- Ai kẹo kéo đây!!!
Từ trong nhà con bé đã la toáng lên gọi người phụ nữ rao kẹo. Tầm chiều sớm mà cô ấy đã đi tới từng nhà hỏi đổi kẹo kéo lấy lông vịt. Con bé toe toét lôi ra một rổ lông để lấy được hai dải kẹo kéo bọc bằng lá chuối. Nó chìa cho anh một và nhâm nhi cái còn lại.
- Cái này là cái gì? - Anh nhìn thật kĩ thứ kẹo dẻo màu trắng tinh.
- Kẹo kéo, ngon cực, không chứa "độc tố" như hột mít đâu. - Nó nhắc lại chuyện hồi sáng rồi lấy hai tay bịt mũi.
Nhìn nó ăn ngon lành, anh cũng thử.
Kẹo làm bằng sữa với đường, ngọt lợ mà cũng kêu ngon.
- Trời, ngon thế mà không ăn, để em ăn hộ cho!
Nó đã chén hết cái kia, đòi với tay lấy phần còn lại. Cánh tay dài của anh đưa lên cao không cho nó tóm được. Thì ra ăn kẹo tranh nhau với con nhỏ cũng... ngon, vị đường lợ bỗng trở nên ngọt ngào lạ kì.
Đêm hôm đó Khánh ngủ một giấc li bì từ sớm tới tận sáng. Tiếng kêu gọi bạn của đám ve sầu hay tiếng ụt ịt từ mấy con heo dần trở nên thân thiện hơn. Càng về đêm không khí càng dễ chịu, có mất điện giữa đêm cũng chẳng thấy nóng.
Khi thức dậy thì nhà đã chả còn ai. Giờ chưa tới bảy giờ con bé đã đi học, chẳng như anh, tới các show diễn luôn muộn hơn giờ hẹn. Bát xôi rắc vừng đặt trước bàn, có cả mấy quả ổi mỡ chín thơm lừng và vài hột mít rang trong rổ còn sót lại của ngày hôm qua. Anh chợt bật cười vì sự chuẩn bị chu đáo và tinh nghịch từ con nhóc.
Đi lòng vòng xung quanh mảnh vườn trước nhà, Khánh hít một hơi dài để cảm nhận vẻ đẹp mộc mạc nhất từ thiên nhiên. Những lá cải xanh non cạnh bên cây rau dền đã ngả màu đỏ, còn có cả rau ngót, mồng tơi, rồi đến dàn mướp trên cao, luống khoai lang dưới đất, hoa thiên lý nở thành chùm nhỏ... tất cả làm nên những sắc màu cho khu vườn.
Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi như thế, cùng những con người đã quen với guồng quay của cuộc sống nơi đô thị, nơi những ánh hào quang chiếu rọi, sao có thể biết được món quà hạnh phúc mà thiên nhiên ban tặng. Anh thấy mình thật may mắn khi đã không bị thiên nhiên lãng quên.
*
Trời chuyển giông, lá xào xạc trong cơn gió lớn, mây đen kéo đến che lấp ánh dương. Chỉ vừa mới đây thôi cảnh vật còn được phủ màu vàng nắng, thế mà giờ trời đất đã xám xịt. Con bé với chiếc áo trắng, tung tăng chạy về nhà, đặt cặp vào trong rồi kéo anh chạy ra đồng.
- Trời này mà thả diều là tuyệt! – Nhỏ nhanh chóng tìm thấy chiếc diều tự làm dưới gầm giường. Đó là chiếc diều được làm thủ công bằng giấy thếp và khung tre, có vẽ vài cái mặt cười ngộ nghĩnh, dùng dây gai buộc lại.
Cánh diều quay mòng mòng theo sau con bé. Nó cố chạy thật nhanh để diều lên cao nhưng chẳng những không được mà còn bay là là dưới mặt đất. Vẻ mặt con bé hậm hực đòi anh thả cao như chúng bạn.
- Thế này mới là thả diều chứ! - Dù trò chơi này đã đi qua tuổi thơ anh từ rất lâu rồi nhưng dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Những kí ức ngày thơ bé chợt ùa về, nơi tâm hồn được thả mình tự do và bay bổng như cánh diều kia.
Mưa, đã có những hạt nước rơi xuống. Cánh diều tung bay trong gió, anh và con bé chẳng thể thu lại nên để cho nó bay xa rồi dừng lại ở một vùng đất mới.
Mưa dần nặng hạt, lộp bộp rồi ào ào, cả hai đã ướt sũng trước khi chạy tới chỗ trú. Làn nước tưới mát tâm hồn họ, và một nụ cười xích hai người lại gần nhau hơn.
