Tiêu Lăng dù còn trẻ nhưng gặp chuyện mặt không biến sắc. Hắn ta bình tĩnh kéo Hoán Linh ra phía sau, hô lớn truyền lệnh chuyển hướng thuyền, nhanh chóng rút lui.
Nhưng lệnh chưa kịp truyền đi, vài tên áo đen bịt mặt đã từ dưới nưóc bay lên, tấn công đoàn người trên thuyền. Bọn chủng xuất kiếm tàn độc, chiêu nào cũng trí mạng chỉ trong nháy mắt, Lý tướng quân đã bị giết, quan quân trên thuyền bị thương vong nghiêm trọng, hoảng sợ co cụm lại một góc. Hoán Linh mặc dù không am hiếu võ thuật nhưng cũng nhận ra những kẻ này đều là cao thủ của cao thủ. Nàng sợ hãi nép sau lưng Tiêu Lãng, ra sức túm lấy áo hắn.
Tiêu Lãng cố sức bảo vệ nàng chạy thoát thân, nào ngờ đường lui phía sau lại xuất hiện một toán người bịt mặt khác, mỗi kiếm đều đoạt mạng. Đám quan binh đã không còn đủ sức chống đỡ, xác người ngốn ngang, máu nhuộm đỏ mặt nước, Hoán Linh lần đầu tiên cảm thấy cái chết đang cận kề.
Đúng lúc đó, một ánh lứa bỗng lóe sáng giữa trời cao, trong ánh sáng chói lòa, hai bóng người một xanh một đen từ trên trời bay xuống, bóng dáng nhanh như chớp, chỉ có thể nhận ra người mặc áo đen là nữ nhân, tay trái cầm một cây kiếm cực mỏng, ánh kiêm lóe tới đâu, máu chưa kịp rơi, từng kẻ bịt mặt đã ngã xuống, hoặc là rơi xuống nước, hoặc là chổng lên nhau.
Người áo xanh thì đứng bên bờ sông, hờ hững nhìn cảnh giết chóc, trường sam xanh nhạt mơ hồ như mưa bụi mịt mù.
Sự chuyển biến bất ngờ này không chỉ khiến Hoán Linh và đám quan quân sững sờ, mà ngay cả Tiêu Lãng cũng kinh ngạc. Hắn nhìn chằm chằm người đứng bên bờ sông. Đến khi đám người bịt mặt chỉ còn lại một tên, nữ nhân mặc áo đen đã thu kiếm, người vận áo xanh mới từ bờ sông bên nhẹ nhàng đạp nước bay đến.
Kẻ bịt mặt định liều mạng xông lên, người áo xanh liền ném một vật đen sì cho hắn. Kẻ bịt mặt vừa nhìn thấy, liền lập tức quỳ xuống. Hắn đang định mở miệng thì người áo xanh lên tiếng: "Trở về nói với môn chủ của ngươi, thứ hắn ta muốn, ta tạm thời giữ giúp."
"Dạ, dạ."
Sau khi đáp lại hai tiếng, kẻ bịt mặt liền nhanh như chớp nhảy lên vác đá ven ông, biến mất vào bóng đêm.
Từ sau lưng Tiêu Lãng, Hoán Linh len lén ló đầu ra thăm dò nam nhân mặc áo xanh. Chàng ta đeo mạng che mặt, nhìn không rõ diện mạo, chỉ thấy bộ trường bào vừa vặn làm tôn lên dáng người thẳng tắp như tùng bách, rắn rỏi như bàn thạch.
Chàng ta xoay người lại đối diện với Tiêu Lãng, chỉ như lướt qua Hoán Linh, nhưng rồi đột nhiên ánh mắt chàng ta dừng lại, nhìn nàng chằm chằm. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh lùng của chàng ta bỗng trở nên ấm áp. Hoán Linh bị nhìn lâu nên hơi bối rối, nhưng rồi nàng lại thầm vui mừng, đưa tay vuốt lại những sợi tóc trước trán.
Chàng ta vẫn nhìn nàng đến thất thần, ánh mắt thăm thẳm hơn hồ nước sâu.
Nếu một nam nhân khác nhìn nàng bằng ánh mắt vô lễ như thế, Hoán linh sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng với chàng ta thì lại khác, ánh mắt của chàng ta thâm tình khó cưỡng, khiến má nàng nóng bừng.
Nữ nhân áo đen thấy chàng ta im lặng, bèn cất giọng nói to:”Tiêu thái úy, chủ nhân của ta chỉ mượn tạm bạc công để dùng, không muốn đoạt mạng của ai, mời thái úy dẫn vụ cô nương này và các hộ vệ đi trước.”
Tiêu Lạng nhìn đám thương binh tàn tướng phía sau, tự biết phản kháng cụng vô ích, đành gật đầu ra hiệu cho đám hộ vệ bên cạnh, cùng đám người may mắn sống sót rời thuyền lên bờ.
Và như vậy, nam nhân lạnh lùng như băng tuyết kia đã hiện diện trong lòng Hoán Linh, làm cho nàng không kịp phòng bị, khiên tâm tư nàng rối loạn. Lóc đó, nàng không hề phát hiện ra, ánh mắt thâm sâu sắc bén của Tiêu Lãng vẫn đang nhìn chằm chằm nam nhân mặc áo xanh, đến khi bóng dáng của chàng ta biến mất, Tiêu Lãng vẫn nhìn vào màn đêm vô tận.
Hoán Linh vốn nghĩ chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nam nhân nọ, nào ngờ khi quay lại Nghiệp Thành, Tiêu Lãng bị Hoàng thượng triệu đi, nàng lại gặp chàng ta trước Lan hầu phủ. Chỉ cần liếc nhìn, Hoán Linh cũng nhận ra chàng ta, không phải vì diện mạo khôi ngô, anh tuấn của chàng ta, mà vì vẻ băng lãnh như đã trải qua ngàn năm toát ra từ người chàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...