Chân Noãn đỏ mặt oán thầm. Ai muốn gặp lại anh chứ!
Cô đeo túi to kềnh, rời khỏi gian phòng. Lúc đi tới đại sảnh câu lạc bộ,
loáng thoáng nghe thấy tiếng người kêu cứu mạng. Đúng lúc ấy, một anh
chàng đeo kính gọng đen đẩy cửa bước vào, vội vàng chạy về phía cô, từ
đằng xa đã hỏi: "Chị dâu không sao chứ?"
Anh chàng này là Đới
Thanh, ông chủ của khách sạn và câu lạc bộ này, cũng là trợ thủ đắc lực
đã theo Thẩm Dực nhiều năm, đương nhiên phải kính cẩn với Chân Noãn.
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Chân Noãn mở to đôi mắt vô tội, ngỡ ngàng khó hiểu.
Đới Thanh sững sờ. Anh ta vốn đang ở tòa nhà chính, thấy hai nhân viên lạ
mặt lượn lờ xung quanh nên trong lòng sinh nghi. Mỗi nhân viên trong
khách sạn đều do đích thân anh ta phỏng vấn, vậy mà hai người kia lại lạ mặt vô cùng. Anh ta nghĩ ngợi, lập tức nhớ đến chuyện hôm nay Chân Noãn tới tòa nhà bên, mà Ngôn Hàm - người luôn đối đầu với Thảm Dực - cũng
có mặt ở đó. Anh ta lập tức cảm thấy không ổn. Có quá nhiều kẻ muốn đối
phó với Thẩm Dực, nhưng anh ấy chỉ có một điểm yếu duy nhất là Chân Noãn và một đối thủ đáng gờm là Ngôn Hàm.
Đới Thanh giật mình, lập tức chạy tới. Lúc này, thấy má cô đỏ ửng, anh ta khẩn trương hỏi han: "Chị dâu, chị bị đánh sao?"
"Đâu có!" Chân Noãn xoa mặt. "Ai dám đánh tôi? Răng đau nên tự vỗ mấy cái ấy mà."
Đới Thanh biết tình trạng sức khỏe của cô, bèn nói: "Trời lạnh lắm, để em đưa chị về nhà."
Chân Noãn liền đồng ý.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng va đập đinh tai như thể vừa xảy ra một vụ nổ, Đới Thanh lập tức chắn trước mặt cô.
Chân Noãn nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay, giờ là 5 giờ 27 phút 41 giây. Cô gạt tay Đới Thanh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Tiếng động kia vừa
chói tai vừa nặng nề, rõ ràng là tiếng thân thể rơi xuống nền xi măng.
Vừa kéo cửa ra, Chân Noãn đã nghe thấy tiếng thét lanh lảnh:
"Aaaaa!"
"Cô dâu nhảy lầu rồi!!!"
Đới Thanh đuổi theo đến cửa thì điện thoại di động bỗng đổ chuông. Anh ta
liếm nhìn, lùi về sau một bước rồi vội đóng cửa lại, ngăn tiếng ồn ào
náo động: "Anh Dực, tìm thấy chị dâu rồi. Không có chuyện gì ạ!"
Bên kia ngừng một giây, bỏ qua câu nói "Không có chuyện gì", cất giọng trầm thấp: "Cô ấy nói gì? Vẻ mặt, bề ngoài và quần áo ra sao?"
Đới
Thanh nói rõ mười mươi: "May mà chị dâu không sao." Giọng anh ta thoáng
ngập ngừng rồi tiếp tục. "Anh, em nghĩ chuyện này là do có người muốn
châm ngòi quan hệ giữa anh với Ngôn Hàm. Chị dâu mà có chuyện thì chắc
chắn anh sẽ liều mạng với Ngôn Hàm rồi. Em thấy chúng cũng muốn mượn tay Ngôn Hàm dằn mặt anh đấy!"
Thẩm Dực không đáp lời.
Đới
Thanh nghĩ đến việc Chân Noãn biết rõ nên mới giả bộ không có chuyện gì
xảy ra, không khỏi cảm thán: "Anh Dực, mẹ nó, chị dâu đúng là quá tốt."
Giọng Thẩm Dực thờ ơ: "Mẹ ai hả?"
"Thuận miệng thôi mà." Đới Thanh lập tức đổi giọng. "Anh, chị dâu tốt thật đấy! Thông minh, biết lo xa, lại bảo vệ anh."
"Cần cậu nói à?" Thẩm Dực định cúp máy, Đới Thanh vội kêu lên: "Anh Dực, cô gái kia nhảy lầu rồi, vừa lúc nãy thôi."
"Có liên quan gì đến tôi chứ?" Bên kia cúp máy.
Chân Noãn gọi 120 rồi chạy nhanh tới nơi xảy ra sự cố.
Giữa câu lạc bộ và khách sạn có một sân cỏ và bãi đậu xe. Cô vác túi luồn
lách giữa mấy chiếc xe, gọi cảnh sát xong lại gọi tiếp cho đồng nghiệp
Quan Tiểu Du: "Báo cảnh sát rồi, cậu mau tới đi, nếu không, mọi người sẽ biết hôm nay cậu trốn việc đấy!"
Cô ngẩng đầu nhìn, phía trên nơi xảy ra chuyện chỉ có cánh cửa sổ tầng bảy để mở.
Một số người vây quanh kinh hãi kêu la, nhưng may mà không ai dám tới gần.
Lúc Chân Noãn đến nơi, cô gái mặc váy cưới nằm trên vũng máu. Chiếc váy
trắng tinh như đóa hoa đang bung cánh, từng đốm máu vẩy lên váy tựa như
những bông mai đỏ nở rộ giữa trời tuyết.
Chân Noãn ngồi xổm xuống quan sát. Chỗ tiếp giáp giữa xương thái dương và xương chẩm (1) trên
đầu nạn nhân gần như bị đập phẳng. Xương vỡ vụn làm da đầu nhô lên những đỉnh nhọn, như thể muốn chọc rách đâm ra ngoài.
Cô ta còn thoi
thóp, miệng cử động làm máu trào ra, bàn tay đầm đìa máu run run giơ
lên, cả người co quắp tựa như con rắn bị rút gân lột da.
"Cô nói
gì?" Chân Noãn quỳ xuống, cúi người, tai kề sát vào miệng nạn nhân nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét. Người bị thương ngân ngấn nước mắt
miệng cố mấy máy nhưng không thốt nên lời.
Chân Noãn hỏi: "Có người đấy hay là tự cô..."
"Khương Hiểu!" Một người đàn ông gào lên, cắt ngang câu hỏi của cô.
Anh ta mặc bộ vest trắng với gương mặt điển trai và thân hình cao lớn, là
chú rể ngày hôm nay, cũng là ông chủ trẻ của tập đoàn Hoa Thịnh: Thân
Trạch Thiên.
Người chết tên là Khương Hiểu? Nhưng Khương Hiểu
không phải là cô dâu ngày hôm nay mà lại là bạn gái cũ của Thân Trạch
Thiên. Sao cô ta lại mặc váy cưới nhỉ?
Chân Noãn quay đầu nhìn
lại, ánh mắt cô ta rệu rã, máu bên khóe miệng cũng ngừng chảy. Cô lập
tức kiểm tra mạch đập, nhịp tim và đồng tử.
Cô ta chết rồi!
"Khương Hiểu!" Thân Trạch Thiên lao đến với vẻ đau buồn vô hạn.
"Không được tới đây!" Chân Noãn đứng phắt dậy, chắn trước mặt anh ta. "Không được tới gần! Hãy chờ cảnh sát đã!"
Thân Trạch Thiên chợt dừng lại, nheo mắt dò xét: "Cô là ai?"
Chân Noãn hơi rụt về sau, cảm giác sợ hãi và phản kháng nảy sinh theo thói
quen. Nhưng cô rủ mắt, thầm nghĩ đây là công việc của mình, dù sợ hãi
thế nào cũng không thể biểu hiện quá kém cỏi được.
Cô chấn chỉnh
tinh thần, ngước đôi mắt tròn xoe lên, cố gắng nói: "Pháp y, tôi là pháp y. Cô gái kia đã chết nên anh không thể tới đó phá hỏng hiện trường
được, chuyện này sẽ gây nên bất lợi cho anh, vậy nên hãy đợi cảnh sát
tới xử lý đã!"
Đôi mắt Thần Trạch Thiên thoáng vẻ hứng thú kỳ quặc: "Được, tôi phối hợp với công việc của cô."
"Anh và người chết có quan hệ gì?"
"Cô ấy là bạn gái cũ của tôi và vẫn còn tình cảm với tôi. Nhưng không ngờ cô ấy lại làm vậy. Thật ngốc nghếch!"
Chân Noãn còn đang suy nghĩ câu hỏi kế tiếp đã nghe phía sau có người thờ ơ nói: "Anh nghĩ rằng cô ta tự sát à?"
Hai người đều sửng sốt.
Chân Noãn quay đầu lại.
Một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen đang ngồi xổm xuống, điềm nhiên
quan sát thi thể trong màn mưa phùn. Chiếc khăn quàng cổ màu xám che mất cằm anh, gió thổi mái tóc lòa xóa trên trán, chỉ nhìn thấy sống mũi cao thẳng. Anh cầm một chiếc bút, nâng ngón tay nạn nhân lên.
Chân Noãn cau mày: "Xin lỗi, xin đừng..."
"Không sao!" Anh vừa chăm chú nhìn ngón tay nạn nhân vừa đáp lời cô.
"..." Chân Noãn không dám lên giọng: "Xin đừng tùy tiện chạm vào nạn nhân."
Anh không nhìn cô, tiếp tục cúi đầu quan sát kẽ ngón tay của Khương Hiểu.
"Anh... Anh là ai?"
Anh ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, những giọt mưa bụi li ti rơi trên mái tóc, đôi mắt đào hoa cong cong, long lanh như ngấn nước.
"Hi, nhanh như vậy đã gặp lại rồi!"
Nhưng trong khoảnh khắc ngẩng lên, Ngôn Hàm lại sửng sốt đến nỗi nụ cười trên mặt nhanh chóng tắt lịm.
Bây giờ, anh mới nhìn rõ Chân Noãn. Thứ khiến anh chợt thất thần không phải gương mặt xinh đẹp của cô mà chính là đôi mắt màu hổ phách quen thuộc.
Đôi mắt ấy cực giống Hạ Thời, cô gái duy nhất anh từng yêu và vẫn mãi
yêu.
Cô gái ấy, ngay từ giây phút cô xuất hiện trên thế gian này anh đã được nhìn thấy cô.
Khi anh được một tuổi, cô được mấy trăm ngày, anh đã biết bò tới gặm xương mặt mũm mĩm, mềm mại của cô.
Từ lúc lên hai, đôi mắt ấy đã in sâu vào tâm trí anh.
Hai tuổi, mẹ đưa Ngôn Hàm tới nhà dì Hạ chơi, chỉ vào bé con xinh xắn trong nôi rồi nói với cậu: "Đây là A Thời nhà họ Hạ, có phải rất xinh không?
Con có thích không, tìm dì Hạ xin về làm vợ nhé?"
Ngôn Hàm nhỏ bé nhoài người bên nôi ngắm nhìn "sinh vật" bên trong. Đôi mắt của bé con
tròn xoe, xinh đẹp như viên đá quý. Cô bé bi bô, bàn tay mềm mại nhỏ bé
tóm lấy ngón cái của cậu.
"Con thích em lắm!" Tiểu Ngôn Hàm ngẩng đầu nhìn mẹ. "Chúng ta ôm em về nhà có được không vậy?"
"Nhưng em sẽ khóc đấy!"
"Thế thì con sẽ dỗ em."
"Em sẽ đói bụng."
"Con cho em ăn."
"Em sợ cô đơn."
"Thì con chơi với em."
"Em không biết nói."
Cái này khiến cậu nhóc nhíu mày: "Thế sao em gái nhà Ngưu Ngưu lại biết nói?"
"Đó là do Ngưu Ngưu dạy."
"Nhưng con không biết dạy." Cậu nhóc dẩu môi. "Chúng ta ôm vẹt về nhà còn hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...