Sói Vương Bất Bại

Ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Nhất

Thiên một chút.

Sau đó gật đầu cười một tiếng.

Tiêu Nhất Thiên đeo mặt nạ đầu sói, đây cũng không có nhiều người biết anh, chỉ có Lâm Thanh Uyển, Đoạn Minh Triết và Lý Đào Phong, ánh mắt mấy người Lý Đào Phong nhìn Tiêu Nhất Thiên tựa như đang nhìn quái vật.

Cô cả nhà họ Lâm ở thủ đô đã đính hôn với cậu chủ của nhà họ Tiêu ở thủ đô năm đó, hai người đã đính hôn vì cỏ Xán Tinh mà đối chọi nhau trên buổi đấu giá?

Hơn nữa, là tranh nhau từng đồng.

Phong cách này thật là quái dị!

"Chuyên khu 105 ngàn tỷ?"

Khi mấy người đó chú ý tới vị trí của Tiêu Nhất Thiên, vẻ phẫn nộ và khi thường trên mặt càng rõ hơn. Bọn họ ngồi ở chuyên khu 175 ngàn tỷ, 28 ngàn tỷ còn không dám chơi như vậy, chỉ là một thằng nhóc ở chuyên khu 105 ngàn tỷ cũng dám đối nghịch với cô cả nhà họ Lâm ở thủ đô?

To gan lớn mật!

Chỉ là nơi này là hiện trường buổi đấu giá, dù cho trong lòng lại buồn bực lại giận nhưng bọn họ cũng không dám làm loạn, hung hăng trừng Tiêu Nhất Thiên vài lần, châm chọc vài câu sau đó cũng kéo nhau ngồi xuống, ngồi đợi Lâm Thanh Uyển và mặt Tiêu Nhất Thiên trước mặt mọi người như người đàn

(Sói Vương Bất Bại))

ông trung niên số 125 trước đó.

Từng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía Lâm Thanh Uyển ngồi

trước máy số 6.

"Tôi, bỏ quyền."

Lúc đầu, Lâm Thanh Uyển có thể không nói gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng chờ ba mươi giây đếm ngược kết thúc là được rồi, nhưng mà cô ta vẫn nói một câu như vậy.

Xoạt!

Giọng không lớn nhưng lại giống như sấm sét, lập tức khiến cho đám người sững sờ, những ánh mắt ngập tràn chờ mong nhìn Lâm Thanh Uyển trong nháy mắt biến thành chấn kinh, khó hiểu, còn có bất mãn!

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì trước đó khi tranh mua vật phẩm đấu giá với chúng tôi thì dã man, bá đạo, không nói đạo lý! Đến phiên tên khốn số 118 đó thì lại đột nhiên thay đổi hình tượng?

Bỏ quyền?

Cô cả Lâm ơi, cô làm như vậy đâu phải là bỏ quyền mà là đang và mặt chúng tôi!

Nhất là người đàn ông trung niên ngồi ở máy số 125, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên cực kỳ phức tạp, khó mà nói thành lời, thậm chí ông ta không nhịn được mà nghĩ: "Không phải là cái đồ t*ng trùng lên não số 118 có một chân với cô cả nhà họ Lâm chứ?"

Nếu không thì sao Lâm Thanh Uyển tranh với tất cả mọi người nhưng đến phiên Tiêu Nhất Thiên thì không tranh không đoạt, chủ động từ bỏ!

Chắc chắn là có một chân!

Đón lấy ánh mắt vô cùng phức tạp của người đàn ông trung niên số 125, Tiêu Nhất Thiên nhún vai, đồng thời vẻ mặt cũng rất khó hiểu. Nhưng vì có mặt nạ sói che lại nên người đàn ông đó không nhìn thấy.

Tiêu Nhất Thiên cũng không hiểu Lâm Thanh Uyển có ý gì?


(Sói Vương Bất Bại)

Cố ý gây thù giùm anh sao?

29750 tỷ!

Sau khi rối loạn một hồi, trước khi ba mươi giây đếm ngược về không thì có người ra giá lần nữa, đồng thời một lần tăng giá cỏ Xán Tinh lên!

Máy số 23...

Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co lại, quay nhìn máy số 23, phát hiện nơi đó là chuyên khu 28000 tỷ, là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặt chữ quốc ngồi trước máy số 23.

Sau khi ông ta tăng giá thì còn cố ý quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, vẻ

mặt khiêu khích.

Hiển nhiên là bị cử chỉ của Lâm Thanh Uyển kích thích.

Chuyên khu 28000 tỷ chứng minh trong thẻ nghiệm chứng của ông ta chỉ có 28000 tỷ, bây giờ lại nâng giá lên 29750 tỷ, rõ ràng là giống như Tiêu Nhất

Thiên, chuyển thêm tiền vào trong thẻ.

Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn trêu chọc Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên không chút do dự vươn tay ấn mấy cái xuống máy trước mặt, không lâu sau, giá đấu đổi mới, là 29750 tỷ lẻ một đồng.

Vẫn chỉ thêm một đồng tiền!

Người đàn ông mặt chữ quốc đó nổi giận trừng Tiêu Nhất Thiên một chút, vẻ mặt tràn đầy xem thường, sau đó tiếp tục nâng giá!

31500 tỷ!

Nhưng mà, vẻn vẹn ba giây đồng hồ sau thì biến thành 31500 tỷ lẻ một

đồng!

Sau đó mấy chục giây, trong phòng đấu giá xuất hiện một màn hài kịch, người đàn ông mặt chữ quốc đó và Tiêu Nhất Thiên bắt đầu tranh đua với nhau, mỗi lần thêm giá đều thêm 1750 tỷ mà Tiêu Nhất Thiên thì vững như Thái Sơn, mỗi lần đều chỉ thêm một đồng tiền.

Mấy phú hào có tài sản chục tỷ ở đó đều choáng.

Nhưng đa số đều ủng hộ người đàn ông mặt chữ quốc, mỗi lần người đàn ông mặt chữ quốc lên giá thì đều sẽ reo hò một trận, mỗi lần Tiêu Nhất Thiên thêm một đồng tiền thì sẽ đổi lấy một đợt trào phúng và ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên không thèm để ý chút nào!

Chỉ cần có thể lấy được cỏ Xán Tinh là được!

Khi giá đấu trên màn ảnh lớn biến thành 42000 tỷ lẻ một đồng thì rốt cuộc người đàn ông mặt chữ quốc đó không chịu nổi, mặt đen như than, hoàn toàn không có cao ngạo và tự tin như trước đó.

Nguyên nhân rất đơn giản, 42000 tỷ là toàn bộ gia sản của ông ta.

Đã tăng tới trần nhà!

"Khốn kiếp!"

Hung hăng trừng Tiêu Nhất Thiên một cái, người đàn ông mặt chữ quốc nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem như mày lợi hại!"


Sau đó, từ bỏ cạnh tranh.

Mấy phú hào chục tỷ thất vọng, giá mười 42000 tỷ đã vượt xa giá trị thực của cỏ Xán Tinh, nếu không phải muốn kiếm chuyện thì sẽ không ai đi tăng

giá.

Hơn nữa, bên trong chuyên khu 35000 tỷ chỉ có mười mấy người. Chỉ cần bọn họ không ra tay thì những người ở chuyên khu khác dù muốn ra tay dạy dỗ Tiêu Nhất Thiên thì cũng không bỏ ra được nhiều tiền như vậy!

"Nguy hiểm thật..."

Tiêu Nhất Thiên thầm than một tiếng, 105000 tỷ Tiền Bán Thành cộng thêm 350000 tỷ của Đoạn Minh Triết, lúc này trong thẻ của anh chỉ có đúng mười 455000 tỷ, nhiều hơn một đồng cũng không có!

Cho nên, chỉ cần người đàn ông mặt chữ quốc đó lại tăng thành mười 455000 tỷ thì người mất mặt sẽ là Tiêu Nhất Thiên.

Đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng!

Đoạn Minh Triết ngồi ở phía trước cũng âm thầm thở ra, trong tay Tiêu Nhất Thiên có bao nhiêu tiền ông ta cũng biết. Cho nên khi giá đấu lên tới

35000 tỷ thì ông ta móc tấm chi phiếu trên người ra, tùy thời chuẩn bị chuyển 35000 tỷ trong tay mình cho Tiêu Nhất Thiên.

Bây giờ xem ra hắn là không cần đến.

Mắt thấy thời gian đếm ngược trên màn ảnh lớn chỉ còn lại năm giây cuối cùng, Đoạn Minh Triết cất thẻ ngân hàng vừa móc ra vào trong ví tiền, nhưng mà, gần như ngay khi ông ta gập túi tiền lại, tất cả mọi người xem là chuyện đã kết thúc thì giá đấu lại thay đổi.

Hơn nữa lần này thay đổi cực lớn!

700000 tỷ!

Từ 42000 tỷ lẻ một đồng tăng vọt lên hai mươi tỷ!

Rầm!

Không khí hiện trường giống như sấm sét nổ vang, trong nháy mắt thì trở nên rối loạn, mấy phú hào chục tỷ vốn đã hết hi vọng giờ lại giống như là được tiêm máu gà, nhìn chằm chằm dãy số lóe sáng trên màn ảnh lớn, kích động suýt chút nhảy lên.

"Mẹ nó! Ai vậy?"

"Cuối cùng có siêu cấp đại lão nhịn không được, ra tay rồi!"

"Đúng là không có nhân tính! 70000 nghìn tỷ! Lần này tôi muốn xem xem, cái đồ t*ng trùng lên não ngồi ở chuyên khu ba tỷ đó còn dám tăng giá hay không! Còn có nhiều tiền như vậy hay không?"

Có thể một lần lấy ra 700000 tỷ thì ít nhất cũng là đại gia cấp đỉnh!

Cho nên, cho dù là cùng là đại lão cấp tỉnh Đoạn Minh Triết cũng bị cảnh này làm cho giật mình, tay run một cái, suýt nữa đánh rơi ví tiền xuống đất.

Vô thức quay đầu nhìn qua bên tay phải.

Lâm Thanh Uyển ngồi ở máy số 6, Đoạn Minh Triết số 8, mà siêu cấp đại

gia ra giá 700000 tỷ thì ngồi ở máy số 12.

Đeo một cái mặt nạ đầu hổ, không nhìn thấy mặt.


Thế nhưng là từ dáng người, quần áo, kiểu tóc và da cổ thì có thể đoán

hẳn là một người đàn ông không lớn hơn ba mươi tuổi.

"Vị này là?"

Đoạn Minh Triết không nhịn được mở miệng hỏi. . ||||| Truyện đề cử: Ngoại Tình Ngọt Ngào |||||

Nhưng mà, người đàn ông trẻ tuổi dường như không có nghe thấy, nhìn cũng không thèm nhìn Đoạn Minh Triết, có vẻ hoàn toàn không để Đoạn Minh Triết vào mắt.

Cái này khiến trong lòng Đoạn Minh Triết dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Trước khi đến, ông ta cho Tiêu Nhất Thiên 350000 tỷ, mình cầm 350000

tỷ, tăng thêm 105 ngìn của Phạm Đức Thành, hết thảy 805000 tỷ, lúc đầu coi

là nhiêu đó đã đủ đấu giá được cỏ Xán Tinh. Mà bây giờ, từ thái độ không thèm nhìn mặt ông ta của người đàn ông trẻ

tuổi này thì chỉ sợ 805 ngàn tỷ vẫn không đủ.

Ông ta quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên một chút.

Tiêu Nhất Thiên thì gật đầu một cái với ông ta, thế là mặc dù biết khả năng thất bại rất lớn mà ông ta vẫn chuyển 350 ngàn tỷ trong tay mình cho Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên lập tức chuyển vào thẻ, sau đó ra giá 700 ngàn tỷ lẻ một

đồng!

Người đàn ông trẻ tuổi đó không đơn giản!

Hình ảnh bên trên màn ảnh lớn đổi mới quá nhanh, có lẽ những người khác không có chú ý nhưng Tiêu Nhất Thiên lại hết sức nhạy cảm chú ý tới, trước đó, người ra giá 28000 tỷ chính là số 12!

Lúc ấy Lâm Thanh Uyển ra giá 28000 tỷ lẻ một đồng ngay sau đó, lực chú ý của mọi người đều bị Lâm Thanh Uyển hấp dẫn trong nháy mắt, thậm chí không có người thấy rõ người ra giá 28000 tỷ là ai!

Trước đó Lâm Thanh Uyển ra giá thì người đàn ông trẻ tuổi số 12 không

có đấu giá!

Bây giờ, thấy Tiêu Nhất Thiên sắp đấu giá được thì hắn ta lại ra giá!

«Sói Vương Bất Bại))

Có ý gì?

Cũng giống như người đàn ông mặt chữ quốc số 23, muốn cạnh tranh với

Tiêu Nhất Thiên sao?

1050 ngàn tỷ!

Ngay khi Tiêu Nhất Thiên còn âm thầm oán thầm thì trên màn ảnh lớn hiện lên giá đấu đã được người đàn ông trẻ tuổi số 12 tăng lên đến 1050 ngàn tỷ, mỗi lần ra giá là 35000 tỷ.

Đúng là dùng tiền không nháy mắt, tiêu tiền như nước!

Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn lạnh xuống, cái giá tiền này đã vượt xa số tiền có trong tay anh. Dù cho xài tới hạn mức của thẻ đen ngân hàng VIP chí tôn toàn cầu thì nhiều lắm cũng thêm được 350000 tỷ nữa thôi!

115500 tỷ, chỉ sợ cũng không được!

