Nhà ăn nhân viên có thể chứa tới hơn hai nghìn người dùng cơm không một bóng người, ánh đèn của khu giải trí của khách sạn từ ngoài cửa sổ phòng ăn chiếu vào tạo thành một tầng ánh sáng màu lam nhạt. Trình Điệp Qua ngăn nhân viên quản lý đang định bật đèn của phòng ăn lên, người quản lý nhà ăn rời đi dưới sự ra hiệu của anh, hai cánh của kính sau lưng được khép lại.
Theo ánh sáng màu lam nhạt Trình Điệp Qua cố gắng để cho bước chân của mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, bước từng bước đi về phía nhà bếp của phòng ăn, đi qua bức tường kính chia cách phòng bếp và nhà ăn thành hai không gian, lại đi qua một hàng tủ bát.
Lúc cách hàng tủ bát cuối cùng càng lúc càng gần thì có một số tiếng động từ hàng tủ bát truyền tới bên tai Trình Điệp Qua, anh lắng tai nghe, truyền tới âm thanh mở túi giấy, trong âm thanh xột xoạt còn có tiếng nói thì thào.
Cô đang nó chuyện với ai vậy chứ?
Lúc bả vai song song với tủ bát Trình Điệp Qua đã dừng bước lại.
Tiếng xột xoạt đã không còn, chắc là cô đã mở được túi giấy rồi, tiếng nói chuyện thì thào đã phân biệt được nội dung, vừa ha ha cười vừa nhai đồ ăn nên lời nói mơ hồ không rõ ràng, giống như là: Tôi giàu to rồi, anh ấy đã mua cho tôi một căn nhà ở Hawai, sau này mỗi tháng tôi không cần phải làm việc cũng có thể có được một món tiền lớn rồi.
Xem ra người phụ nữ này là vừa ăn vừa nấu cháo điện thoại đây mà? Cùng với Trương Diệu Lệ sao?
Chân lại bước lên nửa bước, Trình Điệp Qua lại nghiêng tai lắng nghe.
Sau đó anh đã nghe được một tiếng thở dài thật dài, trong tiếng thở dài cô mơ hồ nói: Chị muốn để căn phòng đẹp nhất giữ lại cho em, cửa sổ nhất định phải quay ra biển, ban ngày có thể nhìn thấy đại dương xanh thẳm, bãi cát trắng, buổi tối có thể nhìn thấy ánh sao và ánh trăng, buổi sáng sẽ có chim biển tới gõ vào của sổ gọi tên của em, Klein, mau dậy đi.
Đưa tay cởi cúc trên cổ áo sơ mi của mình, Trình Điệp Qua bỗng chốc cảm thấy hô hấp trở lên cực kỳ khó khăn, dường như bị ai đó bóp chặt ở cổ họng.
Im lặng ---
Lại có một loạt âm thanh mở túi giấy.
Sau âm thanh xột xoạt lại là một tiêng thở dài, sau tiếng thở dài.
"Klein, em nói xem mùa đông ở Bắc Kinh này vì sao lại cứ lạnh như vậy? Có ánh mặt trời cũng lạnh, không có ánh mặt trời cũng lạnh, ban ngày lạnh buổi tối cũng lạnh".
Tay vô lực buông từ cổ áo xuống.
Người vượt qua tủ bát đi tới, quay mặt về phía trái, cúi đầu, trong ánh sáng màu lam nhạt Trình Điệp Qua đã nhìn thấy một cục đen thui cuộn ở trên đất.
Tay của Trình Điệp Qua ấn lên công tắc đèn.
"Tách" một tiếng.
Đập vào trong mắt Trình Điệp Qua đầu tiên chính là cảnh tượng bừa bộn trước mắt, vỏ bánh ngọt, hộp Chocolate, bánh mì, trái cây, đồ tráng miệng,... có thể nhìn thấy khắp nơi.
Nơi này nhìn qua giống như một bãi rác nhỏ.
Đôi dép lê quăng đông một chiếc tây một chiếc, anh nhìn thấy bàn chân cô để trần, thảo nào lại nói lạnh, men theo bàn chân trần anh nhìn tới chiếc quần ngủ màu xám, trên ống quần có dính một chút sốt chocolate.
Nhìn tiếp lên một chút nữa, hai bàn tay đang đặt ngay ngắn trên đầu gối, bàn tay không có hình xăm đang cầm bánh mì, còn tay có hình xăm...
Ánh đèn khúc xạ lên con dao lóe ra tia sáng loáng chiếu thẳng vào mắt anh. Thở ra một hơi, Trình Điệp Qua nhắm hai mắt lại, hai bên huyệt thái dương giật giật khiến anh không thể tập trung được.
"Trình Điệp Qua?". Giọng nói như đang sợ hãi hỏi một câu thăm dò.
Trình Điệp Qua cắn răng không dám trả lời.
Tiếng xột xoạt lại vang lên.
Người đứng trước mặt không trả lời, trong lòng Nặc Đinh Sơn thở hắt một hơi nhẹ nhõm, ở trong bữa tiệc cô đã uống một chút rượu, bây giờ lại uống một chút nữa. Bắc Kinh Thật sự quá lạnh, sau khi uống vào một chút rượu quả thật đã tốt hơn một chút, vì vậy người đàn ông ở trước mắt này nhìn giống như Trình Điệp Qua chỉ là ảo ảnh do rượu tạo ra.
May mà là ảo ảnh, nếu như để cho Trình Điệp Qua nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô thì gay to. Đã nói rồi mà, Trình Điệp Qua làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, anh đã đưa bạn gái của anh về nhà rồi.
Nặc Đinh Sơn nhớ trong tay vẫn còn bánh mì, là bánh mì sừng bò mà cô thích, cô nghĩ nếu như cô ăn tiếp cái bánh mì này thì tâm tình của cô có tốt hơn một chút không. Bánh sừng bò được chia làm ba phần, Nặc Đinh Sơn nhét phần lớn nhất vào trong miệng mình, ảo ảnh kia bước từng bước tới đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên nở nụ cười ngây ngốc với ảo ảnh ấy, ảo ảnh trước mặt rõ ràng như thể được truyền tới thông qua bức hình có độ nét cao. Cô vừa cười vừa tìm kiếm, vật chạm được làm cho cô nhớ tới khúc bánh mì thứ hai, cô muốn nhét mẩu bánh mì ấy vào trong miệng, sau đó...
"Nặc Nặc". Một giọng nói rất rõ rệt gọi cô.
Cô giật mình, bánh mì bị rơi từ trên tay xuống, Nặc Đinh Sơn chớp chớp mắt, làm sao lại xuất hiện giọng nói nhỉ? Sau khi Cố sức chớp mắt một cái, ảo ảnh kia vẫn còn, laamd thế nào mà ngay cả giọng nói cô cũng có thể tự mình tưởng tượng ra được.
"Trình Điệp Qua?" Nặc Đinh Sơn thử gọi một tiếng thăm dò.
"Ừ".
Lần này cô nghe được rất rõ ràng, nhưng cô vẫn mốn thử lại một lần nữa, nói không chừng lần thứ hai cũng là do mình tự hoang tưởng rồi.
"Anh tới đay làm gì?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Tôi tới đây làm gì hả?" Giọng của anh khe khẽ: "Tôi tới đây là muốn dẫn em đi ăn đồ ngon hơn, không phải Nặc Nặc thích tiệm ăn cổ ở Bắc Kinh sao? Chúng ta đi ăn món mì nóng hổi, món vịt quay vàng óng".
Giọng nói này thật giống như đang thôi miên mà, Nặc Đinh Sơn dường như đã nghe được hương thơm truyền tới từ mười dặm kia, nước miếng đã muốn chảy ra rồi, cô "Ừ" một tiếng.
"Vậy có thể ném bánh mì trong tay em đi được không".
Không, không được, từ nhỏ Suán đã dạy cô đồ ăn kiếm không dễ, cô cũng không muốn, nắm bánh mì lại chặt hơn, gạt đi ảo ảnh đang từng chút tới gần cô kia.
Có bước chân dẫm lên một số đồ vật, bình rượu vang lăn lông lốc phát ra âm thang trong trẻo.
Âm thanh đó nhắc nhở Nặc Đinh Sơn.
Cô mở to hai mắt, không gian vốn đen thui đã trở nên đèn đuốc sáng choang, vô số tia sáng chiếu lên trên thân hình người ở trước mắt.
Trình Điệp Qua!
Vào lúc này anh đang nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.
Làm sao đây, làm sao đây, cô không muốn bộ dạng hiện tại của mình bị anh nhìn thấy? Hơn nữa cô cũng không muốn nhìn thấy anh, cô hận anh! Thật đáng ghét!
Không phải nói hộ chiếu hết hạn thì sẽ rời khỏi Bắc Kinh sao? Nhưng vì sao anh còn gấp như thế đã muốn tiễn cô đi.
Cho nên nói người đàn ông này tự mình tới để tóm cô tới sân bay sao? Mới như vậy mà đã không nhịn được đã muốn cho cô đi rồi!
Nặc Đinh Sơn thét lên.
Cô vung tay lên chỉ vào Trình Điệp Qua đang từ từ bước tới gần cô: Không được qua đây!
Dưới ánh sáng sáng loáng Nặc Đinh Sơn lúc này mới nhìn thấy con dao gọt trái cây trên tay của mình, cô nắm con dao ấy càng chặt hơn, lặp lại lần thứ hai: Không được qua đây.
Nhưng dường như Trình Điệp Qua không để con dao kia vào trong mặt, vẫn tiếp tục tiến gần về phía cô, làm sao đây, làm sao bây giờ: Đứng lại cho em, Trình Điệp Qua nếu như anh còn tiến gần về phía em thì em sẽ đâm anh đấy.
Anh nở nụ cười nhạt, lắc đầu: Không, Nặc Nặc, em không nỡ.
Không có gì là không nỡ, Nặc Đinh Sơn lại quơ quơ con dao trong tay, dùng việc này để tỏ rõ quyết tâm.
Nhưng anh vẫn bước từng bước về phía cô, miệng nói: Nặc Nặc, em thật sự nỡ cầm dao đâm anh sao?
Mũi của con dao gọt trái cây chốn ở trên vai người ấy, chỉ cần cô dùng thêm một chút lực là có thể làm cho anh đau, để cho anh bị đau giống như mình.
Bàn tay nắm chặt con dao gọt trái cây làm cho khớp xương nổi lên, anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, giống như nước, cũng giống như mây.
Giọt nước mắt thấm trên khóe miệng của cô, vừa đắng vừa chát, tay buông ra, con dao gọt trái cây rơi trên đất phát ra âm thanh lanh lảnh. Cô quay người trốn vào trong hộc của chiếc tủ bát, nhanh chóng đóng cửa hộc tủ lại, đặt cái muôi dài ngang qua tay cầm của hai cánh cửa, đóng cánh cửa lại thật chặt.
Đóng cửa hộc tủ lại để ngăn không cho Trình Điệp Qua nhìn mình.
Cô cũng muốn để cho hình tượng của mình giống với Chu Ly An khi xuất hiện trước mặt Trình Điệp Qua. Học sinh thích giảng viên, mặc dù trên mặt không thoa son phấn cũng vẫn rạng rỡ rung động lòng người, lúc nào sống lưng ưỡn thẳng với nụ cười tự tin.
Nhưng lý lịch cuộc sống tồi tệ của Nặc Đinh Sơn khẳng định là cô không cách nào trở thành cô nàng đáng yêu như Chu Ly An được, cho dù cô có thể ngụy trang thành chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng đã sảy ra thì vẫn cứ là đã sảy ra rồi.
Nhân lúc ý thức vẫn chưa bị rượu chi phối, cô nói: Trình Điệp Qua, em hiểu rồi, ngày mai em sẽ rời khỏi Bắc Kinh, bây giờ anh có thể rời khỏi chỗ này không, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy em đã thành ra tệ hại cỡ nào rồi.
Vừa rồi cô đã tệ hại tới cỡ nào, trên ly rượu kia đã in rõ dáng vẻ của cô, không có khác gì một bà điên: Sốt Chocolate quẹt khắp môi của cô, bọt phô mai màu trắng ở khắp trên tóc.
Giọng nói mang theo sự cầu xin: "Trình Điệp Qua, nếu như em rời đi thì anh có thể đáp ứng em một chuyện được không, hãy quên Nặc Đinh Sơn đã tới Bắc Kinh tìm anh đi, hãy nhớ Nặc Đinh Sơn lúc ở Notting Hill, nhớ Nặc Đinh Sơn lúc ở Manchester".
Bởi vì Nặc Đinh Sơn của khi ấy vẫn chưa phải là một nữ tù nhân mang mã số "1307" ở trong nhà giam ở Nam Phi.
Trình Điệp Qua không trả lời, thế này là anh không đồng ý sao?
"Xin anh đấy, Trình Điệp Qua". Cô cầu xinh anh.
"Nặc Nặc". Giọng của anh xuyên qua tấm chớp cửa đi vào: "Lúc nhỏ tôi đã từng từ chối nói chuyện với bất cứ người nào để bày tỏ sự bất mãn rấy nhiều của mình với thế giới này, bây giờ tôi vẫn còn rất nhiều bất mãn với cái thế giới này nhưng tôi không thể lại giống như lúc nhỏ dùng hành động không nói chuyện để kháng nghị, bởi vì chúng ta đã là người của thế giới trưởng thành rồi, có rất nhiều sự ràng buộc cần phải đối mặt, lúc này tôi phải làm sao đây? Tôi đã dùng việc chạy cầu thang để bảy tỏ sự bấy mãn của mình, ở Manchester em đã bỏ lại tôi, mỗi ngày tôi chạy lên chạy xuống ở cầu thang, còn Nặc Nặc thì sao?
Anh thở dài: "Nặc Nặc chắc là càng có nhiều bấy mãn hơn với thế giới này chứ? Cho dù em có cố gắng thế nào thì Thượng đế vẫn cướp Klein của em đi, cho dù em có thành kính cầu nguyện cỡ nào đi chăng nữa nhưng năm tháng vẫn cứ trôi qua, bây giờ em đã hai mươi tám tuổi rồi, hai con người cùng mang em tới thế giới này vẫn chưa tìm tới em".
"Tồi tệ nhất chính là lúc em tràn trề hy vọng tơi Bắc Kinh, bởi vì người em yêu sâu đậm đang ở Bắc Kinh, em mong anh ta có thể hiểu được lòng em nhưng anh ta lại hết lần này tới lần khác làm tổn thương tới trái tim của em, tất nhiên em cũng không thể khóc lóc mà biểu đạt sự bất mãn của em, vì vây, việc Nặc Đinh Sơn điên cuồng ăn đồ ăn cũng giống như việc Trình Điệp Qua chạy cầu thang".
"Nặc Nặc, tôi nói cho em biết, việc đó không có gì là mất mặt, trên đời này mỗi người đều có một tính cách còn có cách trút ra bất mãn của riêng mình".
Nước mắt cô lặng lẽ dọc theo khóe mắt chảy xuống.
"Nặc Nặc, tôi đoán đúng chứ?" Giọng nói ấy khe khẽ hỏi: "Nếu như tôi đoán đúng vậy thì em hãy mở cửa ra".
Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy sốt Chocolate của mình.
"Xem ra là tôi đã tự cho mình là đúng rồi". Giọng nói đó tỏ ra thất vọng.
Không, không phải vậy!
"Tôi đã tự cho là mình rất thông minh, hóa ra đó đều là mọi người lấy lòng tôi" Anh lại nói.
Tay đặt trên chiếc muôi dài đặt ngang cánh cửa, chiếc muôi dài từ từ được rút ra.
Mặt của Trình Điệp Qua lộ ra trong tầng ánh sáng, cô co quắp ở trong hộc tủ, cứ thế nhìn anh.
Bóng dáng trong ánh sáng, chất cồn, sóng mắt dịu dàng của người đó, giống như đã quay trở lại Manchester, cô vẫn là Nặc Đinh Sơn đã nắm được nhược điểm của Trình Điệp Qua.
Tất cả sự oán hận đã bị chất cồn làm cho bốc hơi mất, trong ngăn tủ để không ít găng tay silicon, cô cầm những chiếc găng tay ấy ném về phía Trình Điệp Qua, găng tay rơi từ trên mặt anh xuống, cô lại ném, anh cũng chẳng buồn nhúc nhích, sau mấy lần Nặc Đinh Sơn cũng không biết vì sao tay chân lại trở nên vô lực, cô nghĩ có lẽ cô đã quá mệt rồi.
Cơ thể nghiêng về phía trước, mắt thấy mặt sắp cắm xuống đất tới nơi rồi, sau đó đầu của cô vững vàng đặt ở trên vai anh, cô dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại gào về phía người đón lấy cô: Trình Điệp Qua, không phải đã với anh là chờ hộ chiếu của em hết hạn thì sẽ quay về sao. Em có nói sẽ bám lấy anh không đi sao? Anh có biết là em vì làm hộ chiếu tới Bắc Kinh đã tốn bao nhiêu tiền không, lại còn phải cầu cạnh biết bao nhiêu người, những người đó mặc kệ anh tới Bắc Kinh làm gì trong mắt bọn họ chỉ có tiền thôi anh có biết không...
Dần dần cô mất đi khả năng ngôn ngữ, cô từ từ chìm vào trong bóng tối.
Cô có thể bắt lấy chính là lời cuối cùng mà Trình Điệp Qua nói với cô: Xin lỗi, xin lỗi. Nặc Nặc, là anh không tốt, đều là lỗi của anh. Sau này anh không dám hung giữ với em nữa, cũng không dám nói những lời làm cho em đau lòng nữa, cũng không dám có ý nghĩ đưa em đi nữa. Sau này, phải thật tốt, thật tốt...
Ý thức bắt dầu bị rời rạc, giọng của anh bay xa, với một số suy nghĩ ở trong đầu, có phần lưng ấm áp, có ngọn đèn của hành lang vụt qua rất nhanh rồi kéo dài thật dài, có âm thanh cánh cửa bị một lực thật lớn đẩy ra, có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, sau đó có giọng nói mà cô yêu tha thiết đang nói chuyện, hình như là "Cô ấy ăn hỗn hợp rất nhiều thứ, cô ấy nhất định phải rửa ruột". "Cô ấy còn uống rượu nữa". "Đầu ngón chân của cô ấy đã để trần trong nhiệt độ thấp thời gian dài, đầu ngón chân cũng phải kiểm tra", "... "
Trong một vài suy nghĩ cô bị giày vò quá mức, bị chuyển lên chuyển xuống, sau một hồi giày vò cuối cùng cũng được yên tĩnh, sau đó có bàn tay mà cô thích nắm lấy tay của cô, sau đó không buông ra nữa.
Lúc tỉnh lại Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Chu Mỹ Bảo, cô nằm trong căn phòng giống như phòng bệnh của bệnh viện, tò mò tại sao từ khi mở mắt ra Chu Mỹ Bảo lại xuất hiện ở đây, còn vì sao cô lại nằm trong căn phòng này tới phần lớn chuyện được nhớ tới, Nặc Đinh Sơn cười khổ trong lòng, cô không biết mình lại có bản lĩnh giày vò thế này là đã học được từ đâu.
Nhìn lên đồng hồ, thời gian khoảng sáu giờ tối, cô quay đầu đi, sắc trời ngoài cửa sổ đã chìm vào sắc tối, cô đã ngủ ròng rã gần hai mươi tiếng đồng hồ.
Nói cách khác cô đã bỏ lỡ chuyến bay mà Trình Điệp Qua đã đặt bay đi Hawai lúc tám giờ sáng.
Nhắm mắt lại, một số hình ảnh tối qua giống như là một cuộn phim điện ảnh, lòng có bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu thê lương.
Cô mở mắt ra theo tiếng "Nặc Đinh Sơn" của Chu Mỹ Bảo, Nặc Đinh Sơn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Chu Mỹ Bảo, đó đúng là một người tốt, cô sẽ luôn cảm kích trong lòng đối với cô ấy.
"Chỗ này là phòng y tế khẩn cấp của khách sạn, tối qua Điệp Qua đã ở đây một đêm". Chu Mỹ Bảo nói với cô.
Nặc Đinh Sơn gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy.
"Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, cũng đừng suy nghĩ gì hết".
"Được, cám ơn".
Mấy chục phút sau hộ lý thay cho Chu Mỹ Bảo, ăn xong cháo mà hộ lý mang tới cho cô Nặc Đinh Sơn lại ngủ mê mệt, cô đã quá mệt mỏi, trước khi cô rời khỏi nơi này cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Đêm dường như càng lúc càng sâu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường của cô, đó là tiếng bước chân mà cô quen thuộc, mi mắt nặng trĩu làm cho cô không thể nào mở mắt ra nhìn anh được, cuối cùng cũng chỉ có thể để mặc cho mạch suy nghĩ rời rạc nắm bắt tin tức của anh, ngón tay của anh khẽ chạm lên trên cổ tay cô, ít nhất là có tới ba lần anh rời khỏi phòng. Sau khi anh rời khỏi phòng tới lúc quay trở lại cô đã nghe được thoang thoảng mùi thuốc lá.
Anh lại hút thuốc sao? Không phải anh đã đáp ứng với cô là sau này sẽ không tiếp tục hút thuốc nữa sao?
Cô muốn mở miệng nói với anh, nhưng miệng như bị keo dán chặt lại vậy.
Khi mở mắt ra lần nữa thì trời dã sáng bảnh rồi.
Ngồi ở trước giường của cô là nữ hộ sĩ tối hôm qua, tuổi của nữ hộ sĩ này cũng xấp xỉ tuổi cô, lúc thấy cô tỉnh lại cô ấy đã mỉm cười với cô.
Nặc Đinh Sơn cũng cười với cô ấy, sau khi cười xong thì cô ngây người nhìn vào mặt của nữ hộ sĩ ấy, rốt cuộc là tiếng bước chân tối qua đi tới trước giường cô là bởi vì cô quá nhớ nhung nên dẫn đến mơ hão hay đúng là anh đã từng tới.
Cứ coi như là anh đã từng tới đi, Nặc Đinh Sơn nghĩ.
"Cô có cần thêm gì không?" Nữ hộ sĩ hỏi cô.
"Hôm nay thời tiết của Bắc Kinh có tốt không?" Nặc Đinh Sơn hỏi ngược lại.
Nữ hộ sĩ mỉm cười đi tới trước cửa sổ, đứng ở trước bức rèm cửa dày, duỗi tay ra.
Quang cảnh ngoài của sổ theo bức rèm cửa mở ra mà từ từ hiện ra, bầu trời trong xanh qua tấm kính cửa sổ thủy tinh mà kéo dài bất tận, khiến cho người ta mơ màng, khiếm cho người ta muốn mở rộng hai tay mà ôm lấy, khiến cho người ta muốn giống như con chim có thể tự do bay lượn đón gió.
Hôm nay thời tiết đúng là không tệ.
Nở nụ cười với bầu trời, Nặc Đinh Sơn nghĩ sau này cô hồi tưởng tới ngày hôm nay, nhớ lại thành phố này tâm tình của cô nhất định là thế này: Ngày đó tôi rời khỏi Bắc Kinh bầu trời rất trong xanh.
Những năm sau này nếu như có người hỏi cô tới Bắc Kinh để làm gì thì có lẽ cô sẽ nói thế này: Tôi tới Bắc Kinh là để nhìn một người mà tôi yêu.
Cô không đi Hawai, cô muốn trở lại Notting Hill, cô muốn cố gắng kiếm tiền, Susan vì để chữa bệnh cho Klein nên đã bán mất căn nhà của bà nội để lại cho bà ấy, Nặc Đinh Sơn muốn mua lại căn nhà cho Susan.
Sau đó cô muốn bài trí một bãi cỏ nhỏ trước cửa nhà, trên bãi cỏ màu xanh biếc đặt một chiếc ghế dựa màu trắng, trên chiếc ghế màu trắng viết một hàng chữ thế này:
Nơi này là nơi cả nhà Susan nghỉ ngơi, nếu như bạn đi mệt rồi muốn ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc thì xin hãy chào hỏi với các cô ấy một tiếng, được không?
Cô tin chắc rằng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng chào hỏi họ, bởi vì những người sống ở Nottinh Hill, thậm chí tới Notting Hill du lịch đều rất dễ thương.
MM
Hết chương 80!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...