Mưa rào, trắng xóa mọi tầm nhìn. Suốt một tiếng đồng hồ, sấm chớp rền vang một góc trời. Cuối cùng cũng ngớt, phía đường chân trời rộng mở, cầu vồng xuất hiện như tô điểm cho phông nền màu ngọc trai. Người ta thường muốn lưu giữ hình ảnh đẹp đẽ đó trong một phô hình, nhưng khoảnh khắc này, giây phút ngắn ngủi này đây chả cần tới chiếc máy ảnh hiện đại nào thì anh cũng đã ghi nhớ sâu tận trong trái tim.
- Có con cá rô kìa anh. - Con bé nhanh tay tóm gọn con cá rồi reo lên phấn khích - Tối nay em sẽ trổ tài nấu canh cá.
Bàn tay anh bất chợt chạm lên mái tóc ướt nhẹp ấy. Ừ! Sẽ là món canh có một không hai mà không một nhà hàng nào đáp ứng được.
Họ vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, cho tới khi về nhà thì người cầm con cá đó đã là anh.
- Sao nhà mình đông người vậy mẹ? - Con bé đang định đem khoe con cá to ơi là to.
- Các chú thợ ảnh tới chụp hình cho anh Khánh đó con.
Con bé ngơ ngác nhìn anh. Nụ cười rạng rỡ của anh tắt ngấm, thay vào đó là sự ngượng ngạo trong một nụ cười khác, phảng phất chút buồn và tiếc nuối khi đôi bàn tay nhỏ bé kia từ từ buông lơi khỏi tay áo mình.
Công ty quản lý để anh về miền quê này nhằm chụp lại những bức hình thân thiện với môi trường, chốn thôn quên dân dã, mà cốt lõi chính là để khôi phục lượng fan hâm mộ đã mất và gia tăng số người gia nhập fan chính thức cho Nam Khánh. Những bức ảnh hẳn sẽ được sắp đặt trước, một vài short hình của anh trong vườn hay ngoài cánh đồng, mà chủ yếu chỉ để khoe mẽ hình thể, để anh tỏ ra mệt phờ khi thử làm việc đồng áng mà thực chất chỉ là giả vờ diễn theo kịch bản. Vậy thì có ý nghĩa thực sự không nếu anh cứ chụp dưới ống kính, cố tỏ ra theo kịp chủ đề mà người biên tập vẽ ra?
Quỳnh Sana làm nhiệm vụ của người quản lý, rút dây cắm sạc điện thoại đa năng đưa cho anh. Cô và đoàn chụp hình đã đến trước khi cơn mưa kéo đến.
Khánh kiểm tra cuộc gọi và tin nhắn. Không như anh nghĩ, vài ngày biến mất khỏi giới giải trí, những tin nhắn chỉ đơn thuần rủ rê anh đi café hay mời dự khai trương shop quần áo, chẳng gì hơn. Ngay cả cô bạn thân thuở nhỏ cũng chỉ vỏn vẹn một hai câu thăm hỏi.
-Chúng tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ từ phía gia đình! – Sana cùng cả đoàn cúi đầu chào toàn thể gia đình, làng xóm, rồi nhìn vào đồng hồ trên tay, thông báo cho Khánh - Cậu còn quên gì nữa không? Chúng ta ra xe công ty, chạy show khu vực miền Bắc luôn. Trang phục buổi diễn đã được mang theo rồi.
- Đi luôn ư? – Khánh giật mình - Đã chụp được tấm nào đâu? – Thực sự anh muốn kéo dài thời gian ở lại chốn thanh bình này thêm nữa.
- Tôi chụp mà còn để anh biết thì mất đi cái thần của bức hình rồi còn gì. Nhưng xem ra cô bé dễ thương kia ăn ảnh hơn anh nhiều! – Nhiếp ảnh gia cầm chắc chiếc máy ảnh trên tay.
- Chụp em ư? – Con nhóc cười tươi rói mong muốn được xem hình.
- Ừ, bọn chị sẽ rửa ảnh và chỉnh sửa đôi chút rồi gửi về gia đình một bản hoàn thiện. – Sana lên tiếng - Đến khi nào ra phim “Sleeping Princess in House” của anh chàng điển trai này, vé sẽ được gửi tận tay cô bé.
- À ha! Có phải anh Tùng Lâm sẽ đóng trong phim ấy không? Thảo nào anh Quân dặn em đối đãi với người này thật tốt, sẽ có vé đặc biệt coi bộ phim đầu tay thần tượng của em đóng. – Nó reo lên sung sướng, còn định bắt tay vị khách đến chơi nhà để thể hiện niềm vui.
- Đi thôi, tôi còn phải tắm rửa và ăn tối nữa. – Nhưng Khánh đã ngoảnh mặt bước đi, con cá trên tay anh cũng rơi tuột từ lúc nào. Nhận miếng khăn ướt từ người quản lý, anh lau tay sạch sẽ trước khi ra nơi đỗ xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...