Socrates Yêu Dấu

Chân Noãn bỏ điện thoại vào túi áo blouse, lần mò chìa khóa mở cửa. Đẩy cửa định vào, khóe mắt lại liếc thấy có gì không ổn. Cô lùi lại nghiêng đầu nhìn, trên bệ cửa sổ đặt hai túi giấy. Cô mừng thầm, chạy tới mở ra xem. Một cốc trà xanh, một miếng bánh phô mai. Túi đựng giống hệt cái túi Ngôn Hàm đưa cho Tần Xu, thì ra đội trưởng mua đồ ăn cho nhân viên tăng ca?
Trà xanh vẫn còn nóng, cốc giấy đặt trong lòng bàn tay ấm áp biết mấy. Chân Noãn cười thầm, cô rất thích môi trường làm việc ở đây.
Vừa định vào phòng, chợt nghe Quan Tiểu Du gọi cô.
Quan Tiểu Du cũng khoác áo blouse, tay cầm cốc trà xanh, vừa uống vừa đi về phía này: “Người đẹp Noãn Noãn, lấy váy của Khương Hiểu đi, tớ cần mang đi kiểm tra”.
“Ừ, tớ đã làm xong rồi”.
Quan Tiểu Du đi theo Chân Noãn vào phòng giải phẫu, thấy thiết bị đã được khởi động, cô lên tiếng hỏi: “Đã quen chưa? Giáo sư Trịnh đi họp rồi, nếu không có thể tự tay dạy cậu”.
“Mò mẫm một chút là quen ngay ý mà”. Nhắc đến chuyên ngành, Chân Noãn nói hơi nhiều một chút, “C-Lab vượt qua mong đợi của tớ rất rất là nhiều. Còn có phòng chụp X quang và phòng chụp CT, có thể kiểm tra vết thương trên thi thể. Có điều, trong điện thoại giáo sư Trịnh bảo tớ đừng lệ thuộc vào thứ đó, sau khi chụp xong vẫn phải đích thân kiểm tra một lần nữa. C-Lab thật sự rất khủng”.
“Dù C-Lab của chúng ta có đặt ở Âu Mĩ cũng sẽ đứng đầu”. Quan Tiểu Du và mỗi người nơi đây đều rất tự hào, “Đội trưởng Ngôn có yêu cầu rất cao. Từ khi anh ấy đến, Phòng thí nghiệm đã thay đổi hoàn toàn. Thiết bị ở đây phải tân tiến nhất, nửa năm đến một năm lại đổi mới một lần”.
Chân Noãn sửng sốt, cô không biết người đẩy nhanh tốc độ phát triển của Phòng thí nghiệm lại là Ngôn Hàm: “Bên trên chi nhiều tiền đến vậy sao?”.
“Chuyện hành chính tớ không rõ lắm. Nghe đồn có một phần do đội trưởng tự bỏ tiền túi ra trả”.
“Làm sao có thể?”. Chân Noãn không tin, một thiết bị vớ vẩn đã có giá từ mấy chục đến mấy trăm vạn.
Quan Tiểu Du nhún vai: “Nhưng Từ Tư Miểu đã tính rồi, với tần suất đổi mới thiết bị của C-Lab, số tiền ba mươi triệu từ trên rót xuống hoàn toàn không đủ”. Từ Tư Miểu là thiên tài vi tính và số học.
“Cũng phải, tớ thấy đồ trong phòng hóa học đều là hàng mới nhất, xịn nhất”.
“Cậu đến tầng tám rồi à?”.
“Ừ, tớ vừa gặp Tần Xu. Cô ấy làm gì thế?”.
“Nghệ sĩ”. Quan Tiểu Du cười.
Chân Noãn không hiểu.
“Biệt danh đó. Cô ấy học vẽ và điêu khắc, phác họa chân dung tội phạm, nhưng công việc tương đối nhàn hạ, thường giúp bọn mình phân tích vật chứng. Cô ấy phác họa pháp y giỏi lắm, cậu năng giao lưu trao đổi với cô ấy nhé”.
Chân Noãn thán phục.
Khi xuất hiện tử thi bị trương phình, cácbon hóa, xác đã bị phân hủy chỉ còn xương, hay xác ướp tự nhiên(*)… hoặc phần mặt của người chết bị thối rữa, phá hủy…; người phác họa pháp y sẽ tiến hành tái tạo gương mặt, khôi phục tướng mạo như khi còn sống cho người chết. Từ đó có thể phán đoán danh tính của họ.
(*) Nguyên văn là nhu thi. Nhu thi được hình thành khi thi thể được chôn ở nơi có tính chua. Do tác động của axit nên vi khuẩn không thể sinh sôi nảy nở. Từ đó thi thể không bị phân hủy, màu da tối hơn, protein của nội tạng bị hòa tan, xương mềm đi, thể tích thu nhỏ lại. Đây là một kiểu ướp xác tự nhiên, nổi tiếng với xác ướp Tolland Man. Có một cách dịch là xác ướp đầm lầy.
Bởi vì không có chuyên ngành phác họa pháp y, nên phần lớn những người phác họa pháp y đều là họa sĩ hoặc nhà điêu khắc.

Có thể nói, cho cô ấy một bộ xương, cô ấy sẽ vẽ cho bạn một khuôn mặt.
Nơi này đúng là nhân tài ẩn dật.
“Nhưng lần này cậu sai rồi, chuyện lấy dấu vân tay nên giao cho mình. Khi gặp phải trường hợp rất khó khôi phục mới nhờ cô ấy giúp”.
Chân Noãn sửng sốt: “Nhưng tớ thấy cô ấy thông thạo lắm mà”.
“Cô ấy là người tài nhiều việc. Chỗ chúng ta ít vụ án người chết bị hủy dung, công việc của cô ấy nhàn hạ, gặp phải dấu vân tay hay dấu giày luôn chủ động giúp đỡ tổ nghiệm chứng bọn mình, nên nghệ sĩ nhà người ta không có thời gian vẽ vời điêu khắc nữa”.
“Ồ”. Chân Noãn chột dạ gật đầu. Tất cả mọi người đều chuyên nghiệp, nhớ tới lời giáo huấn của Ngôn Hàm, cô quyết định sau này phải chăm chỉ và cố gắng.
Quan Tiểu Du liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Người đẹp Noãn Noãn, lúc khám nghiệm tử thi cậu có sợ không?”.
“Không đâu”. Chân Noãn lơ ngơ lắc đầu, “Hồi trước học môn giải phẫu, lúc phải tìm dây thần kinh nào đó nhưng không tìm được, tớ còn hi vọng tử thi có thể cử động, chỉ cho tớ biết dây thần kinh đó ở đâu”.
“…”. Đầu Quan Tiểu Du đầy vạch đen, cảm thấy suy nghĩ của cô nàng này quả không bình thường, lại nói: “Chẳng qua đối mặt với người chết, không có nguy hiểm nên không phải sợ gì hết”.
“Đúng vậy đúng vậy. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có chuyện không lường trước được”.
“Khám nghiệm tử thi mà cũng có chuyện không lường trước được ư?”. Lưng Quan Tiểu Du lạnh toát. Chẳng lẽ có ma?
Chân Noãn nghiêm túc gật đầu: “Ừ, có lần tớ học giải phẫu, một cậu bạn đang mải cười, kết quả người mổ chính vung một đống mỡ vào miệng cậu ta”.
“…”. Quan Tiểu Du ngẩn người, lập tức ôm bụng cười lăn lộn, “Người đẹp Noãn Noãn, cậu hài hước quá”.
Chân Noãn chớp chớp mắt, không rõ chuyện này có gì buồn cười, càng không rõ chuyện này có liên quan gì tới mình.
“Bạn của cậu buồn cười thật đấy”.
“Mọi người đều rất tốt”. Chân Noãn nói, “Đúng rồi, tớ dùng xương làm rất nhiều móc treo chìa khóa và mấy đồ linh tinh, đều đưa cho bạn ở Mỹ rồi. Tớ làm một cái cho cậu nhé?”.
Quan Tiểu Du đứng hình: “Cái móc treo chìa khóa mà hôm qua tớ khen đẹp, được làm bằng xương người đấy hả?”.
“Đúng vậy”.
“…”. Ba con quạ đen bay qua đỉnh đầu Quan Tiểu Du.
“Ặc, chuyện này để sau hẵng nói”. Cô cầm đồ chuẩn bị rời đi, lúc đi liếc mắt nhìn bàn mổ, “Ế, mắt người chết bị sưng à?”.
Bây giờ, mắt Khương Hiểu thâm lại như mắt gấu trúc, lúc trước ở hiện trường, mắt cô không bị tụ máu như vậy.
“Trợ lý pháp y nói là xuất hiện một giờ sau khi chết”.

“Có phải trước khi chết bị đánh không?”.
“Mình kiểm tra ngay đây”.
“Vậy cậu cố gắng lên”. Quan Tiểu Du rời đi.

Bóng đêm sâu thẳm, mọi âm thanh đều lắng lại.
Tại một căn biệt thự kiểu Âu nằm ở ngoại thành phía đông, kề núi gần sông; ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ yên ả. Trong bóng đêm, cảnh đẹp như tranh.
Đây là nhà của cặp vợ chồng mới cưới, do lão Nhị của tập đoàn Hoa Thịnh – Thân Tư Nguy dồn một số tiền lớn mua cho con trai mình.
Đêm tân hôn, tại phòng ngủ chính ở tầng hai biệt thự, hoa hồng trải khắp phòng, từ chiếc giường đỏ rực đến ban công ngoài cửa sổ.
Đổng Tư Tư ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương của mình. Váy ngủ tơ tằm trong suốt mềm mại vừa vặn, tôn lên đường cong đầy quyến rũ của cô ta.
Thân Trạch Thiên đi ra từ phòng tắm, ánh mắt bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp dưới lớp áo ngủ trong suốt. Anh ta đi tới, cúi người vuốt ve bờ eo của Đổng Tư Tư, dưới tay là lớp tơ tằm mát lạnh mịn màng.
Đổng Tư Tư nhìn chồng qua gương, khẽ mỉm cười.
Thân Trạch Thiên một tay ôm hông cô ta, một tay cởi dây áo. Cô nhìn tay anh ta ôm ghì lấy mình, vuốt ve xoa nắn.
Cô ta phối hợp uốn éo vòng eo. Anh ta cúi đầu vùi vào cổ cô, tay giật mạnh, bộ đồ ngủ tuột xuống. Cô nhìn gương, rướn người ôm lấy đầu anh ta. Năm ngón tay len lỏi giữa mái tóc ẩm ướt, dần dần, khóe môi đỏ sẫm của cô ta cong lên, cuối cùng người đàn ông này cũng là của cô rồi.
Ngoại trừ lăng nhăng, anh ta gần như hoàn mỹ.
Mà bởi vì sở thích thất thường khi có khi không và lợi ích gia tộc tối cao, cô có thể chấp nhận chút tì vết này.
Đúng vậy.
Thân Trạch Thiên, đúng là cô có thích anh, từ lần gặp mặt đầu tiên hồi còn niên thiếu đã có cảm tình. Khi đó anh chàng này tuấn tú điển trai, đôi mắt lóe lên ánh sáng lanh lợi, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười xấu xa.
Đối với người lạnh lùng vô tình như cô mà nói, có thể rung động quả không dễ. Khi đó cô đã nhận định, cậu chủ của Hoa Thịnh chắc chắn là chồng tương lai của cô.
Rốt cuộc bối cảnh hay bản thân anh ta làm cô rung động, cô không muốn đào sâu thêm. Cô có hoài bão của mình, hi vọng thấy anh ta tung hoành trên thương trường, cũng kì vọng cô có thể tự do rong ruổi. Mối thông gia giữa hai nhà tài phiệt, họ mới là cặp đôi tương xứng nhất. Đừng ai hòng lung lay địa vị phu nhân Hoa Thịnh của cô. Những cô bé lọ lem muốn khiêu chiến hay đối đầu với cô đều phải chết.
Trong gương, ngón tay anh ta lướt xuống, đi vào. Mắt cô ta nhắm hờ, cất tiếng nũng nịu, khép chặt hai chân, thướt tha giãy giụa. Thấy tình cảnh này, Thân Trạch Thiên đâu thể chịu đựng nổi nữa, đẩy cô xuống giường.
Drap giường đỏ rực, da trắng như tuyết. Cảnh đẹp mê người làm anh ta hưng phấn vô cùng.

Đổng Tư Tư ôm lấy anh ta, đắc ý khiêu khích: “Tình nhân đi theo anh năm năm đã chết, anh quay đầu trèo lên giường em nhanh thế sao?”.
Anh ta đẩy mạnh, đầu cô đụng phải mép giường, hét lên một tiếng.
Thân Trạch Thiên cất tiếng đầy quyến rũ, hai tay vuốt ve không ngừng nghỉ: “Người cô ta không đẹp bằng em, phong thái không tao nhã bằng em, tiếng kêu cũng không dâm đãng bằng em”.
Mặt Đổng Tư Tư đanh lại, nhưng thoáng cái đã ôm lấy cổ anh ta, phối hợp di chuyển, thở hổn hển cố ý nũng nịu: “Cô ta chết rồi, anh không thấy khó chịu à?”.
“Ngược lại, anh rất nhẹ nhõm”. Anh ta dồn sức hơn.
Thân thể cô ta đong đưa, nhưng trái tim trở nên tĩnh lặng. Cô ta lạnh lùng đưa mắt nhìn anh: “Tại sao?”.
“Cô ta muốn làm bà Thân, không xứng chút nào”. Mắt anh ta hiện lên tia sáng kì dị, “Em mới xứng. Cô bé lọ lem chỉ là ảo tưởng của đám đàn bà nghèo túng”.
Đổng Tư Tư sắp đạt cao trào, người nóng lên nhưng lồng ngực lại lạnh băng: “Em tưởng anh có tình cảm với cô ta đấy”.
Thân Trạch Thiên không nói gì, giờ phút này tâm tư của anh ta đặt hết ở bên dưới. Anh ta gia tăng tốc độ, bỗng dừng lại. Mồ hôi trên trán nhỏ xuống, anh ta gục trên vai cô, thở hổn hển nặng nề: “Sướng chết đi được!”.
Cơ thể Đổng Tư Tư rệu rã, nhưng vẫn nhẹ nhàng di chuyển, chân nặng đầu nhẹ; cô phải nhanh chóng mang thai, sinh con trai là tốt nhất.
Thân Trạch Thiên cũng nằm xuống, thở gấp nói: “Đương nhiên là có tình cảm. Hồi đại học cô ta chưa tốt nghiệp đã theo anh. Có điều, những thứ anh cho cô ta đã đủ để cô ta mua mười năm tuổi xuân rồi. Đôi bên không ai nợ ai cả”.
Quả nhiên anh ta là thương nhân.
Đổng Tư Tư im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra thì, chuyện hai người chia tay là hiểu lầm, em đã hãm hại cô ta”.
“Anh biết”. Thân Trạch Thiên nhắm mắt lại, bộ dạng uể oải.
Cô sửng sốt: “Vậy anh…”.
Cô nhớ lại vẻ cầu xin tha thứ thảm thương khi bị oan của Khương Hiểu, khi đó cô cảm thấy hả hê, nhưng bây giờ…
“Muốn bỏ từ lâu rồi”. Anh ta hơi bực mình, “Loại đàn bà tham tiền nhưng cứ khoe mẽ rằng mình dâng hiến tình cảm chân thành là khó chơi nhất, cũng nên vứt bỏ nhất. Trong mắt anh, thứ gọi là hiến dâng tuổi xuân và tình cảm gì đó, chẳng bằng cứ dứt khoát lên giường”.
Quả nhiên Khương Hiểu ngu ngốc, còn cô thì sao…
Đổng Tư Tư chậm rãi nhắm mắt lại: Vậy mà cứ cho rằng anh ta lăng nhăng, thực chất anh ta là kẻ vô tình.

Đến mùa đông, càng ngày nhiệt độ càng thấp;
Chân Noãn co rúm người lại, chạy tới văn phòng công an.
Tối qua mười một giờ cô đã về nhà, Ngôn Hàm không cho mọi người làm việc qua đêm. Nhưng Chân Noãn nhớ tới chuyện báo cáo mà Ngôn Hàm dặn, sau khi về nhà viết đến ba giờ sáng.
Chân Noãn vừa chạy vừa nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ kém hai phút. Vào tòa nhà, thấy thang máy chuẩn bị đóng, cô kêu lên một tiếng, bổ nhào tới: “Xin chờ một chút!”.
Cửa thang máy đóng vào, lại từ từ mở ra, cô xông tới, cảm kích nói: “Rất cảm ơn”. Ngẩng đầu phát hiện là Ngôn Hàm, cô lập tức sởn gai ốc khắp người.

Anh không để ý đến cô, một tay cầm mấy tờ giấy, nhíu mày đọc, không thèm ngước mí mắt lên.
Có lẽ là tài liệu liên quan đến vụ án, Chân Noãn nghĩ.
Cô lặng lẽ nhớ lại thông tin về Ngôn Hàm mà hôm qua cô tìm được.
Từng làm bộ đội đặc chủng, tham gia phi vụ “Ngân Kiếm” hợp tác xuyên quốc gia, lập được công lớn. Năm hai mươi tuổi trở thành cán bộ dự bị, vào trường cảnh sát học tập cũng bắt đầu tham gia điều tra vụ án. Ba năm sau anh được điều đến Hề Thành – thành phố trực thuộc tỉnh tiếp giáp phía bắc Dự Thành, làm đội trưởng đội hình sự. Ba năm sau, anh được điều về Dự Thành – thành phố trực thuộc trung ương làm đội trưởng.
Nghe nói sắp tới có khả năng anh sẽ được thăng chức, điều tới trung ương. Có thể nói là lên như diều gặp gió.
Vừa nãy Chân Noãn chạy quãng đường dài, giờ vào thang máy kín như bưng, cảm thấy hơi nóng. Cô cởi khăn quàng cổ, tĩnh điện “lách tách” mấy tiếng, sợi tóc không nghe lời dựng ngược lên.
“Sau này đi làm nhớ buộc tóc”. Ngôn Hàm lên tiếng, hơi lạnh lùng lại nghiêm túc trầm lắng, là giọng nói khi giải quyết công việc.
Chân Noãn quay đầu lại.
Anh không nhìn cô, chỉ chăm chăm vào mấy trang giấy trong tay. Tờ giấy trắng phản chiếu lên mặt anh, như hồ nước dưới ánh mặt trời.
Bị lãnh đạo phê bình tóc tai không gọn gàng ư?
Cô cúi đầu “Dạ” một tiếng, thầm hốt hoảng, lúng túng vội vàng lấy dây buộc tóc ra, qua loa buộc tóc lại.
Thang máy yên tĩnh đến kì lạ, tay cô níu chặt túi đeo vai, mím môi mở to mắt nhìn con số trên thang máy.
“Tối qua ngủ có ngon không?”. Anh bất chợt hỏi. Giọng nói vẫn lạnh tanh như vậy nhưng rõ ràng nội dung đã nhẹ nhàng hơn rồi.
“Dạ, ngủ ngon ạ”. Chân Noãn biết thời biết thế, lặp lại: “Rất ngon ạ”.
“Quầng mắt thâm lắm”. Anh ngẩng mặt khỏi tờ giấy, nhìn cô một cái rồi lại cụp mắt xuống.
Chân Noãn nhìn gương trong thang máy, quả nhiên.
Cô nhìn kỹ mắt mình, lại ngước mắt nhìn lên. Trong gương, Ngôn Hàm một tay nhét vào túi quần, cúi đầu, hàng mày rậm hơi nhíu lại.
Cô mân mê ngón tay, hết sức nhắc nhở mình phải năng nói chuyện với người khác. Cân nhắc một lúc lâu, cô cất lời tẻ ngắt: “Mới ngủ muộn một ngày mà đã lộ rõ thế này rồi”.
Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên: “Ít khi thức đêm, làm thêm giờ rất cực khổ”.
Chân Noãn cảm nhận được sự ấm áp khi boss an ủi cấp dưới, rất ngược ngùng: “Dạ, một chút thôi ạ”.
“Không sao đâu”, Ngôn Hàm nói, “Quen là tốt ngay thôi”.
“…”.
Hình tượng boss tốt bụng sụp đổ trong nháy mắt.
Thang máy “đinh” một tiếng, Ngôn Hàm đi ra ngoài: “Đi họp muộn sẽ bị trừ tiền thưởng”.
Chân Noãn đứng trong thang máy, còn một mình cô nhớn nhác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui