Thân thể run rẩy đi tới trước, qua ôm lấy anh, một câu cũng không nói, cứ như vậy ôm chặt anh. Theo cái ôm đó của cô, cô đã nghe thấy anh nói với người kia: "Xin chờ một chút".
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên tai, khi cơ thể ấy quay trở lại trong lòng anh, điều đầu tiên hiện ra trong lòng Trình Điệp Qua là "Cuối cùng cô ấy cũng trở lại rồi".
Cùng với ý nghĩ này là sự vui sướng được sinh ra như dòng suối dạt dào: Từ nay về sau cô sẽ ở cách anh rất gần, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể chạm tới. Từ giờ phút này về sau tất cả tiếng "Nặc Nặc" đó anh đã được quang minh chính đại gọi ra.
Sau khi cô rời khỏi anh, anh đã có một tật xấu như vầy, thỉnh thoảng những khi không có ai anh sẽ vô thức gọi "Nặc Nặc". Mà chờ tới khi anh quay đầu lại thì lại không còn gì cả, sau đó sẽ rơi vào giây phút trầm tư. Sau giây phút trầm tư thì lại phát hiện ra trong lòng của mình là một khoảng trống vắng vô biên.
Bây giờ, đây là mất rồi lại có được sao?
Trong tay vẫn còn nắm điện thoại, Không thể chờ đợi mà đi kiểm chứng quyền độc quyền của riêng anh được nữa, đem cô ôm chặt ở trong lòng.
Đúng vậy. Là mất đi rồi lại có được!
Niềm vui sướng như điên mất đi rồi lại có được cứ như là biến thành quả cầu tuyết. Niềm hân hoan đó còn đáng sợ mà vô cùng uy lực hơn so với bất kỳ tưởng tượng nào trong anh.
Vinh Mộ Minh đã từng nhắc nhở anh: Điệp Qua, lựa chọn khó khăn nhất của một người là bước phòng thủ đầu tiên, không được rút lại bước đầu tiên ấy bởi vì nếu như bước đầu tiên đó bị thất thủ vậy thì bước thứ hai sẽ trở nên dễ dàng rồi, đến bước thứ ba, thứ tư thì lại biến thành một loại thói quen.
Trình Điệp Qua luôn nghĩ rốt cuộc là khi nào mà anh đối với cô lại chịu thua ở giai đoạn thứ nhất vậy? Sau khi nhận được điện thoại của cô đã cố ý thay chiếc áo sơ mi màu lam nhạt? Bởi vì chịu không được việc người đàn ông khác chiếm tiện nghi của cô mà cho xe quay lại? Bởi vì tức giận mà mấy lần nói lời hung dữ với cô? Hay là lúc cô tức điên người giật mất điếu thuốc của anh mà đáy lòng dâng lên niềm chua xót?
Cho tới hôm nay, tới giờ phút này ngay đến Trình Điệp Qua cũng không biết nữa. Nhưng mà cũng không quan trọng, anh chỉ biết sau tất cả cũng đều trở thành thói quen rồi, dù cho loại thói quen này làm cho anh làm ra chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ chắc chắn là cô đã tức giận rồi nhỉ? Nhưng mà anh phải giải thích một chút với cô.
"Nặc Nặc".
Tiếng Nặc Nặc kia đang gần trong gang tấc, nhẹ nhàng chui vào trong tai của cô, Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại "Vâng".
"Tôi không có ngốc như trong tưởng tượng của em vậy đâu, tôi cũng sẽ không vì mấy chuyện không chắc chắn mà làm chuyện ngu xuẩn". Môi của anh chạm vào thái dương của cô: "Đó là bởi vì tôi biết lòng em đối với A Tuấn chỉ có sự cảm kích thôi".
Người đàn ông này sau khi làm chuyện như vậy với cô rồi lại có thể nói ra lời như vậy, thế là cô nói với anh: "Trình Điệp Qua, tôi đã ở cùng với A Tuấn gần hai năm rồi, hai năm là khoảng thời gian không ngắn".
"Dù cho em ở cùng với Vinh Tuấn hai năm thì em cũng chỉ có mang lòng cảm kích với cậu ấy thôi". Anh cố chấp nói.
Có lẽ vậy. Có lẽ đúng như Trình Điệp Qua nói vậy, cho dù cô ở cùng với Vinh Tuấn hai năm thì cô đối với anh ấy cũng chỉ có sự biết ơn, hổ thẹn.
Nặc Đinh Sơn không nói tiếp nữa.
"Chính là vì như vậy mà tôi mới có thể làm ra mấy chuyện như vừa rồi, tôi luôn nghĩ người con gái tên Nặc Đinh Sơn kia có bị những người đàn ông kia bắt nạt hay không, tôi luôn nghĩ Vinh Tuấn có khinh thường cô ấy không, tôi phải đem cô ấy trở về bên cạnh tôi, nhưng ý nghĩ này giày vò tôi cả ngày, Nặc Nặc, đừng quá tức giận, như vậy không phải rất tốt sao".
Ý của Trình Điệp Qua là nói: Cứ như thế thì cô ấy có thể có danh tiếng là cô gái tốt, mà anh có thể sắm vai người xấu kia. Trình Điệp Qua lúc nào mà đã trở thành người lương thiện như vậy?
"Nặc Nặc, cả đời thì quá dài". Anh nói, khi nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó giọng nói trở nên buồn thương: "Tôi có biết một người, người này đã đem sự nhớ thương biến thành đau đớn, giống như vòng tuổi của một cái cây. Giống như một chu kỳ mỗi lần nỗi nhớ thương lên tới cực điểm thì nó lại cắt một vết ở ngay trên người của mình, máu chảy ra ở miệng vết thương, sẽ mang nỗi nhớ đi, đợi tới khi miệng vết thương đóng vảy lại thì nó lại bắt đầu nhớ nhung, đợi tới khi nỗi nhớ càng ngày càng tích tụ lại nhiều hơn thì nó lại rạch ra một vết sẹo trên thân nó, mỗi khi tôi nhìn thấy những vết sẹo ấy của nó tôi lại cảm thấy cuộc đời của chúng tôi mỗi người đều phải trải qua thời gian dài đằng đẵng".
Không có ý thức, dường như suy nghĩ Nặc Đinh Sơn đang chìm đắm ở câu nói "Đem nỗi nhớ thương biến thành đau đớn" trong câu truyện xưa của Trình Điệp Qua. Không lý do, cô cũng cảm thấy thời gian quá dài.
Dài tới nỗi cô chỉ muốn ôm chặt, sau đó già đi cùng trời đất.
Ôm chặt lấy anh, anh không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, họ cứ ngây ngẩn như vậy.
Một giọng nam không lớn không nhỏ truyền qua sóng điện thoại đánh thức hai người, Sau khi qua một lúc ngây ngẩn ngắn ngủi, Nặc Đinh Sơn thì thầm gọi một tiếng "Trình Điệp Qua".
Điện thoại một lần nữa được trả về chỗ cũ, hai người cũng lại một lần nữa quay trở lại dáng vẻ lúc trước, vai kề vai ngồi trên ghế sô pha, bầu không khí túng túng, khó xử.
Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống nhìn vào tay của mình đang đặt ngăn ngắn trên đầu gối, vô thức xoắn lại.
Trong tiếng thở dài nhỏ, tay Trình Điệp Qua phủ lên tay của Nặc Đinh Sơn: "Nặc Nặc, ngày mai chúng ta hãy rời khỏi chỗ này... Sau đó hãy giao tất cả mọi thứ cho tôi. Những chuyện này... tôi sẽ nghĩ cách để quay về, Còn bên phía A... Vinh Tuấn tôi sẽ giải thích với cậu ấy".
Nặc Đinh Sơn nghĩ nếu như thật sự trở thành như lời Trình Điệp Qua nói, vậy thì từ nay về sau "A Tuấn" ở trong miệng của Trình Điệp Qua sẽ trở thành "Vinh Tuấn" chăng?
Cười khổ trong lòng, Nặc Đinh Sơn làm sao cũng không nghĩ tới chuyện như vậy lại xảy ra đối với mình.
Không nói "Được" cũng không nói "Không được", Nặc Đinh Sơn nói với Trình Điệp Qua "Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi".
Trình Điệp Qua đứng lên, anh nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay hướng về phía cô.
Mắt liếc nhìn bàn tay đang ở giữa không trung, chần chờ một lúc Nặc Đinh Sơn đưa tay cho anh, cô nhìn thấy khóe miệng anh cong lên nụ cười vui vẻ.
Nụ cười đó cô nhìn tới ngây người, nhìn thôi mà lòng cô đã thấy khổ sở rồi, giống như là cô lại được quay trở lại vào hai giờ chiều một ngày đẹp trời của tháng tư ở Notting Hill.
Không thể nhìn tiếp nữa, nếu còn tiếp tục nhìn thì sẽ lại chìm đắm mất.
Đi qua lối đi giống như khu nhà tập thể, Nặc Đinh Sơn được Trình Điệp Qua mang trở về căn phòng mà lúc trước khi cô tỉnh lại đó.
"Một tuần thì gần như có khoảng ba ngày tôi sẽ ở lại chỗ này".
Theo lời của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn nhìn quanh bốn phía, không gian không lớn nhưng cái gì cũng có. Bố trí lúc đầu nhìn qua có chút giống với căn hộ mà Trình Điệp Qua ở khi đó ở Notting Hill.
"Nó nhìn qua rất giống với căn hộ ở Notting Hill khi đó đúng không?" Giống như nhìn thấu tâm sự trong lòng của cô Trình Điệp Qua nói.
Nặc Đinh Sơn gật đầu.
Đứng cách Nặc Đinh Sơn rất gần Trình Điệp Qua duỗi tay ra, rồi đem cô ôm vào trong ngực, Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích. Trình Điệp Qua tiếp tục nói: "Khi đó, nhân viên làm việc đã hỏi tôi muốn bài trí không gian thế nào, tôi đã miêu tả sơ qua với họ một chút, đợi sau khi bài trí xong xuôi tôi mới phát hiện chỗ này nhìn qua thấy rất quen".
"Nặc Nặc". Anh bất ngờ kêu tên cô, giọng nói trầm thấp.
Không gian yên tĩnh thế này, một đêm như vậy, mặt biển cách xa đất liền như vậy, bầu không khí dễ dàng bị câu "Nặc Nặc" kia của Trình Điệp Qua làm khuấy động lên.
"Vâng".
"Nặc Nặc". Lần này hơi thở nóng bỏng.
"Vâng". Theo hơi thở nóng bỏng đó tiếng đáp lại của cô có chút run rẩy.
Bàn tay vẫn còn nắm chặt bả vai cô, chỉ có điều khoảng cách giữa cô và anh đã trở thành mặt đối mặt. Ánh mắt của anh rơi trên môi cô: "Có nhớ màn trình diễn pháo hoa chúng ta xem khi đó không? Em còn nhớ con thủy quái khổng lồ đó không? Em nói xem tối nay ở trên biển có bất ngờ xuất hiện ra một con thủy quái tha em đi mất không".
Nếu như lời này đặt ở trước đây chắc là cô sẽ theo lời của Trình Điệp Qua nói là: ồ, không biết thủy quái có xuất hiện không, Trình Điệp Qua...
Nhưng, bây giờ không thể nói như vậy được, cô nói: "Không phải là anh nói tôi không sợ trời không sợ đất sao?"
Hơi cúi người xuống, ánh mắt cùng với mắt cô tạo thành một thế cân bằng, anh cười khẽ gật đầu: "Ừ, đúng vậy. Vậy em đi nghỉ đi, tối nay tôi sẽ ở căn phòng sát vách".
Nặc Đinh Sơn gật đầu thuận theo lời của Trình Điệp Qua: "Nếu có việc gì thì tôi sẽ gọi anh".
Tầm mắt lại lần nữa rơi vào trên môi cô, giọng của Trình Điệp Qua rất khẽ: "Không, có chuyện gì em hãy gọi điện thoại nội bộ, nhân viên ở đây sẽ giúp đỡ. Nặc Nặc, em không thể gọi điện cho tôi, tôi sợ sẽ không nhịn được mà biến mình bằng thủy quái mất".
Sau khi nói xong lời này Trình Điệp Qua đứng thẳng người.
Nặc Đinh Sơn tiễn Trình Điệp Qua tới tận cửa, cửa phòng được mở ra một phần ba, anh cứ đứng ở ngay cửa, dừng ở đó dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Nặc Đinh Sơn đứng chờ ở một bên.
"Nặc Nặc".
"Vâng".
"Ngày mai em đến phụ trách bữa sáng".
Thần kinh của Nặc Đinh Sơn đang ở trong căng thẳng cao độ, sau khi nghe được câu nói như vậy của Trình Điệp Qua. Hức ---
Cô lại bị nấc rồi.
Để che giấu sự thất thố của mình Nặc Đinh Sơn quay mặt đi chỗ khác, mặt vừa quay đi môi đã bị chặn lại. Môi của Trình Điệp Qua nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng chạm vào rồi nhanh chóng rời đi.
"Vừa rồi là lãi". Anh giải thích.
Đứng ở đó nhìn cánh cửa từ từ khép lại. Tia sáng của ngọn đèn trong phòng làm nổi bật lên sự mềm mại, dịu dàng của cô, ánh mắt của cô từ đầu tới cuối hơi rủ xuống, trong phút chốc như vậy Trình Điệp Qua muốn duỗi tay không cho cô đóng cửa lại, rồi sau đó đem cô đặt trên cánh cửa....
Cho tới bây giờ Trình Điệp Qua chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy, phải tốn sức lực lớn như vậy để kìm chế việc đẩy cánh cửa ra.
Tay nắm thành nắm đấm, Trình Điệp Qua buộc cho mình phải lập tức rời đi, qua ngày mai anh sẽ khiến cho cô phải trả cả gốc lẫn lãi.
***
Bình minh, đồng hồ báo thức vang lên, rời khỏi giường, rửa mặt xong xuôi, Trình Điệp Qua tiện tay cầm lấy một chiếc áo sơ mi, đó là chiếc áo sơ mi màu đen, cầm chiếc áo sơ mi màu đen trong tay rồi suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy một chiếc áo sơ mi caro thay thế cho chiếc áo sơ mi màu đen. Vinh Mộ Minh cấm anh mặc những thứ sặc sỡ, ông ấy nói những thứ đó sẽ làm cho người ta có ấn tượng khá tùy tiện.
Bảy giờ rưỡi, Trình Điệp Qua rời khỏi phòng, lần này anh không đi tới phòng ăn trước.
Lúc Trình Điệp Qua ôm cô từ phía sau, Nặc Đinh Sơn đang nấu bữa sáng.
Đồ trong tủ lạnh cũng không nhiều, sữa bò, bánh mỳ, trứng gà, còn có cá hồi.
Giữa món Trung và món Tây cuối cùng cô đã lựa chọn món Trung, cô làm cho Trình Điệp Qua món cháo cá. Sau khi Mùi thơm của cháo tỏa ra cánh cửa đã được mở ra, bước chân nhẹ nhàng bước tới phía sau cô. Trong phút chốc, Trình Điệp Qua đã ôm lấy cô từ phía sau, Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích, động tác trong tay cũng không dừng lại, cái thìa vẫn khuấy đều từng vòng từng vòng một.
"Nấu cháo phải như vậy sao? Như vậy chẳng phải là rất mất thời gian sao". Người ôm lấy cô hỏi.
"Cháo nấu như vậy thì mới đều, còn có thể nấu cho gạo nở ra làm giảm đi mùi của cá". Cô giải thích.
"Ừ". Anh phát ra âm thanh trầm thấp từ trong mũi, chóp mũi cọ cọ bên vành tai cô, chỉ trong chốc lát môi đã được thay thế cho chóp mũi. Nặc Đinh Sơn né tránh, anh cũng không có tiếp tục đi xuống nữa, sau đó môi của anh lại nhẹ nhàng chạm tới bên thái dương của cô.
"Nặc Nặc".
"Ừm".
"Sau này sẽ thế nào, sẽ xảy ra cái gì tôi nghĩ tôi sẽ không thể đảm bảo với em, tôi nghĩ tôi có thể đảm bảo với em là sẽ chịu trách nhiệm với em và Klein, tôi còn có thể cam đoan với em rằng sẽ không để cho bất kỳ người nào ức hiếp em".
Nặc Đinh Sơn dừng lại một chút, ngừng lại động tác trong tay.
"Nặc Nặc".
"Ừm".
Anh nói ở sau lưng cô, ngữ khí lời nói cực kỳ trẻ con.
"Tôi ghét dáng vẻ của em khi bị lão già kia bắt nạt. Không, không đúng, tôi ghét lão già đó bắt nạt em. Ngày đó, khi tôi nhìn thấy em đần độn đứng ở đó để cho người ta bắt nạt, tôi thật sự muốn đánh cho em một trận. Từ nhỏ tới lớn tôi vẫn chưa có vì tức giận mà muốn đi đánh ai".
Nặc Đinh Sơn bỏ cái thìa xuống, tay xoa xoa vào tạp dề, nói: Trình Điệp Qua, cháo được rồi.
Khi Trình Điệp Qua lần thứ ba bỏ thìa súp xuống Nặc Đinh sơn cũng dừng lại theo, hỏi: "Cháo không ngon sao?"
"Không phải, cháo cực kỳ ngon". Anh an vị ở đó, nhìn thẳng vào cô.
Nặc Đinh Sơn bị nhìn tới mặt nóng lên, tay sờ sờ lên khóe môi, không có sờ thấy bất cứ thứ gì. Sau khi chờ cô làm xong động tác, cô đã nhìn thấy anh đang cười, dáng vẻ cười tới có chút trẻ con: "Vừa rồi tôi chỉ là làm một thí nghiệm, có người nói lúc đang ăn cơm mà thời gian nhìn một cô gái quá ba phút, thì cô gái này tám chín phần sẽ sờ lên khóe môi của mình, kiểm tra xem rốt cuộc mình có thất tố hay không".
"Vô vị". Nặc Đinh Sơn giận dỗi mắng.
Nhưng mà sau khi làm xong thí nghiệm vì sao ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Hai gò mà vì ánh nhìn này mà nhiệt độ đang từ từ tăng cao.
"Nặc Đinh Sơn, mặt của em đỏ rồi kia, sao lại như vậy?" Anh đưa ra câu hỏi như vậy với cô.
""Đỏ mặt? Đừng nói vớ vẩn". Nặc Đinh Sơn cau mày: "Đó là anh nhìn lầm rồi, là thị giác có vấn đề, là..."
"Tôi không có nhìn lầm..." Anh thầm thì nói, cứ như vậy anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, cơ thể hướng về phía trước, tay chống lên trên mặt bàn, vượt qua cái bàn ăn rộng một mét đem môi cô ngậm vào miệng.
Nụ hôn này rất dài, dài tới nỗi cô quên cả giãy dụa, dài tới nỗi làm cho não của cô trông giống như bị thiếu dững khí.
"Ở quán rượu của người Ireland mở đó tôi đã sớm muốn làm như vậy rồi". Môi của anh dừng lại ở khóe miệng cô, trầm thấp nói ra: "Ngày đó trên khóe môi của em có dính bọt sữa màu trắng, khi nhìn em trong lòng tôi luôn muốn chuyện như vậy, muốn liếm sạch tất cả bọt sữa dính ở trên khóe miệng của em, ý nghĩ đó làm cho tôi rất sợ, vì vậy mà tôi đã vội vã chạy trốn khỏi nơi đó".
Hết chương 52!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...