Sói Bắc Yến

Nàng nhớ có lần nàng hỏi Yến Tuân vì sao vẫn để nàng giữ chức Tú Lệ Vương trong khi nàng đã cam tâm theo chàng xuất giá, làm nữ nhân bình thường bên cạnh phu quân. Câu trả lời của Yến Tuân khiến nàng vô cùng hả dạ.
" Yến Tuân, sao chàng không thu lại binh quyền Bắc Yến chỗ thiếp?"
" A Sở, nàng làm rất tốt. Ta nghĩ nếu để nàng chỉ ở hậu cung sẽ lãng phí một nhân tài xuất chúng như thế. Những chuyện nàng làm ngay cả ta cũng không thể nghĩ đến. Cho nên, nhất định phải cho nàng thỏa sức vùng vẫy, có như thế phu thê chúng ta mới cai trị con dân mình tốt nhất có thể. Ta không thể ích kỷ chỉ muốn chiếm giữ nàng. Ngược lại nên ủng hộ nàng hết sức như nàng đã từng làm hậu phương Bắc Yến cho ta lúc trước."
" Chàng tin tưởng thiếp sẽ làm tốt?"
" Tất nhiên. Không hề hoài nghi! Chỉ có hơi thắc mắc, nàng từ nhỏ sống trong Gia cát phủ, sau đó theo ta đánh trận liên miên. Sao có thể tinh tường chuyện cái thế an bang như thế? "
" Nếu thiếp nói, thiếp đến từ một thế giới khác, nơi đó phát triển hơn nơi này. Nên thiếp mới có cái nhìn khác với con người ở đây. Vậy chàng có tin không?"
Yến Tuân im lặng một lúc, sau đó mới đáp:
" Ta tin! Ta thấy những điều nàng suy nghĩ, nàng làm đều khác người, nhưng đều thành công ngoài sức tưởng tượng. Nên ta tin quê hương nàng sẽ không phải nơi đây."
" Chàng tin thiếp thật sao? Bao năm nay thiếp cứ ngỡ chàng sẽ không tin chuyện đó nên chưa dám nói thật sự tình. Quê hương thiếp ở một nơi rất xa, thế giới nơi đó là tương lai của đại lục đây. Nhưng vào một ngày thiếp gặp nạn, nên đã bị vũ trụ thần không cuốn đến thế giới này, lần ấy thì đã gặp được chàng."
Yến Tuân ôn nhu nhìn nàng, khẽ khàng ôm người bên cạnh vào lòng, ôn tồn trải lòng mình bấy lâu nay:
" A Sở. Ta vẫn luôn oán trách thiên mệnh, người đã chưa bao giờ nhân từ với ta. Nhưng xảy ra rất nhiều chuyện và bây giờ nghe về nơi xuất thân của nàng. Ta bỗng chốc nghĩ rằng thiên mệnh đã không như ta suy đoán. Người vốn đã nhân từ với ta từ rất lâu về trước, đó là mang nàng đến với ta từ một nơi rất xa xăm ấy. Để nàng bầu bạn cùng ta, cùng ta tiếp bước cuộc hành trình dài đằng đẵng. Chiến tranh khốc liệt, một mất một còn, khiến tâm tư con người cũng dần chai sạn, luôn oán trách nhiều hơn là nhìn lại quãng đường phía sau đã đi, là ta đã có được gì. Chỉ cảm thấy mất mát nhiều vô số nên vẫn tự cho ông trời ngược đãi mình. Rất tiếc để nhận ra điều kỳ diệu này, chúng ta cũng đã mất một khoảng thời gian rất dài, lắm lúc cứ ngỡ đời này sẽ không còn cơ hội bên nhau nữa nên nỗi oán hận kia mãi dâng lên tận trời xanh."
" Yến Tuân, chàng đừng nên tự oán trách mình nữa. Nếu không phải đến cơ duyên ắt hẳn không ai nhận ra điều kỳ diệu của thiên mệnh. Thiếp cũng từng oán trách thế giới bất công này. Oán trách sự thối nát và chà đạp nô lệ của vương triều cũ. Nhưng trải qua bao sóng gió mới biết được, có lẽ lý do thiếp đến nơi này là vì chàng. Sự linh thiêng của Bồi La đại đế có lẽ biết trước thế cục sắp xảy ra, nên kêu gọi tiếng thống thiết để cửu thiên, khiến cánh cửa thời không mở ra mang ta đến với chàng, giúp chàng vượt qua những tháng ngày đen tối để thống nhất giang sơn, mở ra lại kỷ nguyên thái bình thịnh trị như lúc trước Bồi La thái tổ đã từng như thế."
Yến Tuân cười nhìn nàng trêu chọc:
" Vậy nàng như đấng cứu thế, người đến cứu ta và cả đại lục này sao? Ta tin có nhân quả báo ứng, nên đôi khi ta nghĩ kiếp trước nàng đã nợ ta quá nhiều nên kiếp này mới mang thân đền đáp, chứ nói gì chuyện tương lai, quá khứ. A Sở vẫn nên mang thân báo đáp suốt đời mới mong kiếp sau không gặp được ta."
Sở Kiều xuống nước cười trừ trước thái độ bỡn cợt nhanh chóng của Yến Tuân. Hai bọn họ vẫn yêu thương quấn quýt không rời sau bao năm xa cách, nên chuyện Yến hoàng độc sủng một hậu duy nhất khiến cả hoàng triều nhiều phen phản đối. Nhưng suy cho cùng nàng là công hầu, lắm công trạng chứ không phải nữ nhân gây náo loạn hậu cung, lạm sát trung lương nên bọn họ chỉ khuyên Yến hoàng giữ gìn long thể, đừng quá sức nuông chiều hậu cung ảnh hưởng vận mệnh quốc gia.

Chợt nhớ đến chuyện khi chiều thái y vào thăm khám, nàng bẽn lẽn nhìn Yến Tuân với vẻ vui mừng:
" Yến Tuân, thiếp có hỷ sự cho chàng."
" Chuyện gì?" Yến Tuân nheo mắt nhìn nàng.
" Thiếp đã hoài thai lần nữa."
" Thật sao?"
Yến Tuân đang vui vẻ bất chợt kinh ngạc rồi vui sướng bế thốc nàng lên xoay mấy vòng khiến tứ thân huyết nhục chạy khắp nơi loạn xa, mặt nàng có chút hồng gợn sóng. Chàng được làm cha một lần nữa vui đến thế, nên nàng không nỡ nói đến câu chuyện lúc sau mà người thái y đó chuẩn đoán. Có lẽ nó sẽ khiến chàng lo lắng, thậm chí muốn từ bỏ nhi tử là chuyện không thể tránh. Lời vừa định nói bất chợt thu lại vào lòng, nàng nương sự vui mừng theo cảm xúc dâng trào của Yến Tuân mà lòng không ngớt sự hân hoan tột độ.
" Đã bao lâu rồi?"
" Cũng gần ba tháng."
Lúc này Sở Kiều đã nằm gọn trong lòng Yến Tuân, mắt phượng yêu thương trìu mến dâng bao cảm xúc nhìn người bên dưới, tay vân vê trên vùng bụng của nàng:
" A Sở, lần trước nàng đã chịu nhiều vất vả, lại còn một mình kéo ta ra khỏi rừng Nguyên Sắc. Sau này nhiều lần hồi tưởng lại không biết nàng đã lấy đâu sức lực để làm như thế. Nghị lực của nàng thật khiến ta khâm phục. Lần ấy, độc trong rừng có ảnh hưởng đến việc sinh hoàng nhi hay không?"
Sở Kiều cười yêu, nắm tay người thương kéo từ bụng lên cầm trước ngực mình:
" Chàng đừng đa nghi quá, nếu có ảnh hưởng gì thì Oanh nhi đã không thông minh tuấn tú như thế. Thiếp vẫn tốt. Chàng đừng lo lắng những chuyện không đâu như thế. Nhưng thiếp nói trước, bất kể hài tử là nam hay nữ, thiếp sẽ chọn hoàng nhi này kế thừa chức vị của mình ở Bắc Yến, chàng không được tranh nhau với thiếp đâu đó."
Yến Tuân vờ suy nghĩ một chút mới chịu đáp lời, ra vẻ quyết định đó rất khó khăn với chàng:
" Được thôi. Oanh nhi, trưởng tử đã tiếp nhận kế vị hoàng triều, nhi tử thứ hai ta sẽ cho nàng tùy ý định đoạt, nhưng những đứa sau này phải trả về cho ta. "

" Được, được, thiếp chỉ cần một hoàng nhi là đủ."
" A Sở, sau này chúng ta sẽ có thật nhiều, thật nhiều hoàng nhi. Chỉ sợ nàng sẽ không còn nhiều thời gian chăm sóc ta nữa." Yến Tuân ra chiều nỉ non cùng thê tử.
" Chỉ sợ ... " Sở Kiều ngập ngừng điều gì đó nhưng lại thôi.
" A Sở cùng Yến Tuân sống đến răng long đầu bạc bên nhau, con cháu đầy nhà. Nàng phúc lớn, mạng lớn. Tất nhiên sẽ đại thọ, đại hỷ." Yến Tuân vuốt ve má nàng, vân vê theo từng nét ngũ quan kiều diễm, trấn an người thương. Sóng mắt Sở Kiều đã thôi gợn nét đượm buồn khi nãy, nhưng sự mệt mỏi chợt kéo đến.
Vòng tay êm ái của người thương vừa ấm áp vừa vững chắc khiến nàng buông hết bao ưu phiền, lo lắng, hai mắt bỗng ríu lại muốn ngủ nên vùi đầu vào người Yến Tuân thiếp một giấc khá lâu. Trong giấc mơ nàng thấy đứa bé gái chạy mãi về phía trước, luôn miệng bảo mẫu hậu, mẫu hậu. Màu xanh thảo nguyên dập dền trước mặt, nhạn bay la đà chao lượn trên bầu trời trong vắt. Mùa xuân ở phương Bắc luôn ấm áp và quang đãng như thế, khiến tâm hồn nàng luôn bình lặng chứ không muộn phiền nhiều khi đến đế đô. Bắc Yến là quê nhà nên vẫn có sự thâm tình và vẻ đẹp riêng của quê hương khiến nàng không thôi nhớ mong về chốn cũ.
Yến Tuân nhẹ nhàng đặt nàng ngay ngắn trở lại giường, trong giấc ngủ say khiến nàng như trẻ thơ, khuôn mặt phảng phất niềm vui nào đấy nên chốc chốc lại cười một mình.
" Nàng ngốc, cứ tưởng có thể qua được ta mọi chuyện sao? Ta muốn can ngăn nàng cũng không được. Chỉ đành cố sức giúp nàng trị bệnh. Nàng yên tâm, mọi chuyện đã có phu quân chống đỡ thay mình. Cứ an tâm dưỡng thai là được rồi."
Yến Tuân tháo giày ở chân Sở Kiều ra, tiện tay xoa bóp một chút ở lòng bàn chân. Lúc rày nàng di chuyển đến phía tây hậu cung xem chừng thi công hơi nhiều nên không khỏi vất vả ở người. Thêm vào việc mang thai khiến thân thể không tốt mấy. Yến Tuân vô cùng xót xa cho thê tử, nhưng biết tính nàng đã quyết khó lòng ngăn cản. Cố chấp vẫn là bản tính của nàng. Trừ phi việc đó ảnh hưởng đến quyền lợi Yến Tuân, nàng mới cam tâm tình nguyện buông bỏ, còn những chuyện khác đều hết sức ngoan cố đến cùng.
Đoạn Yến Tuân quay qua nói với thái giám và A Mẫn đứng gần đấy:
" Nương nương đang mang long thai, các người hãy hết sức chú ý sức khỏe của người. Truyền lệnh trẫm đến thái y dăm hôm lại đến thăm, bốc thuốc bồi bổ nương nương một lần. Ngoài ra, nếu có đi đâu xa hơn hai mươi dặm đều dùng kiệu đưa rước, tuyệt đối không để chủ tử vất vả. Hơn nữa giảm số giờ ra khỏi Oanh ca điện bằng một nửa lúc trước. Trẫm hi vọng vương hậu được nghỉ ngơi tốt hơn ngày trước mà sinh hoàng nhi. Các người đã rõ? "
" À, còn nữa. Chuyện quận chúa đến tiếp xúc với vương hậu nên bảo quận chúa bớt đi càng nhiều càng tốt. Quận chúa hiếu động tinh quái có thừa nên khó trách phiền nhiễu vương hậu. Tránh được thì tránh, đừng để vương hậu thêm phiền muộn chuyện của muội ấy."
Hai người đứng đó nghe một hồi dài dặn dò của Yến hoàng mà nơm nớp lo sợ. Yến hoàng vẫn luôn ôn nhu và dịu dàng với nương nương, nhưng với người khác vô cùng lãnh đạm, cứng rắn, bọn họ chỉ sợ nghe không hết lời dặn của người mà mắc vào tội khi quân. Đặc biệt nữ chủ ấy lại có vị trí quan trọng trong lòng người như thế.
" Dạ, chúng thần tuân mệnh bệ hạ. Hứa sẽ cúc cung tận tụy hết mình vì chủ tử."
Yến Tuân không nhìn bọn họ chỉ khoát tay cho tất cả lui hết, một mình ở lại ngồi bên giường A Sở, nhìn ngắm nàng triền miên một lúc rất lâu mới rời đi.

...
Long thư các.
Ô tể tướng đã chờ Yến hoàng được một lúc. Yến Tuân thong thả từ tẩm điện đi đến. Ô Đạo Nhai cúi đầu hành lễ rồi mới dâng lên tấu chương phương xa gửi đến.
" Bẩm bệ hạ, có thư người của chúng ta ở Biện Đường gửi về. Mong người thị thực."
Tổng quản thái giám bước đến truyền thư cho Yến hoàng. Yến Tuân vẫn nét lãnh đạm không gần không xa mở thư ra xem:
" Lạc Vương âm mưu đoạt vị. Ngày ấy không xa."
" Người thấy sao chuyện này ?"
" Bẩm bệ hạ, tin tức này tuyệt đối không giả được. Lạc vương có manh nha từ lâu. Chỉ là không chờ đợi ngày ấy thêm lâu được nữa nên mới để sơ hở như thế."
" Lạc vương tuy có động cơ và binh mã, nhưng sức lực luôn bị khống chế ở Đường Kinh. Hơn nữa tướng sỹ nơi đó sau trận đánh Thổ phồn cũng đã rõ thực lực. Quân nhược tướng hèn, vũ khí đã lâu không dùi bén thì lấy đâu ra sắc nhọn để soái ngôi đoạt vị. Chỉ cần hắn động tay chân với kho vũ khí lại thì Lý Sách há chẳng bất động để hắn tùy ý làm càn. Trừ phi..." Yến Tuân kéo dài suy nghĩ một lúc.
" Bẩm bệ hạ, người đã nghĩ ra chuyện gì?"
" Trừ phi, có người bên ngoài giúp hắn. Nếu không đừng nói đến việc mài lại quân khí mà cả việc nhóm lửa lò rèn cũng không thoát được con mắt hồ ly của Lý Sách đó."
Ô Đạo Nhai giờ như được khơi thông mấu chốt vấn đề Biện đường bên đó. Chợt nghĩ đến hai người từ lâu chưa được nhắc đến ở hoàng triều:
" Người có khả năng giúp hắn chỉ có ba người: Thanh Hải vương, Triệu Triệt và Triệu Dương. Nhưng ngoại trừ Thanh Hải vương không thích chiến tranh ở gần Đường Kinh nhất thì hai người kia ở biên ải, quá xa xôi để viện binh. Nhưng thiết nghĩ bọn họ đã an phận thủ thừa bao nhiêu năm ở đó, nay không thể vì một Lạc Vương mà chống đối hoàng triều Sở Thành. Nếu chiếm được thiên hạ Biện đường thì đã sao? Bọn họ thân là hoàng thân huyết thống Đại Hạ cũ, nay không thể chịu cúi dưới trướng một phản quân Lạc vương mà nương nấu tại Biện đường. Cho nên ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai dám đi nước cờ liều lĩnh này. "
Yến Tuân vẫn ngữ khí lúc nãy, ánh mắt dần sâu xa hơn với một vài suy nghĩ lóe qua đầu:
" Cứ chờ xem. Nhưng dù ai giúp hắn cũng vô tình đụng chạm đến hòa bình bấy lâu nay ở đại lục, cũng ảnh hưởng đến hoàng triều một phần. Sở Thành tất nhiên sẽ không ngồi yên nhìn hắn làm càn."
Yến Tuân biết cục diện hiện nay vốn hòa bình như thế đều do Lý Sách có mối giao tình với A Sở và hoàng triều. Nên dù trong chiến tranh vẫn giữ thế trung lập không giúp bên nào nhưng cũng xem ra không phải kẻ thù với Sở Thành. Nhưng kẻ muốn soái ngôi hắn chưa chắc chịu thu mình như thế. Tình hình hiện nay, các nước chư hầu đều bị chàng thu phục dưới chân, chỉ còn Biện đường, Thanh Hải vẫn chưa nạp mình. Thanh Hải vương không thích chiến tranh nên tạm gác qua. Chỉ còn Biện đường, có Lý Sách nên không dấy can qua. Nhưng nếu là một người khác, chàng sẽ mượn cơ hội này đánh chiếm Biện đường, thu phục nơi đó thành nước chư hầu của hoàng triều.

Chỉ là ngồi yên đợi con chốt thí mạng là ai trong nước cờ này.
...
Bắc Yến.
Trong phòng thẩm vấn tội nhân Bắc doanh.
Hoàn Hoàng tay cầm miếng sắt nung đưa lên mặt một nam trung niên bị trói cả hai tay về phía sau. Vẻ tà ác hiện lên khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp ngày thường, khiến Hoàn hoàng có đôi chút đáng sợ.
" Nói! Là ai đứng đằng sau chuyện này? "
" Dạ, tiểu nhân đã nói là không biết gì hết." Tên bị trói vừa khóc lóc vừa van xin.
" Không biết?!. Được. Để xem ngươi còn chịu được trong bao lâu." Hoàn hoàn cười nham hiểm nơi khóe môi.
Áaa. " Để ta nói. Để ta nói."
" Ta chỉ biết có một tên, được người đó cài bên cạnh Hội trưởng hội thuốc. Tên này sẽ truyền lời giữa hai bên. Ta chỉ biết như thế. Không tin quận chúa có thể đến chỗ hắn kiểm chứng bắt về đây tra hỏi."
" Hắn ở đâu?"
" Hắn vẫn lui đến chỗ này ..."
Hoàn hoàn bấy giờ mới chịu thả cơi sắt nóng trong tay ra, buông lời căn dặn mấy sai quan quanh đó.
" Nhốt hắn lại chỗ cũ. Một số theo ta đến chỗ tên móc nối đó."
Sự việc này điều tra đã gần hai tháng nhưng vẫn chưa ra manh mối thật sự. Kể ra tên chủ sự đằng sau không dễ đối phó. Nếu bắt hội trưởng hội thuốc lại tra khảo thì có thể tra ra chân tướng. Nhưng nếu như vậy sẽ bứt dây động rừng. Nhất định phải tóm một mẻ lớn chân dung kẻ đó mới là kế sách chu toàn. Tú Lệ vương hậu vẫn luôn hối thúc nàng chuyện này hơn một tháng nay. Đêm nay nhất định sẽ cho người câu trả lời thích đáng nhất. Nghĩ đoạn Hoàn hoàn bước nhanh về phía trước. Màn đêm buông xuống phủ đầy bóng tối khắp ngõ phường. Trên một lộ nhỏ có vài người tiến về chái nhà tồi tàn nằm cuối góc đường, bóng dáng dẫn đầu là một người nhỏ nhắn, bước chân thoăn thoắt, ắt hẳn là một thiếu nữ uy võ ở đây.
Trong khi đó chỗ góc đường nọ cũng có vài hắc nhân vừa lén lút rời khỏi một khu tồi tàn đó không lâu, cửa nhà khép hờ, bên trong tĩnh mịch. Dường như có sự lạnh lẽo ở đây khiến chốc nữa thôi sẽ có vài người khác hụt hẫng và thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận