Sói Vương Bất Bại

Một câu động trời!

Tục ngữ nói, bắt giặc bắt vua trước, dựa theo thế cuộc trước mắt, nhân số và tổng thể thực lực, nhà họ Tiêu ở thủ đô chiếm lấy ưu thế, mà chiến lực của ám cảnh viên mãn đỉnh phong, bên này Tiêu Nhất Thiên bốn đấu ba, càng có phần thắng.

Cho nên, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Nhất Thiên sẽ ra tay với ông lão có đôi mày kiếm và hai ông lão trên tám mươi tuổi trước, chỉ cần đánh bại hoặc là chém giết ba người bọn họ thì nhà họ Tiêu ở thủ đô sẽ như rắn mất đầu, tất sẽ quân tâm đại loạn, cấp tốc sụp đổ.

Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên cũng không tính làm như vậy!

Anh lại làm ngược lại!

Đây là kế hoạch mà Tiêu Nhất Thiên đã bàn với mấy người Đoàn Minh Triết tối hôm qua, nguyên nhân rất đơn giản, chém giết ba cao thủ ám cảnh viên mãn, cần không ít thời gian.

Mà viện binh của nhà họ Tiêu ở thủ đô quá nhiều!

Khi bọn họ chém giết ông lão có đôi mày kiếm và hai ông lão trên tám mươi tuổi thì nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh và thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn lấy ít địch nhiều, lấy yếu địch mạnh, khẳng định cũng sẽ có tổn thất không nhỏ!

Kéo thời gian càng dài, người chết sẽ càng nhiều!

Thời gian, chính là sinh mệnh!

Tiêu Nhất Thiên không muốn hao tổn! Nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh cũng được. Thành viên xuất ngũ của Huyết Lang đoàn cũng được, nhất là những người trong tộc cũng như những thành viên xuất ngũ, bọn họ không thân thích gì với Tiêu Nhất Thiên, đồng ý ra tay tương trợ, không màng tính mệnh chỉ vì một bầu nhiệt huyết, tình nghĩa anh em, còn có cả coi trọng tiềm lực to lớn của Tiêu Nhất Thiên!

Mà ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô là ân oán cá nhân!

Thứ anh muốn trả, là thù riêng!

Đương nhiên không thể mình báo thù mà không để ý tính mạng của nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh và thành viên xuất ngũ Huyết Lang đoàn!

"Được!"

"Được!"

"Được!"


Lão hòa thượng và hai viện binh ám cảnh viên mãn liếc nhìn nhau, nhao nhao gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên thì là càng thêm tán thưởng và kính nể:

Tiêu Nhất Thiên là người đàn ông có quyết đoán, có đảm đương!

Lại thêm thực lực có thể nói là khủng bố, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên không chết thì tiền đồ tuyệt đối không thể lường được!

Trước khi đến!

Thì thật ra người trong gia tộc của thành viên xuất ngũ Huyết Lang đoàn hơi do dự, dù sao bọn họ cũng không nhận ra Tiêu Nhất Thiên, thậm chí chưa từng gặp mặt, vì Tiêu Nhất Thiên mà công khai đối địch với nhà họ Tiêu ở thủ đô, hiển nhiên là mạo hiểm rất lớn.

Nhưng thái độ của những thành viên Huyết Lang đoàn đó lại kiên quyết không thay đổi!

Ban đầu, bọn họ không hiểu.

Sở dĩ bọn họ theo tới, càng nhiều là muốn bảo vệ những thành viên dã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn, những thành viên đó trong mỗi gia tộc đều được bôi dưỡng như người thừa kế tương lai, không được để họ xảy ra chuyện!

Nếu như không phải ngăn không được thì có lẽ bọn họ sẽ không đến!

Mà bây giờ!

Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, có vẻ như bọn họ đã hiểu được một chút.

Thế là, không chút do dự đồng ý với sắp xếp của Tiêu Nhất Thiên, một đấu một, bọn họ đều có năng lực tự bảo vệ mình, mạo hiểm cũng không lớn, mà một khi trận chiến này đắc thắng, thậm chí nếu như Tiêu Nhất Thiên có thể đánh tan nhà họ Tiêu ở thủ đô, báo thù rửa hận, ngày sau một bước lên trời, hôm nay bọn họ trợ giúp cũng coi là kết một phần thiện duyên, kiếm lời một phần ân tình!

Đối với gia tộc phía sau bọn họ đều rất có ích lợi!

"Cuồng vọng!"

Con ngươi hai ông lão trên tám mươi tuổi hơi co lại, đối với sắp xếp Tiêu Nhất Thiên, hiển nhiên là hơi bất ngờ, mặc dù cường giả ám cảnh viên mãn có thể nghiền ép ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cao thủ, nhưng mà không chịu nồi người nhà họ Tiêu quá nhiều!

Nói chung, mười cao thủ ám cảnh hậu kỳ cũng đủ để vây khốn một cường giả ám cảnh viên mãn!.

Hai mươi?


Ba mươi?

Lấy một địch trăm?

Trong mắt hai ông lão trên tám mươi tuổi, Tiêu Nhất Thiên trẻ tuổi nóng tính, thật là cuồng ngạo không biên giới, dù sao hai người bọn họ cũng giống như Tiêu Nhất Thiên, cũng là cường giả ám cảnh viên mãn, sống tám chín mươi tuổi, tự nhận càng hiểu sự chênh lệch giữa các cảnh giới hơn Tiêu Nhất

Thiên nhiều! Đối mặt cao thủ ám cảnh hậu kỳ, đánh ba, đánh năm, bọn họ cũng có thể làm được. Nhưng đánh mười, thậm chí nhiều hơn, thì bọn họ đã từng thử, làm không được!

Thế là...

Một trong hai ông lão trên tám mươi tuổi chớp lấy cơ hội hô to với đám cao thủ nhà họ Tiêu xung quanh: "Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết thằng

giặc này!"

"Ai có thể lấy mạng chó của nó, sau khi về thủ đô thì ban thưởng 3500

"Đồng thời!"

"Nhà họ Tiêu sẽ dùng hết toàn lực để giúp thực lực của các ngươi tăng lên một cảnh giới!"

Trọng thưởng lớn tất có kẻ dũng mãnh liều mạng!

Vì chém giết Tiêu Nhất Thiên ở đây, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng bỏ hết vốn liếng!

Muốn tiền? Cho tiền!

Muốn tăng lên thực lực? Giúp tăng thực lực!

Nghe vậy, những cao thủ nhà họ Tiêu xung quanh vốn hơi hết hồn lập tức điên cuồng, hai mắt tỏa ánh sáng!

"Rất tốt!"


Tiêu Nhất Thiên cười, anh muốn kết quả như vậy!

Anh còn sợ đánh đến nửa chừng thì những người nhà họ Tiêu này sợ,

không chịu đánh mà tìm đường chạy trốn đây!

"Vợ yêu, chờ anh mười phút."

Đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Tô Từ Lam đứng trước cửa cao ốc. Ôn nhu cười một tiếng, khẽ nói: "Sau mười phút, anh dẫn em về nhà."

Dáng vẻ nồng nàn như nước, so với vừa rồi thì tưởng như hai người khác tỷ!" nhau!

Về nhà...

Nhìn Tiêu Nhất Thiên, trái tim Tô Tử Lam hơi run rẩy, gương mặt xinh đẹp phiếm hồng, nước mắt vừa khô lại chảy ra nữa, trong lòng tự nhủ hư hỏng, em còn chưa có tính sổ với anh đâu!

Đừng hòng lấy lòng em!

Đừng tưởng lừa dối qua ải!

Không đợi Tô Tử Lam lên tiếng đáp lại. Chỉ nghe Tiêu Nhất Thiên la lớn: "Theo kế hoạch làm việc!"

"Ra tay!"

Vừa dứt lời thì lại không chần chờ nữa mà vung bảo đao Lang Đồ trong tay lên, khí thế lẫm liệt, hóa thành một ảo ảnh. Trong nháy mắt xông vào đám

đông hơn trăm người của nhà họ Tiêu!

Những người nhà họ Tiêu đó đã đề phòng trước, lập tức triển khai trận thế, vậy lại như ong vỡ tổ, xoắn nát Tiêu Nhất Thiên!

Đại chiến bộc phát trong nháy mắt!

"Thằng giặc trọc!"

Vừa mở lời thì ông lão có đôi mày kiếm lao thẳng tới lão hòa thượng, trong tay cầm một cây chủy thủ làm bằng hàn thiết, ánh sáng lạnh lẽo, sát khí

bừng bừng!


"A Di Đà Phật..."

Dù cho đến thời điểm này thì lão hòa thượng cũng không quên niệm một câu Phật hiệu, trầm giọng nói: "Nếu như thế, lão nạp sẽ siêu độ cho thí chủ."

Vọt lên tiếp chiêu!

Gần như là ngầm hiểu lẫn nhau, hai ông lão trên tám mươi tuổi đó không hẹn mà cùng phóng tới hai cường giả ám cảnh viên mãn khác, cố gắng không dây vào Tiêu Nhất Thiên. Dù sao, lựa chọn của Tiêu Nhất Thiên tương đối có lợi với bọn họ! Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản!

Để cho hơn trăm người nhà họ Tiêu đó đi đối phó với Tiêu Nhất Thiên trước, không mong có thể chém giết Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần có thể tạm thời vây Tiêu Nhất Thiên lại!

Tranh thủ thời gian cho bọn họ!

Mà bọn họ!

Thì dùng hết toàn lực, cố hết khả năng, dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất để chém giết lão hòa thượng và hai cường giả ám cảnh viên mãn khác, sau đó lại cùng nhau vây đánh Tiêu Nhất Thiên!

Chỉ có làm như thế thì mới có cơ hội thủ thắng!

"Bày trận!"

Đoàn Minh Triết canh giữ ở trước cửa cao ốc tập đoàn Tô Doãn, không có tham chiến, nhìn chằm chằm chiến trường trước mặt, ông ta vung tay lên, dựa theo tốt kế hoạch đã bàn trước đó, hô: "Để chiến trường lại cho Thiên!"

"Mấy người phụ trách săn giết, một người cũng không thể thả đi!"

Bao gồm cả Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh, những thành viên đã xuất ngũ của Huyết Lang Đoàn và người trong tộc của bọn họ đồng loạt rời khỏi chiến trường, nhanh chóng tập kết trận hình. Trong nháy mắt thì tạo thành một cái

vòng vây cực lớn, vây hơn trăm người của nhà họ Tiêu ở bên trong! Trước kia trong bộ đội thì bọn họ đều là cấp dưới của Tiêu Nhất Thiên, đại quân tác chiến, bày binh bày trận cực kỳ trọng yếu. Cho nên, bây giờ để bọn họ bố trí trận hình thì có thể nói là thuận buồm xuôi gió, thành thạo điêu luyện!

Trong đại trận này, trừ khi người nhà họ Tiêu cùng nhau mở đường máu ra ngoài. Nếu không thì là tới một người giết một người, một người cũng đừng mơ chạy trốn!

Mà bên trong trận, một mình Tiêu Nhất Thiên cầm bảo đao Lang Đồ trong tay, ám kình bộc phát, ánh đao nhấp nháy, giống như sói vào bầy dê, những nơi đi qua thì chân cụt tay đứt bay tùm lum bốn phía, máu tươi nồng đậm phun như mưa, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên, tiếng gào thét, tiếng kinh hô, tiếng giết rung trời!

Phập!

Phập phập phập phập phập...

Mỗi một lần bảo đao Lang Đồ rạch ngang bầu trời thì tất có ba năm sinh mệnh bị tước đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui