Từ khi có tin đồn “Nhan sắc là do dùng chỉ số thông minh và chiều cao để đổi”, mọi người đều khoan dung với Kiều Mạn Mạn hơn rất nhiều.
Làm bài tập chậm?
Nhìn mặt, ồ, chậm thì chậm thôi, cô ấy có thể làm xong là tốt rồi.
Không biết làm, giảng cũng không hiểu?
Nhìn mặt, ừm, làm người phải kiên nhẫn chút, giảng thêm vài lần thì nhất định cô ấy sẽ hiểu thôi.
Thi trượt?
Nhìn mặt, ừm, đúng thật là có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm thì không cần tài hoa.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến học tập đều khiến Kiều Mạn Mạn khổ không thể tả.
Cô ấy cũng không nghịch ngợm gây sự, đi học úp sấp mặt lên bàn ngủ không nghe giảng, ngược lại học hành vô cùng nghiêm túc, vở ghi chép rất cẩn thận, chỉ là cô ấy nghe giảng không hiểu, không nhớ được thôi.
Mỗi tối, Kiều Mạn Mạn đều vừa làm bài tập vừa khóc thút thít.
Kiều Tắc thân là anh trai, nên phụ đạo em gái làm bài tập.
Ngày đầu tiên, Kiều Tắc ấn nhân trung giảng đề làm sai cho em gái, giữa chừng còn gọi dì giúp việc mua giúp thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Anh có lý do rất chính đáng để nghi ngờ, em gái nghe không hiểu tiếng người.
Ngày thứ hai, Kiều Tắc hoài nghi cuộc đời: Đề bài vừa mới giảng hôm qua, sao hôm nay đã không biết làm rồi?
Ngày thứ ba, Kiều Tắc tê liệt rồi.
Thì ra không phải đề bài hôm qua giảng, hôm sau em gái quên luôn, mà là đề bài hôm trước và hôm qua đã giảng xong, ngày thứ ba cũng quên luôn.
Ngày thứ tư, Kiều Tắc quyết đoán mời gia sư cho em gái.
Nếu anh có tội, pháp luật sẽ trừng phạt anh, chứ sẽ không bắt anh mỗi ngày phụ đạo bài tập cho em gái ngốc, tuổi còn trẻ đã nhảy nhót bên bờ vực xuất huyết não, huyết áp cao.
Đối với việc này, Kiều Mạn Mạn cảm thấy uất ức.
Cô ấy cũng đâu có muốn, rõ ràng đã rất cố gắng, nhưng vẫn không biết làm.
Cô ấy thật sự không hiểu, cũng không cố ý làm sai bài.
Kỳ Mộ an ủi cô ấy, cố gắng sẽ có đền đáp, cứ từ từ, không cần vội.
Anh ta nói: “Ai cũng có những điểm tốt và không tốt, mặc dù em học không giỏi, nhưng có rất nhiều người còn kém hơn em.”
“Hơn nữa, em hát và vẽ rất giỏi, người khác không sánh được, sẽ có người ghen tị với em.”
Kiều Mạn Mạn bị gọi là “ngu ngốc” cũng không sai, nhưng thiên phú ở phương diện nghệ thuật vô cùng tốt, đôi lúc ở trong nhà họ Kiều ai cũng là nhân tài học thuật như vậy có vẻ rất khác biệt.
Ngũ âm Kiều Tắc không đầy đủ, ca hát cứ như heo bị chọc tiết.
Triệu Linh Tuyết nhảy nhót thì như lên đồng.
Còn Kiều Minh nghe nhạc cổ điển lại có thể chìm vào giấc ngủ trong một giây, đại khái là dùng tế bào nghệ thuật đổi lấy chỉ số thông minh.
Ngoại trừ Kiều Mạn Mạn, mỗi một người nhà họ Kiều đều là học sinh giỏi.
Kiều Mạn Mạn thì ngược lại với người nhà.
Ngoài vẽ tranh, thiên phú múa, âm nhạc của cô ấy cũng rất tốt.
Trước đây Kiều Mạn Mạn học ba lê, giáo viên dạy múa nói: “Sau này sẽ là ứng viên cho vị trí đứng đầu”, học đàn dương cầm và hát, giáo viên dạy đàn dương cầm nói: “Âm chuẩn và âm sắc rất tuyệt”.
Nhưng đối với một người lười biếng, thể lực không tốt, tinh lực có hạn mà nói, dậy sớm vào cuối tuần quá khó khăn, bèn quyết định từ bỏ.
Giáo viên dạy nhảy và giáo viên dạy dương cầm vô cùng đau đớn.
Nhưng có lẽ do thật lòng nhiệt tình yêu thích, ngược lại cô ấy rất kiên trì vẽ tranh, màu nước, tranh sơn dầu, phác họa, thậm chí học cả vẽ kỹ thuật, chỉ cần không có điểm văn hóa cản trở, bất kỳ lựa chọn nào trong Học viện Mỹ thuật Trung ương, Học viện Mỹ thuật Trung Quốc hay Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa đều có thể.
Kiều Mạn Mạn được Kỳ Mộ an ủi, không còn tủi thân nữa.
Cô ấy nhìn Kỳ Mộ, chậm rãi hỏi: “Anh trai lớn có phải cũng cảm thấy em rất ngu ngốc không?”
Kỳ Mộ nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là không.”
Anh ta nghĩ thầm: Đương nhiên anh sẽ không cảm thấy em ngu ngốc, bởi vì em thật sự ngu ngốc.
Kiều Tắc học đại học, không thường xuyên về nhà, không quản em gái, Kiều Mạn Mạn tự do đến nhà Kỳ Mộ hơn nhiều, không cần giấu giếm anh trai lén lút đi qua.
Kiều Mạn Mạn thường xuyên đi tìm Kỳ Mộ.
Có lúc sẽ mang theo dụng cụ tới vẽ tranh, có lúc lại cầm theo bài tập.
Kỳ Mộ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy nhìn chằm chằm vào bài tập, sẽ giảng bài cho cô ấy.
Kỳ Mộ ôn hòa nói: “Bây giờ đã biết làm chưa?”
Kiều Mạn Mạn chần chừ: “Ờm, có hơi biết ạ.”
Kỳ Mộ dịu dàng kiên nhẫn: “Thế em còn chỗ nào không biết nữa? Anh giảng lại cho em nghe.”
Kiều Mạn Mạn chỉ vào phía dưới chữ “Giải”, chậm rãi nói: “Từ chỗ này trở đi đều không biết ạ.”
Chính là từ đầu đến cuối đều không biết làm.
Kỳ Mộ nhẫn nại, phân tích chi tiết câu hỏi, nói một lần rồi lại một lần.
Kiều Mạn Mạn hiểu rồi, nhưng sắc trời cũng tối dần, cô ấy nên về nhà ăn cơm.
Đây là bài toán tiêu tốn 2 tiếng đồng hồ.
Ánh mắt Kiều Mạn Mạn mong chờ nhìn Kỳ Mộ, tỏ vẻ còn rất nhiều bài không biết làm.
Kỳ Mộ yên lặng cầm bài tập của cô ấy trong tay, vẻ mặt bình tĩnh.
“Xoạt xoạt xoạt” không đến 10 phút đã làm xong bài tập, sau đó đưa lại cho cô ấy: “Nhanh về nhà ăn cơm đi, nếu không người nhà em lại đi tìm em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“A, thế này không tốt lắm thì phải?”
Giống như làm chuyện xấu, Kiều Mạn Mạn cực kỳ bất an nhìn Kỳ Mộ.
Cặp mắt xinh đẹp mở to, thán phục anh trai lớn nhanh như vậy đã làm xong bài tập rồi, đồng thời lại cảm thấy hành vi làm bài tập hộ của anh trai lớn không tốt lắm.
Kỳ Mộ lộ ra chút kinh ngạc: “Sao vậy? Đây không phải em tự làm sao?”
Nói xong, anh ta trừng mắt nhìn thiếu nữ.
Kiều Mạn Mạn cũng trừng mắt nhìn lại, mãi mới phản ứng kịp, chậm chạp “A” một tiếng.
Không cần giảng bài nữa, Kỳ Mộ thở phào nhẹ nhõm, lại giảng bài cho cô ấy chắc tổn thọ mất.
Kiều Tắc nói rất đúng.
Chính xác là Kiều Mạn Mạn đã dùng chỉ số thông minh để đổi lấy nhan sắc.
…
Có lẽ là do có một người ba làm vận động viên, Giang Vọng Hạ 12 tuổi đã cao tới 1m68.
Đừng nói bạn học cùng lớp không dám bắt nạt cô, phải nói là họ đều muốn bái Giang Vọng Hạ làm đại ca.
Làm ơn đi, nữ đại ca lớp 6 đã cao 1m68 siêu ngầu có được không?
Giang Vọng Hạ không chỉ cao, học tập xuất sắc thì thôi đi, thiên phú thể thao còn vô cùng tốt.
Lớp 6, đại hội thể thao của trường, Giang Vọng Hạ phá kỷ lục chạy 800m và nhảy cao nữ của trường Nhất Trung thành phố A.
Vóc dáng cao gầy, dáng người xuất chúng, khiến cô trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường học.
80% học sinh trường Nhất Trung thành phố A đều biết đến cái tên “Giang Vọng Hạ.”
20% còn lại, chỉ cần nhắc tới “Lớp 6 cực kỳ cao” là có thể đối chiếu thông tin, hóa ra là cô à!!
Năm nay Giang Vọng Hạ 12 tuổi, ngoài việc phá kỷ lục hai hạng mục của trường, còn có hai sự kiện cực kỳ đáng nhắc tới trong đời.
Một là tham gia Giải đấu cờ vây nghiệp dư toàn quốc, giành được quán quân.
Hai là Giang Ngôn Nhất thấy cô đã trưởng thành, cuối cùng cũng đưa cô đi thăm mẹ.
Đó là một nghĩa trang.
Giang Vọng Hạ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, rất có khí chất, nhưng không cho cô cảm giác quen thuộc hay thân thiết nào.
Cô nghĩ, quả nhiên cô không giống mẹ.
…
Từ lâu Giang Ngôn Nhất đã chú ý tới thể lực của Giang Vọng Hạ rất tốt, nhưng không nghĩ tới thiên phú vận động của cô lại tốt như vậy, có đôi chút ngoài dự đoán của ông.
Đối mặt với sự trêu chọc “có cha sẽ có con” của đồng nghiệp, ông chỉ cười gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ông không cố ý bồi dưỡng con gái.
Ngược lại là Giang Vọng Hạ chủ động nhắc tới đại hội thể thao ngày hôm đó với Giang Ngôn Nhất: “Ba, thật ra con còn có thể nhảy cao hơn.”
Tham gia chạy 800m đã cố gắng hết sức, chạy nhanh được bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.
Nhưng nhảy cao thì không như vậy.
Nhảy cao cần kỹ thuật, tiết thể dục bình thường không dạy cái này.
Sau khi đăng ký hạng mục nhảy cao, giáo viên thể dục mới dạy kỹ thuật nhảy cao “lưng qua xà.”
Ngoài ra, gần như là nhảy theo bản năng.
Giang Vọng Hạ cảm thấy, nếu như hôm đó nâng xà lên chút nữa, cô vẫn nhảy qua được.
Giang Ngôn Nhất suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu con muốn học, sau khi tan học có thể sang trường cấp 3.”
Giang Ngôn Nhất là giáo viên thể dục của trường cấp 3, Giang Vọng Hạ là học sinh cấp 2, hai người ở hai trường khác nhau.
Bình thường tan học Giang Vọng Hạ đều tự về nhà, sẽ không cố ý đi vòng xa tìm Giang Ngôn Nhất.
Tuy ba là một vận động viên, huấn luyện viên, giáo viên thể dục, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bồi dưỡng cô trở thành vận động viên.
Chẳng qua cô chủ động nói thì lại khác.
Giống như năm đó cô muốn học cờ vây, ba nói: “Tiểu Hạ muốn học cái gì thì học cái đó, ba đều sẽ ủng hộ.”
…
15 tuổi, Giang Vọng Hạ lấy thành tích xuất sắc thi vào trường cấp 3 Nhất Trung thành phố A, lúc đó cô cao 1m74.
Nữ sinh trong lớp không thích đứng cùng cô, bởi vì như vậy họ sẽ giống như chú lùn.
Nam sinh trong lớp cũng không thích đứng cùng cô, bởi vì cô quá cao, họ không cao bằng một nữ sinh có hơi mất mặt.
Ngũ quan Giang Vọng Hạ thiên về vẻ cứng rắn, ít nói, không thích cười, cho nên người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác lạnh lùng khó gần, không với tới.
Mà cô thật sự có vốn liếng để lạnh lùng kiêu ngạo.
Nửa năm trước, cô đăng ký tham gia “Cuộc thi cờ vây thế giới Bailing Cup” (*), thông qua cuộc thi tuyển chọn nghiệp dư trong nước, vòng loại tổng hợp, thành công giành được tư cách tham gia cuộc thi này.
Giang Vọng Hạ lần lượt loại rất nhiều tiền bối Trung, Nhật, tiến vào top 8, trở thành “Kỳ thủ trẻ tuổi nhất lọt vào top 8 thế giới”, sau đó lại đánh bại đối thủ tiến vào top 4, lần thứ hai đổi mới danh hiệu “Kỳ thủ trẻ tuổi nhất lọt vào top 4 thế giới.”
Là ngôi sao mới nổi giới cờ vây, đồng đội thấy được thiên phú của cô, cho rằng rất có khả năng tàn sát địa vị thống trị của Nhật Bản, Hàn Quốc trong cuộc thi cờ vây.
Tuy nói thi đấu cờ vây không được quan tâm bằng một nửa hạng mục thi đấu thể thao quốc tế, nhưng Giang Vọng Hạ được vinh danh là “Thiếu nữ thiên tài”, “Vẻ vang đất nước”, hơn nữa còn là kỳ thủ trẻ tuổi nhất lọt top 4 thế giới, truyền thông cực kỳ quan tâm, tranh nhau phỏng vấn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
15 tuổi, có người chơi game bị đồng đội mắng chửi, có người không làm xong bài tập khóc thút thít.
Giang Vọng Hạ chỉ dừng lại ở top 4, không có duyên với trận chung kết, chỉ có thể rưng rưng nhận 200 ngàn tiền thưởng, cút về trường Nhất Trung thành phố A tiếp tục đi học.
Điều đáng nhắc tới là, ảnh chụp truyền thông đưa tin tái hiện lại nhan sắc chân thật của cô trước ống kính công chúng.
Khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp lạnh lùng, dáng người cao gầy, hình tượng ưu tú hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nhãn hiệu, nhao nhao tung cành ô liu cho cô.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thu nhập của Giang Vọng Hạ còn cao hơn tiền lương hai năm của Giang Ngôn Nhất.
Bởi vì thi đấu mà vắng mặt không ít trong chương trình học, nhưng chỉ mất nửa tuần, Giang Vọng Hạ đã theo kịp tiến độ dạy học.
Bạn học cùng lớp đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn cô: Trời má, thượng đế đã đóng cánh cửa nào của cô vậy?
Dáng dấp đẹp mắt, vóc dáng cao gầy, học tập nhẹ nhàng cũng đủ nghiền nát tất cả mọi người, còn là thiên tài cờ vây làm rạng danh đất nước, đây là hào quang nữ chính sảng văn gì vậy?
Bọn họ cứ như được đưa xuống nhân gian để góp cho đủ số lượng ăn hại vậy, như thế rất không tốt!!
Bạn cùng bàn to gan hỏi cô: “Tiểu Hạ, buổi tối cậu không ngủ sao?”
Giang Vọng Hạ quay đầu lại, nhìn bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn: “Tớ luôn cảm thấy một ngày của cậu có thể có tới 72 tiếng.”
Nếu không thì sao cậu có nhiều tinh lực làm nhiều chuyện như vậy, còn chuyện nào cũng làm tốt nữa!!!
Giang Vọng Hạ dùng ánh mắt “cậu đang nói cái quỷ gì vậy” nhìn bạn cùng bàn: “Chẳng bằng cậu nói tớ có hai em gái sinh đôi khác, một đứa giúp tớ đi học làm bài tập, một đứa giúp tớ học cờ vây, sau đó tớ có thể chuyên tâm tập luyện nhảy cao.”
Hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, bạn cùng bàn kinh ngạc mở to hai mắt, tin tưởng: “Thì ra là thế!!”
Giang Vọng Hạ:???
Giang Vọng Hạ có hơi cạn lời, mặt không biến sắc: “… Tớ nói bậy, cậu đừng có tin.”
…
Từ khi lấy được danh sách sinh cùng ngày với Kiều Mạn Mạn từ bệnh viện, Kỳ Mộ đã tập trung chú ý hai người, một người trong đó là Giang Vọng Hạ, thiếu nữ thiên tài được chú ý nhất những năm gần đây.
Vóc dáng cao gầy, thiên phú cờ vây, học sinh giỏi, cùng khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng tự mang cảm giác áp bức, thật sự rất giống với gen của Kiều gia.
Đúng là nên nói một câu “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.”
Điều kiện của Giang Ngôn Nhất không tốt lắm, trong thời gian làm việc không có thành tích nổi bật gì, gia cảnh của ông cũng không tốt, bây giờ chỉ là một giáo viên thể dục bình thường.
Trưởng thành trong môi trường như vậy, rất ít trẻ em có thể trở thành nhân tài xuất sắc.
Giang Vọng Hạ vừa vặn là một trong số rất ít người có thể.
Kỳ Mộ nhìn báo chí truyền thông đưa tin, nhớ tới đứa trẻ ngốc nghếch khóc thút thít, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Đúng là cùng là người nhưng số phận khác nhau, người khác nhau cũng có số phận khác nhau.
…
Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích con gái ruột.
Hôm nay, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết hẹn đối tác mới quen biết không lâu ăn cơm, bàn chuyện hợp tác.
Hai bên nói chuyện rất hòa hợp, vừa gặp đã thân, kéo gần khoảng cách không ít.
Vị đối tác uống chút rượu, hơi hăng hái quá, nói chuyện cùng Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết không khách khí câu nệ như hai lần trước: “Ông anh, hợp tác cùng mọi người rất vui vẻ.
Lần đầu tiên tôi gặp hai người đã cảm thấy quen quen.”
“Tôi luôn cảm thấy trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.”
Đúng lúc đó, di động của ông ấy rung lên, ông ấy cầm lên xem, là thông báo trên Weibo.
Ông ấy lập tức vỗ đùi, nhớ ra.
Đối tác quay ngược di động lại, hướng màn hình ra ngoài, cho Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết xem trang web đang hiện lên: “Ơ, đây là đồ đệ của bạn tôi, trước đây không lâu đã cầm được top 4.”
“Tôi đã gặp cô gái nhỏ vài lần, hình như có hơi giống hai người.”
Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết nhìn thấy ảnh cô gái, trong lòng đều chấn động, hiện lên ý nghĩ giống nhau.
Hai người yên lặng liếc nhau, tạm thời đè nén tất cả suy nghĩ và kinh ngạc vào đáy lòng, bên ngoài vẫn biểu hiện như cũ, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với bên đối tác.
Triệu Linh Tuyết cười cười: “Nói như vậy, chúng ta đúng là có duyên nha.”
Kiều Minh tự rót cho mình một ly: “Còn không phải sao, đúng là có duyên.”
Dứt lời, ông nâng ly rượu lên thật cao, đè nén kích động trong lòng, chỉ nói: “Ông anh, tôi kính anh một ly!”
—
(*) Bailing Cup (tiếng Trung: 百灵杯) là một cuộc thi cờ vây quốc tế.
Giải đấu được tổ chức hai năm một lần từ năm 2012 đến năm 2019, tổng cộng bốn lần, được tài trợ bởi Tập đoàn Bailing của Trung Quốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...