Đã bước nửa bước vào minh cảnh, Tiêu Nhất Thiên đương nhiên chưa dùng hết thực lực. Nhưng nói chỉ dùng bảy phần công lực thì có hơi quá.
Chỉ là khoe khoang chút thôi.
Giọng Tiêu Nhất Thiên như sấm truyền đến tai người vây xem hai bên cầu và ven sông Vận, một câu nói này lập tức gây xôn xao.
Tiếng ồn ngày càng nhiều hơn!
Mí mắt Triệu Phong giật giật, khóe miệng co rút. Khuôn mặt già nua nháy mắt biến thành màu gan lợn, trông xấu xí như ăn phải phân!
Mẹ kiếp!
Ông đây mới khen cậu hai câu, cậu con mẹ nó còn dám láo toét?
Đúng là vuốt mặt không nể mũi mà! "Tôi nói thằng nhóc, tưởng rằng đánh ngang tay với tôi được mấy chục chiêu là đáng tự hào, cậu còn kém xa lắm."
Triệu Phong tức giận!
• Dứt lời, thanh kiếm trong tay lập tức vung lên.
Tiêu Nhất Thiên nâng đao lên đỡ, khịt mũi khinh thường, nếu không phải do có nhiều người nhìn nên không thể thể hiện hết thực lực. Nếu không ở trình minh cảnh có thể đánh cho ông quỳ xuống gọi ông nội!
Cho dù là không dùng đến sức mạnh của minh cảnh, với lực lượng ám kình của Tiêu Nhất Thiên cũng đủ để áp chế Triệu Phong, sỏ dĩ không lựa chọn tốc chiến tốc thắng là vì anh không muốn cho người khác biết rằng anh mạnh hơn Triệu Phong nhiều.
Dù sao Triệu Phong cũng phải mất mười năm mới đột phá được ám cảnh viên mãn, trong giới ám cảnh viên mãn này ông ta cũng có chút thực lực.
Nếu như vừa lên anh đã giết ông ta, cho dù không sử dụng lực lượng của minh cảnh cũng khiến người khác nghi ngờ rằng anh cách minh cảnh trong truyền thuyết không xa nữa.
Vở kịch này diễn như thế, nhưng nếu cứ giằng co mãi cũng không phải là biện pháp. Vì thế...
Ấm!
Qua mười chiêu, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên tăng cường độ của ám kình lên, vào thời điểm bảo đao lang đồ và thanh kiếm hàn thiết va vào nhau phát ra một tia sáng lóa mắt.
Vẻ mặt Triệu Phong vô cùng kinh ngạc, bị một đao của Tiêu Nhất Thiên đẩy lùi năm sáu bước, ông ta nắm chặt thanh kiếm hàn thiết trong tay, thế nhưng tay lại hơi run rẩy.
Mà Tiêu Nhất Thiên chỉ lùi lại có nửa bước.
"Không tốt!"
Trái tim Triệu Phong điên cuồng run lên, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ vừa nãy người này thực sự không có dùng hết thực lực?" Sức mạnh của một đao này so với lúc trước không phải chỉ lớn hơn một chút!
Tiêu Nhất Thiên nói: “Chó già nhà họ Triệu, lời tôi nói giờ ông đã tin chưa?"
"Chuẩn bị tốt tâm lý để chết chưa?"
Không để cho Triệu Phong mở miệng, chớp lấy cơ hội đùa giỡn ông ta, dứt lời Tiêu Nhất Thiên giơ đao xông lên, một trận cuồng phong gầm thét, cả người hóa thành một cái bóng đen, lựa chọn chủ động tấn công.
Triệu Phong nén kinh ngạc trong lòng xuống, cắn răng đánh bừa.
Hai người đánh nhau, anh tới tôi đi, lưỡi đao kiếm khắp nơi, âm thanh bùm bùm lần lượt vang lên, nước sông dưới chân bị chém ra thành khe rãnh, sóng cuộn lên bờ bị mấy ánh đèn chiếu rọi như trân châu bay lả tả trên không.
Trận chiến gay gắt mang đến sự kích thích không nhỏ đối với người xem.
Mà lần này không hòa giống lần trước.
Tiêu Nhất Thiên gần như là đè Triệu Phong ra mà đánh, bảo đao Lang Đồ trong tay uy phong ngời ngời, mỗi một đao phóng ra đều vô cùng dũng mãnh. Căn bản Triệu Phong chỉ bị bức lui vài bước, một hai đao thì không có gì, nhưng mà là liên tục mấy chục đao giáng xuống, Triệu Phong liền bị đầy lui mấy chục mét.
Đừng nói là trong mắt ám cảnh cao thủ, cho dù là trong mắt người thường đến giờ phút này cũng đã có thể nhận ra, cục diện bế tắc đã bị phá vỡ, Triệu Phong đang rơi vào thế yếu, tình hình không quá khả quan.
"Chuyện này..." "Cậu đoán xem ai thắng?"
"Cậu Tiêu thật là lợi hại, lại còn rất đẹp trai"
Một đám đông thở dài.
Những thiếu niên trạc tuổi Tiêu Nhất Thiên đều nhìn về phía anh với ánh mắt sùng bái.
Mà những thiếu nữ cùng tuổi anh đều là tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực, vẻ mặt say mê.
Nếu có thể gả cho người đàn ông như vậy, tổn thọ mười năm tôi cũng đồng ý."
"Tránh ra, tôi nguyện tổn thọ hai mươi năm."
"Tôi, ba mươi năm."
Cô tăng tôi cũng không ngừng tăng, giống như đang trong buổi đấu giá. Mà Tiêu Nhất Thiên là vật phẩm được mấy trăm cô gái tranh nhau đấu giá ồ ạt lao vào tranh nhau.
Ở đầu bên kia sông Vận, Đoàn Minh Triết nhìn vào tình hình chiến đấu trên mặt sông, vẻ mặt không nén được kích động, hưng phấn nói: “Hay, đánh hay lắm!"
"Xem ra Nhất Thiên quả thật bắt được khuyết điểm của Triệu Phong do lão hòa thượng chỉ dẫn."
Đoàn Minh Triết không hề biết chuyện đã xảy ra ở biệt thự Vân Đỉnh lúc trước nên ông nghĩ là do lão hòa thượng kia đã dốc lòng dạy Tiêu Nhất Thiên.
Mà cảnh tượng trước mắt này thật là sướng mắt.
Mà mấy ám cảnh cao thủ nhà họ Đoàn đứng sau lưng Đoàn Minh Triết hai mắt sáng rực, vô cùng tôn sùng Tiêu Nhất Thiên. Mới hai mươi sáu tuổi đã là cao thủ ám cảnh viên mãn, nhớ lại lúc mình hai mươi sáu tuổi còn chưa đạt tới ám cảnh sơ kỳ nữa.
Không so sánh sẽ không tổn thương!
Bên kia.
Lâm Điện Thần nhìn chằm chằm về phía chiến trường, vẻ mặt nặng nề. Lúc trước nghe nói Tiêu Nhất Thiên đã mạnh lên, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thật là như lời đồn mà.
"Cô cả, sợ là Triệu Phong không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, không cầm cự được lâu lắm"
Lâm Điện Thần quay đầu lại, nhìn Lâm Thanh Uyển nói: “Chúng ta có ra tay không?"
"Không cần."
Lâm Thanh Uyển vênh váo nhìn trong màn ảnh, thuận miệng nói: “Nhớ kỹ, mục đích của chúng ta không phải giúp ai, cũng không muốn giết ai, bọ ngựa bắt ve, chim tước đứng sau, mục đích của chúng ta là con chim tước kia."
"Ngư ông đắc lợi."
"Triệu Phong đánh cược bằng mạng sống của mình, đánh một trận tử chiến với Tiêu Nhất Thiên, tuyệt đối sẽ không khinh địch thua dễ dàng như vậy."
Lâm Điện Thần ngẩn ra.
Chẳng lẽ Triệu Phong còn có chuẩn bị gì khác
Bùm!
Ngay tại thời điểm Lâm Điện Thần nói như vậy, một tiếng nổ truyền đến. Những tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đám người, đáy lòng cô ta lộp bộp vài tiếng, theo bản năng quay phắt đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở trên mặt sông, Triệu Phong chống đỡ không nổi nữa, bị Tiêu Nhất Thiên chém một đao ngã xuống sông, quần áo trên người và mái tóc trắng ướt sũng.
Dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Tiêu Nhất Thiên lơ lửng trên không, kiêu ngạo mà đứng, bảo đao Lang Đồ chỉ thẳng vào mặt Triệu Phong, hỏi: "Chó già họ Triệu, nghĩ ra muốn chết thế nào chưa?"
Một câu nói, khí phách cuồn cuộn! sao? Hai ông lão được nhà họ Tiêu ở thủ đô phái tới gương mặt tái mét, vô cùng khó coi, hòa thì cũng thôi đi, nhưng Tiêu Nhất Thiên hiện tại đã đánh bại Triệu Phong, đáp án này bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Sở dĩ bọn họ muốn liên thủ với Triệu Phong, nghĩ là một kích phải giết được, phòng ngừa Tiêu Nhất Thiên thất bại chạy trốn.
"Tên nhóc Tiêu Nhất Thiên này, khó chơi hơn nhiều so với dự đoán của chúng ta."
Một lão già trầm giọng nói: "Thực lực của Triêu Phong nếu một chọi một thì không phải đối thủ của cậu ta."
“Ừm!"
Người còn lại đồng ý gật đầu, cắn răng nói: “Việc này không nên chậm trễ nữa, chuẩn bị ra tay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...