Từ công ty Từ Tuấn Vỹ trở về Mạc Nhiên Nhiên ghé siêu thị mua ít đồ tươi sống mang về cho bữa tối.
Mẹ cô lần đầu thấy con gái tự đi chợ tay xách nách mang không cần nhờ vả, bà nghi ngờ nhìn cô kiểm tra xem có thật sự là con gái bà đẻ ra hay không.
Mạc Nhiên Nhiên đặt những túi thức ăn xuống bàn ăn, thở phào một hơi như vừa mới nâng tạ xong.
Cô kéo ghế ngồi xuống, rót nước trong khay trên bàn uống ực một hơi lấy lại sức.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên mở túi kiểm tra xem những thứ cô mua, thuận miệng hỏi: "Làm gì hôm nay lại mua đồ thế này? Có chuyện gì vui à?"
"Không phải, từ lúc vào năm học bận rộn, hôm nay có thời gian nên con muốn nấu một bữa lớn ăn cho đã" Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu phủ nhận, tâm trạng vui vẻ khi nhắc đến kế hoạch bữa tối hoành tráng tối nay.
Mẹ Mạc Nhiên Nhiên cười khinh bỉ nhìn đứa con gái giỏi lấy tiếng không có miếng kia, bà cố ý hỏi: "Con nấu?"
Nhắc đến nấu ăn Mạc Nhiên Nhiên liền xấu hổ với lương tâm, cười nịnh bợ lấy lòng mẹ cô: "Mẹ nấu"
"Con gái hai mươi mấy tuổi sắp lấy chồng đến nơi chẳng nấu nổi một món tử tế" Mẹ Mạc Nhiên Nhiên vừa cằn nhằn vừa thu dọn đồ mang vào bếp.
"Đâu phải con không muốn, chẳng phải mẹ từng nói con đừng nghĩ đến chuyện nấu ăn sao? Giờ lại trách con" Mạc Nhiên Nhiên không cam tâm, tủi thân giải thích.
"Mẹ nói sai sao? Nhờ chiên có mỗi quả trứng cũng để cháy đen, nấu mì thì còn sống, con là đỉnh cao của bếp núc đấy, kẻo đánh bại đầu bếp thế giới thì khổ"
Dõi theo bóng lưng mẹ quay vào bếp, biểu cảm Mạc Nhiên Nhiên trở nên ấm ức, quả nhiên ngoài bố mẹ ra chỉ có Từ Tuấn Vỹ mới chịu nổi con người vừa vô dụng vừa phiền phức như cô.
Sau khi Từ Tuấn Vỹ đưa ra chỉ thị tất cả thu xếp công việc trong ngày tiến hành theo kế hoạch.
Đúng giờ hẹn, Từ Tuấn Vỹ ngồi xe Sách Mục đến cổng trường đón Diễm Hà.
Dừng trước chổ Diễm Hà, Từ Tuấn Vỹ ngồi ở ghế phụ hạ cửa kính xuống lắc nửa đầu bảo cô ta ra ghế sau ngồi.
Hân Như ngồi sau thấy Diễm Hà mở cửa đã nồng nhiệt chào đón như đã rất thân thiết.
"Chào chị đẹp"
Ngồi vào xe Diễm Hà vẫn mãi không hiểu vì sao Từ Tuấn Vỹ hẹn gặp lại đưa thêm người khác theo, nụ cười của Sách Mục ngồi ở ghế lái qua kiếng chiếu hậu cũng nhiệt tình hơn lúc bình thường.
Xe di chuyển với tốc độ thông thường trên đường, Hân Như ngồi bên cạnh Diễm Hà phấn khích ngồi không yên, buộc miệng tiết lộ cho cô ta biết nơi sắp đến.
"Chị Diễm Hà, chị là sướng nhất rồi nhé, anh Tuấn Vỹ bận rộn suốt ngày vẫn đích thân đi chọn mua mảnh đất tốt nhất cho chị, sau này chị thích thì xây nhà, không thích thì bán đi, chị nói anh ấy rất tốt đúng không?"
Nghe đến trong lòng Diễm Hà quả thật có vui sướng nhưng vẫn tỉnh táo nhận thức sự việc đang diễn ra, ngờ vực thăm dò suy nghĩ của Từ Tuấn Vỹ: "Tại sao lại tặng mảnh đất cho mình?"
Từ Tuấn Vỹ không đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về trước, một bên khóe môi khẽ cong lên.
"Còn gì nữa chứ" Hân Như nhanh nhẹn chen lời vào, kích động nói: "Nhờ chị gửi đoạn clip của chị Nhiên nên anh Tuấn Vỹ muốn trả ơn cho chị.
Chị Diễm Hà, chị bây giờ là đỉnh của đỉnh"
Thầm đoán Từ Tuấn Vỹ bị Mạc Nhiên Nhiên cắm sừng nên muốn cảm ơn vì giúp anh nhận ra sự thật bị che giấu sau lưng anh, Diễm Hà không nhịn được cong môi mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Đến một mảnh đất trống rộng mênh mông như biển lớn, Diễm Hà ngạc nhiên thầm nghĩ vớ phải một đại gia ngầm, sớm biết cô ta đã kiên trì theo đuổi Từ Tuấn Vỹ mà đá phăng Mạc Nhiên Nhiên ra chổ khác.
Nhưng dù gì Mạc Nhiên Nhiên đã phản bội Từ Tuấn Vỹ, Diễm Hà tin tưởng bản thân bắt đầu theo đuổi anh vẫn chưa muộn.
"Diễm Hà, cậu là sướng nhất rồi" Bụng To đứng cùng mọi người trong nhóm, hào hứng lên tiếng cảm thán.
Diễm Hà bị mảnh đất rộng trước mắt mê hoặc, nửa tin nửa ngờ không rõ thật hư, nếu Từ Tuấn Vỹ chỉ muốn trả ơn không lý nào lại vung tiền nhiều đến mức để lộ thân phận đại gia ngầm.
Mãi tiến về phía trước trong lúc suy nghĩ, Diễm Hà bất ngờ lọt xuống chiếc hố được đào sẵn, bên trên phủ giấy và cát che lại không để ý sẽ không thấy bất thường.
Đến khi bị lọt hố Diễm Hà mới biết mình đã bị lừa, cô ta lồm chồm đứng dậy nhưng miệng chiếc hố còn cao hơn cô ta cả cái đầu.
Từ Tuấn Vỹ cùng tất cả bước đến quanh hố xem trò vui, Hân Như tay cầm máy quay chĩa thẳng vào bộ mặt lấm bẩn của Diễm Hà, những tiếng hét thích thú không ngừng vang lên từ những thanh niên còn lại.
"Cậu có thích món quà tôi tặng cậu không?" Từ Tuấn Vỹ ngồi chổm, điềm tĩnh mở lời: "Thật ngại quá, tôi chỉ là sinh viên nghèo, đến cơm còn phải ăn ké nhà vợ nên chỉ có thể tặng cậu mảnh đất dài hai mét, ngang một mét rưỡi, sâu hai mét"
"Từ Tuấn Vỹ! Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy, cậu đừng quên tôi là người giúp cậu kiếm tiền, không có tôi cậu có thể thành lập được công ty như hiện tại sao?!" Diễm Hà giận dữ hét lớn, mặt bẩn vì bụi cát, tóc tai rối xù, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
"Tôi đương nhiên không quên" Từ Tuấn Vỹ cười đáp, biểu cảm của một giây sau lập tức trở nên lạnh lẽo, nhấn giọng cảnh cáo: "Tôi chưa bao giờ quên lời thề, nếu bất kỳ ai dám động vào Nhiên Nhiên, tôi nhất định chôn sống người đó"
Từ Tuấn Vỹ đứng thẳng dậy, dáng vẻ cao ngạo nhìn Diễm Hà đang phồng mang trợn má bên dưới hố, anh chậm rãi tiếp lời: "Đều tại cô nhắn tin vu khống, hại tôi suýt nữa bị Nhiên Nhiên bỏ mặc, giờ thì từ từ mà làm quen với nhà mới đi"
Sau khi Từ Tuấn Vỹ kết thúc lời nói, tất cả đều đứng nghiêm trang, riêng Hân Như lia máy quay tới lui như một camerawoman thực thụ.
Sáu chàng trai đồng loạt rút trong bên trong áo khoác ra một cành hoa vạn thọ vàng ném thẳng vào Diễm Hà.
Kế hoạch thực thi hoàn hảo, ai nấy bung xõa hô to ăn mừng, Từ Tuấn Vỹ nở nụ cười châm biếm nhìn Diễm Hà đang trợn tròn mắt tức run người.
"Nhớ cho kỹ, đừng bao giờ động đến Nhiên Nhiên nhà tôi, nếu không lần sau tôi nhất định bằm cô ra làm nhân bánh bao cho chó ăn"
Quay lưng đi được vài bước, Từ Tuấn Vỹ vòng ngược lại nhắn nhủ đôi lời với Diễm Hà: "Suýt thì quên, tôi nghèo lắm, không có tiền mua đất tặng cô đâu, nhưng chỉ cần cô nói tặng cho cô một nắm cát cô cũng vui, thì tôi nhất định sẽ tự tay ném nắm cát đó vào mặt cô"
Bảy con người rời đi trong hả hê, tiếng hét giận dữ phía sau lưng càng khiến tâm tình cả bảy thêm phấn thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...