Từ bên trong tòa nhà sân bay Phong Linh, nổi bật giữa dòng người ngược xuôi là một cô gái với thân hình bốc lửa tựa siêu mẫu, cô chỉ mặc áo sơ mi ren tay áo trắng điệu đà lại đơn giản và chiếc quần legging đen bó sát để lộ vòng ba tuyệt mỹ, thêm đôi giày cao gót màu nhũ bạc thanh lịch.
Cô sải chân bước đi như người mẫu trình diễn trên sàn diễn, mỗi khi cô đi ngang ai hay ai lướt qua đều buộc phải ngoái lại trầm trồ nhìn ngắm.
"Cô ấy là ngôi sao nào à?"
"Tôi thấy cô ấy còn đẹp hơn khối sao Hbiz chúng ta đấy!"
"Tôi ước gì tôi cũng được một phần nhỏ của cô ấy!"
"Trời ơi! Tôi nguyện cong vì cô ấy!"
Dịch Khánh Nhiên vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm, cô kinh ngạc kéo chiếc kính râm to chà bá trên mắt xuống, trời ơi! Con nhỏ đó làm gì thế!
Dịch Khánh Nhiên không quá khó khăn để tìm được người cần tìm, bởi người kia tuy có chiều cao khiêm tốn đến mức chẳng thấy bóng đâu nhưng lại nổi bật nhất giữa đám người với tấm băng rôn kéo căng, hai bên cột được hai vị khách tốt bụng cầm giúp, còn kẻ đầu xỏ lại đang ngồi ung dung ăn kẹo trên hàng ghế chờ.
Trên băng rôn đề hàng chữ: "AN AN SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU ĐANG CHỜ Ở ĐÂY!"
Dịch Khánh Nhiên đi tới gần người kia, cướp ngay cây kẹo trên tay người đó thành công thu hút sự chú ý của người đó.
Người đó thay vì vui vẻ chào đón cô lại hớn hở đi cảm hơn hai vị khách giữ cột băng rôn bằng một nắm kẹo.
Dịch Khánh Nhiên bị người kia cho ăn bơ toàn tập, cô không hề khách khí bất chấp nơi đông người, hét lên: "Thẩm An Ngọc!"
Quả nhiên tòa bộ sự chú ý đều dồn về phía hai người.
Thẩm An Ngọc thu dọn lại băng rôn, cô khinh bỉ nhìn Dịch Khánh Nhiên: "Chị hét to thế làm gì!"
"Em đón chị kiểu gì đấy!"
Thẩm An Ngọc lấy trong túi áo hộp sữa và chiếc bánh mỳ kẹp thịt đưa về phía Dịch Khánh Nhiên: "Em không làm vậy sao chị có thể thấy em chứ!"
Dịch Khánh Nhiên hừ lạnh, đón nhận bánh mỳ kẹp thịt và hộp sữa, còn Thẩm An Ngọc thu ngắn lại những cây cột cắm băng rôn, gập gọn băng rôn sau đó cất vào trong túi.
Cô một tay xách túi đựng băng rôn, một tay kéo vali giúp Dịch Khánh Nhiên.
Cô cười khì khì: "Em nay nghỉ làm một hôm để đón chị đấy chị bao em ăn gì đi!"
Dịch Khánh Nhiên vừa cắn được một miếng bánh mỳ nghe vậy liền liếc xéo Thẩm An Ngọc: "Vừa đòi bao ăn vừa đòi lấy em trai chị, khôn vừa thôi!"
Thẩm An Ngọc bày ra bộ mặt đáng thương, giả vờ mếu: "Chị chồng gì mà bao một bữa cũng keo!"
"Chị không thèm mày làm em dâu đâu! Chị tìm đứa khác!"
Thẩm An Ngọc ra chiều chẳng quan tâm: "Chị không thèm kệ chị! Em thèm em trai chị là được rồi!"
"Ai biết em chị có thèm em không!"
Thẩm An Ngọc kiêu ngạo vuốt tóc: "Em đẹp thế này ai lại nỡ từ chối chứ!"
"Gớm!".
đam mỹ hài
Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc bắt một chiếc taxi bên đường, cô nói địa chỉ cần tới sau đó ngồi ăn hết toàn bộ chiếc bánh mỳ kẹp và hộp sữa trong tay.
An An vẫn như ngày nào, mỗi lần gặp cô không bánh kẹo cũng bánh mỳ sữa.
Ở với An An cô không lo chịu đói!
Lâu rồi không gặp con bé xinh lên bao nhiêu, cái má nó phúng phính thế này muốn bóp ghê!
Thẩm An Ngọc chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cô quay qua Dịch Khánh Nhiên thì bị chị ấy nhìn chằm chằm về phía mình như hổ đói.
Người kia không hề báo trước, bất thình lình bẹo một bên má cô, xem là một món đồ chơi cao su dẻo ra sức bóp bóp.
Dịch Khánh Nhiên vui sướng cười: "Cái má này yêu thế chứ lị!"
Thẩm An Ngọc vừa nhíu mày vừa kêu lên: "Chị bóp má em đau thế!"
"Chị ở nước ngoài cứ nhớ cái má này của An An thôi! Cưng lắm luôn!"
Chú tài xế bất lực trước hai vị khách ồn ào kia, chỉ biết im lặng lái xe thôi chứ biết sao giờ.
Thẩm An Ngọc bị ai kia bẹo má đến đỏ cả một mảng mới buông tha, cô ấm ức xoa xoa má liếc xéo Dịch Khánh Nhiên: "Biết thế em không thèm đón chị nữa!"
"Em dám?"
"Dám chứ!"
Dịch Khánh Nhiên cười gian manh: "A ha ha! Em không đón chị cũng được, đỡ có người ăn hết đồ nhà chị!"
Thẩm An Ngọc trong tích tắc thay đổi thái độ, dường như sắp mọc cả đuôi chó đến nơi, cô nũng nịu cầm tay Dịch Khánh Nhiên: "Em đùa đấy! Em nhớ chị muốn chết luôn á! Nên chị có gì ngon thì cho em ăn với hi hi!"
"Đừng tưởng bày ra bộ dạng bánh bèo đó là được nha!"
Thẩm An Ngọc mặt dày ôm lấy Dịch Khánh Nhiên, cô vô tư rúc dưới cánh tay chị ấy tựa vào lòng chị ấy: "Em biết Nhiên Nhiên thương An An mất mà!"
"Bớt nịnh đi!"
"Ứ!"
Dịch Khánh Nhiên ra sức đẩy Thẩm An Ngọc ra nhưng người kia siêu cấp mặt dày cứ ôm bám lấy cô, cô đành bất lực ôm lấy con bé vào lòng.
Bỗng cô thấy con bé cứ cho tay lên mặt nó, giống như đang lau lau gì đấy.
Cô vội buông nó ra, nhìn kỹ thì phát hiện ra máu mũi nó chảy chẳng ngừng.
Cô lo lắng đến luống cuống tay chân: "An An! Em sao vậy?"
Thẩm An Ngọc lắc đầu: "Em cũng không biết! Gần đây em hay bị vậy lắm!"
"Chú ơi chú có khăn giấy không?"
"Có!"
"Cháu cảm ơn!" Dịch Khánh Nhiên đón khăn giấy từ tài xế, cô giúp Thẩm An Ngọc cầm máu: "Có phải bị bệnh gì không?"
Thẩm An Ngọc lắc đầu: "Hồi nhỏ em cũng hay bị lắm, mẹ thường mua cho gan heo ăn.
Em tưởng nó hết rồi chứ!"
"Tí chị mua gan heo cho!"
"Không, em ghét ăn lắm!"
"Ăn gan heo hay đi khám?" Dịch Khánh Nhiên bá đạo uy hiếp.
Thẩm An Ngọc nghe vậy liền vội đáp: "Em ăn gan heo! Không đi khám đâu!"
Đi khám thể nào cũng bị người ta cho thuốc uống, còn lâu cô mới đi!
Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc giữa đường dừng lại để vào siêu thị với ý định mua gan heo, nhưng rốt cuộc hai chị em lại dạo quanh siêu thị một vòng sau đó vác ra một đống bánh kẹo.
Cả hai người ngồi trên xe vừa chung nhau gói bim bim vừa hàn huyên rôm rả.
***
Thẩm An Ngọc vừa bước xuống xe thì đã bị căn biệt thự đối diện làm choáng ngợp, ánh mắt không giấu nổi sự hưng phấn cùng tham lam.
Căn biệt thự thật lớn, nước sơn màu xám trắng trông vừa lạnh lùng vừa sang trọng, xung quanh cây cối tươi tốt, thêm đài phun nước hình cừu leo đồi bằng sứ trắng đặt giữa sân.
Càng nhìn cô càng thèm khát! Đây chính là giấc mộng của cô!
Nếu một ngày nào đó cô cũng được sở hữu một nơi thế này, tiền tài vô số như vậy mẹ cô sẽ được sống một đời sung túc.
Và cô cũng sẽ được ở bên cạnh mẹ!
Dịch Khánh Nhiên trông bộ dạng thèm khát xa hoa đó của Thẩm An Ngọc không những không ghét bỏ, ngược lại cô thấy lòng mình xót xa.
Cô hiểu vì sao Thẩm An Ngọc có bộ dạng đó!
Cô kéo theo vali, tay còn lại xách túi đựng băng rôn và đống bánh kẹo tiến lại gần Thẩm An Ngọc cười dịu dàng: "Vào thôi!"
Thẩm An Ngọc rời khỏi dòng cảm xúc của mình, cô vui vẻ gật đầu: "Để em xách bớt cho!"
"Ừm!"
Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc đi bộ dọc trên con đường dài nối thẳng vào bên trong sân nhà, hai cô lặng lẽ quan sát khung cảnh bốn phía.
Dịch Khánh Nhiên nghẹn ngào cảm động, cô ra nước ngoài nhiều năm như vậy quả thật rất nhớ nơi này!
Còn Thẩm An Ngọc lại âm thầm nghĩ cách được em trai chị Nhiên Nhiên yêu mến.
Chỉ cần cô được đặt chân vào đây, cuộc sống sang giàu sung túc rồi cô sẽ không phải chịu khổ thêm nữa!
Dịch Khánh Nhiên và Thẩm An Ngọc vừa đi tới sân lớn trước nhà thì từ bên trong nhà một đội người làm mười người xếp thẳng hai hàng chia sang hai bên chạy ra chào đón.
Họ cung kính cúi chào: "Đại tiểu thư!"
Thẩm An Ngọc ghé vào tai Dịch Khánh Nhiên nói nhỏ: "Trông chị oai ghê!"
Dịch Khánh Nhiên nghe vậy cười khì, dõng dạc nói: "Đây là thiếu phu nhân tương lai của các người!"
Thẩm An Ngọc: "..."
Dù người làm không hiểu chuyện gì cũng đồng loạt hô: "Thiếu phu nhân!"
Thẩm An Ngọc cười trừ: "Chị này!"
"Không phải em muốn làm em dâu chị sao? Tập dần cho quen he he!"
"Nhưng ai biết được em trai chị có thích em không?"
"Ủa? Ai nói với chị là không người nào cưỡng được vẻ đẹp của em?" Dịch Khánh Nhiên che miệng cười trêu chọc Thẩm An Ngọc.
Cô tinh nghịch nháy mắt: "Nó không thích chị cũng bắt nó thích!"
Thẩm An Ngọc không khách khí, vui vẻ ra mặt.
Một vài người hầu tiến tới chủ động cầm đồ cho hai cô, cô khách sáo hơi cúi người nói lời cảm ơn.
Chợt cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cô quay người nhìn từng người hầu đang xếp ngay ngắn ở hai bên hàng.
Một người trong số họ có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu không hề kiêng nể cô là khách của đại tiểu thư, hung hăng trừng mắt lườm cô.
Lưu Tiểu Vy cứ nghĩ Thẩm An Ngọc như những nữ chính của các bộ truyện khác sẽ ra sức chịu đựng im lặng, nhưng hoàn toàn lầm to!
Thẩm An Ngọc tay cầm tay Dịch Khánh Nhiên, ghé vào tai cô ấy nói khẽ: "Nhiên Nhiên, cô gái đó cứ lườm em ấy! Trông sợ lắm!"
Dịch Khánh Nhiên nghe vậy đảo mắt nhìn theo tầm nhìn của Thẩm An Ngọc, cô người làm trẻ trung đó đã sớm lảng nhìn xuống đất.
Cô lạnh lùng cười nhạt, xoa đầu Thẩm An Ngọc, cố tình nói lớn: "Ai dám có ý kiến với thiếu phu nhân tương lai như em chứ!"
Thẩm An Ngọc ngại ngùng đỏ mặt: "Chị cứ trêu em!"
"Ha ha!"
Dịch Khánh Nhiên dắt Thẩm An Ngọc đi thẳng vào bên trong bỏ lại hai hàng người làm cũng đang dần tản ra để đi làm việc của mình.
Bọn họ vừa đi vừa cẩn trọng thì thào: "Đại tiểu thư vừa về đã mang theo một người, còn bắt chúng ta gọi là thiếu phu nhân chứ!"
"Trông cô ấy cũng bình thường, không xinh đẹp như Đường tiểu thư! Đến Đường tiểu thư thiếu gia còn không để vào mắt, cô gái này sao có thể!"
"Tôi chưa từng thấy đại tiểu thư cười nói vui vẻ như vậy khi đối với bạn mình! Được tiểu thư yêu mến chắc chắn không phải hạng tầm thường rồi!"
Lưu Tiểu Vy nén cơn giận trong lòng.
Con ả này là ai vậy chứ? Một con ả chuyên mách lẻo bép xép này sao thiếu gia có thể để vào mắt? Đại tiểu thư tùy tiện quyết định ai là thiếu phu nhân, tiểu thư không sợ thiếu gia trách móc hay sao? Đến cả con ả Đường Hân Nghiên thiếu gia còn không để vào mắt thì sao đến lượt con ả quê mùa này?
"Tiểu Vy!" Dì Lưu thấy con mình còn đứng ngây ra đó liền lên tiếng ra hiệu, Lưu Tiểu Vy thoát khỏi dòng suy nghĩ nhanh chóng cùng mẹ đi làm việc.
Dịch Khánh Nhiên đưa Thẩm An Ngọc vào tới phòng bếp, cô sờ vào mấy cái túi được người hầu đặt trên bàn: "Để chị làm gan cho em!"
Thẩm An Ngọc lập tức lắc đầu: "Em không ăn gan đâu! Em ăn em trai chị cơ!"
Dịch Khánh Nhiên khinh bỉ nhìn con bé đang tơ tưởng linh tinh cùng cái đầu đen thùi lùi kia, cô đặt gan heo vào bồn vừa rửa sạch vừa nói: "Mày ăn gan heo xong mày ăn ai thì kệ mày!"
Dì Lưu từ ngoài đi vào thấy đại tiểu thư tự mình xuống bếp, bà vội vàng đi đến gần Dịch Khánh Nhiên ái ngại nói: "Tiểu thư để tôi làm cho!"
"Không cần, con tự làm được!"
"..." Dì Lưu quay qua nhìn cô gái lạ mặt ung dung ngồi trên ghế ăn đang nghịch mấy món đồ trong túi kia.
Cô ta là thiếu phu nhân tương lai do đại tiểu thư chọn? Bà muốn biết khi cô ta hay tin Dịch Khánh Tùng lên giường với con gái bà, cô ta sẽ nghĩ thế nào!
Thẩm An Ngọc cảm nhận được ai đó đang nhìn mình chằm và chẳng có tí thiện cảm nào, cô quay ra thì bắt gặp cái nhìn của dì Lưu, không vui mở lời: "Trên mặt cháu có gì ạ?"
Dì Lưu vội lắc đầu xua tay: "Không...!không có gì..."
Thẩm An Ngọc không hề khách khí, thẳng thừng nói với Dịch Khánh Nhiên: "Nhiên Nhiên hình như cô này với chị kia không thích em hay sao ấy! Người thì lườm người thì nhìn chằm chằm!"
Dì Lưu oan ức nói: "Thiếu phu nhân xin cô đừng nói vậy sẽ khiến đại tiểu thư hiểu lầm mất!"
Dịch Khánh Nhiên điềm tĩnh rửa sạch lá gan heo xong, cô cho vào nồi nước sạch sau đó bắc lên bếp ga.
Cô lau tay vào khăn cho ráo nước, quay qua dì Lưu: "Hiểu lầm gì chứ! Các người không có gì sao con bé nói thế?"
"Tiểu thư..."
Thẩm An Ngọc không vui nhìn dì Lưu chằm chằm, ngay trước mặt chủ nhà là Dịch Khánh Nhiên ngầm cảnh cáo bà.
Cô lúc này giống như một con mèo hoang đang cảm nhận được sự nguy hiểm, hung hăng xù lông giương nanh cảnh cáo đối phương rằng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghênh chiến! Thẩm An Ngọc này không dễ bị bắt nạt thế đâu!
Dịch Khánh Nhiên lạnh lùng xua đuổi: "Phiền dì đi ra ngoài đi!"
"Dạ..." Dì Lưu dù ấm ức nhưng cũng đành bất lực nghe theo.
Thiếu phu nhân gì cái loại vô phép vô tắc thế này! Trước mặt người lớn trừng to mắt lên! Dịch Gia đúng là có con mắt chọn người!
Dịch Khánh Nhiên bước tới búng mũi Thẩm An Ngọc: "Chưa chi đã ra oai rồi!"
Thẩm An Ngọc xoa xoa mũi mình: "Không đâu! Em thấy những người khác nhìn em chỉ thấy lạ lùng thôi, duy chỉ cô đấy với chị kia là nhìn em chẳng có tí thiện cảm nào!"
"Bọn họ dám không có thiện cảm với em!"
Thẩm An Ngọc cười khì: "Sao em chẳng thấy em trai chị đâu nhỉ? Em muốn gặp anh ấy quá!"
Dịch Khánh Nhiên trở lại gần kệ bếp cho thêm gia vị vào nồi gan luộc, đáp: "Nay nó tới công ty họp gì đó rồi, chút nó về!"
"Chị xinh đẹp thế này chắc anh đấy cũng đẹp trai lắm nhỉ! Em mà được gặp em sẽ tìm cách ôm ôm rồi hun hun người ta hi hi!" Ánh mắt Thẩm An Ngọc mỗi khi nhắc về cậu em trai của Dịch Khánh Nhiên liền sáng rỡ như sao, cô vừa mơ mộng vừa vô tư nói, nào hay có người đang đứng đằng sau và đã nghe hết toàn bộ những gì cô vừa nói.
Dịch Khánh Nhiên vừa quay người lại liền cười gian: "Cưng có muốn ôm người ta luôn không?"
"Nhưng anh ý không bị em dọa sợ chứ?"
"Ai biết!"
Thẩm An Ngọc cười biến thái: "Kệ đi, không cho em cũng ôm! Có chị bảo kê em sợ gì!"
"Vậy mau chạy tới ôm đi! Đằng sau em đấy!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy liền hớn hở quay mặt ra phía ngoài cửa.
Một người đàn ông cao gầy thư sinh có khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc, đôi con ngươi đen như ngọc tựa hố đen vũ trụ bất kể ai nhìn vào đều sẽ bị khóa lại không sao cử động được.
Cô kinh ngạc mở to mắt, hai tay chụp kín khuôn miệng đang há hốc khó coi của mình lại, cứng miệng nửa ngày mới có thể thốt lên được một chữ: "Sếp?!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...