Lão hòa thượng và Đoàn Minh Triết đi tít phía trước.
Đoàn người lên thang máy đi xuống lầu. Đến đại sảnh tầng một, cửa thanh máy từ từ mở ra, hòa thượng già vừa bước ra hai bước, hai đầu lông mày nhướng lên, trầm giọng nói: “Đúng là không nằm ngoài dự đoán!”
“Người của nhà họ Tiêu đến rồi!"
Chờ đợi đến giây phút này!
Đoàn Minh Triết dừng bước, xoay đầu nói với hai cao thủ ám kỳ trung kỳ của nhà họ Đoàn: “Hai người các cậu ở lại đây. Canh chừng tên khốn này và bảo vệ cho cô Tô.”
"Những người còn lại theo tôi ra ngoài!"
Tiếp theo có lẽ sẽ là một trận chiến ác liệt, trong trận chiến kiểu này, hai ám cảnh trung kỳ cũng cảm thấy họ không thể chiến đấu. Nhưng canh chừng đám người Triệu Hằng và bảo vệ Tô Tử Lam thì cũng thừa sức.
“Vâng!"
Hai người ám cảnh trung kỳ khom lưng nhận nhiệm vụ.
"Người của nhà họ Tiêu sao?"
Tô Tử Lam sững sờ hỏi: "Chú đoàn, ý của chú là người của nhà họ Tiêu ở thủ đô hại Tiêu Nhất Thiên và diệt nhà họ Đoàn những vẫn chưa chịu để yên, họ còn muốn đuổi đến thành phố Hải Phòng sao?"
"Đúng." Đoàn Minh Triết gật đầu nói: "Cô Tô đừng lo lắng, cô cứ yên tâm đợi ở
đây."
"Chúng tôi có thể ứng phó được.”
Nói xong đã cũng hòa thượng già dẫn theo bốn cao thủ ám kỳ hậu kỳ của nhà họ Đoàn đi đến cửa.
Tô Tử Lam rất muốn đi theo xem thế nào.
Nhưng lại sợ sẽ mang đến phiền phức cho Đoàn Minh Triết.
Đành kìm chế.
Nhưng đứng ở đại sảnh tầng một thì cũng có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hơn hai mươi người đàn ông đứng chắn ở cửa, từng người một có khí thế ngút trời, ánh mắt lạnh lùng.
Những người này do hai người đàn ông đã có tuổi dẫn đầu!
Chỉ là nhóm người kia lúc trước đi vây đánh ở thành phố Hồ Chí Minh vốn có đội ngũ tầm năm mươi người nhưng đã bị hao tổn một nửa, chỉ còn lại hai mươi người trước mắt!
Liếc nhìn mấy cái, sắc mặt Tô Tử Lam có chút khó coi, kìm không được hỏi cao thủ của nhà họ Đoàn: "Đây đều là người của nhà họ Tiêu ở thủ đô sao?"
“Không sai.”
Cao thủ nhà họ Đoàn gật đầu.
Tô Tử Lam lo lắng nói: “Người của họ nhiều như vậy, chú Đoàn có thể đối phó được không?"
"Cũng có thể"
Cao thủ nhà họ Đoàn gật đầu nhưng cũng không dám nói hết câu. Hiển nhiên, anh ta hiểu rõ đám người này hơn so với Tô Tử Lam. Trong lòng cũng lo lắng giống cô.
"Tốt quá!"
Ngược lại, hai mắt Triệu Hằng phát sáng, anh ta không kìm được mừng thầm trong lòng, trong lòng tự nhủ thầm: 'Ông trời thật có mắt, người nhà họ Tiêu sớm không đến muộn không đến, lại đúng lúc đến chặn ở cửa công ty!"
Kiểu này chắc là được cứu rồi!
Tô Thành Đạt kích động thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hung ác trợn mắt liếc nhìn Tô Tử Lam, hừ nói: "Ngay cả người của nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng đến rồi, lần này để xem ai sẽ đến cứu cô đây!"
Bốp!
Vừa dứt lời, cao thủ nhà họ Đoàn cách Tô Thành Đạt khá gần đã tát cho ông ta ngã trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Câm miệng!"
“Nếu người nhà họ Tiêu tấn công vào thì mấy người chúng mày đừng hòng sống được!"
Hai cao thủ ám kỳ trung kỳ nếu muốn giết tên họ Tô trói gà không chặt này thì đúng là dễ như trở bàn tay, đó chỉ là chuyện trong chớp mắt. Cho nên, nếu như họ chết thì cũng sẽ kéo bọn chúng theo làm đệm lưng!
Tô Thành Đạt bị tát một phát đến mức choáng váng.
"Con mẹ nó mày..."
Trên mặt đau rát, trong đầu nổ ong ong. Tô Thành Đạt rất tức giận, vốn muốn cáo mượn oai hùm, giả vờ đứng lên cao giọng cãi lại mấy câu, nhưng vừa nghe cao thủ nhà họ Đoàn nói thì đã lập tức bị dọa đến mức rụt cổ lại. Lời
nói ra đến miệng đành phải nuốt ngược vào.
Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được.
Trước mắt cứ nhẫn nhịn đã...
Ở cửa công ty.
Nhìn thấy hòa thượng già và Đoàn Minh Triết mang theo người đi ra, những cao thủ của nhà họ Tiêu lập tức tiến lên mấy bước, dàn thành vòng cũng bao vây mấy người họ vào giữa, vẻ mặt hung ác, trong đó có cả sự cảnh giác
Rõ ràng, lần ở biệt thự Vân Đỉnh người nhà họ Đoàn không sợ chết liều mạng chiến đấu và còn cả sức mạnh to lớn của Phấn Phật Cốt đã tạo thành ám ảnh trong lòng những cao thủ của nhà họ Tiêu.
Đã qua mấy ngày nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đoàn Minh Triết nhìn qua bọn họ mấy lần, hừ nói: “Đúng là một đám đeo bám dai dẳng như cao chó. Xem ra lần trước dạy dỗ mấy người vẫn chưa đủ!” Lúc trước nhận được tin tức từ thủ đô, biết rõ Tiêu Quốc Nguyên triệu tập nhóm cao thủ của nhà họ Tiêu, đồng thời liên lạc với mấy gia tộc lớn giàu có
khác ở thủ đô đi thẳng đến thành phố Hải Phòng!
Mục đích đến rõ ràng là muốn dọn sạch những người có quan hệ với Tiêu Nhất Thiên ở thành phố Hải Phòng!
Mà bây giờ!
Đến đây chỉ có hai mươi người là tàn dư của cuộc vây đánh biệt thự Vân Đỉnh lần trước, điều này khiến lòng Đoàn Minh Triết hơi trầm xuống.
Nhưng cũng không khó hiểu.
Dù sao bọn họ cũng chỉ có bảy, tám người để chống trả họ. Đám cao thủ trước mặt này đã đủ rồi, cơ bản không cần dùng đến phần lớn đội ngũ của nhà họ Tiêu phải ra tay.
Hơn nữa!
Phấn Phật Cốt phù hợp đánh đông đúc, lần ở biệt thự Vân Đình người nhà họ Tiêu vội vàng không kịp chuẩn bị nên nhận phải thất bại lớn như vậy, cho nên sẽ không ngu ngốc gọi hết tất cả mọi người đến trở thành bia đỡ đạn cho nhà họ Đoàn.
"Lần trước các người có thể sống sót chạy thoát, thật sự làm cho người khác bất ngờ!"
Một người đàn ông lớn tuổi trong đó trầm giọng nói: "Nhưng lần này, các người đã như cá nằm trong chậu rồi, có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát!"
"Nhưng..."
Chủ đề nói chuyện thay đổi, nói tiếp: “Nếu các người muốn sống thì ngược lại tôi có thể cho các người một cơ hội." “Nhà họ Đoàn các người và nhà họ Tiêu chúng tôi vốn không có ân oán gì, tất cả là do Tiêu Nhất Thiên mà tạo thành, bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã chết rồi. Vì một người đã chết mà liều mạng, đó không phải là chuyện người biết suy nghĩ nên làm."
"Chỉ cần các người giao ra đồ vật thần bí có thể khiến cho các cao thủ ám kỳ mấy đi sức chiến đấu trong nháy mắt ra đây làm điều kiện trao đổi, thì nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ lần trước."
Sát nhân chắc chắn sẽ hết giận!
So với tính mạng của mấy người nhà họ Đoàn thị nhà họ Tiêu lại cảm thấy hứng thú với Phấn Phật Cốt hơn. Có trách thì trách sức mạnh của Phấn Phật Cốt mạnh kinh người, nếu có được nó thì như hổ mọc thêm cánh!
Ngược lại, lỡ như rơi vào tay kẻ khác thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
"Sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?"
Đoàn Minh Triết lạnh lùng nói, không quan tâm nói: “Nợ máu thì chỉ đành dùng máu để trả!"
"Nhà họ Tiêu ở thủ đô mấy người bạc tình bạc nghĩa, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Cho dù có lấy tính mạng của nhà họ Tiêu ra
làm giao dịch thì nhà họ Đoàn chúng tôi cũng sẽ không làm!" "Từ giây phút các người đánh vào biệt thự Vân Đỉnh, thì kết cục đã được định sẵn rồi!"
“Các người phải chết!"
Từ ngữ sắc bén, giọng nói dứt khoát không hề có cơ hội để mặc cả.
Đồng tử của hai ông già hơi co lại, giữa hai hàng lông mày toát ra sự lạnh lùng, dùng giọng nói tỏ vẻ coi thường, châm biếm nói: “Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng muốn lấy mạng chúng tôi sao?"
"Hừ!"
"Đúng là cái đồ không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe!"
Ông già không vội bắt đầu tấn công. Mấy người Đoàn Minh Triết đợi đám người nhà họ Tiêu xuất hiện để hốt gọn một mẻ, mà bọn họ không biết đang ở đâu?
Không có ai ngu ngốc cả!
Đây là bên trong thành phố Hải Phòng, là nơi Tiêu Nhất Thiên ngồi tù năm năm trước, cũng là quê ngoại của Đỗ Thanh Trúc. Sau khi Tiêu Nhất Thiên ra tù lần thứ tư thành phố Hải Phòng mới bắt đầu bộc lộ tài năng. Cho nên ở thành phố Hải Phòng chắc chắn vẫn còn bạn bè của Tiêu Nhất Thiên!
Bọn họ cũng muốn đợi bạn bè của Tiêu Nhất Thiên xuất hiện cứu đám người Đoàn Minh Triết!
Bọn họ cũng muốn một lưới bắt hết!
Đoàn Minh Triết cũng đoán được mục đích của đối phương. Nếu lực lượng mà Sói Đồng và Sói Hồn triệu tập đến trợ giúp không xuất hiện, chỉ sợ bọn chó má nhà họ Tiêu cũng sẽ không đi ra. Vì vậy, ông cũng không chút do dự dựa theo kế hoạch đã bàn bạc lúc trước, lặng lẽ xuất ra ám kình, giọng nói tiếng chuông hô lớn: “Chỉ cần mấy người bọn tôi tất nhiên là được!”
“Như vậy."
"Đừng ẩn nấp nữa, tất cả đi ra đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...