1.
- HÀN DẠ, ANH CÚT CHO EM!!!
Một tiếng thét giận dữ vang lên, tiếp theo đó Hàn Dạ bộp một cái rơi xuống đất, sắc mặt tối đen. Đúng rồi, cô gái nằm bên cạnh anh chính là bảo bối trong lòng anh, Kiều Khả Y. Còn về tấm ảnh kia, sao lại hỏi anh, anh làm sao mà biết được?
- Anh còn gì để nói? - Cô nhìn màn hình điện thoại thêm vài lần, cơn tức giận xông lên tận óc. Cái gì mà thủ thân như ngọc, cái gì mà chỉ có mình cô, ở bên ngoài không biết anh còn làm bao nhiêu chuyện tốt nữa? Hừ!?
- Bảo bối, em nghe anh nói đã. - Hàn Dạ chậm rì rì đứng dậy, hết sức đáng thương sán lại gần muốn gục đầu lên vai cô, nhưng lại bị ngươi ta phũ phàng đẩy ra.
- Nói! - Cô quét mắt nhìn anh, khoanh tay trước ngực chờ đợi. Anh thử thừa nhận xem, cô nhất định sẽ cho anh biết tay.
- Tối hôm qua anh không cẩn thận uống một ly rượu Đỗ Kiều Kiều đưa, sau đó liền cảm thấy đầu óc choáng vàng, mơ mơ màng màng bị người ta đưa đi.
- Sau đó? - Cô nhướn mày, trong ánh mắt xinh đẹp ngoài vẻ tò mò thích thú thì chẳng còn gì nữa. Tại sao? Bởi vì cô rất hiểu anh. Hiện tại anh còn có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô như vậy chứng tỏ tấm ảnh kia là giả.
- ... - Hàn Dạ ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt này của cô, trái tim liền đập rạo rực. Anh biết bảo bối sẽ tin tưởng anh mà! - Bọn họ đưa anh lên tầng, nhưng mà anh không chịu, liên đẩy bọn họ ra rồi rời khỏi đó. Bọn họ không đuổi kịp anh. Hừ, tuy rằng anh không được tỉnh táo, nhưng vẫn lợi hài gấp mười lần bọn tép riu đó.
- Anh đừng nói với em anh cứ mơ mơ màng màng mà đến nhà anh Thừa VŨ, sau đó lăn ra trước cửa bất tỉnh nhân sự nhé?
- Anh... - Hàn Dạ mở to mắt, có chút mù mờ. - Anh tự mình chạy đến tận đây? Còn hôn mê ở trước cửa?
- Nếu như không phải anh Thừa Vũ đi mua đồ ăn khuya cho em tiện tay vác anh vào, anh nghĩ mình có thể yên ổn nằm trên giường như vậy à? - Cô khinh thường hừ một tiếng. - Thật không iheeur nổi anh xiên xẹo trên đường như thế nào mà cũng tới được đây.
- ... - 'Anh cũng không hiểu có được không?' Hàn Dạ rối rắm cắn cắn môi, sau đó lại nhìn cô với ánh mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh đã lắc đầu nguầy nguậy. Cô tuyệt đối sẽ không chủ động kéo anh lên giường đâu, cho nên là...
- Anh nửa đêm phát điên. - Cô liếc anh một cái, chậm rãi phun ra một câu.
- Vậy... vậy... chúng ta? - Hai mắt anh bừng sáng.
- Anh nổi điên xông lên giường lấy em làm gối ôm rồi ngủ say như chết. - Cô cười đến hai mắt cong cong, rất vui vẻ nhìn bộ dạng suy sụp của người trước mặt. Chao ôi, cô ngày càng trở nên tà ác rồi ha ha ha...
Hàn Dạ nhìn vẻ mặt hả hê của cô, há mồm nhưng lại không biết nên nói cái gì, đang định im lặng xuống giường an ủi trái tim yếu ớt của mình thì cửa phòng bật mở, anh liền giật mình vung tay đem chăn quấn cô gái bên cạnh kín mít như con tắm, sau đó mới giương mắt nhìn người mới đi vào.
- Hàn Dạ, cậu định làm thế nào? - Thừa Vũ mặc xác dáng vẻ đề phòng thái quá của người đàn ông kia, khoanh tay hỏi.
- Định cái gì? - Anh nghi hoặc nhíu mày.
- Đỗ Kiều Kiều, cùng với chuyện tốt mà cậu đã làm ra.
- Tôi không làm gì cả. - Hàn Dạ trầm giọng. - Có lẽ bọn họ không thấy tôi về nhà nên tưởng rằng tôi hôn mê bất tỉnh ở xó xỉnh nào rồi. Vì vậy mới dám làm lớn chuyện như vậy. Hừ, dám hãm hại Hàn Dạ này, lá gan cũng thật là lớn!
- Anh chắc chắn là hãm hại mà không phải đòi công bằng? - Cô chậc một tiếng, cười cười nhìn anh.
- Bảo bối, anh đã nói là anh trong sạch!
- Hừ!
- Tên đàn ông đó không phải anh đâu, thật đấy. - Hàn Dạ đáng thương nhìn cô. - Em nghĩ mà xem, ngay cả lúc đầu óc không tỉnh táo anh còn có thể liều mình tìm đến em, thì làm sao có thể làm chuyện có lỗi với em được, đúng không?
- Hàn Dạ, cậu có thể đừng... bày ra bộ dạng dọa người đó không? - Thừa Vũ khụ một tiếng nhắc nhở. Anh thật sự nghi ngờ người này bị tâm thần phân liệt, mà thuốc dẫn chính là em gái nhà mình.
- Anh vợ, nếu như sau này vợ anh không tin tưởng anh, còn hết lần này đến lần khác khăng khăng rằng anh là một tên trăng hoa, anh còn có thể bình tĩnh mà để ý đến hình tượng hay sao?
- Được rồi, vậy tôi ra ngoài, cậu tiếp tục dỗ dành vợ cậu đi. Có điều, tôi phải nhắc nhở cậu, tin tức này đã được lan truyền trên tất cả các trang truyền thông. Lần này xem ra nhà họ Đỗ nhất quyết muốn ép cậu phải chịu trách nhiệm với Đỗ Kiều Kiều.
- Chịu trách nhiệm? Hừ, tôi với bảo bối thân mật đến như vậy rồi mà cô ấy còn chưa chịu trách nhiệm với tôi, có lí gì lại bắt tôi chịu trách nhiệm với Đỗ Kiều Kiều?
- Hàn Dạ, anh có im đi không? Anh không chọc tức em thì không chịu được hả? - Cô giãy dụa muốn thaots khỏi vòng tay của anh nhưng đều vô dụng.
- Ngoan, bên ngoài lạnh. - Hàn Dạ vẫn siết chặt lấy cô, giọng nói dịu dàng đến có thể chảy ra nước. - Bảo bối yên tâm, anh không làm chuyện có lỗi với em, đương nhiên sẽ không cam chịu nhận cái tội danh này. Bọn họ muốn chơi? Vậy chúng ta chơi cùng họ, được không?
- Ai thèm là chúng ta với anh? Đồ háo sắc, tay của anh đang làm gì đó?
- Không phải đang chỉnh lại chăn cho em sao?
- Chỉnh cái đầu anh ấy. Hàn Dạ, buông em ra!
- Không được, trời quá lạnh, buông ra em sẽ bị ốm. Ngoan nào, để anh mát xa cho em, cơ thể thoải mái thì tâm trạng cũng sẽ tốt lên.
- Không cần, tay của anh rất lạnh!
- Cho nên em muốn ủ ấm giúp anh?
- Đồ mặt dày, anh để tay ở đâu đó?
- Đại khái là nơi để ủ ấm đó mà. Ư, thật ấm, còn rất mềm!
- HÀN DẠ!!!
...
Bên ngoài tin tức bay đầy trời, khắp nơi đều bàn tán xôn xao về mối tình giữa Giám đốc Léandre danh tiếng và đại tiểu thư nhà họ Đỗ. Đến giữa trưa ngày thứ hai, Hàn Dạ rốt cuộc xuất hiện trước ống kính phóng viên, nhưng chỉ nói đúng hai câu: 'Trong lòng tôi mãi mãi chỉ có một người. Cô ấy là hiện tại bạn gái của tôi, cũng là vị hôn thê của tôi.'
Xôn xao~
Hàn Dạ nói như vậy là sao? Có ý gì đây? Là nhắc tới tình nhân trước? Không đúng, có tin đồn rằng chính anh đã tàn nhẫn vứt bỏ người ta cơ mà? Tuy rằng anh chưa từng thừa nhận, nhưng cũng không hề bác bỏ. Vậy, cô gái kia là Đỗ Kiều Kiều? Rất có thể nha, tuy rằng Đỗ Kiều Kiều không quá xinh đẹp, lại từng là vị hôn thê của Phùng đại thiếu gia, nhưng dáng vẻ dịu dàng kia đủ khiến tất cả đàn ông phải mềm lòng. Nói tóm lại, câu trả lời của Hàn Dạ không những không dẹp yên mọi chuyện mà còn tạo điều kiện để tin đồn ngày càng lan xa.
Đỗ Kiều Kiều thấy tình hình bên ngoài như vậy rất hài lòng nhếch môi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Tấm ảnh kia đường nhiên không phải cô và Hàn Dạ, nhưng... Nghĩ đến lần gặp mặt trước kia, cô lại không nhịn được mím chặt môi.
...
Đợi đến khi Kiều Kiều lấy lại tình thần đứng dậy, ánh mắt liền chạm đến một hình bóng có chút quen thuộc cách đó không xa, chính là người đàn ông gần đây luôn luôn dính lấy Kiều Khả Y. Xem dáng vẻ của anh ta, có lẽ đã nhìn thấy tình cảnh vừa rồi. Cô nhếch môi, từ từ tiến lại gần.
- Anh yêu Kiều Khả Y phải không? Có muốn hoàn toàn có được cô ấy không?
- ... - Hàn Dạ lạnh lùng liếc qua cô gái kia một cái, không lên tiếng.
- Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Kiều Khả Y và người đàn ông vừa rồi quan hệ không hề bình thường. Người đàn ông kia là vị hôn phu của tôi. Vừa hay anh lại yêu Kiều Khả Y. Chúng ta có thể hợp tác, hai bên đều có lợi, thế nào?
- ... - Hàn Dạ hơi nhíu mày, dường như là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm, cuối cùng mới trầm giọng hỏi. - Hợp tác thế nào?
- Chuyện này đơn giản thôi... - Đỗ Kiều Kiều nhêch môi cười một tiếng, nhỏ giọng nói vài câu, cuối cùng vươn tay ra, nở nụ cười dịu dàng. - Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
- Hợp tác vui vẻ! - Hàn Dạ rất không tình nguyện vươn tay ra, hết sức nhẹ nhàng bắt tay cô gái trước mặt một cái, sau đó quay đầu đi thẳng, về nhà bắt đầu điên cuồng rửa tay.
...
Cái thai trong bụng cô là của Phùng Gia Viễn, cũng là kết quả của sự hợp tác giữa cô và Hàn Dạ. Nhưng cô lại không ngờ, Phùng Gia Viễn không những không chịu trách nhiệm mà còn dùng mọi cách ép cô đi phá thai. Anh nói người anh yêu chỉ có một, vợ của anh, mẹ của con anh cũng chỉ có thể là Kiều Khả Y. Bất kể cô làm cái gì, tổn thương anh ra sao, anh cũng không bao giờ phản bội cô.
Mà điều khiến cô khiếp sợ hơn nữa lại là thân phận thực sự của Hàn Dạ. Anh giấu mình kĩ như vậy có mục đích gì, cô không biết. Cô chỉ biết cô đã không còn con đường nào khác nữa. Cô không thể mất đứa nhỏ này, bởi vì bác sĩ nói, thể chất cô rất khó mang thai, nếu như cố tình phá nó đi, vậy sau này... sau này cô... Không được, cô tuyệt đối không thể để việc đó xảy ra. Cho nên cô nhất định phải bắt được Hàn Dạ. Sau này cô sẽ sinh cho anh thật nhiều đứa nhỏ, những đứa nhỏ của bọn họ. Chỉ cần anh chấp nhận cô lần này thôi...
Cô làm sao biết được, Hàn Dạ lúc trước giả bộ hợp tác với cô chỉ vì muốn nhanh nhanh chóng chóng tống khứ cái đuôi luôn bám theo bảo bối nhà anh đi thật xa mà thôi. Nhưng mà anh trăm triệu lần cũng không ngờ được, bảo bối nhà mình lại đột ngột bắt mình hiện thân, làm cho người phụ nữ vô liêm sỉ kia nửa đường thay đổi phương hướng, bám mình dai như đỉa đói. Điều này cũng khiến anh vô cùng đau đầu!
---------------------------------------
2.
Sáng ngày hôm nay Hàn Dạ và Khả Y cái nhau một trận thật lớn, sau đó cô tức giận đùng đùng xách túi đi mất rồi, đương nhiên chỉ là đi mua sắm giải tỏa căng thẳng thôi, nếu không Hàn Dạ làm sao có thể bình thản ngồi ở chỗ này ngẩn người?
Anh chống cằm suy nghĩ, bỗng dưng nhận ra mình hoàn toàn không biết nguyên nhân của trận cãi vã vừa rồi. Hình như là có liên quan gì đó đến việc đêm hôm qua anh mấy lần lén lút tập kích đôi môi của cô bị phát hiện. Hoặc cũng có thể là do sáng hôm nay anh tâm huyết dâng trào nằm ì trên giường làm nũng với cô... Tóm lại anh làm nhiều việc xấu lắm, bị cô mắng một trận cũng đáng thôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Hàn Dạ vẫn hết sức buồn bực vì bị bỏ lại một mình. Sau khi giải quyết kha khá lượng công việc bị dồn lại mấy ngày hôm nay, anh rốt cuộc không thể không nhíu mày, bắt đầu sốt ruột đi đi lại lại, tay cầm điện thoại bấm lia lịa.
'Bảo bối, anh nhớ em!'
'Bảo bối, bao giờ em về?'
'Bảo bối, anh đói bụng rồi!'
'Bảo bỗi, đừng giận nữa, anh sẽ sửa mà.'
'Bảo bối, từ hôm nay anh sẽ cẩn thận không để bị em phát hiện nữa.'
'Bảo bối...'
Đến khi Hàn Dạ nhắn đến cái tin thứ n thì ngoài cửa cạch một cái mở ra, một bóng người chậm rãi bước vào. Hàn Dạ nhảy dựng, chạy ào ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi phòng sắc mặt liền tối tăm.
- Đinh Hạo Dương, cậu đến đây làm gì?
- Tôi đến đưa tài liệu cho cậu mà? - Hạo Dương vô tội nhướn mày, nhìn quanh nhà, rốt cuộc đồng tình nhìn người kia một cái.
- Nhìn cái gì? - Hàn Dạ trợn mắt, chỉ vào trong bếp. - Đến rồi thì đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.
- ... - Hạo Dương nín cười đi vào trong bếp. Được rồi, anh hôm nay sẽ làm người tốt nấu bữa cơm an ủi tâm hồn cậu ta vậy.
Hàn Dạ nhìn người trong bếp bận rộn, hừ một tiếng rồi trở về phòng. Chắc bảo bối sắp về nhà rồi, anh phải đi tắm một cái, sau đó đóng gói chính mình thật đẹp đem đến trước mặt cô lấy lòng mới được.
Xèo~
Kíng koong...
Hạo Dương vừa đổ măng vào chảo thì chuông cửa vang lên, đồng thời từ trong phòng cũng truyền đến tiếng nước nho nhỏ. Hạo Dương nhíu mày, tắt bếp cởi tạp dề đi ra mở cửa, nhưng anh nhất thời quên mất Hàn Dạ có bệnh kì thị người lạ, nếu không làm sao có thể lịch sự mời hai mẹ con nhà họ Đỗ vào trong ngồi đây?
- Giám đốc Đỗ, Đỗ tiểu thư, mời vào! - Hạo Dượng tránh sang một bên, hết sức nho nhã đưa tay mời khách, hoàn toàn không biết chỉ vì hành động vô tâm này mà tương lại của mình sẽ trở nên mù mịt.
- Cám ơn! - Phạm Hiểu Nhàn nắm tay con gái bước vào, ánh mắt kín đáo đánh giá xung quanh, hơi nghi hoặc. Căn nhà này có nữ chủ nhân?
- Hai người đến tìm Hàn Dạ sao? Cậu ấy đang bận chút việc, làm phiền hai người chờ một lát. - Hạo Dương bê một ấm trà đến, nở nục ười thân thiện. Được rồi, anh chính là liều mạng muốn xem kịch vui có được không?
- Xin lỗi, nhưng cậu là... - Phạm Hiểu Nhàn nhìn dáng vẻ chủ nhà của người đàn ông kia, không khỏi tò mò.
- Thật có lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi tên là Đinh Hạo Dương, bạn thân của Hàn Dạ. - Hạo Dương cười cười, trong lòng lại có chút khinh thường. Có lầm không vậy, muốn đem con gái nhét cho người ta mà cũng không tìm hiểu một chút xem bên cạnh người ta có những loại người gì, bọn họ là quá tự tin hay cực kỳ ngu ngốc đây?
- Tôi hình như đã từng gặp anh... - Đỗ Kiều Kiều bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm mềm yếu dịu dàng đến nỗi khiến toàn bộ lông tơ trên người Hạo Dương dựng đứng.
- Tôi là quản lý của khách sạn cao cấp trong thành phố này, nhà họ Đỗ cũng là một trong những vị khách lớn nhất của chúng tôi. - Hạo Dương đè nén cảm giác ghê rợn trong người, mỉm cười đáp lại. Anh vốn không có ác ý gì với cô gái này đâu, nhưng mà dáng điệu kia quả thực là... quá giả tạo rồi. Thật sự không hiểu nổi cô ta làm sao có thể sống như vậy suốt bao nhiêu năm qua?
Lại nói đến cái khách sạn kia, tất nhiên đã nằm trong tay anh thì không thoát khỏi liên quan đến Scintllement, thế nhưng mà có ai biết sếp của anh không phải Hàn Dạ mà chính là cô gái mang tên Angelina? Hơn nữa, ngoại trừ trụ sở chính và ngành kinh doanh chủ chốt ra, tất cả những công ty con và dự án đầu tư trái ngành đều dùng tên Angelina. Chỉ có thể nói, Hàn Dạ quả nhiên đã hết thuốc chữa rồi.
Cạch...
Hàn Dạ tắm xong đi ra ngoài, trên tay còn cầm một chiếc khăn tùy tiện lau lau mái tóc ướt nhẹp, vừa liếc mắt một cái sắc mặt liền âm trầm.
- Hai người tới đây có việc gì?
- Giám đốc Hàn, chúng tôi hôm nay đến đây là để cùng anh bàn bạc về chuyện của Kiều Kiều.
- Quả nhiên như người ta nói, nhà họ Đỗ bây giờ là gia đình mẫu hệ, việc gì cũng đến tay phu nhân đây. - Anh nhướn mày tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lại đắp lên mặt cái vẻ lạnh băng. - Thử nói xem, các người muốn gì? - Anh ném cái khăn cho Hạo Dương, trực tiếp để tóc ướt ngồi dựa trên sô pha. Anh đang đợi đấy, đợi bảo bối về giúp anh lau tóc.
- Để tóc ướt không tốt cho sức khỏe, để em lau giúp anh! - Hiển nhiên Đỗ Kiều Kiều không biết được suy nghĩ của ngươi kia, rất tự nhiên cầm chiếc khăn đi đến.
- Tránh xa tôi ra! - Hàn Dạ ghét bỏ lườm người kia một cái, ánh mắt ác liệt đến mức khiến cô ta run run lùi lại hai bước.
Hạo Dương hiểu ý liền lấy lại chiếc khăn, đi vào trong phòng trốn biệt tăm. Anh muốn xem diễn nhưng cũng không đển mức lôi tính mạng của mình ra để đánh cược đều nhé! Cho nên là... lén lút xem trộm là được rồi. Aizzz... quả nhiên ở gần hai con người kia quá lâu, anh cũng trở nên không phúc hậu rồi.
- Giám đốc Hàn, Kiều Kiều còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với con bé. - Phạm Hiểu Nhàn mỉm cười giảng hòa. - Hơn nữa, mọi chuyện đến nước này rồi.
- Ồ, đến nước này là như thế nào? - Hàn Dạ lười biếng ngả người ra sau, híp mắt nhìn hai người kia ra sức diễn trò.
Nhìn thấy anh lạnh lùng mà cao ngạo, giống như một vị thần xa không với tới, ánh mắt Kiều Kiều càng ngày càng bị thu hút. Người đàn ông hoàn mỹ này nhất đính sẽ là của cô.
- Nghe nói cô có thai rồi? - Anh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi một câu.
- ... - Kiều Kiều giật mình, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. - Em... không phải... không phải...
- Không phải? - Anh ngạc nhiên chậc lưỡi một cái. - Vậy tại sao lại có người nói từng thấy cô ra vào bệnh viện phụ sản cùng với Phùng Gia Viễn? Lần gần đây nhất hình như còn vội vàng như đang chạy trốn? Chẳng lẽ là bị ép đi phá thai nhưng không chịu?
- Dạ... chuyện đó... không phải đâu... - Đỗ Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt, không ngừng lắc đầu lắp bắp nói không nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.
- Giám đốc Hàn, cậu bình tĩnh một chút. Đó là chuyện ngoài ý muốn. Kiều Kiều cũng không muốn như vậy đâu...
Rầm...
Hàn Dạ lật bàn, hết sức khinh bỉ nhìn hai con rối trước mặt.
- Ngoài ý muốn? Ban đầu là ai tìm tôi đòi hợp tác? Cô trèo lên giường Phùng Gia Viễn, tôi trói buộc Khả Y, đôi bên đều có lợi. Cô cũng không nghĩ xem ban đầu hợp tác với ai, còn dám chạy tới đây muốn tôi thay hắn chịu trách nhiệm? Mơ tưởng!
- Cái gì? - Phạm Hiểu Nhàn trợn trừng mắt, hiển nhiên không thể tin được những chuyện vừa nghe được. - Kiều Kiều, đó là sự thật sao? Con... sao con lại tìm Hàn Dạ mà...
- Hừ! - Nhìn hai người kia quỳ rạp trên đất, anh không khỏi khinh thường. Nghĩ gì đó, anh lại cẩn thận lôi từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn bằng bạc, ánh mắt thoáng cái liền dịu dàng như nước. - Nhìn thấy cái gì đây không? Tôi nói rồi, trong lòng tôi luôn luôn chỉ có một người.
Chiếc nhẫn hiện lên rõ ràng trước mặt hai mẹ con Đỗ Kiều Kiều, không khí lập tức ngưng trọng, bởi vì cái nhẫn kia... rất quen thuộc...
---------------------------------------
3.
Tiễn đám khách không mời kia xong, Hàn Dạ không chút khách khí đá luôn Đinh Hạo Dương ra ngoài, một mình ngồi trên sô pha vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cười ngây ngô.
Chiếc nhẫn này là Angelina tặng cho anh, nói là để đánh dấu chủ quyền của cô. Anh còn nhớ rất rõ giọng nói có chút bá đạo, lại mang theo nồng đậm làm nũng của cô khi đó, thật sự là đáng yêu chết đi được! Nếu như ngày nào cô cũng có thể dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với anh... Được rồi, anh không nên tham lam. Bảo bối bây giờ còn đang ức giận đấy. Haizzz...
Hàn Dạ đeo nhẫn lên ngón tay ngắm nghía một hồi rồi lại cẩn thận cất nó vào trong túi áo. Kì thực anh rất muốn ngày ngày giờ giờ đeo nó, nhưng mà mỗi khi bảo bối nhà anh nhìn thấy nó đều xấu hổ bỏ chạy, cho nên anh đành phải ủy khuất chiếc nhẫn này mà thôi. Dù sao thì bảo bối vẫn là quan trọng nhất!
Rốt cuộc anh chịu không nổi, đứng dậy mặc áo khoác chuẩn bị đi tìm bảo bối nhà mình. Cô thực sự đã bị chiều hư rồi, bây giờ còn dám bỏ nhà ra đi cơ đấy.
...
Ở một nơi khác,
Jenny lờ đờ ngồi trên sô pha nhìn người vừa dựng cổ mình dậy, vẻ mặt hết sức ai oán. Cô mới ngủ không đến ba tiếng được không?
- Nhìn cái gì? Cô không hoan nghênh tôi sao?
- Angelina, coi như tôi lạy cô! Cô đi tìm Giám đốc mà ngọt ngào đi, đừng phá hoại giấc ngủ tôi có được không?
- Hừ, anh ấy bây giờ còn đang cùng cô gái khác thân thân mật mật đấy.
- ... - Jenny nhìn người trước mặt, sâu kín thở dài một hơi. - Aizzz... Tôi nói này, hai người định chơi trò tình yêu bí mật đến bao giờ nữa? Giám đóc là của cô, cô gái kia cũng chỉ là vui đùa một chút...
- Vui đùa?
- Được rồi, không phải là vui đùa. Bọn họ không có quan hệ gì cả, đã được chưa?
- Hừ!?
- Cho nên là cô mau đi tìm Giám đốc đi!
- Tôi đói bụng.
- Giám đốc sẽ cho cô ăn no.
- Anh ta đang lo cho cô gái kia, không rảnh quan tâm tôi.
- Cô ghen! - Jenny hai mắt sáng rực, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan không ít. - Ha ha ha... Giám đốc mà biết cô ghen vì anh ấy, nhất định sẽ vui sướng đến phát điên.
- Anh ta... Hừ!
- Được rồi được rồi, tôi gọi đồ ăn cho cô, được chưa?
- Không cho phép nói cho Hàn Dạ, nếu không tôi cắt lương của cô.
- Làm ơn, cô là Giám đốc của tôi sao?
- Với lối sống hoang phí của cô, chỉ có tiền lương của một trợ lý đủ sống hay sao?
- Được rồi, tôi sợ cô! - Jenny mắt mũi tối tăm đi gọi đồ ăn, vừa đi vừa lầm bầm. - Giám đốc đúng là vác đá đập chân mình mà. Angelina cô là đồ khốn kiếp, suốt ngày chỉ biết bắt nạt tôi!!! Vẫn là cô trợ lí nhỏ đáng yêu hơn...
- Jenny, đừng tưởng tôi không nghe thấy.
- OxO
...
Buổi tối, Hàn Dạ thản nhiên ngồi giữa phòng khách nhà Thừa Vũ, trầm giọng nói chuyện điện thoại.
- Sáng ngày mai...
Đợi Hàn Dạ cúp điện thoại, Thừa Vũ cũng vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt khó coi.
- Tôi đã nói rồi, Y Y không có ở đây, cậu mau về đi!
- Cô ấy nhất định sẽ đến chỗ của anh, cho nên đêm hôm nay tôi ở đây đợi.
- Tùy cậu. - Thừa Vũ trừng mắt, xoay người muốn đi ngủ thì lại bị người kia kêu lại.
- Anh vợ!
- Chuyện gì?
- Anh muốn tự mở công ty hay vào làm cho Scintllement?
- Cả hai đều không.
- Vậy không được, bảo bối sẽ lại giận dỗi với tôi.
- Hàn Dạ, cậu cũng nên có chính kiến một chút. - Thừa Vũ nhíu mày, hết sức bất bình. - Cậu luôn luôn nghe lời con bé như vậy sẽ khiến con bé ngày càng ngang ngược.
- Không sao. - Hàn Dạ mỉm cười, nhưng trong lòng lại hơi trầm xuống. Có lẽ là nuông chiều cô đã quen, cũng có lẽ là, từ sâu thẳm trong lòng anh vẫn luôn tồn tại sự áy này. Là anh có lỗi với cô. Cho đến khi còn có thể, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, khiến cho cô vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày.
Thừa Vũ cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, mím môi một chút rồi mới nói.
- Kỳ thực tôi không thích kinh doanh, cũng không có năng khiết thiết kế.
- Vậy anh muốn làm gì?
- Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ xin vào một trường đại học giảng dạy. Nhưng còn phải xem Y Y muốn định cư ở đâu.
- Vậy cũng tốt. làm việc mình thích, rồi kiếm một người chị dâu hiền thục cho bảo bối, cuộc sống như vậy là mỹ mãn.
- Ừ
---------------------------------------
4.
Sáng hôm sau, trên các tờ báo đồng loạt đăng tin nhà họ Đỗ vì ham giàu sang sẵn sàng bày mưu tính kế trên người Giám đốc Scintllement, nhằm bắt vị Giám đốc trẻ này chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng cô con gái chưa có chồng. Kế hoạch không thành thì tìm người vu oan giá họa, còn không biết liêm sỉ đến tận nhà người ta đòi công bằng. Trên các trang mạng xã hội, bản ghi âm những lời thú tội của Đỗ Kiều Kiều lan truyền với tốc độ chóng mặt. Bức ảnh kia cũng được mang ra mổ xẻ, nhanh chóng được chứng thực là đã qua xử lí. Nha họ Đỗ cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể chối cãi được, danh dự cùng nhân phẩm toàn bộ đều bị hủy hoại triệt để, đặc biệt là Đỗ Kiều Kiều.
Chỉ sau một ngày, tất cả đối tác đều quay lưng lại với Y Vũ, khiến tình hình công ty trở nên vô cùng căng thẳng, gần như toàn bộ hợp đồng đều bị đơn phương chấm dứt. Đến lúc này người dân thành phố A mới khiếp sợ nhận ra, nền kinh tế phồn hoa bấy lâu nay thì ra đã sớm nằm trong tay Scintllement.
Cùng ngày, Hàn Dạ cũng tham dự một sự kiện xã giao, điều đáng nói là trên tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn. Không khó để nhận ra chiếc nhẫn này, bởi vì nó mới được ra mắt không lâu, là tác phẩm mới nhất của Angelina, mang tên 'Giấc mơ đá quý'. Có điều, mọi người không biết, kỳ thực đây là một đôi, mà chiếc đã từng được trưng bày hiện giờ đang nằm trong tay người tạo ra nó.
Không cần ai xác minh, mọi người cũng tự hiểu được, thì ra người được Hàn Dạ nhắc tới mấy ngày trước không phải tình nhân cũ, cũng chẳng phải Đỗ đại tiểu thư, mà chính là cô gái vàng của ngành thiết kế, Angelina.
Hàn Dạ hài lòng nhìn tin tức lan tràn trên mạng, khóe môi khẽ nở nụ cười. Cuối cùng anh cũng có thể công khai quan hệ của bọn họ rồi.
'Angelina, em nhất định rất vui phải không?'
Cạch...
Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng bé nhỏ khoác trên mình chiếc váy tím biếc chậm rãi đi vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đang ngồi sau bàn làm việc, thanh âm có chút không xác định.
- Hàn Dạ, tại sao?
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...