Hạn mức của thẻ đen ngân hàng VIP chí tôn toàn cầu có phân cấp bậc khác nhau, hạn mức cố định là 3500 tỷ, cho phép tiêu hao lớn nhất là 35000 tỷ, nếu như nhiều hơn nữa thì phải xin phép tổng bộ được phép tạm thời mở ra quyền tiêu thụ vượt mức.

Cấp C, có thể tiêu 700 ngàn tỷ!

Cấp B, 1750 ngàn tỷ!


Cấp A, 3500 ngàn tỷ!

Ngoài ra, còn có đẳng cấp cao nhất là cấp S, không hạn mức!

"Nhìn đi, trợn tròn mắt nha?"

"Không có tiền sao?"

"Ha ha ha ha ha... ông đây thích nhìn thấy dáng vẻ toàn thân đều khó chịu nhưng lại không thể làm gì đó của nó!"

Ba mươi giây đếm ngược đang nhanh chóng hạ xuống, những phú hào chục tỷ xung quanh thấy Tiêu Nhất Thiên ngồi yên không nhúc nhích tí nào, dường như bị sợ ngây người, sợ choáng váng, thì không nhịn được nhao nhao mở miệng trào phúng, ép buộc.

Giống như là bọn họ là người ra giá 1050 ngàn tỷ vậy!

"Tôi xin, tạm dừng đấu giá!"

Đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên đứng dậy, lớn tiếng nói.

Dựa theo quy tắc của buổi đấu giá quyết định, nếu như người đấu giá nhìn trúng vật phẩm đấu giá nào đó, muốn đấu giá nhưng giá cả đã vượt qua mong muốn, trong thẻ chuẩn bị không đủ tiền, cũng không có tiền thừa có thể chuyển khoản ngay được thì có thể đề nghị phe tổ chức tạm dừng đấu giá

mười phút. Tỉ như Đoạn Minh Triết, lấy vốn liếng của nhà họ Đoàn thì tiền có thể lấy ra khẳng định không chỉ 700 ngàn nhưng khi ông ta tới chỉ cầm theo 700 ngàn tỷ, mà trước khi vào cửa thì thiết bị liên lạc của mọi người đều bị thu lại, không thể liên lạc với bên ngoài, gọi người chuyển tiền tới.

Gặp tình huống này thì phải tạm dừng đấu giá!

"Tạm dừng?"

Mấy phú hào chục tỷ đó sững sờ, sau đó thì khinh thường nói: "Giả vờ làm hảo hán, đúng là không đụng tường nam thì không quay đầu lại, không đến Hoàng Hà không cam lòng!"

"Chờ đi, hôm nay có trò hay đề xem."

Thời gian đếm ngược trên màn ảnh đột ngột dừng lại ở sáu giây. Đại biểu phe tổ chức đồng ý đề nghị của Tiêu Nhất Thiên.

Thế là, Tiêu Nhất Thiên không thèm để ý tới ngôn từ trào phúng và ánh mắt khinh bỉ của những phú hào chục tỷ đó, nhanh chân rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới hàng phía trước, Đoạn Minh Triết cũng đi theo, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chiến, tôi đi gọi điện thoại, gọi người gửi tiền tới, trong vòng mười phút thì hẳn là có thể chuyển được khoảng 1050 ngàn tỷ nữa từ Tập đoàn..."

1050 ngàn tỷ, tăng thêm trước đó 80500 tỷ, tổng cộng 185500 tỷ, hẳn là có thể liều một phen!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên vẫn cảm thấy không an toàn!

Anh muốn không phải là chắc!

«Sói Vương Bất Bại)

Mà là chắc chắn!

Hôm nay, nhất định phải lấy được cỏ Xán Tinh, không thể để xảy ra sự cố

bất ngờ nữa!

"Không cần."

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi ngồi trước máy số 12, sau đó quay người đi tới chỗ điện thoại vệ tinh mà phe tổ chức cung cấp: "Chú Đoạn yên tâm, cháu có cách."

Vừa đi ra mấy bước, đột nhiên sau lưng có tiếng Lâm Thanh Uyển hỏi: "Cần giúp một tay không?"

"Không cần!"

Tiêu Nhất Thiên cũng không quay đầu lại, từ chối.

Giúp đỡ?

Nếu như không phải trước đó cô giúp một tay thì e là chuyện cũng sẽ không rối rắm như bây giờ!

Thời gian cấp bách, chỉ có mười phút ngắn ngủi, Tiêu Nhất Thiên không dám chậm trễ, nhanh chân đi tới chỗ điện thoại vệ tinh, lập tức gọi cho một số điện thoại nước ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui