1.
Bên ngoài truyền thông đang sôi sục vì Angelina thần bí lại chính là tình nhân từng bị Hàn Dạ vứt bỏ. Còn những lời thổ lộ chân thành của Hàn Dạ vài hôm trước. Mọi người bị quay đến chóng mặt, rốt cuộc không biết phải đưa tin thế nào. Hàn Dạ chung thủy một lòng một dạ hay là kẻ trăng hoa lẻo mép? Angelina là cô trợ lí mềm mại yếu đuối hay nhà thiết kế nổi tiếng sắc bén? Còn Đỗ đại tiểu thư dù bị chà đạp thế nào cũng khoogn bỏ cuộc nên nói là son sắt hay ham giàu sang? Cả Phùng thiếu gia bỗng dưng công khai theo đuổi Angelina thì nên lí giải như thế nào?
Ở nhà, Hàn Dạ càng đọc tin tức càng âm trầm. Công khai theo đuổi? Muốn chết!
- Ha ha... - Cô ngồi trong lòng anh bật cười, bộ dáng người này ghen thật quá buồn cười đi mà.
- Em còn cười? Anh ta công khai theo đuổi em em vui vẻ lắm sao? Mới hôm qua còn ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, giờ đã muốn tạo phản? – Lông mày Hàn Dạ dựng đứng.
- Đại thiếu gia cuồng chịu ngược, anh làm ơn đừng xù lông nữa nha, buồn cười chết mất ha ha ha ha... - Cô ở trong lòng anh ngã trái ngã phải, cười đến không dừng lại được. Chỉ cần nghĩ đến Hàn Dạ cao ngạo xa vời mỗi khi tham gia xã giao, rồi nhìn đến cậu bé ghen tuông đầy trời trước mặt cô lại không nhịn được mà ngoác miệng ra cười. Hàn Dạ của cô thật là đáng yêu quá a~
- Hừ! – Hàn Dạ trừng mắt, khoanh tay bất động, nhưng chỉ một giây sau đã không trụ được. – Kiều Khả Y, em ngồi tử tế cho anh!
- Không cần, anh sẽ đỡ em mà, phải không? – Cô tiếp tục lắc lư, quả nhiên người nào đó lập tức theo phản xạ vươn tay đỡ lấy, ôm chặt cô vào trong lòng.
- Kiếp trước nhất định là anh nợ em rất rất nhiều.
- Ha ha...
Reeng...
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, con mèo nhỏ còn chưa kịp vươn móng vuốt thì đại sói xám đã ngăn lại, sắc mặt đen thui gầm lên.
- Đổi số điện thoại, ngay lập tức!
Mèo nhỏ ngây người, một giây sau đó lại tiếp tục không kiêng nể gì mà lăn qua lăn lại cười đến xóc hông.
...
- Hàn Dạ, việc em nhờ anh thế nào rồi?
- Em nhờ anh nhiều lắm, muốn hỏi cái nào vậy? – Hàn Dạ nhướn mày.
- ... - Cô cũng nhướn mày nhìn lại, mặt hếch lên tận trời. – Sao? Anh bất mãn?
- Em nói xem?
- Hàn Dạ, anh nhất định là kẻ tâm thần cuồng chịu ngược. – Cô khinh bỉ liếc mắt một cái. Cô nhẹ nhàng với anh anh sống không yên. Cô hung bạo với anh anh lại bày ra vẻ mặt hạnh phúc vô bờ. Người này nhất định là có bệnh!
- Cho nên bảo bối không cần nương tay, cứ chà đạp anh đi! – Hàn Dạ cười tủm tỉm đưa mặt đến gần, còn nháy mắt một cái rất chi là tình tứ.
- Khốn kiếp, mấy ngày không ăn đòn anh ngứa da phải không?
- Đúng a, bảo bối tới đây, cào cào anh vài cái đi!
- Hàn Dạ, da mặt anh càng ngày càng dày rồi đấy.
- Không đâu, da mặt người ta đẹp lắm, không tin em sờ thử đi?
- Anh là đồ lưu manh!
- Bảo bối, em lại đang ám chỉ sao? Muốn anh lưu manh? Được a, mau lại đây nào!!
- HÀN DẠ!!!!
Cuối cùng đương nhiên Hàn Dạ cũng giở trò lưu manh thành công, ôm bảo bối trong lòng nếm ngon ngọt. Nhưng mà môi vừa buông, người liền bị đá bay ra ngoài, cười cười kêu lên vài tiếng mới ngoan ngoãn bò lên sô pha phơi xác chịu phạt.
Tất nhiên anh hiểu cô muốn hỏi cái gì, nhưng mà nghĩ đến kẻ kia... trong lòng anh có một chút không muốn nói ra, bởi vì anh sợ cô sẽ bị tổn thương.
---------------------------------------
2.
Cô nhấp một ngụm sữa tươi, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để người đối dienj vào trong mắt. Đây là lần thứ hai cô gặp riêng Phạm Hiểu Nhàn. So với lần trước thì hiện tại tâm trạng của cô đã thay đổi rất nhiều.
Hận ư?
Không, chỉ một chữ này đã không đủ để hình dung thái độ của cô đối với bà ta nữa. Phạm Hiểu Nhàn, cái tên này từng là ác mộng đối với cô bé Đỗ Y Y 16 năm trước. Cô mãi mãi cũng không quên được những gì bà ta đã làm với mẹ con cô.
Bỏ đói?
Nhục mạ?
Đòn roi?
Không, bà ta còn làm nhiều hơn thế. Bà ta đã cướp đi gia đình của cô, cướp đi cuộc sống bình yên của cô, cướp đi hết thảy những thứ thuộc về cô, cướp đi cả tuổi thơ lẫn đôi cánh thuần khiết của cô. Tất cả những hắc ám mà cô có bây giờ đều do bà ta ban tặng. Nếu như không có bà ta, có lẽ cô sẽ mãi là cô bé Y Y ngây thơ thiện lương năm nào, sẽ luôn ngây ngô nở nụ cười với tất cả mọi người... Chính bà ta đã lấy nó đi, trái tim thuần khiết không tì vết của cô.
Ánh mắt một lần nữa dừng trên người đàn bà đối diện, cô hơi nhếch môi, thái độ cao ngạo đầy khinh thường.
- Angelina? – Phạm Hiểu Nhàn nhíu mày, sắc mặt hết sức khó coi nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười lịch thiệp.
Cô gái này khiến cho bà có cảm giác rất phức tạp.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô giống như một chú thỏ hiền lành đáng thương, lại có thể phá hủy lễ đính hôn của con gái bà.
Lần thứ hai gặp mặt, cô cao quý như nàng công chúa, lời nói ánh mắt đều sắc bén không chừa cho người ta đường lui.
Hiện tại là lần thứ ba đối diện, khí thế trên người cô lại càng thêm mạnh mẽ, khiến bà không kiềm chế được mà sợ hãi. Bà không bao giờ có thể ngờ được, có một ngày Đỗ Y Y yếu ớt kia lại trở thành mạnh mẽ như vậy, còn trở về tìm mình trả thù. Không, bà chính là không ngờ được, Đỗ Y Y thế nhưng thực sự còn sống.
Lần trước sau khi gặp mặt, bà đã đi hỏi Trần Ngọc Cường, ông ta còn chắc chắn rằng con bé không chịu dược đòn roi nên bỏ trốn, sau đó bị ông ta bắt lại đánh chết. Nhưng mà người hiện đang ở ngay trước mặt...
- Thế nào? Không tin nổi? – Cô nhướn mày. – Tôi đã nói rồi, con đường tôi và bà đi không giống nhau. Bà lựa chọn làm kẻ thứ ba, dùng thủ đoạn đê tiện cướp chồng người ta. Còn tôi, là đường đường chính chính ở bên cạnh Hàn Dạ, là người phụ nữ duy nhất của anh ấy.
- Cô thật lợi hại, lại có thể giấu diếm lâu như vậy.
- Cám ơn! – Cô cười khẽ. – À, tôi còn phải cám ơn bà đã đẩy anh tôi ra, nếu không e là tôi sẽ phải đau đầu một chút.
- Cô có ý gì?
- Tôi là Angelina, là vị hôn thê của Hàn Dạ. Như vậy bà nói xem, tin đồn Hàn Dạ không niệm tình cũ mà bỏ mặc anh Thừa Vũ, khiến anh ấy mất đi chức Giám đốc có mấy phần là sự thật?
- Đỗ Y Y, cô... cô điên rồi! – Phạm Hiểu Nhàn sắc mặt tái nhợt, bàn tay dưới bàn đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Bà hiểu ý của cô ta. Bà hiểu cô ta muốn làm gì. Chính vì hiểu tất cả nên mới sợ hãi, sợ sự điên cuồng này, sợ hành động kế tiếp của cô ta sẽ hủy hoại tất cả những gì bà đang có. – Cô phát điên rồi, thật sự phát điên rồi!
- Đúng, tôi điên rồi, từ 16 năm trước đã bị các người bức điên rồi. – Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt mà mình hận thấu xương, lạnh lùng nói từng chữ. – Không có mẹ tôi, không có Y Vũ.
- Cô... - Phạm Hiểu Nhàn khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt. Ánh mắt điên cuồng kia giống như tử thần, khiến cho lòng người phải run sợ thật sâu.
- ... - Cô chậm rãi uống sữa, từ từ thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của người đàn bà đê tiện kia. Đến khi cảm giác được bà ta đã bình tĩnh hơn mới lần nữa mở miệng. – Tôi vốn đang muốn nương tay với Đỗ Kiều Kiều, bởi vì dù sao cô ta cũng là chị gái ruột thịt của tôi, nhưng mà xem ra... à không cần nữa.
Đoàng~
Giống như sét đánh giữa trời quang. Lời cô vừa nói ra, sắc mặt Phạm Hiểu Nhàn lập tức trắng bệch, ánh mắt không còn có thể dùng từ khiếp sợ thông thường mà hình dung được nữa.
---------------------------------------
3.
Đêm đến,
Cô nằm ở trong lòng anh thao thức mất ngủ. Đến lần thứ n cựa mình, rốt cuộc cô không nhịn được phải lên tiếng.
- Hàn Dạ!
- Ừ?
- Anh chưa ngủ?
- Không ngủ được.
- Anh cũng mất ngủ? – Cô ngạc nhiên xoay người đối diện với anh. – Tại sao?
- Không phải mất ngủ, là không ngủ được. – Hàn Dạ kéo chăn đắp lại tử tế cho cô, mỉm cười. – Bởi vì có một con mèo nhỏ cứ xoay tới xoay lui.
- ... - Cô biết điều cúi đầu im lặng.
- Có chuyện gì vậy? – Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, hỏi.
- Ngày mai em muốn đến nhà họ Đỗ. – Cô hít một hơi thật sâu, thì thầm. – Gặp Đỗ Xuân Vũ.
- Ừ, anh đi cùng em.
- Anh không hỏi em lí do à?
- Bảo bối, có nhớ anh từng nói gì không? Anh hiểu em còn nhiều hơn so với chính bản thân em.
- ...
- Ngoan, ngủ đi!
- Hàn Dạ, em... em sợ...
- Có anh ở đây, bọn họ không dám làm gì em. – Hàn Dạ vỗ về lưng cô, ánh mắt phát ra tia sáng sắc lạnh. Những kẻ kia tổn thương cô sâu đậm như vậy, anh kiên nhẫn được đến tận bây giờ đều là do không muốn phá ngang kế hoạch của cô. Nhưng nếu như cô đã muốn thu lưỡi, như vậy anh cũng sẽ không nương tay.
- Hàn Dạ... - Cô rúc sâu vào lòng anh, thân thể không kiềm chế được khẽ run.
Nhà họ Đỗ...
Đó từng là nơi đầy ắp tiếng cười của cô...
Trước 5 tuổi, đối với cô mà nói, nhà là nơi đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất. Cho dù bố không thường chơi đùa với cô, nhưng cũng chưa từng quát mắng cô. Mẹ rất dịu dàng, luôn mỉm cười làm đồ ăn ngon cho cô. Anh trai một lời trách mắng cũng chưa từng nói với cô, mặc kệ ở bên ngoài lạnh lùng như thế nào, chỉ cần đối diện với cô sẽ nở nụ cười cưng chiều. Gia đình... Khi đó cô có một gia đình thật hạnh phúc!
Nhưng từ sau ngày mưa hôm đó, tất cả đều thay đổi...
Nhà không còn là lâu đài màu nhiệm của công chúa, mà trở nên thật tăm tối và đáng sợ... nơi luôn đầy rẫy những lời mắng nhiếc cùng roi vọt chờ đón cô...
Bố biết cô bị đối xử tàn nhẫn nhưng không nói gì, không ngăn cản cũng không bênh vực.
Mẹ chỉ biết ôm cô vào lòng, dùng chính thân thể mảnh mai của mình che chở cho cô.
Anh trai bị ngươi ta đưa đi rồi, không biết ở đâu, cô không tìm được, mẹ cũng không tìm được.
Lúc đó cô mới biết, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục chỉ như một chiếc lá mỏng manh mà thôi...
Cô gian nan chìm vào giấc ngủ, nước mắt lăn dài thấm ướt cả áo anh.
Hàn Dạ nhìn người trong lòng, đau lòng hôn lên từng giọt lệ vương trên khóe mi cô, ở bên tai cô thì thầm.
- Bảo bối, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá thật đắt!
---------------------------------------
4.
Ngày hôm sau, nhà họ Đỗ quả nhiên được tiếp đón hai vị khách quý.
Hàn Dạ ngồi giữa sô pha, dáng vẻ như đại gia nghiêng đầu đánh giá căn biệt thự rộng lớn.
Đỗ Xuân Vũ cùng Phạm Hiểu Nhàn ngồi ở một bên không dám lên tiếng. Vẻ mặt Đỗ Xuân Vũ không được tốt lắm, cũng không hề liếc vợ lấy một lần, hiển nhiên quan hệ giữa bọn họ vẫn còn chưa trở lại bình thường kể từ vụ đoạt quyền của Y Vũ. Cũng phải thôi, một người đàn ông kiêu ngạo như ông ta làm sao có thể chấp nhận việc vợ mình trở mặt trắng trợn như vậy chứ? Đỗ Thừa Vũ dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Phạm Hiểu Nhàn sắc mặt đen thui. Nếu chỉ có Kiều Khả Y tới đây bà đương nhiên khoogn thèm để vào trong mắt, nhưng hiện tại ngay cả Hàn Dạ cũng tới, mà thế lực của người kia... Lại nhớ đến lời ám chỉ của Kiều Khả Y mấy hôm trước, ánh mắt bà càng thêm sâu thẳm. Rốt cuộc cô ta đã biết cái gì?
Chưa để Phạm Hiểu Nhàn suy nghĩ thấu đáo, Hàn Dạ đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng đầy căng thẳng này.
- Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn chút chuyện với hai người.
- Bàn chuyện? – Đỗ Xuân Vũ nhíu mày. – Giám đốc Hàn, anh có thể nói rõ ràng hơn không?
- Tôi và con gái ông thật lòng yêu nhau, mong ông có thể chúc phúc cho chúng tôi.
- Cái gì? – Đỗ Xuân Vũ hồ đồ rồi. Hàn Dạ và Kiều Kiều? Lại nhìn sang cô gái đang ngồi ngay ngắn ở đằng kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu như không phải Kiều Kiều...
Cùng lúc đó, Phạm Hiểu Nhàn rốt cuộc hiểu được mục đích của bọn họ, nháy mắt sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bọn họ muốn vạch trần tất cả? Như vậy không phải là dồn bà vào đường cùng hay sao? Tuy rằng tình cảm của bà đối với người đàn ông này đã sớm không còn, hay nói chính xác là bà chưa từng thật lòng với ông ta, nhưng bà vốn rất coi trọng mặt mũi, cho nên suốt bao nhiêu năm qua, chỉ cần ông ta không quá đáng quá mức, bà vẫn sẽ im lặng mệnh ai người đấy lo. Nhưng bây giờ... Nếu như tất cả đổ bể, nếu như cuộc sống hoàn mỹ hiện tại bị phá hủy...
- Đỗ Y Y, cái tên này ông còn nhớ không? – Cô nhìn lướt qua Phạm Hiểu Nhàn, nhếch khóe môi hướng Đỗ Xuân Vũ hỏi.
- Đỗ Y Y? – Đỗ Xuân Vũ mở to mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, có chột dạ, cũng có hoảng hốt, nhưng không hề có thứ gọi là thương xót.
- ... - Cô mím chặt đôi môi, cuối cùng đã hiểu được, thì ra không phải ông ta vốn lạnh lùng không giỏi biểu hiện tình cảm như mẹ vẫn nói, mà căn bản ông ta không cần cô. Đỗ Y Y, câu hỏi mà bấy lâu nay mi vẫn luôn trăn trở rốt cuộc cũng có lời giải đáp rồi, mi có vui không?
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô bỗng nhiên cảm thấy bao nhiêu năm qua mình cô chấp thật buồn cười. Cô hận Phạm Hiểu Nhàn, hận Đỗ Kiều Kiều, nhưng lại không thể hoàn toàn hận Đỗ Xuân Vũ, bởi vì cô vẫn còn nuôi một tia hi vọng, rằng ông ta cũng từng yêu thương đứa con gái là cô...
Lần nữa ngẩng đầu, cô đã lấy lại dáng vẻ thản nhiên, sâu trong đôi mắt còn có sự tàn nhẫn khó đè nén. Cô nhìn thẳng vào Đỗ Xuân Vũ, lạnh lùng nói.
- Không cần cố nhớ lại, bởi vì Đỗ Y Y đã không còn, hiện tại chỉ có Kiều Khả Y. Mà Kiều Khả Y cùng ông hoàn toàn không có quan hệ. – Cô nhấp một ngụm trà, hài lòng quan sát sắc mặt khiếp sợ dần dần vặn vẹo của Đỗ Xuân Vũ, một lúc sau mới chậm rãi tiếp lời. – Chỉ đáng tiếc, ông cả đời cố gắng vì Y Vũ, cuối cùng lại rơi vào tay một người phụ nữ ngay đến một đứa con cũng...
Choang...
Cốc thủy tinh trên tay Phạm Hiểu Nhàn vỡ tan, ánh mắt căm thù chiếu thẳng vào Khả Y. Bà ta vốn nghĩ cô ta chỉ muốn xác minh thân phận của mình, muốn dùng nó để phá tan cái gia đình này, nhưng lại không ngờ cô ta lại nhắc đến chuyện kia... Cô ta thực sự biết?
- Cô có ý gì? Người phụ nữ làm sao? Một đứa con cái gì? – Đỗ Xuân Vũ tức giận chất vấn, nhưng nói được một nửa liền dừng lại, nghi ngờ nhìn vẻ hoảng loạn của người vợ chung chăn chung gối gần 20 năm bên cạnh.
- ... - Cô nắm tay Hàn Dạ đứng dậy, khinh miệt nhìn người đàn ông mà cô từng rất quen thuộc, trước khi hoàn toàn biến mất sau cánh cửa thì nhẹ nhàng hỏi một câu. – Tư vị bị phản bội như thế nào?
Tư vị phản bội...
16 năm trước ông ta phản bội mẹ, mang người phụ nữ này cùng đứa con gái 5 tuổi về. Hiện tại mới biết được, đứa bé năm đó không phải máu mủ của ông ta, rốt cuộc sẽ có cảm giác gì?
Năm đó Phạm Hiểu Nhàn mang thai với Trần Ngọc Cường, nhưng e ngại thân phận thấp kém của ông ta nên tìm mọi cách đến bên cạnh Đỗ Xuân Vũ, chấp nhận làm tình nhân trong bóng tối của ông ta. Cao thượng? Không, bà ta nào biết thế nào là cao thượng chứ? Bà ta chấp nhận âm thầm ở bên cạnh Đỗ Xuân Vũ bởi vì bà ta biết, Đỗ Xuân Vũ cũng giống bà ta, tuyệt đối không cam tâm cùng giường chung gối với một người tầm thường hèn kém. Bà ta đã đúng. 5 năm sau bà ta đã chính thức bước chân vào nhà họ Đỗ, mang theo cả đứa bé kia, cũng chính là Đỗ Kiều Kiều bây giờ. Đáng thương cho Đỗ Xuân Vũ, cưng chiều đứa con gái này 21 năm, thậm chí vì cô ta mà đẩy con gái mình vào chỗ chết, trơ mắt nhìn con trai mất đi quyền thừa kế. Nếu nios Đỗ Xuân Vũ là một người cha tốt, thì chỉ có thể là với Đỗ Kiều Kiều, thế nhưng... Thật đáng buồn!
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...