1.
Cảnh sát đang ráo riết lùng bắt Trần Ngọc Cường. Hạo Dương và Thừa Vũ cũng bận rộn giúp đỡ. Chỉ có Hàn Dạ có vẻ như rất nhàn rỗi, mỗi ngày đều ngồi trong căn phòng xinh đẹp ngắm tranh.
Bảo bối của anh vẽ rất đẹp, mỗi bức tranh đều rất có thần. Nhìn vào nó anh có cảm giác như chính mình đang soi gương vậy. Rất giống... rất chân thật... rất nhớ cô...
Reeng...
Điện thoại bất chợt đổ chuông khiến anh khẽ nhíu mày, xoay người muốn tiến đến bên bàn.
Cũng chính lúc này, ngay khi anh vừa xoay người...
Đoàng~
Chỉ thấy bức tranh ngay phía sau vị trí anh vừa đứng ban nãy như chiếc lá héo úa chầm chậm rơi xuống đất, bên trên là một vết rách đáng sợ do viên đạn sắc bén gây ra.
Sắc mặt Hàn Dạ thoắt cái trầm lại, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, xuyên qua lỗ thủng trên cửa kính, chiếu thẳng vào một bóng người cao lớn đang đứng sừng sững trong tòa nhà đối diện.
Xem ra ông ta còn chưa hài lòng với những gì anh an bài. Như vậy cũng đừng trách anh độc ác! Hàn Dạ anh trước giờ chưa từng biết nhân từ là cái gì. Hơn nữa...
Cẩn thận nhặt bức tranh từ dưới đất lên, ánh mắt Hàn Dạ trở nên vô cùng ác liệt. Đây là bức tranh cô vẽ cho anh!
Lần nữa ngẩng đâu, bóng người bên kia đã biến mất. Hàn Dạ khẽ nhêch khóe môi, trên người bắt đầu tản ra sát khí dày đặc.
'Bảo bối, đợi anh, rất nhanh thôi.'
...
Cùng lúc đó,
Phùng Gia Viễn ngồi trong văn phòng cau mày nhìn thông tin điều tra được về người đàn ông kia.
Trần Ngọc Cường vốn là một tên côn đồ, một lần không may chọc phải người không nên chọc nên bị người ta đánh cho bầm dập, nằm trong một con ngõ nhỏ thoi thóp chờ chết. Đáng ra ông ta phải chết không thể nghi ngờ, nhưng rồi lại may mắn được một cô gái trẻ cứu. Người này tốt bụng đưa ông ta đến bệnh viện, còn giúp ông ta trả tiền viện phí.
Sau khi bình phục, Trần Ngọc Cường lại trở về với cuộc sống tạm bợ trước đây, chỉ là ông ta rất thường xuyên xuất hiện ở những nơi Phạm Hiểu Nhàn đi qua, còn âm thầm thay bà ta làm rất nhiều chuyện. Có lẽ ông ta vẫn sẽ lặng lẽ bảo vệ bà ta như thế nếu không có sự việc kia...
Hôm đó Phạm Hiểu Nhàn uống say, cùng với Trần Ngọc Cường xảy ra quan hệ. Sau đó vài tuần, bà ta bắt đầu tiếp cận Đỗ Xuân Vũ, rồi tiến vào nhà họ Đỗ, đường đường chính chính lên làm Đỗ phu nhân cao quý được người người ngưỡng mộ. Mà Trần Ngọc Cường vẫn một mực dõi theo bà ta, cam tâm tình nguyện làm một con rối trong bóng tối. Không những thế, sau khi bà ta bị sẩy đứa con của Đỗ Xuân Vũ, ông ta còn vì bà ta mà bắt đầu xây dựng thế lực, từng chút từng chút ăn mòn quyền lực của Đỗ Xuân Vũ trong Y Vũ, giúp cho tương lai của hai mẹ con bà ta thêm chắc chắn.
Ông ta đã làm rất nhiều. Có thể nói, hơn nửa cuộc đời ông ta sống là vì Phạm Hiểu Nhàn. Có lẽ ông ta đã có một cuộc sống thật hạnh phúc nếu như đối tượng là một người phụ nữ coi trọng tình cảm. Thế nhưng tất cả những gì Phạm Hiểu Nhàn tâm tâm niệm niệm lại chỉ là cuộc sống hoàn mĩ nực cười của bà ta...
---------------------------------------
2.
Lại một tuần nữa sắp qua,
Hàn Dạ như mọi khi lái xe đến bờ biển, ngồi trên bãi cát lẩm bẩm trò chuyện một minh.
Trời vẫn trong xanh. Mây vẫn trắng biếc. Từng làn gió biển mơn trớn vờn quanh không trung. Tất cả đều rất bình thường, nhưng Hàn Dạ lại không nghĩ thế. Bởi vì...
'Bảo bối, tất cả những đau khổ này, anh sẽ giúp em chấm dứt, ngay hôm nay.'
Anh chậm rãi đứng lên, phủi phủi quần áo rồi xoay người, nhêch khóe môi nở một nụ cười lạnh băng.
- Tôi chờ ông đã lâu rồi.
Trần Ngọc Cường không nói gì, chỉ trừng từng nhìn anh, hận ý trong mắt không chút che giấu.
- ... - Anh nhướn mày, ánh mắt sắc bén liếc qua khẩu súng trên tay người đàn ông kia, lòng bỗng trầm xuống. – Muốn giết tôi? Là trực tiếp giết, hay là giống như năm đó đối với Khả Y, hành hạ từng chút từng chút? – Nói đến đây, sắc mặt anh bỗng trơ nên âm trầm. – Ông khiến cuộc sống của Khả Y trở nên tăm tối, thì chính ông cũng đừng mong có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
- Tao chỉ biết, những người gây bất lợi cho Hiểu Nhàn đều phải chết. Mày cũng phải chết! – Rốt cuộc Trần Ngọc Cường cũng mở miệng, lời nói tràn đầy cố chấp. Từ 30 năm trước ông đã thề, cả đời này sẽ bảo vệ người phụ nữ kia, bất chấp tất cả, cho dù chính mình luôn bị người kia khinh thường, miệt thị, cho dù ông biết người kia hoàn toàn không phải là một người tốt. Bất chấp tất cả, không oán không hối.
- Ông yêu bà ta?
- ... - Trần Ngọc Cường nhíu mày không đáp, nhưng chính ánh mắt lạnh lùng vô cảm kia đã nói lên tất cả.
- Ông biết không, ông rất đáng thương! – Hàn Dạ bật cười, tiếng cười trầm thấp mang theo sự thương hại và giễu cợt thật sâu. – Ông không yêu bà ta, nhưng lại vì bà ta mà bán mạng, là vì cái gì? Ơn cứu mạng? Cứ cho là bà ta đột nhiên hảo tâm cứu ông một mạng, nhưng...
- Câm miệng! – Trần Ngọc Cường gầm lên, hai mắt đỏ bừng như dã thú.
Phạm Hiểu Nhàn đã cứu ông ta. Không chỉ là cứu mạng, mà còn gieo vào lòng ông ta một ngọn lửa, ngọn lửa của tình người ấm áp. Cũng là vì chút ấm áp đó mà suốt 30 năm qua ông ta vẫn luôn phục tùng vô điều kiện, bởi vì ông ta trân trọng nó, càng trân trọng thì lại càng luyến tiếc, cho nên ông ta lựa chọn nắm lấy, bất chấp tất cả.
Bây giờ cũng vậy, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, ông ta không chút do dự rút súng, chĩa thẳng vào lồng ngực người kia. Chính người đàn ông này đã phá hỏng cuộc sống của Hiểu Nhàn, hắn phải chết!
Đoàng~
Một phát súng dứt khoát bắn ra, Hàn Dạ cũng nhanh như chớp xoay người tránh khỏi tầm bắn.
Đoàng~
Viên đạn thứ hai xé gió lao về phía anh. Sau đó là liên tiếp những viên đạn khác vùn vụt theo sau. Trần Ngọc Cường không biết rút từ đau ra khẩu súng thứ hai, hai tay hai khẩu không ngừng bắn về phía trước. Dưới cơn mưa đạn điên cuồng như thế, Hàn Dạ cho dù có nhanh đến mức nào cũng không thể không chút xây xát. Liếc qua vết thương nơi bả vai, sắc mặt anh càng thêm âm trầm. Ngay tại lúc anh muốn phản kích thì người kia đột nhiên dừng lại, đôi mắt vằn đỏ trợn trựng nhìn dòng máu đỏ tươi theo cánh tay anh từng giọt nhỏ xuống bờ cát trắng, loang lổ cả một vùng, thanh âm như là tới từ địa ngục.
- Chịu chết đi! Chết rồi có thể gặp lại Đỗ Y Y của mày, như vậy không phải rất tốt sao?
- Chết? – Hàn Dạ nhướn mày, dường như cảm thấy điều ông ta vừa nói thật buồn cười. – Tại sao tôi phải chết?
- Mày yêu con bé đó không phải sao? – Trần Ngọc Cường nhíu mày, vô cùng bất ngờ với câu trả lời của anh.
- Thì sao? – Anh nở một nụ cười, vô cùng dịu dàng, rõ ràng là đang nhớ đến bảo bối trong lòng. – Người như ông sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu vĩ đại như thế nào. Bởi vì toàn bộ cuộc đời ông đều dùng để theo đuổi cái thứ ấm áp giả dối kia.
- Giả dối sao? – Nhìn ánh mắt kiên định cùng nụ cười chói mắt của Hàn Dạ, lần đầu tiên Trần Ngọc Cường tự hỏi về tia sáng năm ấy. Thật sự... giả dối sao?
- Mỗi người có một mục đích sống, ông lựa chọn vì Phạm Hiểu Nhàn, tôi không có ý kiến gì. Nhưng ông có từng nghĩ lại những việc mình đã làm không? Hàn hạ một đứa trẻ 5 tuổi, hãm hại một người phụ nữ không thù không oán, chiếm đoạt công ty của người ta, hiện tại còn muốn giết ngươi? Mục đích sống giúp con người ta vươn lên, còn ông... Ông có từng tự hỏi, Phạm Hiểu Nhàn đáng sao?
Đáng sao? Trần Ngọc Cường không trả lời được. Trước đây ông vô cùng chắc chắn, nhưng hiện tại... ông lại do dự. Không phải vì lời nói của Hàn Dạ, mà bởi vì ánh mắt của anh, ánh mắt dịu dàng trần ngập hạnh hpucs ấy. Đó là yêu sao? Chỉ cần nghĩ đến người kia cũng đã hạnh phúc đến như vậy? Nhưng... mục đích sống mà ông ta ôm ấp suốt 30 năm chẳng lẽ nói bỏ là bỏ được sao? Cho dù có bỏ... cũng phải có cái giá của nó.
Cho nên, ông ta từ từ tiến lại gần Hàn Dạ, ánh mắt mờ mịt dần dần có tiêu cự, nét mặt cũng trở nên kiên định khác thường. Ngay tại lúc Hàn Dạ còn chưa hiểu chuyện gì nòng súng đã chĩa thẳng vào thái dương của anh.
- Kết thúc đi. Tao, mày, Đỗ Y Y, Phạm Hiểu Nhàn, tất cả đều kết thúc đi. – Vừa dứt lời, ngón tay từ từ gập lại.
Nhưng...
Chính lúc ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ sau lưng khiến ông ta cứng ngắc.
- Năm đó người cứu ông không phải Phạm Hiểu Nhàn.
Rầm...
Lời nói này giống như một tiếng sét rạch ngang bầu trời, phá vỡ tất cả sự bình tĩnh mà Trần Ngọc Cường vừa lấy lại được. Ông ta mạnh mẽ quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm kẻ vừa xuất hiện.
Hàn Dạ cũng nhìn sang, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Người đến là Phùng Gia Viễn. Anh dường như đã rất vội vã tới đây, hơi thở vẫn còn dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tựa như... tựa như đã làm ra một quyết định vô cùng trọng đại.
- Ông dựa vào cái gì mà khẳng định người đó là Phạm Hiểu Nhàn? – Gia Viễn mỉm cười, một nụ cười đầy thương cảm. – Ngày hôm đó bà ta chỉ đến bệnh viện thăm người thân, trùng hợp vào nhầm phòng bệnh của ông mà thôi.
- Nói láo!
- Tôi có nói láo hay không trong lòng ông hiểu rõ. Phạm Hiểu Nhàn là người thế nào không ai rõ ràng hơn ông. Ông nghĩ một người phụ nữ như vậy sẽ giúp đỡ tên côn đồ xa lạ sắp chết ư? – Gia Viễn nhìn người đối diện, nhè nhẹ lắc đầu. – Ông sai rồi, sai suốt 30 năm.
- Không thể nào... không thể nào... - Trần Ngọc buông thõng hai tay, tinh thân gần như suy sụp. Người kia nói đúng, Phạm Hiểu Nhàn không tốt bụng như vậy. Nhưng... nhưng...
- Kỳ thực muốn biết người đã cứu ông không khó. Khi làm giấy tờ nhập viện thì cần ký tên. Chỉ là... ông chưa hề chứng thực đã vội vã kết luận là Phạm Hiểu Nhàn, còn vì bà ta mà...
- Người đó là ai?
- Người đó ư? Có lẽ ông không nên biết...
- Người đó là ai? LÀ AI??? – Trần Ngọc Cường vô cùng kích động gầm lên, như mãnh thú bị dồn đến đường cùng muốn níu kéo tia hi vọng le lói duy nhất.
30 năm.
Ngu ngốc 30 năm.
Không phải chưa từng nghi ngờ, chỉ là mỗi khi sự nghi ngờ ấy chớm nở liền bị ông dứt khoát dập tắt. Bởi vì đó là tia sáng duy nhất... là thứ mà ông luôn trân trọng...
Nhưng bây giờ... ánh mắt của Hàn Dạ... tình yêu sâu đậm mà hắn giành cho Đỗ Y Y... và những lời nói của Phùng Gia Viễn... Tất cả khiến ông không thể không hoài nghi, không thể không chấp nhận... rằng mình sai rồi. Sai suốt 30 năm.
Chỉ là, người kia rốt cuộc là ai? Người đã cứu mạng ông, người đã gieo vào lòng ông niềm hi vọng về tình người, người đã cứu rỗi linh hồn ông, rốt cuộc là ai?
- ... - Phùng Gia Viễn nhêch môi, lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ đã úa vàng ném về phía người đối diện.
Trần Ngọc Cường theo phản xạ giơ tay bắt lấy, sau đó liền đờ đẫn.
Trống rỗng~
Ông ta dường như lại trở về với cảm giác khi còn là một tên côn đồ nhỏ bé. Không người thân. Không bạn bè. Không tình cảm. Thậm chí, ngay đến mục đích sống cũng không có.
Ông ta đã làm gì?
Rốt cuộc trong suốt 30 năm qua ông ta đã làm cái gì?
Hiện tại ông ta chỉ muốn biết, rốt cuộc mình sống trên đời này để làm gì? Sự tồn tại của ông ta rốt cuộc có ý nghĩa gì?
...
Trần Ngọc Cường cứ như vậy ngây ngốc để cảnh sát đưa đi, ngay đến một chút phản ứng cũng không có, dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chính mình.
Sau khi cảnh sát đi rồi, trên bờ biển chỉ còn lại hai người đàn ông đứng cách nhau một đoạn cùng nhìn về chân trời rộng lớn, không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Hàn Dạ mới thở dài một hơi, rất không tình nguyện mở miệng.
- Cám ơn!
- ... - Gia Viễn mím môi không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn người kia chằm chằm, dường như đang tìm kiếm gì đó.
- Anh muốn gì? – Hàn Dạ nhướn mày.
- ... - Sau một hồi quan sát, rốt cuộc Gia Viễn cũng chấp nhận sự thật, quay lưng rời đi, chỉ bỏ lại một câu. – Đừng để cô ấy phải khóc!
Ngày hôm đó, trời vẫn trong xanh, mây vẫn trắng biết, nhưng có điều gì đó đã thay đổi...
Có đôi khi, buông tay cũng là một cách yêu.
---------------------------------------
3.
Trên một chiếc xe sang trọng, một cô gái lười biếng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phiêu đãng không có tiêu cự.
- Tiểu thư? – Người lái xe dè dặt lên tiếng. Bọn họ đã đứng ở bên vách núi này hai tiếng rồi. Nếu còn không đi sẽ bị gió biển thổi cho đông cứng mất. Anh thì không sao, nhưng mà tiểu thư còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu như bị cảm thì làm sao bây giờ?
- Tới nhà giam. – Cô gái phía sau chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
- Vâng, tiểu thư!
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, đôi mắt xinh đẹp cũng khép lại, yên lặng nghỉ ngơi. Cũng bởi vì cô nhắm mắt, nên mới bỏ lỡ hình ảnh thoáng lướt qua cửa sổ...
... Bên bờ biển, một bóng dáng cô đơn vẫn lặng yên đứng trên bãi cát, bàn tay to lớn mân mê một chiếc nhẫn bạc đầy trân trọng...
...
Nhìn người đàn ông bộ dáng lôi thôi phía sau tấm kính, cô không khỏi nhíu mày. Cô đã trả thù được. Nhưng trả thù người thân của mình, cho dù là thành công đi chăng nữa, thì có thể vui vẻ được bao nhiêu?
Ông ta là bố của cô, bố ruột của cô.
Cô còn nhớ, khi cô còn rất nhỏ, ông ta cũng từng cười với cô, bế cô trên tay cùng nhau đi dạo công viên. Nhưng tất cả đã thay đổi khi công ty của ông ta ngày một lớn mạnh, khi có một người phụ nữ khác cao quý hơn xuất hiện bên cạnh ông ta, còn mang theo đứa con gái mà ông ta nghĩ là con của mình...
- Tôi vẫn luôn muốn hỏi, ông có từng yêu mẹ hay không? – Cô nắm chặt túi xách, ánh mắt mông lung nhìn người trước mặt, dường như muốn xuyên thấu ông ta để tìm được người bố hiền lành trước kia. Có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của cô, có lẽ ông ta chưa từng thật lòng đối xử với ba mẹ con bọn họ, nhưng... cô vẫn muốn, dù chỉ là một lần thôi, được nhìn thấy sự ân hận trong mắt ông. Bởi vì, ân hận có nghĩa là đã từng quý trọng. Vậy là đủ rồi.
Đỗ Xuân Vũ sững người. Yêu? Có lẽ là có, nhưng chính những tiền tài vật chất đã chôn vùi nó đi. Ông vẫn luôn không để tâm, bởi vì ông sợ mình sẽ nuối tiếc, sẽ hối hận. Một cuộc sống bình yên, một gia đình hạnh phúc với người vợ hiền dịu đảm đang và những đứa con hoạt bát đáng yêu là điều mà mọi người đàn ông đều mong muốn. Nhưng so với nó, thì sự nghiệp cùng danh vọng còn hấp dẫn hơn nhiều. Chỉ là, bây giờ khi con gái đột nhiên hỏi như vậy, khi chỉ còn lại bản thân cô độc trong bóng tối, ông lại giật mình, thì ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Tình yêu. Gia đình. Và cả cuộc đời.
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...