Khưu Dịch cầm một miếng vỏ sủi cảo đặt trong tay, dùng đũa xới thịt, sau đó thuần thục nặn hai cái, từ đầu đến cuối chỉ mất chừng hai ba giây, một viên sủi cảo tròn trịa thả xuống bàn.
“Biến,” Khưu Dịch nói một câu, lại cầm lên một miếng vỏ sủi cảo, cũng trong hai ba giây đồng hồ, lại một viên sủi cảo thả xuống bàn, “Biến!”
Vạn Phi cầm vỏ sủi cảo ngớ người ra nhìn, quên cả việc gói luôn, Biên Nam chăm chú nhìn tay Khưu Dịch, ngón tay của Khưu Dịch rất dài, động tác gói sủi cảo rất đẹp, cậu nhìn hồi lâu mới nói một câu: “Có phải mày từng bán sủi cảo không?”
“Ừ, thật ra bóp một cái là được, tôi làm cho đẹp thôi,” Khưu Dịch trả lời, ném sủi cảo đã gói cẩn thận lên bàn, “Biến!”
“Đừng biến…” Biên Nam vẫn cảm thấy Khưu Dịch rất chín chắn, bình thường đối xử với ai cũng có phần nghiêm túc, mỗi lần Khưu Ngạn bị dạy dỗ, ngay cả cậu cũng căng thẳng theo, bây giờ vừa thấy cái trò biến biến này, cậu chợt nghĩ Khưu Dịch cũng chỉ thế mà thôi, vẫn còn là một người rất trẻ con, cậu xếp từng viên sủi cảo cho ngay ngắn, “Mày từng bán sủi cảo thật sao?”
“Lúc cậu đi ra từ nhà tôi không thấy trên đường có một tiệm sủi cảo nhiều thịt đông bắc à?” Khưu Dịch tiếp tục nhanh tay gói sủi cảo.
“Tao thấy nè,” Vạn Phi nói, tiếp tục gói sủi cảo, “Cái tiệm đầu phố phải không?”
“Ừ,” Khưu Dịch gật đầu, “Tôi từng làm thuê ở đó, làm sủi cảo.”
“Mày đúng là…” Biên Nam không biết nên nói gì, cúi đầu vụng về gói sủi cảo, “Giỏi lắm.”
Có tốc độ của Khưu Dịch, vỏ sủi cảo nhanh chóng được gói hết, Khưu Dịch tiếp tục cán nốt đống bột còn lại, chờ mọi người gói xong sủi cảo, thịt vẫn còn dư một ít.
Khưu Dịch bảo Biên Nam vào phòng bếp lấy một ít bột năng, trộn chung với thịt, nặn vài cục thịt viên.
“Được rồi, luộc sủi cảo thôi,” Khưu Dịch vỗ vỗ tay, “Cái này lát nữa nấu canh.”
“Nước sôi rồi!” Khưu Ngạn vẫn canh giữ trong phòng bếp nấu nước, nước vừa sôi nhóc lập tức kích động chạy ra sân kêu to.
“Tới đây!” Biên Nam nhảy bật dậy, dỡ cả mặt bàn xuống, bưng vào phòng bếp.
Luộc sủi cảo tương đối dễ, trước đó Biên Nam đã tìm hiểu xem nên luộc sủi cảo như thế nào, sau khi để dành phân nửa sủi cảo làm điểm tâm sáng, cậu luộc hết sủi cảo cho hôm nay, trông khá là nhiều, cảm giác ăn không hết.
“Anh hai nói lấy một ít đem qua cho ông bà.” Khưu Ngạn đứng ở một bên nói.
“Ừ,” Biên Nam múc hai chén sủi cảo, “Để anh bưng qua, em dẫn đường đi.”
Khưu Ngạn dẫn Biên Nam đi qua sân đến nhà ông bà cụ, Vạn Phi và Khưu Dịch mặt đối mặt ngồi dưới giàn nho, nhìn cái khung bàn không có mặt bàn.
“À thì…” Vạn Phi liếc nhìn Biên Nam, nói được câu mở đầu rồi ngừng.
Trông Vạn Phi có vẻ rất xấu hổ, coi bộ là định tranh thủ không có ai lén xin lỗi Khưu Dịch, Biên Nam nhe răng cười một cái với cậu chàng, bưng sủi cảo ra ngoài.
Vì Hứa Nhị, Vạn Phi đúng là cái gì cũng chịu làm, tuy cậu chàng mặt dày, nhưng ở phương diện cúi đầu nhận lỗi, da mặt lại rất là mỏng.
Biên Nam khẽ tặc lưỡi một tiếng, có chút cảm khái.
Vì tình yêu! Ôi chao!
Bây giờ cậu muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không nổi, vừa nghĩ tới tình yêu, cậu sẽ không kiềm được mà nghĩ đến bố mẹ, còn có dì Lâm bất đắc dĩ.
Mà mình chính là sản phẩm thừa thãi của cái gọi là “tình yêu thật sự” và “ôi chao tình yêu”, vì thứ tình yêu thật sự chó má mà gánh nguyên tội trên lưng.
“Bà ơi!” Khưu Ngạn xoay người nhận chén trong tay Biên Nam, bưng vào nhà hàng xóm.
Biên Nam thu hồi mạch suy nghĩ loạn xạ của mình, cùng Khưu Ngạn đưa sủi cảo.
Vạn Phi đã gắn lại bàn, lấy sủi cảo ra xếp cẩn thận, coi bộ đã xin lỗi xong.
“Đi kêu bố đi.” Khưu Dịch vỗ vỗ Khưu Ngạn, đứng dậy kéo ghế ngồi xuống.
“Để tao đi cho.” Nhìn Khưu Ngạn đẩy xe lăn, Biên Nam cũng định vào theo.
“Không cần đâu,” Khưu Dịch kéo cậu một cái, “Nó làm được mà, bình thường toàn là nó làm.”
Khưu Dịch vốn định kéo tay Biên Nam, ai ngờ Biên Nam lại khoát tay, thế là Khưu Dịch nắm trúng tay cậu.
Biên Nam ngẩn ra, động tác này cứ như bạn thân tay trong tay ở nhà trẻ vậy, nhìn ngốc muốn chết, có lẽ Khưu Dịch cũng thấy như thế, hai người cùng lúc hất tay ra.
“Muốn kê chân không?” Biên Nam dùng chân móc cái ghế qua đây, đá xuống dưới mặt bàn.
“Ừ.” Khưu Dịch nhìn thoáng qua bên dưới.
“Phật Sơn hữu ảnh cước!” Biên Nam kêu to một tiếng, làm bộ đá lên chân Khưu Dịch, sau đó dùng mũi giày đẩy chân bó thạch cao của Khưu Dịch lên ghế.
Trước đó Vạn Phi đã nghe nói bố Khưu Dịch không thể đi lại, nhưng khi nhìn thấy bố Khưu ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra, cậu chàng vẫn hơi giật mình, vội vàng đứng lên cúi chào: “Chào chú, con là Vạn Phi, con là đại… Biên… bạn học của đại hổ tử.”
“Ngồi đi ngồi đi, sao lại khách sáo như vậy,” Bố Khưu cười nói, “Mấy đứa bận bịu nãy giờ rồi, mau ăn đi!”
“Thịt đều là anh Vạn Phi băm đó!” Khưu Ngạn gắp từng viên sủi cảo vào chén của bố, “Cái dẹp này là anh ấy gói, cái chỉ có hai nếp gấp là đại hổ tử gói…”
“Của anh đâu chỉ có hai nếp gấp,” Biên Nam gắp một viên sủi cảo chấm vào giấm cắn một cái, “Ôi! Quá ngon.”
Với Biên Nam mà nói, làm sủi cảo là một chuyện rất xa vời, trước đây cậu không cảm thấy sủi cảo và những món khác có gì khác nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác cùng mọi người bắt tay gói sủi cảo.
Ăn sủi cảo là nhân tiện, quá trình gói mới là lạc thú.
Đương nhiên cũng phải xem coi gói với ai, nếu bắt cậu ở nhà gói sủi cảo với Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ, đó gọi là thụ hình (chịu phạt), còn là cực hình nữa chứ.
“Uống chút bia không?” Bố Khưu đột nhiên nói với Biên Nam, “Trong tủ lạnh có bia, chúng ta uống một chút không?”
“Được đó!” Vạn Phi lập tức tích cực hưởng ứng, “Sủi cảo thêm rượu càng uống càng hăng!”
“Con ngồi nói chuyện thôi,” Biên Nam đứng lên chuẩn bị vào phòng lấy bia, “Con chỉ uống được một chai…”
“Trong tủ lạnh có coca,” Khưu Dịch nói, “Nhị bảo cũng uống chung đi.”
“Em đi lấy em đi lấy!” Vừa nghe lời này, Khưu Ngạn lập tức nhảy dựng lên chạy vào trong phòng, rồi ở trong phòng hô to, “Lấy mấy chai bia ạ?”
“Mỗi người một chai, uống xong lấy thêm.” Khưu Dịch nói.
“Ồ!” Khưu Ngạn ôm chai coca trong tủ lạnh, thò đầu ra đếm số người trên bàn, “Một, hai…”
“Ba,” Biên Nam giơ ba ngón tay với nhóc, “Lấy ba chai trước đi.”
“Bốn người nha.” Khưu Ngạn quay đầu lại tiếp tục đếm.
“Anh hai em không thể uống,” Biên Nam quay đầu lại nhe răng cười với Khưu Dịch, “Đúng không, gãy xương mà uống bia sẽ ảnh hưởng tiến độ hồi phục.”
Khưu Dịch nhìn cậu một cái: “Uống một chai chắc sẽ không…”
“Không được,” Khưu Ngạn nghiêm túc kết thúc cuộc thảo luận này, ôm ba chai bia ra đặt lên bàn, “Cho anh uống một ly coca nè.”
Thật ra trong số những người trên bàn, người thật sự có thể uống chỉ có mình Vạn Phi, Biên Nam chỉ uống được một chai, bố Khưu sức khỏe không tốt, chỉ mím môi uống chút bia và rượu đế, Khưu Dịch không có phần, không biết tửu lượng thế nào.
Tuy uống bia chỉ là uống cho có, nhưng bữa sủi cảo này ăn rất vui vẻ rất có không khí, khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng.
Đêm đầu hè, ngõ hẻm, tứ hợp viện, ánh đèn vàng ấm áp dưới giàn nho, con muỗi thỉnh thoảng đốt lên đùi một cái, sủi cảo, bia, nhị bảo nói luôn mồm, bố Khưu không nói gì nhiều chỉ vui vẻ ngồi một bên, Vạn Phi vừa uống bia vừa hào hứng, còn có… Khưu Dịch thoạt nhìn vô cùng thuận mắt.
Biên Nam tựa vào ghế trúc, cầm chai bia ực một hớp, cảm thấy rất khoan khoái.
Sau khi cơm nước no nê, Biên Nam vào phòng bếp dạo một vòng, phát hiện sủi cảo còn thừa: “Sức chiến đấu của chúng ta dở quá!”
“Tao no lắm rồi!” Vạn Phi vỗ bụng hô to một tiếng.
Biên Nam xoa xoa bụng, lúc ra khỏi phòng bếp, bước chân cậu loạng choạng: “Nếu tao không uống bia thì còn ăn được thêm hai mươi cái nữa ấy chứ.”
“Mày uống có nhiêu đó mà cũng gọi là uống bia?” Vạn Phi nhìn Biên Nam cười hô hố, quay đầu nói với Khưu Dịch, “Người anh em, chừng nào chân mày khỏe lại chúng ta uống một bữa đã đời luôn, vừa nhìn mày là biết uống được rồi, con lai nhất định phải uống được.”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu, cậu và Khưu Ngạn chia nhau một chai coca, bây giờ trong bụng toàn là hơi.
“Tao không uống bia chứ uống gì!” Biên Nam bước qua chỉ vào Vạn Phi, “Nói coi, uống cái gì!”
“Anh Nam mày đừng dọa người quá được không? Mới uống có một chai mà đã động kinh…” Vạn Phi nhìn di động một chút, “Không còn sớm nữa, mau giúp đỡ thu dọn rồi về trường thôi.”
“Ờ.” Biên Nam chất đống chén trên bàn bưng ra ngoài ao, lúc xoay người tông ngã một cái ghế mà cũng không dựng dậy.
“Tửu lượng của đại hổ tử không tốt nhỉ,” Bố Khưu cười nhìn Biên Nam, “Các con đừng dọn, về trường nghỉ ngơi đi, để nhị bảo dọn là được.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn lập tức bắt đầu dọn dẹp đĩa trên bàn, “Em không có uống bia.”
“Chú cứ kệ đi con không sao đâu.” Tuy rằng Vạn Phi ở nhà cũng không làm việc, nhưng ít nhất bây giờ tâm tình còn thoải mái, cậu chàng thu dọn chén đũa đem đến cạnh ao đẩy Biên Nam ra, ngồi xổm xuống bắt đầu rửa chén.
Tài rửa chén của Vạn Phi cũng không kém gì Khưu Ngạn, phí nước, sau khi rửa chén xong mang vào bếp cất kỹ, Khưu Ngạn cũng đã đẩy bố Khưu về phòng uống thuốc, đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
“Đại hổ tử,” Vừa nhìn thấy Biên Nam đi ra từ phòng bếp, Khưu Ngạn lập tức chạy tới bên cậu, “Anh muốn về trường hả?”
“Ừa,” Biên Nam gật đầu, cái gật đầu này làm cho trước mắt cậu lại xoay mòng mòng, “Ngày mai anh qua đây, có thể sẽ qua sớm một chút, chiều mai bọn anh thi, thi xong không cần huấn luyện.”
“Ồ…” Khưu Ngạn kéo dài thanh âm, đứng cạnh Biên Nam không nhúc nhích.
“Tắm đi, đừng có bần thần nữa.” Biên Nam đẩy nhóc.
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn ôm quần áo đi vào phòng tắm cạnh phòng bếp, mới vừa vào lại lủi ra, “Đại hổ tử.”
“Hả?” Biên Nam quay đầu nhìn nhóc, lại cảm thấy choáng váng.
“Ngày mai chúng ta đi nhà tắm nha.” Khưu Ngạn nói.
“… Ừ, em mau tắm đi, sao dong dài thế hả.” Biên Nam cười nói.
Khưu Ngạn đóng cửa lại tắm rửa, Biên Nam nhìn sang Khưu Dịch: “Đi đây, còn gì cần giúp thì nói luôn bây giờ đi, chẳng hạn như đi vệ sinh lên giường lấy đồ gì gì đó.”
“Không có,” Khưu Dịch ngồi dưới giàn nho cười cười, “Hôm nay… cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo vậy đâu,” Biên Nam chỉ chỉ Vạn Phi, “Nghề chính của nó mà.”
“Có chuyện cứ tìm tao.” Vạn Phi rất phối hợp đứng chống nạnh.
“Đòi nợ chuyên nghiệp, số điện thoại 139 gạch chéo gạch chéo gạch chéo, chỉ cần một cú điện thoại, tháo tay tháo chân ai tùy bạn chọn,” Biên Nam vỗ vai Vạn Phi, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói không ngừng, “Mười năm uy tín, không gạt trẻ em lẫn người già, một cú điện thoại thay bạn giải quyết nỗi lo về sau…”
“Anh hai,” Khưu Ngạn ở trong phòng tắm xối nước, “Đại hổ tử về rồi hả?”
“Ừ, về rồi.” Khưu Dịch trả lời, với tay lấy ấm trà trên ụ đá bên cạnh đặt lên bàn, rót hai cái phát hiện ấm trà đã trống rỗng.
“Anh ấy còn chưa nói tạm biệt em nữa!” Khưu Ngạn đã cởi hết quần áo, thế mà lại kéo cửa phòng ra, buồn bực đứng ở đó.
“Cậu ấy vừa đi vừa lắc lư múa ương ca kìa, làm gì còn nhớ cái này,” Khưu Dịch chỉ chỉ nhóc, “Mau tắm đi.”
*Ương ca là một loại hình văn hóa cổ truyền của Trung Quốc, loại đơn giản nhất là cứ tiến ba bước thì lùi một bước.
“Vâng,” Khưu Ngạn ngẫm nghĩ một chút, đóng cửa lại, “Tửu lượng của anh ấy kém thật.”
“Ừ.” Khưu Dịch cười cười.
“Nhưng mà hôm nay em vui lắm, mọi người chơi thật vui,” Khưu Ngạn gân cổ bắt đầu hát, “Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hey! Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hô! Dân chúng ơi, buổi tối hôm nay thật à thật là vui! Hey!”
“Ai…” Khưu Dịch thở một hơi thật dài, ngửa cổ tựa lên ghế, “Cái giọng của em di truyền từ ai thế?”
“Bố nói em hát giống bố!” Khưu Ngạn ở trong phòng tắm hưng phấn kêu to.
“Bố thương em thật đấy, chuyện này mà cũng gánh lên người mình.” Khưu Dịch nhìn đèn cười hồi lâu.
Thật ra hôm nay tâm trạng của Khưu Dịch cũng không tệ lắm, chí ít phiền muộn do chú hai và chú ba tìm tới cửa gây sự đã tiêu tán không ít.
Bạn bè của cậu không nhiều, ngoại trừ Thân Đào và vài người bạn cùng lớp có quan hệ gần gũi, cậu vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với người khác, kết bạn cần có thời gian, ngay cả thời gian đánh nhau phát tiết còn sắp hết, làm gì có thời gian quen bạn bè.
Trong số bạn ít ỏi ấy, tính cách như Biên Nam và Vạn Phi căn bản không có.
Tiếp xúc với Biên Nam ngày càng nhiều trong cuộc sống, Khưu Dịch phát hiện phán đoán ban đầu của mình dành cho Biên Nam có lẽ đã sai rồi.
Vô tâm vô phế mới là đặc trưng chủ yếu.
Khưu Dịch ngửa đầu khẽ rung ghế, lúc trước thật sự không nhìn ra Biên Nam là người như vậy.
Cửa sân phát ra tiếng, giờ này chắc không còn ai tới, lúc Khưu Dịch đang định quay đầu nhìn xem là ai, gương mặt ở đằng sau đã xuất hiện bên trên cậu.
Là Biên Nam.
“Quên đồ hả?” Khưu Dịch ngẩng đầu không nhúc nhích.
“Mày ăn khuya không?” Biên Nam cúi đầu nhìn Khưu Dịch, khoát tay, giơ một quả dưa hấu lên trước mặt Khưu Dịch, “Dưa hấu.”
“Này!” Khưu Dịch vội nghiêng đầu, kể từ lúc uống chai bia kia, Biên Nam cứ chìm trong trạng thái không ổn định, Khưu Dịch sợ cậu lỡ tay đập quả dưa hấu trúng mặt mình, “Lấy ra đi.”
Biên Nam đặt dưa hấu lên bàn: “Tao chọn quả lớn nhất đó.”
“Vạn Phi đâu?” Khưu Dịch nhìn ra cửa một chút, không có ai.
“Về trường rồi, lộn, về tiệm net rồi.” Biên Nam đặt mông ngồi xuống cái ghế kế bên Khưu Dịch.
“Cậu có chuyện gì không?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, nghĩ xem phải chăng cậu ấy nhớ ra còn chưa nói tạm biệt Khưu Ngạn.
Biên Nam cầm ấm trà bên cạnh ngắm nghía: “Mày còn có thói quen của ông già nữa cơ à? Uống trà?”
Khưu Dịch không lên tiếng.
Biên Nam cũng không để ý đến Khưu Dịch, cầm ấm trà vào nhà rót đầy rồi lại bưng ra đặt lên bàn: “Nếu mày thích uống trà, lần sau tao về nhà lấy cho mày một ít lá trà ngon của bố tao… Nhưng mà phải đợi, tao không biết bao lâu mới về nhà một lần.”
“Nói chuyện đi,” Khưu Dịch đưa tay gõ lên quả dưa hấu, “Cậu tìm nhị bảo hay tìm tôi? Nhị bảo đang mở đại nhạc hội trong phòng tắm kìa.”
“Tao không sao,” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng, “Tao chỉ ngồi đây cho tỉnh thôi.”
“Vậy rót giùm tôi ly trà đi, cảm ơn.” Khưu Dịch thở dài.
“Ừ,” Biên Nam rót trà vào ly cho Khưu Dịch, “Uống coca cả đêm đã ghiền không?”
“Cũng được,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu uống một chai bia đã ghiền không?”
Biên Nam cười ha ha ha một lúc lâu: “Không thể so với mày, gien xếp như vậy rồi, không chỉ riêng gì bia, mày xem buổi chiều mày ngồi ở đây như ông cụ…”
Khưu Dịch liếc mắt nhìn Biên Nam, Biên Nam nhích lại gần bên Khưu Dịch, hạ giọng: “Tao không biết tao hỏi chuyện này có thích hợp hay không, nhưng chuyện này tao đúng lúc đụng phải, hai chúng ta cũng coi như bạn bè… Phải không? Hai chúng ta? Trong mắt tao nếu không ghét thì có thể kêu tiếng bạn…”
“Phải.” Khưu Dịch cầm ly nhấp một ngụm trà.
“Họ hàng nhà mày xảy ra chuyện gì tao không tiện hỏi nhiều,” Biên Nam do dự một chút, “Tao chỉ muốn hỏi, mày nợ người ta bao nhiêu tiền?”
Khưu Dịch nhướn mi một chút, chỉ nhìn Biên Nam chứ không lên tiếng.
“Tao không phải ý đó…” Biên Nam chỉa chỉa lông mi của cậu ta, “Đừng nhúc nhích chỗ này.”
“Vậy cậu nói đi.” Khưu Dịch bất đắc dĩ cười cười.
“Ý tao là, nếu mày nợ không nhiều lắm, tao đây có chút tiền, mày nợ tiền tao, tao chắc chắn sẽ không tới cửa đòi nợ như vậy, còn dọa nhị bảo khóc luôn.” Biên Nam cắn cắn môi.
Khưu Dịch nhìn chằm chằm Biên Nam một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy phán đoán “vô tâm vô phế” dành cho Biên Nam hình như cũng không chính xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...