Sói Vương Bất Bại

Sau đó là tiếng của Tô Tử Lam: "Bọn xấu quá nhiều rồi, chắc là phải muộn mấy ngày đấy."

"Ai bảo bố của Nhiên Nhiên là một đại anh hùng siêu cấp vô địch chứ? Sứ mệnh của đại anh hùng không phải là đi đánh những người xấu này mà còn phải bảo vệ sự bình yên của con người sao?"

Đánh người xấu?

Tiêu Nhất Thiên sững sờ một lúc, nghĩ, thì ra đó chính là cái cớ Tô Tử Lam nói cho Tô An Nhiên.

Nhưng mà!

Anh lần này vội vã đến thủ đô tìm Lâm Thanh Uyên tính số cũng được, tìm nhà họ Tiêu báo thù cũng được, nhưng quả thực là muốn "đánh người xấu".

"Vâng ạ, con hiểu rồi."

Trong giọng nói của Tô An Nhiên có chút thất vọng, sau đó, một tiếng nói nghiêm chỉnh vang lên:" Đợi con lớn lên, con cũng muốn trở thành giống như bố, là một đại anh hùng.

"Nữ anh hùng".

"Như thế."

"Con có thể cùng bố "đánh người xấu", bố không cần bận đến như vậy, mệt đến như vậy, thì sẽ có nhiều thời gian ở bên mẹ con mình rồi."

Tô An Nhiên trở nên ngoan ngoãn, luôn khiến người ta có cảm giác yêu thương.

Tiêu Nhất Thiên không nhịn đu đưa tay đẩy cửa phòng, thân hình hiện ra, một lúc đã xông vào được trong phòng, xuất hiện trước mặt Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, cười nói:"An Nhiên thật ngoan".

"Nào, đến đây để bố ôm nữ anh hùng tương lai của chúng ta một chút nào".

Khiến cho Tô Tử Lam và Tô An Nhiên bị dọa một trận.

Nhưng mà, khi hai mẹ con nghe thấy tiếng của Tiêu Nhất, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt cười thân thiết của Tiêu Nhất thì bị ngây người một lúc.


"Ông xã..?" "Anh..."

Tô Tử Lam mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời, lấy lại ý thức Tô Tử Lam nhìn ra phía cửa chính, nhìn xem Liễu Như Phương có đuổi đến hay không.

"Bo!"

Còn Tôi An Nhiên thì lại rất vui vẻ.

Cô bé hoan hô một tiếng, kéo màn cửa, từ trên giường nhảy ra, sau đó sà vào trong lòng rộng mở của Tiêu Nhất Thiên vui vẻ nói: "Con biết mà, bố đúng là một người bố tốt."

"Cho dù bố có bận, có mệt cũng sẽ đến thăm con và mẹ." Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên vào trong lòng, xoay xoay mấy vòng, rồi hôn lên khuôn mặt trắng bóc như trứng gà của cô bé rồi nói:"Con đúng là con sâu ở trong bụng bố đó."

"Đương nhiên."

Tô An Nhiên hất cảm, mặt đắc ý nói: "Con không chỉ là con sâu trong bụng bổ, còn là áo bông bố mặc trên người, là cục cưng trong tay bố và là tình nhân kiếp trước của bố nữa...

Đừng thấy Tô An Nhiên chỉ hơn bốn tuổi, còn đang học nhà trẻ, nhưng mà thứ mà đứa trẻ này biết thật sự không ít. Tiêu Nhất Thiên đưa mặt sang nói:"Vậy tiểu tình nhân của bố có muốn hôn bố một cái không?"

Chụt!

Tô An Nhiên không hề do dự, kéo cổ của Tiêu Nhất Thiên, hồn lên môi của anh, sau đó nhìn về phía Tô Tử Lam đang nằm trên giường nói: "Mẹ, chồng của mẹ và tiểu tình nhân đang hôn nhau mẹ đừng có mà ghen đó nha.

Khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo, quả thật quá đáng yêu rồi.

Tô Tử Lam cười, trừng mắt và rất phối hợp và hằng giọng nói:" Im miệng

"Để mẹ.

Nói xong, cũng từ trên giường nhảy xuống, hướng về phía Tô An Nhiên và Tiêu Nhất Thiên.


"Ai ya!"

"Mẹ ghen rồi!"

"Bố mau bảo vệ con."

Tô An Nhiên quay eo, sống chết trốn sau lưng Tiêu Nhất Thiên, không chịu chui ra.

Cả ba người vui vẻ hạnh phúc, vui đùa với nhau đến 10 giờ hơn, Tô An Nhiên chơi mệt rồi. Buồn ngủ, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ, Tiêu Nhất Thiên một tay ôm Tô Tử Lam vào trong lòng. ho trong day lòng Tiêu Nhất Thiên nót Cảm giác có gia đình thật tốt.''

Loại cảm giác thoải mái không chút u phiền này là thứ mà rất lâu rồi Tiêu Nhật Thiên chưa cảm nhận được, the du la 5 nám trước, là một tiêu thiêu gia của nhà họ Tiêu thủ để, nhưng ở trong gia tộc phải đối mặt với các loại tranh đấu, mê hoặc.

Sống rất không thái mái

Mặt của Tô Tử Lam Lam áp vào ngực của Tiêu Nhất Thiên, nhe nhàng nói:'' Có anh thật tốt ''

Cứ như hẹn trước, hai người đều bài mới, ôm chặt đối phương hơn.

Đêm hôm nay rất âm áp.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời phía đông bắt đầu mọc, trời trở sáng, Liêu Như Phương cả đêm ấm áp ngủ say cuối cùng cũng mở mắt tỉnh dậy.

Vẫn còn một chút đau đầu nhè nhẹ.

Sói Hồn được gọi là Quy Y Thánh Thủ, trắng tay dương nhiên là không ít loại thuốc kỳ diệu, Hành động của Tiêu Nhất Thiên ở thú dó nguy hiểm trùng trùng, cho nên buổi chiều qua anh đã báo Sói Hồn chuẩn bị không ít thuốc, nhưng không nghĩ tới lại dùng nó ở trên người mẹ vợ.

Hôm qua trong lúc Liêu Như Phương không để ý hít phái một hơi, liền ngủ suốt cả đêm, hiệu quả mãnh liệt của thuốc, từ đó có thể thấy dược.

"Tôi bị làm sao vậy?"


Liễu Như Phương ngồi dậy, gõ gõ vào dầu. Ký de van còn dứng lại giây phút trước khi bị hôn mê tối qua. Liên tưởng đến trận chiến ở Nộ Giang, nghĩ đến sức lực mạnh mẽ của Tiêu Nhất Thiên, bà phí nhổ một tiếng rồi chửi thầm.

Một chân đá vào mông của Tô Thanh Cường ở bên canh, hói: "Ông già, hôm qua Tiêu Nhất Thiên đến rồi phải không?" "Hả?"

Tô Thanh Cường mơ mơ màng màng suýt thì bị Liễu Như Phương đá khỏi giường, một lúc sau hoàn hồn và nói: "Nhất Thiên không phải đang trong phòng của Tử Lam sao?"

"Ông."

Nói được một nửa, đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng. Đột nhiên dừng lại.

Nhưng vẫn muộn một bước!

"Được lắm!" Liễu Như Phương tức giận mãng: "Lão già này, không ngờ ông lại dám cùng Tiêu Nhất Thiên lừa tôi, chân của ông khỏi rồi, gan cũng theo đó mà to lên phải không?"

Bịch!

Mắng xong thì lại cho một đạp.

Cái đạp này mạnh hơn cái vừa nãy và theo đó là một tiếng kêu "ôi" rất thảm thiết, Tô Thanh Cường lật người, quả thật là ngã xuống giường.

"Ông đợi đấy cho tôi!"

Liễu Như Phương nhảy xuống giường, dừng lại nói: "Đợi tôi về xử lý ông sau"

Sau đó tràn đầy phẫn nộ xông vào trong phòng Tô Tử Lam. Cùng lúc đó ở trong phòng.

"Toang rồi!"

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đã tỉnh, đang ôm nhau thì nghe thấy có động tĩnh, vừa nghe đã biết là cái đuôi một lúc nữa sẽ xông vào đây, vừa mặc quần áo vừa nói: "Mẹ đến rồi."

"Bà xã, anh đi trước đây."

"Em yên tâm, trước ngày 20 tháng 5 anh nhất định sẽ xử lí xong chuyện ở thủ đô, đến cưới em..."

Tiêu Nhất Thiên mặc quần áo rất nhanh dù, sao thì trước đây cũng ở trong bộ đội quen rồi, cả quá trình chưa đến mười giây. Tối hôm qua anh đã đem chuyện ở thủ đô nói hết cho Tô Tử Lam.


Tô Tử Lam cũng rất kinh ngạc.

"Anh..."

Không đợi Tô Tử Lam mở lời thì Tiêu Nhất Thiên đã mấy bước đi đến cửa sổ, kéo cửa sổ ra, quay người nhảy ra ngoài.

Bang!

Dường như lúc Tiêu Nhất Thiên nhảy ra khỏi cửa sổ thì cũng là lúc cửa phòng bị Liệu Như Phương đẩy ra.

"Đứng lại."

"Không được chay."

Trong tay Liêu Như Phương cầm một cái cây lau nhà, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng bị dọa một lúc, lập tức chạy về phía cửa số, củi đầu nhìn xuống dưới, nhưng dưới lầu làm sao gì còn bóng dáng của Tiêu Nhất Thiên nữa chứ?

Tô An Nhiên bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh, dụi dụi mắt, không thấy Tiêu Nhất Thiên liền hỏi: "Mẹ ơi, bố đâu ạ?"

Tô Tử Lam nhìn con gái rồi lại nhìn Liều Như Phương, mặt đỏ lên, rất ngại ngùng. "Tử Lam, con!"

"Con đúng là khiến mẹ quá thất vọng rồi!"

Liễu Như Phương tức điên lên, nhìn qua Tô An Nhiên, nói: "Trưa mai cùng mẹ đến chỗ mai mối từ ngày mai trở đi, đi xem mắt ngay cho mẹ."

Nói xong, tức giận đi ra ngoài....

Tiêu Nhất Thiên cưỡi lên Mộ Thượng Tần rời khỏi tiểu khu Phúc Uyển, cả dọc đường không nhịn được mà canh cánh trong lòng, chết tiệt, mẹ vợ gì thế này, ngủ với vợ con một hôm, mà cũng lén lén lút lút, làm như ngoại tình vậy!

Còn bị mẹ vợ cầm cây lau nhà đuổi!

Đợi đấy!

Đợi con từ thủ đô trở về, nhất định sẽ cho vợ của con một hôn lễ hào hoa nhất, đến lúc đó xem ai còn có thể ngăn cản con! Sau khi lùi về Tiền Giang Biệt Dã thì Tiêu Nhất Thiên không làm lỡ thời gian, mang theo Sói Hồn và Sói Đồng, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn, Phạm Đức Thành, Đoàn Minh Triết và những thứ đơn giản khác. Một mực hướng về thủ đô mà đi.

Khoảng cách đến ngày 20 tháng 5 vẫn còn hai tháng đủ để anh làm náo loạn thủ đô, khiến cho nhà họ Tiêu ở thủ đô nợ máu phải trả bằng máu, điều tra rõ chân tướng sự việc năm năm trước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui