Sói Tới Rồi!

Miệng kéo ra nụ cười, Nặc Đinh Sơn đã chờ đợi, chờ đợi được rồi.

"Nặc Đinh Sơn, chờ tới mùa xuân sang năm chúng ta chúng ta chọn thời gian đi chọn nhẫn". Hai năm trước ở Manchester anh cũng nói lời y chang như vậy.

Người đàn ông này, không biết thêm chúy ý mới sao?

Nhưng chuyện thế này vừa khiến cô cười không ngậm được miệng lại, lại như vừa sợ anh sẽ đổi ý, thế là cô nhanh thốt lên câu "Được, chờ mùa xuân sang năm chúng ta sẽ đi chọn nhẫn".

Cho dù chiếc đèn cuối cùng trong phòng ngủ đã được tắt ở mấy chục phút trước, cho dù vào giờ phút này căn phòng đã chìm trong bóng tối không thể phân biệt được đường nét, nhưng vào lúc này hình ảnh tưởng tượng ra cũng làm cho mặt Nặc Đinh Sơn đỏ tới mức ngay lập tức có thể thiêu đốt mọi thứ. Đây là lần đầu họ thử làm kiểu này, Trình Điệp Qua không phải là kiểu người chạy theo dáng vẻ, phần lớn thời gian họ đều khá quy củ, có lẽ nhu tình trước đó không lâu không thiêu cháy được mật ngọt vẫn còn lưu lại nồng đậm trong lòng của nhau. Cô ngầm cho phép anh, cũng nghe theo anh, nửa quỳ để cho anh đi vào từ phía sau, Mái tóc dài vén qua một bên rũ xuống trước ngực, tay anh giữ chặt lấy eo của cô. Đêm nay động tác của anh thô bạo hơn so với bấy kỳ lúc nào, mấy lần đã là cho tay cô chống ở trên giường va chạm mà khụy xuống, khi muốn tránh thoát cuối cùng vẫn bị anh kéo lại, cứ thế chăm chỉ không ngừng. Rốt cuộc người đã được thỏa mãn đã mang cô mồ hôi đầm đìa vào trong phòng tắm, thân thể không một mảnh vải được thả vào trong bồn tắm. Mệt mỏi bao vây khiến cho cô không quản ngượng ngùng mặc cho anh tắm rửa cho cô. "Nặc Nặc, giơ tay lên". Cô ngoan ngoãn giơ tay lên, khi có bàn tay bao phủ trước ngực cô, cô nói "Không được lợi dụng". Đáp lại cô vốn là động tác đang làm việc tắm rửa lại biến thành xoa nắn đầy hư hỏng, tiếp sau đó lại như đứa trẻ đùa dai vân vê đỉnh cao ngất, bàn tay trêu đùa cô làm cho thân thể chìm vào trong nước theo động tác của anh mà vặn vẹo. Cuối cùng người đàn ông này cũng nhớ tới hiện tại là đang tắm rửa, tay đi tới bụng dưới của cô "Chân". Chân? Trong mơ hồ Nặc Đinh Sơn cảm thấy có gì đó không ổn, thế là liền bất động. "Nặc Nặc". Tay của anh bơi vào trong bắp đùi cô. "Không được nhìn". Cô cảnh cáo anh. "Được, anh không nhìn". Vẫn chưa đợi cô nói ra câu "Cảm ơn" thì anh đã nói "Đã sơm nhìn thất hết trơn rồi". Tên khốn này, nắm đấm nhẹ hều đập vào anh, cái tên này càng hăng hái để ngón tay... Lại đấm xuống, sức lực bởi vì buồn ngủ mà như gãi ngứa cho anh, cảm giác được ngón tay luồn vào kích thích cô, thân thể lại co lại một bên, miệng lẩm bẩm "Đừng nghịch". Tên khốn làm càng lúc càng hăng, không chỉ có trêu đùa mà còn kề tới bên tai cô nói mấy lời của mất tên đàn ông hư hỏng mới nói "Không chỉ bị nhìn hết trơn rồi, mà còn đã từng thăm hỏi qua, dùng..." Lời như vậy nói ra từ miệng anh lại nên thơ như vậy. Cô hưởng thụ âm thanh động lòng người "Dùng cái gì cơ?" vô thức hỏi. "Dùng..." Môi anh kế sát tai cô nói ra, sau khi nghe được rõ ràng cô đã bị chọc cho tức điên. Vừa tức, vừa gấp lại vừa thẹn. Tay đập lên trên nước, tên khốn này cô muốn hắt nước lên mặt anh, để anh không mở mắt ra được, để anh không còn nhìn được nữa. Tay bị anh túm lấy, giọng của tên xấu xa này sao lại nghe như là người vô tội thế kia "Khi đó không phải em nói là rất thích cơ mà".

Đúng vậy, khi đó cô rất thích kia mà, suy nghĩ mơ hồ. Trong lúc cô đang suy nghĩ cơ thể đã bị vớt từ trong nước lên, khăn tắm quấn lấy người cô, sau đó cô được anh ôm tới ghế sô pha, ngón tay của anh luồn vào trong tóc cô, máy sấy tóc vang lên ro ro ở bên tai cô, cùng với hơi thở của người đàn ông này còn có lực ngón tay đẹp tới mức bài hát ru buổi chiều thu, lúc này Nặc Đinh Sơn mơ hồ nhớ tới hình như anh còn có một chuyện quan trọng vẫn chưa nói với cô, lần theo ký ức bắt đầu tìm kiếm, lúc tóc sắp khô cô mới nhớ lại chuyện đó.

"Trình Điệp Qua, từ sau khi ở Manchester em không tiếp tục cắt tóc nữa". Cô nói cho anh biết, trong đầu ẩn chứa nỗi kích động nho nhỏ, mỗi năm cô đều bảo Trương Diệu Mỹ chuyển tiền cho nhân viên quản lý ngục giam mới có thể bảo vệ được mái tóc của cô, mà vì mái tóc này cô cũng trải qua không ít trái đắng.

Máy sấy tóc được tắt đi, xung quanh rất yên tĩnh, âm thanh trầm thấp vang lên: "Anh biết, anh không chỉ tính toán một lần ở trong lòng, tóc của cô ấy đã dài tới đâu rồi, tới khi em xuất hiện tóc của em vừa dài bằng với tính toán ở trong lòng anh".

"Nặc Đinh Sơn, cuối cũng em cũng làm một việc khiến anh vui".

Cô như vậy còn còn chưa đủ làm anh vui ư, nhưng lời Trình Điệp Qua làm cho lòng cô vui như nở hoa, cuối cùng những đắng cay kia cũng không vô ích.

Bị ôm từ ghế sô pha tới trên giường.

"Bây giờ em có thể ngủ không?" Cô hỏi anh, mắt đã sắp mở không lên rồi.

"Nặc nặc, anh có lời muốn nói với em".

"Cái gì?" Giọng của cô phiêu diêu giữa không trung.

"Giáng sinh anh không thể đón cùng em được".


"Phải đi đâu hả?"Cô hỏi, trong mơ hồ Nặc Đinh Sơn dường như nhớ được Trình Điệp Qua đã đồng ý với cô giáng sinh muốn dẫn cô đi trượt tuyết.

"Về Ma cao".

"Ừm". Nặc Đinh Sơn nhớ mỗi năm Trình Điệp Qua truyền thống về Ma Cao đón giáng sinh.

"Ngày mai anh sẽ đi".

Ngày mai đi, ôm anh chặt hơn, như vậy phải tới mấy ngày không được gặp anh rồi, anh ôm lại cô rồi gọi một tiếng "Nặc nặc". tiếng "Nặc Nặc" đó sao lại nghe như gọi thế nào cũng không đủ vậy.

"Nặc Nặc, nhớ lời anh đã nói với em, tới mùa xuân sang năm chúng ta cùng nhau đi chọn nhẫn".

Khóe miện kéo lên, mặt tựa sát vào lồng ngực anh, cô là sao có thể quên được chứ. Tới mùa xuân sang năm chúng ta cùng nhau đi chọn nhẫn.

Thời tiết lúc này là vào giữa mùa đông, qua mấy ngày nữa là tới lễ giáng sinh, qua lễ giáng sinh xong là tới năm mới, qua tháng 1, qua tháng 2, sau đó chính là tháng ba Mùa Xuân.

Tháng ba mùa xuân Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua sẽ cùng nhau đi chọn nhẫn, cô cũng sẽ như rất rất nhiều người có nhà thuộc về mình, mái nhà mong ước, sau đó trải qua cuộc sống ngọt ngào, giống như Trương Diệu Lệ từng nói cô đã trải qua hết đắng cay rồi.

Bây giờ đã tới lúc hưởng ngọt ngào rồi.

Khi đôi tay nắm chặt bả vai của cô thì cơ thể đau nhức theo bản năng nhắc nhở cô, Nặc Đinh Sơn làm động tác hơi giãy ra. Khi ánh sáng của ngày mới vừa hé rạng anh lại muốn cô một lần nữa, lần này dường như cô hoàn thành trong vô thức, mấy lần đều suýt làm cô ngất đi, khi cô đẩy anh ra thì anh lại càng chuyển động nhanh hơn, cuối cùng lại mơ màng cảm nhận được... Cô đương nhiên đoán được chuyện gì đã xảy ra, khi nghĩ tới dáng vẻ của anh khi đó Nặc Đinh Sơn không nhịn được mà bật cười. Kỹ năng của người đàn ông của cô ở phương diên này cũng chẳng hoàn hảo gì, nhưng mà... cô thích.

"Nặc Nặc". Anh gọi cô.

Bả vai né tránh sự khống chế của anh, miệng nói Trình Điệp Qua bây giờ em mệt, lời của cô nhận được tràng cười của anh. Anh giải thích cho việc tối nay anh nhiều lần muốn cô thế này: "Bởi vì thật lâu nữa anh mới có thể muốn em, cho nên..." Tên khốn này nói như vậy làm cho Nặc Đinh Sơn không hiểu sao lại nghĩ tới mấy người dự trữ một lượng lơn lương khô trong bao để dùng lúc cần thiết. Khi môi của anh chạm tới môi cô thì cô né tránh, không để cho anh hôn.

"Anh đi đây".

"Ừ".


Khi bước chân dần đi xa trong lòng Nặc Đinh Sơn dâng lên một nỗi khó chịu không tên, cô mở mắt ra, Trình Điệp Qua dừng lại kéo một bên cánh cửa.

"Trình Điệp Qua".

Anh ngừng động tác, nhưng không quay đầu lại.

"Sớm quay trở lại". Nặc Đinh Sơn khẽ nói.

Trình Điệp Qua, sớm quay trở lại, không có anh ở bên em cái thành phố này, thậm chí cái thế giới này hòa toàn trống rỗng, Nặc Đinh Sơn thầm nói trong lòng.

Anh kéo cửa ra.

Ngày hôm đó là ngày 21 tháng 12 năm 2014, còn ba ngày nữa là tới lễ giáng sinh. Ba tiếng sau, bốn chiếc xe hơi màu đen đỗ ở sân bay, có mười mấy người từ trên xe bước xuống, trong mười mấy người đó có bác sĩ, hộ lý, người đàn ông trẻ đẩy xe lăn về phí quản lý cấp cao của sân bay đã đợi đó từ sớm, sóng bước cùng người đàn ông trẻ còn có cô gái trẻ với dáng người cao gầy, người quản lý cấp cao của sân bay hướng dẫn đoàn người đi về phía lối đi riêng, đậu ở một góc sân bay là một chiếc máy bay tư nhân, mười mấy người lần lượt lên máy bay.

Thứ 2 ngày 22 tháng mười hai, Chu Mỹ Bảo nhận được tin nghỉ phép sớm của sếp mình, tin tức đến có chút đột ngột, bình thường Trình Điệp Qua đều tới đêm giáng sinh mới bắt đầu nghỉ lễ.

Ba giờ chiều, vốn đây là thời gian Chu Mỹ Bảo bận rộn nhất, nhưng bởi vì Trình Điệp Qua nghỉ phép sớm nên cô mới có thời gian ngây người đối mặt với cái két sắt, trong két sắt đặt một phần tài liệu được gửi tới từ London, mấy ngày trước Trình Điệp Qua bảo cô đem phần tài iệu kia đi tiêu hủy, nhưng cũng không biết là túi đựng tài liệu dùng chất liệu gì tạo thành mà máy cắt giấy không cách nào hủy được nó, khi mở túi tài liệu ra trong lúc vô tình tập văn kiện đã bị rơi ra đất, sau đó Chu Mỹ Bảo đã nhìn thấy tên của Nặc Đinh Sơn ở trên tập tài liệu rơi rải rác, sau khi xem thêm mấy lần mắt của Chu Mỹ Bảo cũng không cách nào rời khỏi tập tài liệu này.

Hơn ba mươi năm trong cuộc đời lần đầu tiên Chu Mỹ Bảo đã biết thế nào là chấn động.

Còn nhớ khi đó sau khi Chu Mỹ Bảo xem xong tập tài liệu, điều đầu tiên cô ấy làm là đi tới bãi đậu xe, lái xe tới khách sạn, bỗng nhiên cô ấy rất mốn nhìn Nặc Đinh Sơn.

Cô ấy đã trốn ở một chỗ nhìn người phụ nữ tên là Nặc Đinh Sơn kia, lúc ấy rốt cục Chu mỹ Bảo cũng hiểu rõ, vì sao trong thâm tâm của mình lại lựa chọn giúp Nặc Đinh Sơn, bởi vì trái tim của cô ấy cảm nhận được sự lương thiện chân chính trước sự nhận định của cô ấy.

Nặc Đinh Sơn ngốc tới nỗi khiến người ta vô cùng đau lòng.


Trên đời này không ai ngốc bằng cô, nói về ngốc thì không ai ngốc bằng cô, nói về mạnh mẽ cũng không ai kiên cường bằng cô.

Nặc Đinh Sơn ngồi trên bãi cỏ tắm nẵng vẫn rất gầy, Chu Mỹ Bảo tựa trán lên tường, nước mắt thoáng đã lăn từ trong mắt cô ấy rơi xuống.

Cuối cùng Chu Mỹ Bảo cũng hiểu rõ vì sao Nặc Đinh Sơn lại gầy như vậy.

Ngày ấy Chu Mỹ Bảo đã mang tập tài liệu kia lưu lại, cô ấy có thể chắc chắn là Trình Điệp Qua vẫn chưa xem tập tài liệu ấy, bới vì khi cô ấy cầm tập văn kiện thì tình trạng của tập văn kiện ấy vẫn chưa được mở niêm phong.

Từ hành vi của Nặc Đinh Sơn nhìn thấy rất rõ ràng là cô ấy không muốn để Trình Điệp Qua biết được tất cả chuyện đã xảy ra với cô ấy, Chu Mỹ Bảo lý giải cho cách suy nghĩ này của Nặc Đinh Sơn là chỉ cần là con gái chắc chắc sẽ chọn cách làm như vậy thôi.

Khó khăn của việc xem thường, không chịu nổi, đau khổ chôn sâu trong tận đáy lòng chờ cho thời gian xóa nhòa tất cả, sau đó lại một lần nữa học cách tiếp tục mỉm cười bước tiếp, để cho anh chung vui với nụ cười của em.

Đây chính là cách em yêu anh và yêu chính mình.

Bởi vì hiểu nên quý trọng, khi rời khỏi phòng làm việc Chu Mỹ Bảo mang theo tập tài liệu đó đi, có lẽ cô ấy sẽ để tập tài liệu ấy ở một góc nào đó mãi mãi, coi như đó là một kỷ niệm đối với một tâm hồn kiên cường.

Tới ngày giáng sinh năm 2014, ở sảnh khách sạn Nặc Đinh Sơn đã gặp được một vị khách bất ngờ, cô ấy đugnứ ở dưới cây thông noel cao mấy chục mét mỉm cười với cô.

Nụ cười ấy nhiệt tình mà tràn đầy sức sống giống y chang quang cảnh giáng sinh đỏ trước mắt.

Năm 2012 tại Old Trafford, Vinh Chân mặc váy ngắn cho Nặc Đinh Sơn một loại cảm giác của cô công chúa nhỏ rõ ràng là không có kinh nghiệm nhưng thế nào cũng phải tỏ ra là mình là kiểu con gái cái gì cũng thành thạo, cái gì cũng biết.

Năm 2014 tại Bắc Kinh, Vinh Chân đứng dưới cây thông noel mặc một chiết áo len tối màu cho Nặc Đinh Sơn cảm giá đó là cô công chúa nhỏ đã trở thành cô gái đã bắt đầu hiểu chuyện trên đời này rồi.

"Hi". Vinh Chân Đi về phía Nặc Đinh Sơn, giơ tay ra khẽ ôm lấy cô, nói: "Cái ôm này dành cho chính mình, cuối cùng mình đã coi người phụ nữ mà hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình trở thành bạn".

Cái ôm đó là chân thành, trong giây phút ấy đã làm viền mắt của Nặc Đinh Sơn ngấn lệ.

Nhiều người đều phải trải qua quá trình lột xác trong đau đớn mà trưởng thành.

Đi trên con đường mòn trong rừng cây nhận tạo của khách sạn.

"Vinh Chân, xin lỗi". Nặc Đinh Sơn nói.


Vinh Chân mỉm cười với cô: "Có muốn biết là mình đã biết từ khi nào không?"

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

"Lúc ở Manchester, Sau ba tiếng khi Trình Điệp Qua từ chối mình thì mình đã hiểu rõ, người bạn mà cậu nói kia thực chất là cậu. Nặc Đinh Sơn, mình cũng không dễ bị lừa như cậu nghĩ đâu, sau khi nghĩ kỹ lại thì mình rất tức giận, cảm giác đầu tiên của mình là cậu và Trình Điệp Qua liên kết với nhau phản bội mình, mình đã lái xe trở lại nội thành muốn tìm cậu để liều mạng sống chết một phen, nhưng khi lái xe mình lại nghĩ, hai người đàn ông mình yêu thương nhất trong đời mình một là Trình Điệp Qua, một người là Vinh Tuấn, cô gái tên Nặc Đinh Sơn kia được Vinh Tuấn yêu có lẽ cũng là một loại may mắn, đổi lại cách nói khác cũng có lẽ cô gái tên Nặc Đinh Sơn kia được Trình Điệp Qua yêu có lẽ cũng là một loại may mắn, nhưng được hai người đàn ông mình yêu quý cùng yêu lại không phải là may mắn, mình nghĩ cô gái tên Nặc Đinh Sơn ấy nhất định là rất đáng yêu, không chỉ đáng yêu nhất định cũng rất có sức hút, thế là mình đã chạy trốn, mình nghĩ là đợi tới lúc bản thân mình trở nên ưu tú như cô ấy".

"Mình thấy để cho mình trở thành một cô gái ưu tú thì có một ngày có thể đứng ở trước mặt cậu bình thản nói một câu, chúc cậu hạnh phúc".

Vinh Chân chìa tay về phía Nặc Đinh Sơn, cô ấy đứng ở dưới một gốc cây sồi, cây sồi nở ra những bông hoa gọi là hoa sinh nhật, hoa sinh nhật bói là:

Bạn có một tấm lòng độ lượng, mọi việc được nhìn rất thoáng, trời sinh ra đã có tinh thần lạc quan, cuộc đời đầy sung sướng, nhưng bạn nhất đinh phải tăng thêm tâm hồn tiềm ẩn bên trong, tiếp thu cái mới, trau dồi bản thân, như vậy mới vui vẻ dài lâu.

Vinh Chân giống như đóa hoa sinh nhật đó.

Cô chìa tay ra, mỉm cười: Tiểu Hồ Ly, cậu có biết là ở một thời điểm nào đó mình đã ghen tị với cậu biết bao không?

Hai cánh tay nắm chặt lấy nhau, ánh sáng lọt qua khe hở cảu tán cây chiếu xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Vinh Chân phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tiểu Hồ Ly đã gả cho Tần Việt. Cảm nhận được dòng chảy từ từ trong cuộc sống, lần này cô ấy tới Bắc Kinh llà để ủng hộ cho anh trai sinh đôi của của.

Nửa tháng sau Vinh Tuấn sẽ rời khỏi Bắc Kinh, trước khi rời khỏi Bắc Kinh Vinh Tuấn sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ, trong buổi hòa nhạc Vinh Tuấn sẽ công bố tác phẩm mới của anh ấy.

Lễ giáng sinh năm 2014, Macao, Giáo đường thánh Anthony đã tồn tại gần năm thế kỷ, có một hôn lễ đang cử hành tại đây, từ lực lượng bảo an tập trung bên ngoài giáo đường nhìn qua là có thể đoán được cô dâu chú rể trong hôn lễ cử hành trong giáo đường không giàu sang thì cũng phú quý.

Trong giáo đường, Quý bà ngồi trên xe lăn mắt ngậm nước rưng rưng nhìn nhìn đôi cô dâu chú rể hoàn thành nghi thức trao nhẫn.

Cha xứ tuyên bố:

Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.

MM

Hết chương 91!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui