Sói Tới Rồi!

Nặc Đinh Sơn biết Vinh Tuấn có súng, khẩu súng kia tinh xảo giống như là một tác phẩm nghệ thuật. "Nó đẹp tới nỗi làm người ta cũng không nỡ liên hệ nó cùng với việc giết chóc". Vinh Tuấn miêu tả khẩu súng ấy như vậy. "Vậy anh mang theo nó làm gì?" Nặc Đinh Sơn tò mò hỏi. "Không biết, anh thấy nó ở trong tay của bạn anh đẹp thì muốn có thôi, anh nghĩ anh sẽ dùng nó để dạy dỗ cho người nào mà anh thấy ngứa mắt". Vinh Tuấn mang vẻ nửa đùa nửa thật nói với cô.

Vào giờ phút này, nòng súng của khẩu súng đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật kia đang quay về phía Trình Điệp Qua. Sáu bậc cầu thang kéo dài tới căn phòng nằm ngang giữa Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua. Vinh Tuấn đứng ở bên phải cầu thang Trình Điệp Qua đứng ở bên trái cầu thang, Nặc Đinh Sơn bị một tay của Trình Điệp Qua che ở sau lưng anh, Nặc Đinh Sơn ló ra hơn nửa người nhìn Vinh Tuấn.

Ánh đèn chiếu ở trên cầu thanh khắc họa rất rõ ràng biểu cảm trên mặt của Vinh Tuấn, cũng giống như biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy còn có khẩu súng đen nhánh chỉ về phía Trình Điệp Qua, cũng lạnh lẽo không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Khẩu súng đen nhánh ấy đã bắn ra một phát đạn, chỉ cần...

Trong lòng Nặc Đinh Sơn run lên, theo bản năng thân thể muốn vượt qua Trình Điệp Qua, cô vừa động đậy thì đã nghe thấy Trình Điệp Qua quát như vầy.

"Nặc Đinh Sơn, tai em bị điếc sao? Lời anh vừa nói em nghe không rõ à? Đi giày vào, lập tức! Quay về! Không được quay đầu lại".

Nặc Đinh Sơn lắc đầu, ra sức lắc đầu.

Giống như mắt mọc ở sau lưng: "Nặc Đinh Sơn em nghe kỹ cho anh, đêm hôm trước đã khiến anh đủ mất thể diện rồi, em còn muốn để anh mất mặt thêm lần nữa sao?"

Tình hình hiện tại hết sức căng thẳng, giống như chỉ cần ai nói thêm một câu nữa thì khẩu súng kia sẽ bắn ra một viên đạn.

Nặc Đinh Sơn nhanh chóng bình tĩnh lại, đi xong giày lướt qua Trình Điệp Qua, bước từng bước đi về phía cầu thang, Trình Điệp Qua ở sau lưng cách cô càng lúc càng xa, Vinh Tuấn cách cô càng lúc càng gần, mặt cách khẩu súng của Vinh Tuấn khoảng nửa mét, cô dừng bước lại, thấp giọng nói: A Tuấn, không phải là chỉ riêng Trình Điệp Qua, là tự em tới tìm anh ấy...

Lời còn chưa nói xong Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh đồng thời tới từ hai người đàn ông "Cút!" "Shit". Người trước là Vinh Tuấn nói, người sau là Trình Điệp Qua nói.

Nặc Đinh Sơn không nói thêm nữa, chân bước lên bậc cầu thang thứ nhất, thân thể vượt qua hai người kia hình thành một thế cân bằng, lúc bàn chân đặt lên bậc cầu thanh thứ hai Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy tiếng cười lạnh lùng phát ra từ bên phải.

Sau tiếng cười lạnh lùng, Vinh Tuấn nói:

"Đừng đem việc tôi xuất hiện ở chỗ này cho là quyết đấu giữa hai người đàn ông, bắt đầu từ giây phút cô quyết định tới tìm Trình Điệp Qua thì cô đã bị loại khỏi trong lòng tôi rồi, cho dù tôi thích cô thế nào đi nữa thì tôi có nguyện tắc của tôi, cũng chỉ có thể để tôi chấm dứt tại đây, Có nhớ lời tôi đã từng nói với cô khi đó không, cây súng trên tay của tôi đây là để dạy dỗ người làm tôi ngứa mắt".

"Giống như vậy cô nên nhận được kết quả là bị đuổi ra khỏi cửa, ít nhất tôi cho là như vậy, mỗi một trò chơi đều có quy tắc và giới hạn của nó, nhưng dường như Trình Điệp Qua đã làm trái quy tắc này, mà cô khiến cho hai người chúng tôi trông cứ như là kẻ ngu bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay, tôi cho là người làm trái quy tắc trò chơi thì phải nhận lấy giáo huấn và trừng phạt".

"Nặc Đinh Sơn, ngẫm nghĩ một chút thì cô thật đúng là sống như một ký sinh trùng, mà Trình Điệp Qua, từ giờ phút này trở đi cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi được mang tới nhà của tôi lúc bốn tuổi, cậu cũng không xứng tiếp tục gọi tôi là A Tuấn".

Nặc Đinh Sơn Cúi Đầu, chân đặt lên bậc cầu thang thứ ba.

Đi hết sáu bậc thang Nặc Đinh Sơn mở cửa ra, sau đó theo như Trình Điệp Qua nói tắm rửa thay váy ngủ, mở ti vi ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi.


Thời gian dài đằng đẵng làm cho tâm sức của Nặc Đinh Sơn rã rời, từ bên ngoài lần lượt truyền tới tiếng đánh nhau.

Tiếng súng vang lên, liên tiếp vang lên một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ---

Nặc Đinh Sơn bật dậy từ trên ghế sô pha, vòng tới trước căn phòng, mở cửa phòng ra, lúc nhìn thấy rõ ràng bóng lưng đứng ở trước cửa ấy cô mới thở ra một hơi thật mạnh.

Trình Điệp Qua không có chuyện gì!

Tiếng súng thứ tư vang lên, Nặc Đinh Sơn theo tiếng súng đã nhìn thấy một số ngọn đèn trên công trường vụt tắt. Vinh Tuấn lái xe, viên đạn là từ trong xe bắn ra, tiếng súng thứ năm vang lên ngọn đèn cách chiếc xe gần nhất bị đạn bắn dập tắt.

Sau đó tiếng súng không vang lên tiếp nữa, chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Một số công nhân đang làm ca đêm bởi vì tiếng súng dồn dập bắn tới khu vực này, đám công nhân chạy tới nơi này, dưới sự ra hiệu của Trình Điệp Qua đã nhanh chón rời đi.

Sau đó, anh xoay đầu lại cười với cô. Cú đấm của Vinh Tuấn giáng trên khóe miệng của anh nhất định là rất nặng, làm cho lúc anh cười độ cong của khóe miệng có chút kỳ quái.

Đứng sau cánh cửa Nặc Đinh Sơn cũng bắt đầu nở nụ cười, là kiểu cười rạng rỡ không dám phát ra âm thanh lớn, nụ cười đó khiến cho lồng ngực của cô chấn động từng hồi, rất đau rất tê dại nhưng cũng hạnh phúc.

Cô cứ như vậy xông tới, sáu bậc cầu thanh mà cô chỉ cần hai bước, sau đó cơ thể nặng nề ập tới trong lòng của Trình Điệp Qua.

Dựa vào ánh đèn Nặc Đinh Sơn nhìn thấy trên mặt của Trình Điệp Qua có mấy chỗ bị thương, từ mức độ quần áo bị làm hỏng trên người anh, thấy rất rõ ràng Trình Điệp Qua vẫn là bên bị đánh.

Nhưng nghe thử quý ngài này vẫn còn nói cái gì với cô này? "Anh không cho cậu ấy có cơ hội làm cho em đau lòng, một sợi tóc của cậu ấy cũng không bị tổn thương". "Anh đã cho cậu ấy cơ hội mấy lần đánh lên trên mặt anh, anh biết từ nhỏ Vinh Tuấn đã ghen tị với khuôn mặt này của anh, mặt của anh dính một chút tổn thương như vậy mới có thể đuổi được cậu ấy đi. Ừm, bây giờ mặt của Trình Điệp Qua xem ra không còn đẹp trai như vậy nữa rồi".

"Nặc Nặc, em làm không đúng, mà anh cũng không đúng, vì vậy coi như đây là chúng ta làm sai phải trả giá".

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

Tìm thuốc tới, dưới sự kiên trì của Nặc Đinh Sơn Trình Điệp Qua ngoan ngoãn ngồi vào trên ghế sofa, bôi thuốc lên từng chỗ bị thương cho Trình Điệp Qua, bỏ thuốc lại vào hòm thuốc, Nặc Đinh Sơn ngồi bất động.

"Trình Điệp Qua, sau này anh đừng quá chán ghét em". Hơi rũ mắt xuống, cô nói.

Cho dù biết không lâu tiếp sau đó Trình Điệp Qua sẽ rất ghét cô, nhưng lúc này Nặc Đinh Sơn vẫn hy vọng Trình Điệp Qua đừng quá ghét cô, không cần tiếp tục yêu cô chỉ cần ghét cô ít thôi là đã mãn nguyện rồi.

Người đàn ông không biết nội tình để đầu cô đặt ở trên vai anh, nói: "Nặc Đinh Sơn không phải là ký sinh trùng".


"Em còn có thể đảm bảo với anh đợi sau một khoảng thời gian qua đi, chuyện liên quan tới ba người chúng ta sẽ biến thành như lời của Vinh Tuấn "Bạn gái của tôi và bạn trai trước của cô ấy tình cũ cháy lại sau đó đã đá tôi đi, nhưng bây giờ tôi đã không còn tức giận nữa rồi, người phụ nữ đó không xứng với tôi"".

Sáng sớm, mấy tia sáng từ bên ngoài chiếu tới xuyên qua rèm chớp cửa sổ chiếu vào trong không gian không lớn kia, tấm ván đơn giản đem bố cục không gian loại nhỏ ngăn thành phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm.

Phòng khách nhỏ để bàn làm việc, trên bàn làm việc có vài thứ đã bị rơi xuống đất, ống đựng bút, thước gập, bản mẫu vvv... chất chồng lên với nhau còn có mắt kính, cách chỗ mắt kính gần nhất còn có đó là áo ngực phụ nữ, ghế làm việc bị kéo ra phía sau cách một đoạn, trên ghế làm việc đặt cái quần lót ren màu đen của phụ nữ. Người có kinh nghiệm đoán chừng từ những thứ này đã đoán được ở đây đã xảy ra những gì.

Theo chiếc dép lê của nam đặt ở một bên ghế sô pha còn có thể đoán ra đôi nam nữ không kìm được kia nhất định là đã từ trên bàn làm việc dây dưa tới phòng của họ.

Vào giờ phút này trong phòng có tiếng hít thở đều đều của nam nữ, xung quanh căn phòng còn có hương vị tình ái như có như không của nam nữ còn lưu lại.

Đêm lại sâu hơn một chút, căn phòng lại vang lên âm thanh vụn vặt, đó là âm thanh có người đang mặc quần áo, sau khi âm thanh ma sát dừng lại có tiếng thì thầm của người phụ nữ nói.

"Trình Điệp Qua, sau này em sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, sau này em cũng sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con, nhưng anh thì có thể. Em làm sao đành lòng để cho anh trở nên giống như em. Trình Điệp Qua, em sẽ ở chỗ cách anh rất gần, mỗi ngày sẽ cầu nguyện cho anh, dùng cách của em chúc phúc cho anh. Anh có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ, cũng có thể..."

Giống như giọt nước mưa lớn rơi xuống đất, giống như mưa trong rừng, rất nhiều gọt sương rơi xuống từ trên cành lá gây nên tiếng vang. Giọt nước mắt của ai đó lặng lẽ không một tiếng động từ trong khóe mắt rơi xuống, từng giọt lại từng giọt, giống như sợi dây trân châu bị đứt.

Âm thanh đã tan biến nhưng vẫn cứ cố chấp kéo dài, lưu luyến, thành kính, hèn mọn, biết ơn:

"Trình Điệp Qua anh cũng có thể yêu người phụ nữ khác, giống như đã quên Tiểu Hồ Ly mà thích Nặc Đinh Sơn vậy, em nghĩ người con gái thứ ba xuất hiện trong cuộc đời Trình Điệp Qua nhất định là cực kỳ tốt đẹp, em sẽ cầu chúc cho anh như vậy, sau đó..."

Nước mặt chảy ra dữ dội làm cho tiếng thì thầm của người phụ nữ nói ra nghẹn ngào, như trận mưa lớn trong đêm đông.

"Sau này cuối cùng anh cũng sẽ như người đàn ông khác, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, em sẽ ở rất xa thầm nghĩ về anh, nhớ anh, yêu anh, mãi mãi".

Cô khóc không thành tiếng.

"Trình Điệp Quan, anh thật đẹp trai".

***

Trình Điệp Qua tỉnh lại cảm giác đầu tiên là: Nặc Đinh Sơn, người phụ nữ này lại! Lại chảy nước miếng rồi!!


Sờ sờ mảng trước ngực, Trình Điệp Qua đoán nước miếng tối qua Nặc Đinh Sơn để lại nhất định rất nhiều, tay theo bản năng với tới, lại trống không.

Trong phòng bếp truyền tới âm thanh va chạm của chén đĩa, dép lê của anh đã đặt ngay ngắn lại với nhau, cô đã nhặt dép lê của anh lại rồi, Trình Điệp Qua nhớ tối hôm qua anh đã làm rơi một chiếc dép ở phòng khách.

Lúc đi qua phòng khách ánh mặt của Trình Điệp Qua theo bản năng rơi vào trên mặt bàn làm việc, tối qua anh đã ở đó tiến vào cô, tối qua nhìn cô vô cùng mê người, mê người tới nỗi anh đợi không nổi. Cô đã thu dọn lại từng thứ đất tối hôm qua đã bị anh hất xuống, tất cả gọn gàng ngăn nắp giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Trình Điệp Qua vỗ đầu, anh không cách nào liên hệ chính mình với mình của tối hôm qua lại cùng nhau được. Nhớ tới tối qua anh phóng túng chọc cho cô vừa khóc vừa kêu. Sờ sờ lồng ngực của mình, bên trên vẫn còn lưu lại sức lực của từng cú đánh của cô tối qua, dịu dàng mềm mại khiến cho động tác tiết tấu của anh càng mãnh liệt, thậm chí không nỡ để mình rời khỏi cô, thân thể cứ như vậy gắn kết lại cùng nhau dây dưa tới trên giường. Sau khi kháng nghị không có kết quả thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn tựa đầu trên vai của anh, chân quấn chặt lấy anh, anh hơi động là cô lại cắn anh. Đó rốt cuộc là loại cảm giác gì vậy chứ, làm cho anh không chú ý đến chiếc dép bị rơi lại kia.

Một cánh cửa kiên cố ngăn cách phòng bếp và phòng khách lại. Sau khi rửa mặt xong Trình Điệp Qua khoanh tay dựa trên khung cửa phòng bếp nhìn bóng dáng đang bận rộn ở trong phòng bếp kia, dây buộc của tạp dề được buộc chặt, cái eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay.

Bây giờ cách giờ làm việc cũng chỉ có hai mươi phút, Trình Điệp Qua đi tới vòng lấy eo cô từ phía sau.

Nặc Đinh Sơn dừng lại động tác, cúi đầu nhìn bàn tay đang vòng lấy eo của mình, sau vài giây lại tiếp tục công việc chưa xong vừa nãy. Trình Điệp Qua vẫn lưu luyện không quên cuộc sống lúc bé, Trình Điệp Qua lớn lên ở Bắc Kinh, cho nên hôm nay cô làm cho anh món điểm tâm kiểu Bắc Kinh. Trước đây Nặc Đinh Sơn làm việc ở nhà hàng có một đầu bếp Bắc Kinh, mấy ngày trước cô còn cố ý gọi điện cho ông ấy để xin học hỏi, hôm nay cô làm cho anh món cháo kê và dưa muối.

"Em cũng chỉ có thể làm hai món này thôi". Trong lòng Nặc Đinh Sơn rất tiếc nuối, thời gian quá ngắn cô cũng chỉ học được hai món này.

Đáp lại Nặc Đinh Sơn là môi của anh nhẹ nhàng chạm vào tóc mai của cô: Nặc Nặc hai món này là đã đủ rồi.

Nặc Đinh Sơn không có động đậy nữa, mặc cho môi của anh di chuyển từ tóc mai của cô tới bên tai cô, mặc cho cánh môi của anh chạm tới vành tai của cô sau đó ngậm lấy từng chút một.

Hơi thở ở phía sau hơi rối loạn Nặc Đinh Sơn giãy người, cô khẽ nói Trình Điệp Qua, thời gian làm việc của anh sắp tới rồi, để em chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Anh không nói được cũng không nói không được, cũng không tiếp tục động tác vừa rồi nữa, trong giây lát: "Nặc Nặc, đổi chuyển bay buổi sáng sang chuyến bay buổi tối đi, tới lúc đó anh đưa em tới sân bay, Hửm?"

"Không được!" Nặc Đinh Sơn quay người lại, mặt quay về phía Trình Điệp Qua.

"Nếu không thì đổi sang buổi trưa?" Anh giống như đứa trẻ cò kè: "Buổi trưa anh có thể rút ra chút thời gian để đưa em tới sân bay".

Gương mặt Nặc Đinh Sơn cứng nhắc.

Hơi cúi người xuống anh cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, sau đó: "Được rồi".Anh hết cách nói, tay nhéo má cô để tỏ ý kháng nghị.

Bảy giờ hai mươi phút Nặc Đinh Sơn ngồi ở đối diện Trình Điệp Qua nhìn anh ăn bữa sáng không còn sót lại chút nào, bảy giờ hai mươi lăm phút Nặc Đinh Sơn cài khuy áo làm việc cho Trình Điệp Qua. Hôm nay anh phải hoàn thành một công trình cực kỳ quan trọng, đặt nón bảo hộ lên tay anh, liên tục căn dặn "Cẩn thận một chút".

"Anh biết rồi". Nhận lấy nón bảo hộ trong tay cô, tay khác cầm lấy túi hành lý cô đặt ở một bên, Trong túi hành lý có món quà Trình Điệp Qua chọn cho Klein.

Bảy giờ ba mươi phút Nặc Đinh Sơn đi theo phía sau Trình Điệp Qua rời đi.

Tay và ánh mắt lưu luyến không rời theo cánh cửa đóng lại, theo Trình Điệp Qua đi xuống cầu thang, trên chỗ trống dưới cầu thanh đỗ hai chiếc xe, một chiếc là tới đón Trình Điệp Qua, một chiếc là đưa Nặc Đinh Sơn tới sân bay Manchester.

Đưa nón bảo hộ cho trợ lý của anh, bỏ túi hành ký của Nặc Đinh Sơn vào cốp sau xe, đóng cốp xe lại, Trình Điệp Qua quay đầu lại bàn tay nâng mặt cô lên, nhìn cô. Có lẽ lúc đó Trình Điệp Qua muốn hôn cô nhưng ngại người trợ lý của anh đang ở bên cạnh, thế là Nặc Đinh Sơn nhón chân lên, chủ động dâng môi của mình lên.


Nụ hôn dài qua đi anh mở cửa xe cho cô.

Nặc Đinh Sơn lên xe, di động của Trình Điệp Qua vang lên, Nặc Đinh Sơn kéo cửa xe xuống, mặt quay về phía Trình Điệp Qua, tay cũng hướng về phía Trình Điệp Qua lưu luyến vẫy tay.

Sau khi Trình Điệp Qua dặn dò tài xế của anh lái xe cẩn thận xong, anh ghé đầu tới trước mặt cô nói "Khi tới nơi thì gọi điện cho anh".

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

"Thay anh gửi lời hỏi thăm Klein, nói với Klein trễ nhất là chủ nhật tuần sau anh sẽ tới gặp con bé". Người đàn ông không biết biệt ly sắp tới, giọng nói dịu dàng.

Nặc Đinh Sơn lại gật đầu.

Xe lái về phía trước, Trình Điệp Qua nhận điện thoại của anh, anh vừa nhận điện thoại vừa vẫy tay với cô. Xe lại đi về phía trước một chút Trình Điệp Qua quay người đi nhận điện thoại.

Nặc Đinh Sơn tham lam nhìn bóng lưng của Trình Điệp Qua.

Có lẽ đó là cuộc điện thoại rất quan trọng, Trình Điệp Qua vừa nhận điện thoại vừa ngồi lên xe, xe rất nhanh đã chạy về hướng ngược lại. Nặc Đinh Sơn thò đầu ra, xe chạy cách khoảng cách của cô và Trình Điệp Qua càng lúc càng xa, mãi cho tới khi xe của Trình Điệp Qua biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Nặc Đinh Sơn đóng cửa kính xe lại.

Ngày đó là ngày hai tháng mười một, đây lần cuối cùng Nặc Đinh Sơn nhìn thấy Trình Điệp Qua.

MM

Hết chương 63!

_________________________

Next:

"Trình... Anh Trình, vợ mới cưới mà tôi vừa mới nói, tên vợ mới cưới của tôi là... Nặc Đinh Sơn". Người đàn ông bị nhấc lên đã cố hết sức để hít vào.

...

"--- Lúc tính mạng của anh đang nguy cấp cô ấy đã lên giường với một người đàn ông khác".

...

Trong cổ họng khó khăn phát ra: Con Xin lỗi, ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui