tay to, ra hiệu cho những người phía sau: "Lên xe!"

"Bảo vệ anh Tiêu!

Ngoài miệng nói như vậy trong lòng bọn họ lại đang không ngừng chửi Tiêu Nhất Thiên!

Mẹ khiếp!

Thế này là thế nào? Đã cho hắn mặt mũi còn không biết liêm sĩ!

Có câu nói. Tể tướng trước cửa thất phẩm quan, tuy chỉ là cận vệ của tam hoàng tôn và cứu hoàng tôn, nhưng lại ở trước mặt tam hoàng tôn và cửu hoàng tôn, gật đầu cúi đầu như một bầy chó, nhưng trước mặt người ngoài, lại dựa vào danh nghĩa của Tam hoàng tôn và Cửu joàng tôn. Cho dù là tộc trưởng và trưởng lão của những đại gia tộc kia cũng phải nể chút mặt mũi mà tươi cười tiếp đón!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại ngược lại! Bọn họ lái hơn chục chiếc xe hơi sang trọng tới, nhưng Tiêu Nhất Thiên thậm chí còn không đi xe của ai???

Đây là vẫn chưa nghĩ xong sao???

Có ý tử gì không khi trì hoãn một chút thời gian như vậy???

Hay là nói!


Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không để ý đen vệ sĩ của bọn họ, phải đợi đến khi đi tới tòa nhà Tuyên Đức, nhìn thấy Tam hoàng tôn và Cửu hoàng tôn thì hắn mới bằng lòng tỏ thái độ sao???

Càng nghĩ lại càng khó chịu!

Cả hai bên đều đang nghĩ thầm trong lòng: "Nếu thắng nhóc này cuối cùng đứng về phía đối diện với Tam hoàng (Cửu hoàng) và trở thành kẻ thù của Tam hoàng (Cửu hoàng), vậy thì, đến lúc đó xem lão là tử làm sao đối phó với ngươi!!!!

Rất nhanh, một chiếc Mulsanne Bentley màu đen từ phía sau khách sạn chậm rãi đi tới. Hai đội, một đội phía trước và một đội phía sau, kẹp chiếc

Mulsanne Bentley mà Tiêu Nhất Thiên đang lái, lao về phía tòa nhà

Tuyên Đức...

Tại thời điểm đó!

Gia đình họ Tiêu ở thủ đô!

Trong tòa nhà chính sang trọng, đèn sáng rực rỡ, Tiêu Quốc Nguyên đi đi lại lại trong đại sảnh, tâm trạng bất an, như kiến trên chảo nóng, mặt đầy lo âu chờ tin tức từ tòa nhà Tuyên Đức.

Bà cụ nhà họ Tiêu cũng ở đây!

Cầm một cây gậy rồng mạ vàng, khoanh chân ngồi trên ghế chính của sô pha, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề hoảng sợ.

"Lão phu nhân!”

"Ông chủ!"

Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, toàn thân A Trung như một cơn gió, chưa kịp dứt lời thì đã lao vào đại sảnh của tòa nhà chính.

"Thế nào!"

Tiêu Quốc Nguyên dừng bước chân và quay lại nhìn A Trung, vé mặt vốn đã nghiêm nghị của ông ta bỗng trở nên thật căng thẳng, ông ta nóng lòng hỏi: "Tình hình thế nào???"

"Tên khổn Tiêu Nhất Thiên đó đã chọn ai???"

Lúc này, hai mắt bà cụ nhà họ Tiêu đột nhiên mở ra, một tia sáng lạnh lẽo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui