Chiếc Lamborghini Urus lăn bánh chạy bon bon trên đường dài, nhẹ nhàng lướt qua hàng nhà nhà lớp lớp, rặng cây trải dài rì rào tươi tốt.
Bên trong xe, Dịch Khánh Tùng ngồi ở ghế lái, còn Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện rôm rả.
Hai cô vừa nói vừa cười, khiến không khí trong xe thêm náo nhiệt, khiến cho một người chững chạc điềm đạm như Dịch Khánh Tùng cũng phải góp vui vài lời.
Dịch Khánh Tùng vừa nhìn ai đó qua gương chiếu hậu vừa mở lời nói: "Hai người tính đi đâu?"
Thẩm An Ngọc lắc đầu: "Em không đi mấy nên cũng không rõ!"
Dịch Khánh Nhiên góp lời: "Đến trung tâm thương mại Nam Tuyết đi!" Nói đến đây, trên mắt cô hiện rõ tia giảo hoạt.
Dịch Khánh Tùng dễ dàng nhìn ra chị mình có âm mưu gì khi muốn đến một nơi như Nam Tuyết, nhưng hắn chọn im lặng và xem như không có gì.
Trung tâm thương mại Nam Tuyết nằm ở phía nam thành phố Lộc Khang, một trung tâm được xây dựng trên mặt bằng đông đúc người.
Mỗi khi đêm về nơi này như một vũ hội ngoài trời, bốn phía đèn bảy sắc sáng lạn nhộn nhịp.
Đặc biệt hơn cứ mỗi khi đông về lại có hàng ngàn khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới chỉ để được ngắm tuyết đầu mùa trên cao từ tòa trung tâm thương mại này.
Một kết hợp độc đáo giữa phương hướng và yếu tố tự nhiên chủ yếu tạo lên cái tên Nam Tuyết mỹ miều, được phổ lên khúc thơ tình bốn câu:
【Tuyết trắng bay giữa trời nam,
Em ngắm tuyết, anh say đắm nhìn em.
Hoa tuyết không bằng em cười,
Khi ấy anh chỉ thấy người trong tim.】
Dịch Khánh Nhiên ngửa tay Thẩm An Ngọc ra, đặt nhẹ vào tay cô một cọc tiền 500 HU khá dày, trước cái nhìn kinh ngạc của con bé cô cười tươi: "Cầm lấy mà đi chơi!"
"Chị cho em nhiều thế! Yêu chị!" Thẩm An Ngọc hớn hở cười, vô tư đón nhận cọc tiền sau đó cất ngay vào trong ví tiền.
Khuôn mặt nhỏ sau khi được cho tiền cười vui vẻ như một đứa trẻ.
Cô vốn không có thói quen làm khách, thứ gì cô thích sẽ vô tư nhận lấy ngay lập tức một chút cũng không kiêng nể người ta sẽ nhìn mình bằng con mắt nào.
Trái ngược lại, khi cô không thích thì đừng mong cô nhận!
Dịch Khánh Nhiên véo mũi Thẩm An Ngọc: "Xem em vui chưa kìa!"
"Hi hi! Chút nữa ăn món gì ngon ngon đi chị yêu!"
"Em muốn ăn gì?"
"Mọi người ăn gì em ăn đấy!" Thẩm An Ngọc vội vàng bổ sung thêm: "Em không ăn gan heo nữa đâu đấy!"
"Được, không ăn thì không ăn!"
Dịch Khánh Tùng thông qua kính chiếu hậu thì thấy Thẩm An Ngọc đang được Dịch Khánh Nhiên ôm dựa vào lòng, còn cô lại đang mải mê cầm điện thoại bấm bấm gì đó, môi cười xinh xắn.
Không biết thứ gì trên màn hình làm cô vui vẻ như vậy? Liệu có phải cái tên chủ nhà hàng Vãng Sinh nào đó hay không?
Dịch Khánh Nhiên nhìn vào màn hình điện thoại của Thẩm An Ngọc, tự mình lướt ngón tay bấm chọn gì đó: "Thích cái này không?"
Thẩm An Ngọc gật đầu: "Có chứ! Nhưng chị chiều em ít thôi, em có thói hư em bắt đền chị!"
"Gớm! Thế ai là người có lợi trong chuyện này?"
"Em!"
"Thế thì im và hưởng thụ đi!"
"Chị cứ mắng em!"
"Chị mắng mày bao giờ?" Dịch Khánh Nhiên khinh bỉ liếc nhìn con nhỏ nào đó đang dựa vào lòng mình.
Con nhỏ này càng lúc càng ngông cuồng!
Thẩm An Ngọc ngước nhìn Dịch Khánh Nhiên chu mỏ cãi: "Đấy! Chị cứ mắng em! Chị làm trái tim em tổn thương rồi!"
Dịch Khánh Tùng nhịn không được phì cười thành tiếng, vô ý thu hút sự chú ý của hai cô gái phía sau.
Biết mình có chút quá khích, bèn hắng giọng đánh trống lảng.
Dịch Khánh Nhiên cất giọng cao vút: "Ở đây có người bị tổn thương tim kìa!"
Thẩm An Ngọc gật đầu hưởng ứng: "Có tim em đây! Chị bồi thường cho em đi!"
"Kia! Có thằng em trời đánh kìa, có lấy không?"
Thẩm An Ngọc nghe vậy liền lắc đầu lia lịa: "Không,..."
Cô nào biết trái tim một người vừa hụt hẫng biết bao...
Dịch Khánh Tùng hiểu rõ đây chỉ là những câu đùa giỡn, nhưng với một kẻ đang yêu như hắn không có chuyện nói đùa cho vui, mọi câu nói của cô đối với hắn đều có trọng lực.
Thẩm An Ngọc nói thêm: "Sếp ưu tú như vậy, khi nào em ưu tú rồi sẽ nhận sau he he!"
Dịch Khánh Nhiên bĩu dài môi: "Gớm! Mày có gắn tên lửa vào cũng không đuổi kịp nó đâu! Làm cô bé Lọ Lem đi em!"
Thẩm An Ngọc bá đạo hỏi: "Sếp thích Lọ Lem không?"
Dịch Khánh Tùng không nhanh không chậm, chắc nịch đáp: "Tôi thích em!"
Dịch Khánh Nhiên ra chiều ngộp thở, vội vàng hạ cửa kính xe xuống, vừa xua tay trước mũi vừa nhăn nhó mỉa mai: "Đem cái mùi ân ái của chúng mày tránh xa chị ra!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy liền phá lên cười thành tiếng: "Em dễ dụ, sếp đừng dụ dỗ em!"
Tôi nhất định dụ dỗ em, khiến em tình nguyện sà vào lòng tôi!
Dịch Khánh Tùng nghĩ trong lòng, hắn có thể nói trực tiếp cho cô nghe.
Nhưng cô đối với hắn vẫn luôn có sự ngại ngùng...!xa cách, hắn không muốn khiến cô mất tự nhiên.
Chỉ cần cô vui vẻ, kể cả phải tự mình móc tim trong lồng ngực hắn ra hắn cũng có thể vì cô mà làm!
***
Truyện được đăng tải tại:WordPress: Động HổBlogger: Động HổFacebook: Hắc Tiểu.HổMangaToon/NovelToon: Tiểu Hổ*WordPress, Blogger so với Facebook và MangaToon/NovelToon 20 chương ai muốn đọc toàn bộ thì qua Facebook liên hệ với Hổ.
**Ngoài bốn trang trên những trang khác đều là nguồn ăn cắp, xin vui lòng tìm trang chính chủ đọc để bảo vệ quyền lợi của tác giả!
***
Ngay khi vừa đến trung tâm thương mại Nam Tuyết, mọi người liền đưa ra quyết định sẽ đi ăn trước khi đi chơi, đằng nào cũng đã gần mười giờ trưa rồi.
Ban sáng Dịch Khánh Nhiên ăn chiếc bánh mỳ kẹp và một hộp sữa do Thẩm An Ngọc đưa cho khi vừa đón cô ở sân bay, Dịch Khánh Tùng sáng cũng ăn qua sandwich và một tách caffe đen, trong bụng Thẩm An Ngọc cũng chỉ có mỗi vài cái kẹo và mấy miếng gan heo, ai ai cũng đói nên đều chung ý định thỏa mãn dạ dày trước rồi mới tính tiếp.
Ba người vào một tiệm lẩu nước hai ngăn, không gian rộng rãi thoáng đãng.
Nội thất là những chiếc bàn có khoảng trống ở giữa để đặt nồi, những chiếc ghế sofa dài xếp quay lưng vào nhau, chia thẳng đều sang hai hàng để lấy lối đi ở chình giữa.
Dịch Khánh Tùng một mình một chỗ, còn hai chị em nhà kia trong lúc chờ phục vụ mang đồ ra thì hí hửng chụp ảnh sống ảo.
Nhờ Dịch Khánh Nhiên mà hắn mới biết Thẩm An Ngọc so với thường ngày điệu đà hơn nhiều, cái cách cô tạo vài dáng để chụp hình khiến hắn vô cùng hứng thú.
Muốn đáng yêu liền có đáng yêu, muốn xinh đẹp liền có xinh đẹp...
Dịch Khánh Nhiên nhận ra ánh mắt Dịch Khánh Tùng từ đầu tới cuối đều nhìn sang con nhỏ bánh bèo nào đó, cô không vui, lại có chút hờn dỗi: "Em gì mà không thèm nhìn chị lấy một cái!"
Dịch Khánh Tùng liếc xéo Dịch Khánh Nhiên, như ngầm lại công khai nói với cô rằng: chị che hết tầm nhìn của em dành cho An An rồi đấy!
Người ta nói chị em ruột thịt tâm linh tương thông, Dịch Khánh Nhiên trừng mắt lườm lại thằng em trời đánh, hùng hổ cầm cuốn menu che khuất Thẩm An Ngọc.
Dịch Khánh Tùng không vui, thẳng chân huých nhẹ vào chân cô, cô điềm đạm thu chân lại le lưỡi lêu lêu.
Muốn đấu với chị, còn non lắm!
Thẩm An Ngọc tưởng Dịch Khánh Nhiên đưa menu cho mình chọn thêm, cô giơ tay đón lấy cuốn menu vô ý khiến ai kia thoáng bất ngờ, con nai nhỏ ngây thơ vẫn chưa biết chuyện gì vô tư chỉ tay vào một chỗ: "Trà đào này!"
Dịch Khánh Tùng như vừa ghi được một bàn thắng trong ít phút cuối cùng, dương dương tự đắc, kiêu ngạo vẫy tay gọi nhân viên gần đó: "Cho hai ly trà đào!"
Thẩm An Ngọc vô tư bổ sung: "Full trân châu đen nha chị!"
"Được ạ!"
"Nay là ngày tuyệt vời nhất đời em! Cảm ơn hai người nhé!" Thẩm An Ngọc nhìn từng người hai chị em Dịch Khánh Nhiên chân thành nói: "Nhờ hai người em mới có một ngày vui vẻ thế này!"
Đối với người ngoài có thể thấy lời Thẩm An Ngọc chỉ là lời cảm ơn bình thường, nhưng đối với Dịch Khánh Nhiên và Dịch Khánh Tùng lại muôn phần xót xa.
Hơn ai hết, họ hiểu những ngày qua Thẩm An Ngọc chưa có một ngày nào thực sự vui vẻ.
Kể cả bây giờ!
Dịch Khánh Nhiên xoa đầu Thẩm An Ngọc: "Ngốc quá! Sao lại là một ngày, chị về rồi em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được!"
Thẩm An Ngọc ngậm bặt miệng để ngăn những suy nghĩ trong đầu bật thành lời nói, cô không muốn tâm trạng của họ bị cô làm ảnh hưởng.
Cô chỉ cần một ngày vô ưu vô lo vui chơi hết mình! Nói cô lợi dụng bọn họ có tiền tài cũng được, nói cô ích kỷ xấu xa cũng chẳng sao, cô chỉ cần bản thân cô được vui vẻ, được tạm quên những chuyện cô đang phải chịu đựng sau đó sẽ tiếp tục những tháng ngày đeo lớp mặt nạ dày cộm cho đến hết cuộc đời!
Cô biết, cuộc đời ở đây có bao nhiêu dài ngắn.
Cô có thể cảm nhận được cứ mỗi ngày trôi qua, nó lại tự động ngắn đi một quãng.
Không biết đến khi nào cô sẽ được giải thoát?
Dịch Khánh Tùng tinh ý nhìn ra sự trầm tư của Thẩm An Ngọc, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì nhân viên mang trà đào và bia tới, cũng là lúc Thẩm An Ngọc tiếp tục đeo lên chiếc mặt nạ phấn khích khi sắp được thưởng thức trà đào.
Hắn có thể nhìn ra điều đó, lại không có cách nào tháo gỡ ngay bây giờ!
Hắn nén nỗi bất lực sâu thẳm trong lòng, tự mình cắm ống hút vào hai ly trà đào đẩy về phía Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc.
"Cảm ơn em!"
"Cảm ơn sếp!"
Dịch Khánh Nhiên sảng khoái nuốt ngụm trà đào ngọt thơm thanh mát xuống bụng, giờ cô mới chú ý đến cách gọi của người nào đó: "Một câu sếp, hai câu sếp! Giờ đi chơi có phải giờ đi làm đâu! Sửa lại nhanh!"
Dịch Khánh Tùng âm thầm hưởng ứng, yêu nghiệt kia gọi nhiều thành quen, khéo khi quên luôn hắn tên gì!
Thẩm An Ngọc ngơ ngác nhìn đáp lại Dịch Khánh Nhiên: "Vậy em nên gọi thế nào?"
"Gọi thế nào kệ em, trừ gọi sếp ra!"
Thẩm An Ngọc gật gù như đã hiểu, quay qua Dịch Khánh Tùng dõng dạc gọi: "Ông chủ!"
Dịch Khánh Nhiên: "..."
Dịch Khánh Tùng: "..."
"Gọi bằng tên ấy, như anh Tùng chẳng hạn!"
"Gọi thế ngượng chết, em gọi sếp quen rồi!"
Dịch Khánh Nhiên kiên quyết: "Phải sửa!"
Dịch Khánh Tùng không đành lòng nhìn chị gái giáo huấn yêu nghiệt của mình, nhẹ mở lời nói đỡ: "Gọi A Khánh được rồi!"
Thẩm An Ngọc gật gù, hình như cái tên này cô nghe được ở đâu đó rồi thì phải.
Cô chợt nhớ tới thần tượng của cô cũng có người họ Dịch, cô thường gọi anh ấy là...: "Dịch Dịch!"
Chị em Dịch Khánh Nhiên đồng loạt hướng mắt về phía Thẩm An Ngọc, cô cười khì khì: "Em gọi sếp là Dịch Dịch được không?"
"Em gọi gì cũng được, tôi đều thích!"
Dịch Khánh Nhiên liếc xéo hai con người bên cạnh, hừ lạnh một tiếng: "Hai con chó con này!"
Dịch Khánh Tùng: "Tiểu thư gia giáo ăn nói thế đấy!"
Dịch Khánh Nhiên hậm hực hút sâu một ngụm trà đào, những viên trân châu nối nhau đi vào khoang miệng cô, cô nhai nhai cho bõ tức.
Thằng em đáng ghét! Còn không cảm ơn chị còn ra vẻ ta đây thị uy chị!
Một hồi sau những đồ còn thiếu đều được nhân viên mang ra bàn đám Dịch Khánh Tùng, ba người, hai trà đào, một lon bia cụm vào nhau sau đó sảng khoái uống lớn một ngụm.
Dịch Khánh Tùng đặt lon bia xuống bàn, bóc một con tôm sau đó thả vào bát Dịch Khánh Nhiên: "Mừng chị về nhà!"
Dịch Khánh Nhiên gật đầu hài lòng: "Có chị về rồi em chỉ cần chuyên tâm làm ăn, mấy việc lặt vặt để chị lo cho!"
"Em tự lo được! Chị chỉ cần tìm cho mình một người tốt để gả đi là được!"
"Xì! Chị vừa về đã tống đi lấy chồng, đúng là yêu không quá ba giây mà!" Dịch Khánh Nhiên gắp lại cho Dịch Khánh Tùng một con tôm khác còn nguyên vỏ: "Sống một cuộc sống phụ nữ hoàng kim độc thân cũng rất tốt!"
Dịch Khánh Tùng cười khẩy: "Vậy sau này em khỏi thuê người làm bảo mẫu!"
"Còn lâu nhé!"
Dịch Khánh Tùng thả hai con tôm đã bóc vỏ vào bát cho Thẩm An Ngọc, thấy cô ngước mắt nhìn mình thì hắn nhoẻn miệng cười dịu dàng, đôi đồng điếu nở rộ: "Ăn nhiều lên, dự án còn đang chờ em hoàn thành!"
"Dạ!"
Dịch Khánh Nhiên lần thứ N bị thằng em đập màn ân ái buồn nôn vào mặt, cô hừ lạnh: "Đang nhiên nhắc đến công việc làm gì! Nói thẳng luôn là..."
Cô trừng mắt nhìn thằng em vừa gắp cho mình chiếc đầu tôm, nó cũng không vừa vặn gì cho cam lạnh lùng liếc xéo cảnh cáo cô.
Thẩm An Ngọc che miệng cười khúc khích, vô ý chấm dứt màn đấu mắt gay go của hai chị em họ Dịch nào đó: "Lần đầu tiên em thấy sếp như vậy đấy!"
Hai chị em nào đó đồng thanh: "Đã nói không gọi sếp rồi mà!"
"Em xin lỗi, em quên mất!"
Dịch Khánh Nhiên hung hăng đe dọa: "Còn lần nữa chị beo sưng cái má của em đấy!"
"Em biết rồi!" Thẩm An Ngọc quay qua Dịch Khánh Tùng cầu cứu: "Dịch Dịch!"
Dịch Khánh Tùng cười vui vẻ: "Ai dám beo má em chứ!"
Dịch Khánh Nhiên chu mỏ chửi thầm, đồ trọng sắc khinh chị! Thứ em trai trời đánh!
Ba người họ ăn uống vui vẻ, cười nói rôm rả.
Hoàn toàn không chú ý đến những cái nhìn luôn hướng về họ, nam thì nhìn Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc, bọn họ xì xào so sánh hai cô với nhau:
"Xem cô gái mặc váy bó đó thật gợi cảm! Nữ thần của lòng tôi!"
"Cô gái bên cạnh cũng được, xinh xắn đáng yêu!"
"Thằng đó phúc thật đấy, được đi cùng hai mỹ nhân!"
Còn nữ thì nhìn Dịch Khánh Tùng không rời mắt ngay kể từ khi hắn bước chân vào đây.
Phong cách hiphop đường phố của hắn lúc này trong mắt các cô như một badboy, nhưng dung mạo hắn trái ngược hoàn toàn, lãnh đạm chững chạc.
Một sự đối lập không hề phản cảm, còn vô cùng hoàn mỹ!
Thẩm An Ngọc đặt khăn giấy xuống bàn, khẽ nói: "Em đi vệ sinh một chút!"
Dịch Khánh Nhiên nghe vậy bèn đặt đũa trên tay xuống, rút theo vài chiếc khăn giấy lau miệng: "Chị đi cùng!"
"Chị mang túi đi làm gì vậy?" Thẩm An Ngọc tò mò nhìn chiếc túi trên tay Dịch Khánh Nhiên.
Chỉ là đi vệ sinh chút rồi quay lại thôi mà?
"Chị muốn tô lại son!"
"Chị đã ăn xong đâu?"
Dịch Khánh Nhiên nhìn Thẩm An Ngọc nháy mắt: "Một cô gái đẹp là luôn luôn xinh đẹp!"
Khi hai cô vừa rời đi, từ bàn ăn bên cạnh một cô gái đang ngồi một mình đứng dậy, mạnh dạn đến bên bàn Dịch Khánh Tùng chìa điện thoại của mình ra trước mặt hắn: "Anh cho em xin Meochat được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...