Nặc Đinh Sơn ngây người đứng trước tấm gương, cô đã để quên điện thoại di động ở đâu rồi. Trên quầy bar? Trên ghế sô pha? Đang suy nghĩ lại thì sự chú ý của cô đã bị ánh mắt trống rỗng của người phụ nữ trong gương thu hút. Đó là cô sao? Rướn người về phía trước một chút, hà hơi vào tấm gương, gương mặt ở trong gương kia đã trở nên mơ hồ, tay vô thức rút lấy tờ giấy lau đặt ở trên bệ rửa mặt, khăn giấy chạm vào tấm gương, sau khi lau mấy lần thì gương mặt đã từ từ hiện ra rõ ràng, môi hơi sưng, son môi thì vô cùng thê thảm.
Lúc này Nặc Đinh Sơn mới nhớ thực ra cô tới phòng vệ sinh là để dặm lại lớp trang điểm, vừa rồi Trình Điệp Qua đã hôn cô quá là dữ dội.
Tìm son môi ra, thoa từng lớp lại từng lớp theo hình dáng của viền môi.
Được rồi, son môi đã được dặm lại xong rồi.
Nặc Đinh Sơn cầm lấy túi rời khỏi phòng vệ sinh, đã qua mười giờ rồi, qua chín tiếng nữa là cô sẽ rời khỏi Bắc Kinh, đây là anh nói, Trình Điệp Qua đã nói.
Giống như người bị mộng du đứng ở cửa phòng bao, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đã đưa tay ngăn cô lại, nhân viên phục vụ nói với cô rằng ngài Trình bảo cô đi trước đi.
Sao vậy? Thế này là không thể đợi được nữa mà đã muốn để cho cô đi rồi à?
Ừ, như vậy cũng tốt. Cô cũng không muốn nhìn thấy gương mặt đó của anh chút nào nữa.
Vừa định quay người đi thì Nặc Đinh Sơn lại nhớ tới chiếc điện thoại thất lạc của cô, cô nhớ là có lẽ điện thoại của cô đã rơi ở trong phòng bao, cô tới để lấy lại điện thoại của cô, chiếc điện thoại đó cô đã phải bỏ ra hơn một ngàn nhân dân tệ để mua.
Đành phải quay người lại một lần nữa, tay chạm lên tay nắm cửa phòng, nhân viên phục vụ đó lại một lần nữa ngăn cô lại, Nặc Đinh Sơn miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói với nhân viên phục vụ đó rằng cô phải đi lấy di động của cô.
Có lẽ khả năng nghe của nhân viên phục vụ này không được tốt lắm, anh ta thể hiện dáng vẻ tôi không biết cô đang nói cái gì.
Thật phiền phức!
Cũng không biết lấy ở đâu ra sức mạnh lớn như vậy, Nặc Đinh Sơn kéo tay một cái, nhất định là người này thấy sao một người phụ nữ gầy như vậy mà làm sao sức lực lại vượt qua cả anh ta, nhưng kỳ thực thì là người nhân viên phục vụ này lại khiến cho ô bị đẩy ngay vào trong, Nặc Đinh Sơn kéo cửa phòng bao ra.
Bởi vì dùng quá nhiều sức để xông vào nên đã làm cho người của cô bị mất thăng bằng, tiến lên một bước, lúc sắp bị ngã nhào thì cánh tay đã túm lấy khung cửa, ổn định lại tinh thần, cô đứng thẳng người dậy, tay còn lại đặt ở trên ngực.
May mà không có bị ngã, Nặc Đinh Sơn cá là nếu như cô bị ngã sấp mặt thì dáng vẻ nhất định là khó coi chết đi được.
Cô nhíu mày, sao mà trong phòng lại yên tĩnh như vậy nhỉ? Vừa rồi không phải là vẫn còn chơi đùa rất khí thế sao? Đám đàn ông và phụ nữ này vừa nhìn qua đã thấy là kiểu người rất biết chơi rồi.
Nhưng đám phụ nữ này đang dùng ánh mắt như đang cười trên sự đau khổ của người khác là sao? Chẳng lẽ họ đã nghe lén được lời của Trình Điệp Qua nói với cô rồi sao.
Ha, người phụ nữ vừa rồi vẫn còn ra sức câu dẫn Trình Điệp Qua sau chín tiếng đồng hồ nữa sẽ bị tống đến Hawai rồi.
Phòng bao yên tĩnh tới kỳ lạ, sự tĩnh lặng này làm cho Nặc Đinh Sơn như ngửi được cơn sóng ngầm dữ dội ở dưới mặt biển bằng phẳng, ánh mắt theo người phụ nữ bên trái dọc theo dãy ghế sô pha quây tròn mà lướt qua từng gương mặt tinh xảo một, sau đó...
Dừng lại ở trên một gương mặt không trang điểm.
Nặc Đinh Sơn bất ngờ khi trông thấy Chu Ly An, Chu Ly An đã thay thế vị trí của cô ngồi ở bên cạnh Trình Điệp Qua, cô ấy đang tò mò nhìn cô, có phải là đang cảm thấy người phụ nữ đứng ở cửa kia giống như một cô nàng nát rượu đã tìm sai chỗ rồi không?
Cô cười khổ.
Hóa ra là như vậy, do vậy nên người phục vụ kia mới nói với cô là ngài Trình không cho cô đi vào, vì vậy nên mấy người phụ nữ kia mới dùng loại ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác kia để nhìn cô: Cô chết chắc rồi!
Cái gì mà cái chết chắc chứ?
Trình trạng như hiện tại của Cô chắc chính là cái chết ở ngay trước mắt rồi!
Nhún vai, ánh mắt cô chuyển từ trên gương mặt không trang điểm kia qua một gương mặt khác. Người em yêu, anh đang hoang mang sao? Không cần lo lắng, lần này không phải là tới để quấy rối đâu.
Cô nên nói thế này: "Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi uống hơi nhiều nên đã đi nhầm chỗ".
Nặc Đinh Sơn vừa định mở miệng.
"Sao lại đi lâu như vậy?" Một giọng nữ giòn tan nói ra một câu như vậy.
Tiêu đời rồi, lời này vừa nói ra chẳng khác nào cái cớ cô vừa nghĩ ra đã mất hiệu lực, giọng nói đó phát ra từ một cô nàng trên mặt vẫn còn mang nét phúng phính trẻ con, nếu như người này không phải cố ý thì chính là một cô nàng ngốc nghếch, nhưng từ trên ngươi mặt của cô nàng kia Nặc Đinh Sơn đoán đây chính là một cô nàng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Sau khi nói xong cô nàng đó dùng bộ mặt vô tội nhìn cô.
Rõ thật là! Nặc Đinh Sơn hung dữ lườm cô nàng đó một cái.
Ánh mắt lại lướt qua gương mặt của Trình Điệp Qua và Chu Ly An, bây giờ ánh mắt Chu Ly An nhìn cô đã tràn đầy nghi ngờ, bởi vì xác xuất một phần hai cô là bạn gái của Trình Điệp Qua.
Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.
Kéo cửa ra, Nặc Đinh Sơn bước từng bước đi tới chỗ trống duy nhất còn sót lại, ngồi ở bên cạnh Cohen. Thật may mắn là bạn gái của Cohen giữa chừng vì nhận được một cuộc điện thoại ở nhà nên đã rời khỏi bữa tiệc.
Anh chàng người Đức rất nhanh đã nhận ra được dụng ý của cô, tỏ ra thân thiết nhận lấy túi từ tay của cô, bầu không khí trong phòng khách cũng theo hành động này của cô mà đã được buông lỏng ra.
Nhận lấy ly rượu mà Cohen đưa cho cô uống một ngụm nhỏ, bỏ lại ly rượu lên mặt bàn, ánh mắt của Nặc Đinh Sơn rơi vào phía đối diện, đối diện với cô vừa hay là vị trí ngồi của Chu Ly An. Sau khi chạm phải ánh mắt của cô Chu Ly An mỉm cười với cô, quả nhiên cô ấy đã nhận ra cô rồi.
Như vậy cũng tốt, ít nhất nhìn dáng vẻ của cô và Cohen thế này lại càng giống như có chuyện, khách của khách sạn có qua lại với nhân viên phục vụ.
Nhân viên điều hành bữa tiệc đi vào mang theo đạo cụ mới, ánh mắt sau khi nhìn quanh một lượt thì ngẩn ra, nhưng cũng rất nhanh đã hiểu ra, anh ta bắt đầu giải thích với mọi người quy tắc của trò chơi mới.
Không chú ý người điều hành buổi tiệc đang nói cái gì, suy nghĩ của Nặc Đinh Sơn đã bắt đầu đi vào cõi tiên, Cohen thỉnh thoảng sẽ thấp giọng nói với cô, mà nói cái gì cô cũng không rõ nữa, cô chỉ đáp lại anh ta "Ừm", "Ờ", sau đó thì che miệng cười.
Trong lúc đang ở trong cõi tiên thì cô gái ngồi ở bên cạnh cô đã lấy cùi chỏ huých cô.
Rõ là phiền, Nặc Đinh Sơn nhíu mày nhìn qua cô gái lấy khủy tay huých cô kia, cô nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, theo ánh mắt của cô gái Nặc Đinh Sơn cúi đầu, bất ngờ nhìn thấy di động của mình.
Vào lúc này nặc Đinh Sơn mới nhớ tới chiếc điện thoại di động của cô đã bị rơi ở chỗ nào rồi. Không lâu trước đây, vào lúc người điều hành bữa tiệc giải thích quy tắc trò chơi của vòng thứ nhất thì cô đã tắt di động đi, sau khi tắt điện thọai di động đi thì cô đã quên bỏ điện thoại vào lại trong túi xách.
Vậy thì bây giờ để đem chiếc di động trả lại cho cô thì rốt cuộc là đã phải lén lút truyền qua bao nhiêu cánh tay rồi.
Người phát hiện ra chiếc điện thoại đầu tiên chắc hẳn là Trình Điệp Qua, vậy thì là do sợ bị phát hiện sao? Là như vậy sao? Ánh mắt của Nặc Dinh Sơn rơi trên mặt Trình Điệp Qua.
Anh cũng đang nhìn cô.
Sao vậy? Muốn quan sát từ trên nét mặt của cô coi chiếc di động kia có trở lại tay chủ nhân của nó chưa sao?
Đến giờ phút này một tia dũng khí duy nhất của Nặc Đinh Sơn cũng đã biến mất không còn tăm hơi rồi. Cũng giống như tất cả mọi người trên đời này nhìn thấy vậy, cô đã tin chuyện Nặc Đinh Sơn đã trở thành bạn gái cũ của Trình Điệp Qua là sự thật rồi.
Trong ánh nhìn của cô anh dã đứng lên, khách khí nói: Mọi người cứ tiếp tục chơi tiếp đi tôi có chút việc phải đi trước.
Sau khi nói xong anh gọi một tiêngs "Chu Ly An".
Chu Ly An đứng lên, đưa tay ra nắm tay của Trình Điệp Qua.
Hai người tay nắm tay.
Trình Điệp Qua dừng lại bên cạnh người chủ trì bữa tiệc, anh cúi đầu nói chuyện với anh ta.
Đêm nay người chủ trì bữa tiệc đã nhận được một câu nói của ông chủ khách sạn "Mười một rưỡi kết thúc buổi tiệc".
Lúc này là mười một giờ hai mươi phút.
Đứng ở trước thang máy, Chu Ly An ngăn Trình Điệp Qua đang ấn nút thang máy lại.
"Tối nay em cũng muốn ở lại trong khách sạn, dù sao thì sáng mai em cũng không cần phải đi làm". Cô ấy nói với anh.
"Ngày mai anh phải đi làm". Anh nói.
"Em đảm bảo sẽ không làm phiền đến anh".
"Anh đưa em về nhà".
"Trình Điệp Qua!" Chu Ly An nổi giận.
Trình Điệp Qua lôi Chu Ly An vào trong thang máy.
Chiếc xe đang trên đường trở về tứ hợp viện.
Chu Ly An ngồi ở vị trí phía sau xe, xụ mặt, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, dùng sắc mặt như vậy để tuyên cáo với người đang ngồi ở bên cạnh: Em bực rồi đấy.
Trình Điệp Qua vẫnn thể hiện là một người bạn trai hiểu chuyện.
Mắt thấy chiếc xe cách tứ hợp viện càng lúc càng gần Chu Ly An vẫn không để Trình Điệp Qua xin lỗi, Trong lòng Chu Ly An thực sự rất tủi thân, cũng cảm thấy mất mặt.
Cuối cùng người bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, rồi nói một câu: Vẫn còn giận sao?
Mặt Chu Ly An lại càng nghiêm hơn.
Hơi thở theo nụ cười khe khẽ lan tràn ra cả khoang sau xe "Thích làm con ếch như vậy à? Vừa nãy anh còn đang cân nhắc xem có nên kéo dài kỳ nghỉ lễ giáng sinh từ một tuần lên thành mười ngày không".
Lời của Trình Điệp Qua khiến cho Chu Ly An như mở cờ tron bụng, mặt không sao mà nghiêm nghị được, có điều cô vẫn dùng giọng điệu tức giận "Hừ" một tiếng.
Sau khi hừ xong thì ánh mắt lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nói "Mười lăm ngày, nhất định phải là mười lăm ngày".
"Không được!"
Chu Ly An cũng biết mười lăm ngày chắc chắn là không được, nhưng cô vẫn muốn thử lại xem có thể cò kè thêm được ngày nào hay không: "Mười hai ngày, nếu như không được mười hai ngày thì dẹp luôn đi".
Đáp lại cô là tiếng chuông di động của Trình Điệp Qua vang lên.
Giờ này đã gần nửa đêm rồi mà còn gọi điện tới vào lúc này? Thu ánh mắt từ bên ngoài của sổ lại, nhìn lên mặt Trình Điệp Qua, cố gắng suy đoán từ trên gương mặt ấy để tìm ra được cái gì đó.
Thật may! Từ tiếng "Phương Phàm" cũng mang chút kinh ngạc kia thì Chu Ly An đã buông một hơi nhẹ nhõm.
Phương Phàm thì Chu Ly An biết, bạn của Trình Điệp Qua, lần trước ở London họ đã từng gặp qua.
Từ trong âm thanh ở phía bên Phương Phàm Trình Điệp Qua đoán vào lúc này anh ta đang ở sân bay, sau một lúc im lặng anh ta nói "Jude, mình thấy mình vẫn nên nói cho cậu biết chuyện này thì tốt hơn, chuyện liên qua tới người bạn kia của cậu".
"Bạn?" Ánh mắt của Trình Điệp Qua vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Chính là cô gái đã gặp ở bữa tiệc tối nay đó, bạn gái đi cùng cậu".
Nặc Đinh Sơn?!
Trình Điệp Qua lập tức ngồi thắng người dậy.
"Cái hình xăm trên cổ tay của cô ấy đó".
Đúng vậy, Trình Điệp Qua biết hìn xăm ở trên cổ tay của Nặc Đinh Sơn.
Life is beautiful, cuộc đời tươi đẹp.
Trình Điệp Qua nhớ có một lần ánh mắt của anh vừa vặn rơi trên hình xăm ở cổ tay của cô, vừa mới chạm vào thì cô đã lập tức bỏ tay ra phía sau rồi.
Giữa đêm nay, dường như tất cả mọi thứ có vẻ như vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo khiến cho anh có thể trong nháy mắt mà nhìn lại cô giống như thông qua cuộn phim. Cụp mắt xuống, quả nhiên, đó giống như là sợ hãi bí mật bị vach trần.
Không dám hít thở, anh chú ý lắng nghe.
"Có vài người sẻ dùng hình xăm để che đi vết sẹo trên cổ tay, là vết sẹo mà cả đời này sẽ không cách nào xóa được". Giọng của Phương Phàm xen lẫn với âm thanh phát thanh của sân bay, vừa mơ hồ lại rõ rệt.
"Ý là gì?" Anh dè dặt hỏi: "Có thể nói rõ hơn một chút không?"
Phát thanh ở sân bay không còn nữa, giọng của Phương Phàm từng câu từng chữ xuyên qua sóng điện thoại rồi lại từng câu từng chữ đâm vào trong màng nhĩ của Trình Điệp Qua.
"Nếu như mình đoán không lầm thì hình xăm của người bạn kia của cậu là dùng để che đi vết sẹo trên cổ tay, hơn nữa mình đoán từ độ sâu của hình xăm rất có kỹ xảo, có thể đoán được người bạn kia của cậu phải từng qua ba lần tự sát trở lên".
Sao cơ, đang nói cái gì vậy chứ? Đây là Phương Phàm đang nói với anh Nặc Đinh Sơn đã từng tự sát trên ba lần rồi sao?
Âm thanh trống rỗng: "Rốt cuộc là cậu đang nói cái gì vậy?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Nhưng có biết là chỉ một giây thôi anh cũng không thể chờ được rồi không, anh đã bị dọa tới hồn phi phách tán rồi.
Anh hét vào trong điện thoại: "Mẹ nó chứ, cậu mau nói rõ ràng đi!!"
Lúc này xe đang đi lên cầu vượt, Chu Ly An đang ngắm cảnh đêm thì bị tiếng quát lớn của Trình Điệp Qua làm cho giật mình, cô ấy xoay đầu lại hỏi một tiếng "Sao vậy?"
Người đang nhận điện thoại dường như không nghe thấy lời của cô ấy, thời khắc đó Trình Điệp Qua ở trong mắt Chu Ly An nhìn có chút đáng sợ.
"Trình Điệp Qua?" Chu Ly An thăm dò gọi thử một tiếng.
Vẫn không đáp lại.
Cúp điện thoai, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía trước, dường như đang rơi vào trầm tư, bầu không khí mà Trình Điệp Qua tạo ra khiến cho Chu Ly An không dám mở miệng nói chuyện.
Tay lặng lẽ muốn nắm lấy tay của anh, đầu ngón tay vừa chạm tới thì đã nhanh chóng bị hất ra.
"Trình Điệp Qua, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Chu Ly An vội vàng hỏi.
Giọng của cô dường như đã kéo anh về lại với thực tại, cũng chỉ trong thời gian ngắn anh đã khôi phục lại là Trình Điệp Qua mà cô quen thuộc.
"Dừng xe lại". Anh nói với tài xế.
"Ngài Trình, chỗ này không thể dừng xe". Tài xế nói như vậy với anh.
"Dừng xe lại" Lần này Trình Điệp Qua dùng giọng điệu không cho từ chối.
Tài xế miễn cưỡng tìm một chỗ dừng xe.
Xe được dừng lại.
Trình Điệp Qua quay mặt qua nói với cô: "Chu Ly An, anh không thể đưa em về được rồi".
Tối nay Trình Điệp Qua lại biết thêm một chuyện về người con gái tên là Nặc Đinh Sơn kia, không chỉ rất biết nói dối mà còn biết ẩn nấp nữa.
Nặc Đinh Sơn không để anh thấy, thì anh không tìm được cô.
Anh bỏ lại tài xế và Chu Ly An ở trên cầu vượt, lái xe lao nhanh về lại khách sạn, sau đó anh tìm không thấy cô.
Ngươi chủ trì buổi tiệc nói với Trình Điệp Qua rằng anh ta đã dựa theo yêu cầu của anh kết thúc buôi tiệc lúc mươi một rưỡi rồi, anh ta nói cô gái mặc bộ lễ phục màu sâm banh kia đã rời khỏi bữa tiệc cùng với ngài Cohen rồi. Khi Trình Điệp Qua tìm tới Cohen, thì Cohen nói cho anh biết là họ đã chia tay trước thang máy của khách sạn, anh ta trở lại phòng của anh ta, còn cô đã trở lại phòng nghỉ nhân viên của cô rồi. Anh chàng người Đức nói lúc chia tay anh ta không nhìn thấy bất kỳ chút khác thường nào trên mặt Nặc Đinh Sơn. Trình Điệp Qua lại tìm tới phòng ngủ nhân viên, một cô nàng mặt tròn đã mở cửa cho anh, cô nàng mặt tròn tự xương tên cô ấy là Tiểu Manh, là đồng nghiệp ở cùng phòng ký túc với Nặc Đinh Sơn, cô ấy nói cô ấy vừa trực xong ca đêm trở về, lúc trở về thì Nặc Đinh Sơn đã không có ở trong phòng.
Muộn như vậy rồi mà cô còn đi đâu chứ? Còn có thể tới nơi nào chứ?
Trình Điệp Qua đi tới phòng giám sát của khách sạn, anh bảo cho nhân viên đang trực ở trong phòng theo dõi giúp anh tóm người phụ nữ tên Nặc Đinh Sơn kia ra.
Anh nhất định sẽ tóm được cô ra, sau đó sẽ ra sức mà chế giễu cô, trong cuộc đời hai mươi chín năm của anh đều là phụ nữ chủ động tìm anh, chủ động khiến anh hài lòng.
Vẫn chưa có người phụ nữ nào dám như cô thế này, liên tục bỏ mặc anh hai lần.
Vì vậy anh phải tìm được cô để mà cười nhạo cô: Nhìn em xem, cuộc sống đã trải qua kinh khủng cỡ nào mà lại tự sát tới không dưới ba lần.
Hai tiếng trôi qua, tất cả những vị trí lắp CCTV từ lầu một tới lầu tám đều bị lật tung cả lên, nhưng lại không thấy hình dáng của cô, cho dù mấy người ở phòng trực ban đã tăng cường từ mười mấy người lên tới mấy chục người.
Theo như trên CCTV thì cũng chỉ có thể xác định rằng Nặc Đinh Sơn vẫn còn ở trong khách sạn.
Trong hai tiếng đồng hồ Trình Điệp Qua đã phát cáu không ít lần, đồ có thể đập ở trong phòng trực ban đều bị anh đập hết, ở trong mắt những người đó thì nhìn anh giống như người đang gây chuyện.
Hai giờ năm mươi phút.
Trình Điệp Qua cầm một tập văn kiện đập vào mặt của người đang ngoảnh về phía anh: Anh nhìn tôi làm gì, anh phải nhìn vào màn ảnh kìa!
Người bị đánh vừa chỉ vào màn hình giám sát vừa dè dặt nói: "Ngài Trình, tìm thấy rồi".
Dưới góc trái trong màn hình CCTV chỉ có xuất hiện một khối vuông vức bị một mảng tối bao phủ, trong mảng tối đó có một điểm bé xíu đang nhúc nhích.
Khối vuông ấy xuất hiện trên CCTV là phòng bếp của nhà ăn nhân viên.
Phóng lớn, phóng lớn nữa!
Sau đó Trình Điệp Qua đã nhìn thấy Nặc Đinh Sơn giống như con chuột cuộn người núp ở tủ bát lớn, cũng không biết đang lén lút làm cái gì nữa?
"Phóng màn hình lớn nhất có thể đi".
Sau đó TRình Điệp Qua đã nhìn thấy rõ ràng Nặc Đinh Sơn đang làm cái gì!
Khi Trình Điệp Qua nhìn thấy rõ ràng Nặc Đinh Sơn đang làm cái gì thì đã tức giận tới bật cười, khi anh đang ra sức tìm cô, ra sức cầu nguyện ở trong lòng thì người phụ nữ không tim không phổi này lại đang chăm sóc cho cái dạ dày của cô.
Quả nhiên là con nhà nghèo.
Thế nhưng có thể ăn như vậy mà sao vẫn cứ gầy như ma đói như vậy.
Trên đường tới phòng ăn trong lòng Trình Điệp Qua đã suy nghĩ lan man: Thưa chúa, xin hãy quên hết tất cả những lời ngu xuẩn trước đó con đã cầu khẩn với người, khi đó con chỉ là bị quỷ ám mà thôi.
Nghe đi, anh đã nói những lời ngu xuẩn gì rồi: Không dám hung giữ với cô nữa, không dám nói những lời khiến cô đau lòng nữa, cũng không dám có suy nghĩ đưa cô đi nữa, phải sống cùng với cô thật tốt.
MM
Hết chương 79!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...