Ông Đường Trạch sau khi nghe toàn bộ chuyện Dịch Khánh Tùng ngang nhiên từ chối hôn ước với Đường Hân Nghiên qua lời kể của bà Karina Ivanov, sắc mặt ông nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt bén lạnh như dao.
Tên tiểu tử đó lại dám từ chối hôn ước Đường Gia ông? Gan cũng thật lớn!
Bà Karina Ivanov ngồi tựa lưng lên ghế sofa, bà nhìn ông Đường Trạch đang ngồi ở hướng đối diện, mở lời thăm dò: "Anh định tính thế nào?"
Ông Đường Trạch hừ lạnh: "Chờ Hoa Thúy Kiều trở về, anh sẽ tập hợp toàn bộ Dịch Gia để nói rõ chuyện này!" Ông không vui nhìn bà Karina Ivanov khiến bà giật mình vội lảng nhìn đi chỗ khác: "Ai kêu em mang con sang đó?"
"Em chỉ muốn con mình và Dịch Khánh Tùng gần gũi hơn, nhiều năm trôi qua như vậy cần bồi dưỡng tình cảm!"
Ông Đường Trạch lại quay qua nhìn Đường Hân Nghiên dọa cô sợ sệt đến mặt mũi tái nhợt, bà Karina Ivanov vội ôm con vào lòng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt người đứng đầu quân đội quốc gia kia: "Bình thường em kính anh, em nể anh, anh mà dám động đến con gái em, em liều mạng với anh!"
Ông Đường Trạch tức giận gắt lớn: "Em xem em đã chiều nó thành cái bộ dạng gì rồi! Con gái của Đại tướng quốc phòng lại đi du lịch liên tiếp mấy năm, lễ tết đều không về còn ra thể thống gì!"
"Con em chỉ đi chơi đây đó, nó đâu có phạm pháp gì đâu mà anh cấm cản nó!" Bà Karina Ivanov hiện giờ chẳng còn chút e dè gì nữa, trực tiếp đối lời ông Đường Trạch.
Đường Hân Nghiên gục đầu trốn trong lòng mẹ mình, hai tay cô ôm chặt lấy bà.
Trên thế giới này cũng chỉ có mỗi mẹ là yêu chiều cô vô điều kiện!
Dịch Khánh Tùng từ hôn cô thì đã sao? Trên đời này chỉ cần thứ cô muốn cô đều sẽ có được! Lưu Tiểu Vy đó là cái thá gì mà dám câu dẫn anh Tùng của cô! Hồi nhỏ cô và hắn là thanh mai trúc mã thân thiết, hắn luôn đối với cô dịu dàng ấm áp, cô chắc chắn hắn cũng từng có tình cảm với cô! Chỉ là hiện giờ đang bị một ả người làm thấp kém đó chiếm mất!
Cho dù hắn không yêu cô, cô cũng nhất quyết giữ hắn làm của riêng cho bằng được! Cô không được hạnh phúc, hắn cũng không được, Lưu Tiểu Vy lại càng không!
Ông Đường Trạch bị thái độ cứng rắn của bà Karina Ivanov chọc tức đến thở phì phì, ông chỉ tay về phía hai mẹ con bà: "Một phu nhân hào môn nửa đêm dẫn con mình tới nhà người ta, còn muốn ở lại còn ra thể thống gì!"
Bà Karina Ivanov lập tức cãi lý: "Bây giờ là thời đại nào rồi anh còn bảo thủ như vậy? Bên Nga trên 16 tuổi là đã có thể làm vài chuyện tốt rồi!"
"Chuyện tốt em đang nói là chuyện gì? Chuyện để con gái nhà lành ngủ cùng trai à?"
"Không phải năm xưa anh cũng cùng em trước hôn nhân hay sao? Anh phóng khoáng còn con trẻ phải giữ mình hay gì?"
Ông Đường Trạch lập tức á khẩu: "Karina Ivanov! Em cứ làm những gì em muốn và tốt nhất đừng để anh và Đường Gia mất mặt! Bằng không anh sẽ cho em biết thế nào là một Đại tướng quốc phòng!"
"Sao nào? Đường Đại tướng, anh định xử tử em?"
Ông Đường Trạch cười lạnh: "Anh sao có thể làm thế với em..."
Bà Karina Ivanov thoáng ớn lạnh trước ánh mắt đó của chồng mình, đôi tay bà đang ôm chặt Đường Hân Nghiên trong lòng bất giác run lên.
Đường Hân Nghiên cảm nhận được sự run rẩy của mẹ, cô trộm hé mắt nhìn bố mình thì bị vẻ mặt hung thần của ông dọa sợ.
"Anh sẽ để em chứng kiến hôn nhân của con gái em có bao nhiêu hạnh phúc!" Nói rồi ông Đường Trạch quả quyết xoay người rời đi.
"Đường Trạch! Anh dám lấy hôn nhân của Nana ra uy hiếp tôi?" Bà Karina Ivanov tức giận đến đỏ cả mắt, bà gắt lớn: "Đường Trạch anh mau quay lại nói chuyện cho tôi! Đường Trạch!"
Trái tim Đường Hân Nghiên như bị ai bóp chặt, đau đớn đến nghẹt thở.
Cô ôm chặt bà Karina Ivanov nức nở nghẹn ngào, cô run rẩy nói: "Mẹ đừng chọc giận bố nữa!"
Bà Karina Ivanov nghe vậy bất lực rơi nước mắt, bà ôm Đường Hân Nghiên vào lòng: "Nana, là mẹ vô dụng không bảo vệ được con!"
Đường Hân Nghiên lắc đầu: "Mẹ đừng nói vậy! Con sẽ chú ý hành xử, tránh khiến bố thêm tức giận!"
"Con còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này không?"
Đường Hân Nghiên quả quyết gật đầu: "Muốn! Dù có thế nào con cũng không từ bỏ anh Tùng đâu!"
"Ngoài kia có rất nhiều người tốt hơn nó?"
Đường Hân Nghiên chắc nịch khẳng định: "Không! Anh ấy là duy nhất!"
"Đứa con ngốc!"
Bà Karina Ivanov vừa ôm chặt Đường Hân Nghiên vừa thề với lòng mình, sẽ tìm mọi cách giúp cô toại nguyện.
Dịch Khánh Tùng dám từ chối con bà? Bà sẽ khiến hắn phải hối hận!
Người hắn yêu là con ả người làm Lưu Tiểu Vy đó sao? Chỉ cần ả biến mất sẽ chẳng còn bất cứ cản trở nào rồi!
***
Lưu Tiểu Vy hé mở cửa phòng ngủ Dịch Khánh Tùng, lén lút nhìn vào trong.
Quả nhiên đúng như những gì cô đã nghĩ, thứ đó đã bắt đầu có tác dụng rồi!
Cô cẩn thận nhìn lại chiếc váy ngủ trong suốt trên người mình, căng thẳng hít sâu một hơi lấy tự tin sau đó đẩy cửa tiến vào trong và không quên đóng lại.
Để che đi tội lỗi bên trong tâm trí cô!
Thiếu gia, em biết thiếu gia sẽ rất ghét em! Nhưng em làm chuyện này là vì thiếu gia!
Ly caffe đen đặc trên bàn đã vơi được phân nửa, Dịch Khánh Tùng mệt mỏi dựa lưng lên thành giường nặng nề thở dốc.
Hắn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, dường như có cảm giác xương thịt sắp bị thiêu thành tro bụi! Hắn nóng quá!
Bàn tay xương xương với những ngón tay thon dài tuyệt mỹ gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi, nước da hơi ngăm khỏe khoắn hiện ra, cơ ngực săn chắc rắn rỏi khác hẳn vẻ ngoài gầy yếu thư sinh sau những lớp vải dày.
Dịch Khánh Tùng không tự chủ được mình, cứ thế mở phanh hai bên vạt áo sơ mi.
Hắn mê man thì thào: "Nóng quá!"
"Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?"
Chợt một giọng nói ngọt ngào vang lên thu hút sự chú ý của Dịch Khánh Tùng, hắn vừa đảo mắt dò tìm thì đã thấy một bóng hình thân quen với đôi mắt sáng ngời tựa khảm sao trên đôi con ngươi, lấp lánh xinh đẹp.
Hắn vô thức cười dịu dàng, mơ hồ lắc đầu chấn an người ấy.
Bất chợt yêu nghiệt ngọt ngào sà vào lòng hắn, đôi cánh tay thon dài mát lạnh quấn lấy cổ hắn.
Dịch Khánh Tùng mụ mị đầu óc, không rõ là thực hay mơ, đem môi mình áp lên môi yêu nghiệt ấy, đôi vòng tay săn chắc ôm chặt thân hình nhỏ nhắn mảnh mai.
An An! An An của hắn!
Lưu Tiểu Vy mở to mắt trước sự tấn công đột ngột của Dịch Khánh Tùng, cô không nghĩ công dụng của thứ đó lại lớn mạnh như vậy.
Nhưng rồi cô rất nhanh thích nghi được với điều này, nhẹ nhàng nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm môi lưỡi từ người cô yêu nhất.
Cô biết, sau khi thiếu gia tỉnh táo nhất định sẽ chán ghét cô, khinh bỉ cô, nhưng chỉ cần được một lần trở thành người phụ nữ của thiếu gia, dù ra sao cô cũng cảm thấy mãn nguyện!
Lưu Tiểu Vy lần mò mở khóa quần Dịch Khánh Tùng, lấy ra tiểu đệ sớm đã cươn.g cứn.g trướng lớn.
Dịch Khánh Tùng là một người đàn ông lịch thiệp, từ khi cô về đây làm cho hắn cô chưa từng thấy hắn mặc đồ ôm sát hay quần ngắn bao giờ, ngay cả khi trong nhà có bể bơi hắn cũng chỉ bơi vào lúc ban đêm khi mọi người đã đi ngủ hết.
Tuy nhiên cô đã quá phận, vụng trộm nhìn hắn tắm, vụng trộm nhìn hắn thay đồ, vụng trộm nhìn hắn bơi.
Cô luôn ao ước được nằm trong vòng tay hắn, cùng hắn triền miên như bao ả bạn giường hắn tìm bên ngoài mỗi khi có nhu cầu.
Và hôm nay cô cũng có thể thực hiện được điều đó!
Hắn thật mạnh mẽ! Thứ đó vừa lớn vừa nóng, nó đã chạm tới tận thanh quản của cô vẫn còn thừa ra một chút! Mùi vị của thiếu gia thật nóng bỏng, thật nam tính!
Dịch Khánh Tùng thoáng nhíu mày khi tiểu đệ được một hang động nóng bỏng ướt át bao trùm, hắn cố mở mắt nhìn bóng lưng yêu nghiệt nào đó đang hí hục làm hắn vui kia, yêu chiều chạm tay lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vẽ thẳng xuống hông cô, bóp nhẹ bờ mông căng tròn.
Hắn khàn giọng thì thào: "An An!"
Lưu Tiểu Vy nghe vậy liền khựng lại, An An? An An là ai?
Không lẽ người thiếu gia yêu vốn không phải Đường Hân Nghiên hay Lưu Tiểu Vy cô mà là ả An An nào đó?
Cô không vui ngậm mạnh tiểu đệ hơn, khiến nó mẫn cảm co giật liên hồi, quả nhiên lại lớn thêm vài vòng!
Dịch Khánh Tùng nhăn mày cố kiềm chế sự hưng phấn của mình, hắn vỗ mạnh vào mông yêu nghiệt to gan để trừng phạt: "Thật hư! Dám chống đối sếp của mình!"
Lưu Tiểu Vy ngầm hiểu, ả An An kia là người trong công ty hắn.
Hừ! Dám quyến rũ ông chủ của mình! Cô thật muốn biết ả An An đó là ai, có tài cán gì lại dám mê hoặc người đàn ông của cô!
Lưu Tiểu Vy và Dịch Khánh Tùng trải qua màn dạo đầu nóng bỏng, cô hai tay bám vững lên hai bên vai hắn chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu đệ nóng như sắt nung xuyên thẳng vào trong, xé tan lớp màng mỏng, máu đỏ chảy xuống bắp đùi hắn.
Lưu Tiểu Vy táo bạo tự mình động hông, Dịch Khánh Tùng hoàn toàn không còn tỉnh táo ra sức phối hợp.
Dịch Khánh Tùng có nhìn kiểu gì cũng chỉ ra một bóng hình, là yêu nghiệt của hắn! Hắn ôm lấy thắt eo cô, động hông mạnh mẽ, hắn hôn lên cần cổ cô, vừa hôn vừa thủ thỉ: "An An, có tôi ở đây, tôi sẽ không để em phải gánh chịu một mình! Tôi yêu em!"
Lưu Tiểu Vy nghe được âm thanh khàn khàn lại ngập tràn yêu chiều bảo bọc ấy, nhưng cô không hề vui! Bởi những lời ấy vốn không dành cho cô! Lòng cô đau như cắt, nước mắt rơi lã chã! Cô ôm cổ Dịch Khánh Tùng, áp môi mình lên môi hắn.
Em không phải An An! Em là Tiểu Vy mà thiếu gia?
An An có cái gì hay chứ!
Lưu Tiểu Vy nhớ lại cảnh lần đầu tiên cô gặp Dịch Khánh Tùng, khi ấy mẹ cô đổ bệnh nặng, mẹ con cô phải trốn chui trốn lủi trong một góc phố tối tăm.
Nhìn mẹ mình đã bệnh còn đói, cô đánh liều chạy ra ngoài ăn cắp đồ ăn của một cửa hàng...
"Cô ơi bán cho con cái bánh bao!"
Cô bán hàng vui vẻ gắp bánh bao bọc vào giấy báo, đưa về phía Lưu Tiểu Vy, nụ cười trên môi còn chưa được bao lâu đã thay vào vẻ mặt giận dữ: "Con ranh kia mày dám ăn trộm bánh bao của tao à!"
Cô bán hàng bỏ cả cửa hàng chạy đuổi theo Lưu Tiểu Vy.
Cô bán hàng là người làm lụng mưu sinh, so với đứa bé mười tuổi còn ốm yếu như Lưu Tiểu Vy khỏe hơn rất nhiều.
Lúc cô tưởng bản thân sẽ rơi vào tay cô bán cũng là lúc cô gặp được thiếu gia.
Thiếu gia khi ấy vừa từ siêu thị trở ra thì bị cô va trúng, cô chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy cả! Lại còn vô cùng dịu dàng và tử tế!
"Có chuyện gì vậy cô?"
Cô bán hàng tức giận chỉ vào chiếc bánh bao trên tay Lưu Tiểu Vy: "Nó ăn trộm bánh bao của tôi!"
"Cháu thay cô bé này bồi thường cho cô, mong cô tha thứ cho nó!"
"Tôi thấy cậu vừa đẹp trai vừa lễ độ nên không tính toán, tôi khuyên cậu một câu.
Muốn làm người tốt thì cũng phải nhìn cho kỹ người cậu muốn giúp là ai, kẻo rước họa vào thân!"
Hắn lễ phép cúi người: "Cảm ơn cô đã chỉ điểm, cháu sẽ ghi nhớ!"
Thiếu gia đã đứng ra che chắn cho cô, còn thay cô trả tiền và xin lỗi người bán hàng.
Khi thiếu gia hay tin mẹ cô bị bệnh liền đưa mẹ con cô tới bệnh viện cá nhân khám chữa điều trị và cưu mang mẹ con cô tới tận bây giờ.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy thiếu gia cô đã nghĩ đó là một thiên sứ! Ánh mắt đen như ngọc ấy đã giam cầm trái tim cô suốt bao năm! Kể từ khi cô còn nhỏ, cô đã yêu thiếu gia từ cái nhìn đầu tiên, hiện tại hay mãi về sau cô cũng chỉ yêu thiếu gia!
Cô sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được thiếu gia! Cho dù thiếu gia có yêu cô hay không!
Dịch Khánh Tùng vì trúng một liều thuốc kích dụ.c cực mạnh, thần trí rối loạn, sinh lực mạnh mẽ.
Đêm hôm ấy hắn xem Lưu Tiểu Vy là cô, mạnh mẽ triền miên.
Còn Lưu Tiểu Vy sung sướng nằm trong vòng tay Dịch Khánh Tùng, thản nhiên say ngủ.
Mọi chuyện Lưu Tiểu Vy làm tưởng chừng chỉ mình cô biết, ai ngờ dì Lưu đã tận mắt chứng kiến tất cả!
Con gái bà lại đi yêu con trai của kẻ thù, bà phải làm thế nào bây giờ?!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...