Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Kiều Mạn Mạn có ấn tượng rất tốt với Kỳ Mộ.

Đối với một đứa trẻ 6 tuổi, thông điệp “bé không phải con gái ruột của ba mẹ” giống như trời sập đất lở, vũ trụ sụp đổ, không thể chấp nhận được.

Kiều Mạn Mạn lại ở điểm mấu chốt này gặp được Kỳ Mộ, cậu ta an ủi bé, kiên nhẫn nói cho bé biết nên làm như thế nào, cho nên bé cảm thấy người anh trai lớn này giống như một ngọn đèn đường.

Có cậu ta ở đây, bé sẽ không còn sợ hãi bóng tối nữa.

Trong mắt bé, cậu ta là người anh trai lớn dịu dàng tốt tính, là người tốt.

Sau ngày Kỳ Mộ đưa Kiều Mạn Mạn về nhà, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết mang quà đến nhà cảm ơn. Kiều Mạn Mạn đi theo, từ trước đến nay bé đều vụng về, lại có thể nhớ kỹ đường từ nhà họ Kiều đến nhà Kỳ Mộ.

Kiều Mạn Mạn có di động thông minh, có đồng hồ thông minh, bèn thêm số liên lạc của Kỳ Mộ, thường xuyên tám chuyện với Kỳ Mộ, có khi lại chạy đến nhà Kỳ Mộ chơi.

Tuổi càng lớn, bé không cần phải đi đâu cũng cần có người đi cùng nữa, nhưng bé đã nuôi dưỡng thói quen chào hỏi người trong nhà trước khi ra ngoài, thứ tự ưu tiên là ba mẹ > anh trai > chú dì giúp việc.

Hôm nay, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết không có nhà, Kiều Mạn Mạn chạy đến trước mặt anh trai đang chơi game với bạn bè, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, em muốn đến nhà anh trai lớn chơi.”

Kiều Mạn Mạn luôn gọi Kỳ Mộ là “anh trai lớn.”

Động tác trên tay Kiều Tắc hơi dừng lại, nhíu mày hỏi: “Sao em lại đến nhà Kỳ Mộ nữa, nhà cậu ta có gì vui sao?”

Kiều Mạn Mạn ôm sách và màu vẽ, dùng tay phải vỗ vỗ hộp màu, nghiêm túc trả lời: “Em đến nhà anh ấy vẽ tranh!”

Không nói rõ vì lý do gì, Kiều Tắc có cảm giác không tốt lắm với Kỳ Mộ, không muốn em gái chơi với cậu ta.

Cậu từng dùng câu “Mạn Mạn là con gái, tóm lại chơi cùng con trai vẫn không tốt” để ám chỉ ba mẹ.

Nhưng trong mắt Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, Kỳ Mộ là đứa trẻ ngoan, tính tình tốt, đủ kiên nhẫn, đánh giá về cậu ta tương đối cao, cho nên không ngăn cản con gái thân thiết với Kỳ Mộ.

Về phần nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, Mạn Mạn vẫn còn là một đứa bé, nói mấy lời này có phải hơi sớm quá rồi không?

Kiều Tắc không muốn em gái đến nhà Kỳ Mộ, nhưng không thể nói thẳng, nếu không bé sẽ lại mang bộ mặt tủi thân muốn khóc nhưng không dám khóc, ba mẹ về mà nhìn thấy, cậu sẽ bị mắng.

Cậu kiên nhẫn dỗ dành em gái: “Em có thể ở nhà vẽ tranh.”

Kiều Mạn Mạn: “Em muốn đến nhà anh trai lớn vẽ tranh, muốn vẽ tranh cùng anh trai lớn.”

Kiều Tắc: “Em có thể vẽ tranh cùng anh.”

Mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, nhìn anh trai: “Hôm nay em phải vẽ tranh cùng anh trai lớn. Anh, ngày mai em vẽ tranh cùng anh, có được không?”

Biểu cảm “dù trời có sập xuống em cũng muốn đến nhà anh trai lớn.”

Nói xong, bé ôm sách và màu vẽ, nhanh chân bỏ chạy: “Anh trai, em muốn đến nhà anh trai lớn!”

Kiều Tắc:???

Nhìn bóng lưng em gái đã chạy đi xa, trong lòng Kiều Tắc nghẹn ngào, có hơi hậm hực.


Con nhóc nhà em dầu muối đều không ăn đúng không!!!



Kiều Mạn Mạn nói chuyện với anh trai hơi lâu, đến muộn hơn so với thời gian đã hẹn, cho nên ngượng ngùng xin lỗi Kỳ Mộ.

“Xin lỗi anh, em đến muộn rồi.”

Kỳ Mộ nở nụ cười dịu dàng nhìn bé, giống như anh trai hàng xóm: “Không sao.”

Cậu ta ra vẻ thuận miệng hỏi: “Là người nhà không cho em tới sao?”

Kiều Mạn Mạn chần chừ gật đầu, chậm rãi nói: “Anh trai muốn em ở nhà vẽ tranh.”

Số lần Kỳ Mộ gặp Kiều Tắc chỉ đếm trên lòng bàn tay, nhưng cậu ta biết Kiều Tắc không thích mình, đoán chừng Kiều Tắc không muốn em gái đi tìm cậu ta.

Cậu ta giúp Kiều Mạn Mạn đặt dụng cụ vẽ tranh lên mặt bàn, để bé ngồi xuống, còn cậu ta thì đi lấy đồ uống và trái cây đã cắt sẵn tới.

Trong nhà Kỳ Mộ thường xuyên chỉ có một mình cậu ta, bình thường giúp việc đều ở Thanh Di Cư, chỉ có thời gian cố định hay Kỳ Mộ gọi thì họ mới có thể đến Lục Di Cư.

Một tiếng trước, sau khi mấy người giúp việc tới quét dọn vệ sinh, gọt trái cây đặt vào tủ lạnh thì rời đi.

Kỳ Mộ không thích có người khác ở trong nhà.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho nên, mỗi lần Kiều Mạn Mạn tới đây đều chỉ thấy một mình Kỳ Mộ.

Trong nhà không có chú dì giúp việc, bé có thể hiểu được, nhưng tại sao lại không thấy cả ba mẹ của anh trai lớn vậy?

Bé rất tò mò, có hỏi thăm một lần.

Lúc đó, Kỳ Mộ nhất thời lộ ra vẻ mặt cô đơn buồn bã, nhưng chỉ ít lâu sau đã lấy lại tinh thần, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Họ bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở nhà với anh, cho nên anh thường xuyên ở nhà một mình.”

Kiều Mạn Mạn lập tức cảm thấy anh trai lớn rất đáng thương, không có ai ở chung, thật lẻ loi.

Nếu không có ai ở bên cạnh, bé sẽ cô đơn, buồn bã, sẽ rơi nước mắt.

Anh trai lớn cũng thấy cô độc đúng không?

Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một chút, đề nghị với anh trai lớn: Có thể nuôi một chú cún lớn, hoặc là mèo con, có cún lớn và mèo con làm bạn sẽ không cô độc nữa.

Kỳ Mộ nói cậu ta từng nuôi một chú thỏ con, nhưng thỏ con chết rồi, cậu ta rất đau lòng.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy mình nói sai, có hơi luống cuống.

Nghĩ đến anh trai lớn không có ba mẹ ở bên, nuôi thỏ con cũng bị bệnh chết, bé lại càng đồng cảm với anh trai lớn.


Vì thế, bé nói với anh trai lớn có rảnh sẽ sang chơi với cậu ta.

Kỳ Mộ cười nói, được.

Kiều Mạn Mạn nói được làm được, thỉnh thoảng sẽ tới tìm Kỳ Mộ chơi.

Lúc Kỳ Mộ cầm đồ uống và trái cây quay lại, Kiều Mạn Mạn đã bày biện xong sách vẽ và màu vẽ của bé ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ rối rắm, có lẽ là đang suy nghĩ hiện tại bắt đầu vẽ tranh luôn, hay là uống đồ uống, ăn trái cây xong thì vẽ tranh.

Gần đây bé thích tranh màu nước, mỗi lần vẽ đều làm mặt bàn bẩn hết, tay cũng dính bẩn.

Nếu tay bẩn rồi thì làm sao ăn trái cây được?

Kiều Mạn Mạn còn đang rối rắm, Kỳ Mộ đã thay bé lựa chọn: “Ăn trái cây đã, không vội, lát nữa vẽ tiếp.”

“Được ạ.” Kiều Mạn Mạn đáp một tiếng.

Bé đành thả dụng cụ vẽ trong tay xuống, ngồi xuống ăn trái cây.

Kỳ Mộ thấy bé thả lỏng, tư thế không phòng bị thì bắt đầu tám chuyện với bé, nhắc lại đề tài vừa nãy, cậu ta cố ý khó hiểu hỏi: “Mạn Mạn, sao anh trai em lại không muốn em đi chơi?”

Kiều Mạn Mạn hơi mờ mịt: “A, em cũng không biết đâu.”

Thật ra thì không chỉ hôm nay, trước đó rất nhiều lần, khi bé nói muốn tới nhà anh trai lớn chơi, anh trai sẽ nói bé ở nhà vẽ tranh.

Hiện tại được Kỳ Mộ nhắc nhở như vậy, chợt phát hiện đúng là anh trai rất không muốn cho bé đi chơi.

Kỳ Mộ hiểu rõ năng lực lý giải của trẻ nhỏ, tiếp tục hỏi: “Anh trai em không muốn em ra ngoài chơi, hay là không muốn em đến nhà anh chơi?”

Kiều Mạn Mạn vội vàng lắc đầu.

Kỳ Mộ nhìn về phía Kiều Mạn Mạn, ánh mắt trở nên hơi lo lắng: “Có phải do anh trai em biết em muốn tới nhà anh chơi, nên mới cố ý không cho em tới?”

Kiều Mạn Mạn hoàn toàn không hiểu Kỳ Mộ nói gì: “A, không phải đâu!”

Tại sao anh trai lại cố ý không cho bé đi tìm anh trai lớn chơi?

Kỳ Mộ cố tình thở dài, nói: “Mạn Mạn, nếu anh trai em không cho em tới chơi với anh, có phải em sẽ mất hứng không?”

“Cậu ấy biết, còn không cho em tới nhà anh, cậu ấy cố ý muốn em mất hứng.”

Kiều Mạn Mạn chưa từng nghĩ tới khả năng này, trong mắt đầy vẻ khó tin, hiếm có dịp phản bác Kỳ Mộ: “Anh trai sẽ không làm như vậy!”

Anh trai rất thương bé!


Anh trai sẽ không làm ra chuyện như vậy!

Bị phản bác, Kỳ Mộ cũng không lộ ra vẻ hoảng hốt, mà dịu dàng kiên nhẫn tiếp tục lừa dối đứa nhỏ: “Thế tại sao anh trai em không cho em tới tìm anh?”

Kiều Mạn Mạn há miệng, nói không nên lời.

Bé thật sự cũng không biết tại sao anh trai không muốn cho bé đi tìm anh trai lớn chơi.

Kỳ Mộ ra vẻ tự hỏi: “Mạn Mạn à, anh trai em đang ghen tị với em đấy.”

“Em nghĩ mà xem, em nghe lời như vậy, đáng yêu như thế, nhất định ba mẹ sẽ thích em hơn, không thích anh trai em như em.”

“Cùng là con của ba mẹ, anh trai em chắc chắn không phục. Dựa vào đâu mà ba mẹ thích em hơn? Cho nên anh ấy không vui, rồi muốn em cũng không vui.”

Nói tới đây, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ ưu sầu, giống như rất lo lắng cho Kiều Mạn Mạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta nói: “Nếu em là con ruột của họ thì tốt, có thể hiểu được việc ba mẹ thiên vị.”

“Nhưng em không phải.”

“Mạn Mạn, em nói xem anh trai em có biết em không phải em gái ruột của anh ấy không?”

“Em nghĩ mà xem, nếu tình yêu của ba mẹ bị cướp mất bởi một đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống, chắc chắn anh ấy sẽ rất ghét đứa nhỏ đó.”

Cả người Kiều Mạn Mạn sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác.

Lời nói của Kỳ Mộ, lực tác động đối với bé không thua gì khi nghe thấy ba mẹ “thì thầm”, thế giới nội tâm và tinh thần của bé mơ hồ có dấu vết sụp đổ.

Anh trai biết bé không phải em gái của cậu, sẽ ghét bé sao?



Trước bữa cơm tối, Kiều Mạn Mạn ôm sách và màu vẽ quay lại Kiều gia, bé cúi đầu, có hơi ủ rũ, cực kỳ giống dáng vẻ lúc bị anh trai phê bình.

Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết về nhà thì thấy bộ dạng này của con gái cưng, cho rằng con trai bắt nạt bé.

Vì thế, Kiều Minh quay đầu dạy dỗ Kiều Tắc vài câu, Triệu Linh Tuyết lại vội vàng đi dỗ con gái.

Kiều Tắc không hiểu sao bị mắng cho một trận, mơ hồ, không phải lúc nãy em gái còn ổn sao?

Ồ, sau khi đi một chuyến đến nhà Kỳ Mộ, trở về mới không vui.

Dưới góc nhìn của Kiều Tắc, em gái trở về từ nhà Kỳ Mộ mới không vui, vậy nhất định là do Kỳ Mộ chọc bé mất hứng, cậu không làm gì cả, nhưng lại vì thế mà gặp chuyện, bị ba phê bình.

Kiều Tắc vốn đã có ấn tượng không tốt với Kỳ Mộ, lúc này bắt đầu thật sự ghét Kỳ Mộ.

Cậu ta còn chọc cho Mạn Mạn mất hứng!

Cậu đã nói với em gái rồi, không nên đến nhà Kỳ Mộ! Em gái ngốc nghếch của cậu lại không nghe!

Kiều Tắc hơi tức giận.

Cậu quyết định rồi, lần sau em gái còn nói muốn đến nhà Kỳ Mộ chơi nữa thì phải liều sống liều chết ngăn cản.


Tuyệt đối không cho phép em gái đến nhà Kỳ Mộ nữa!



Kiều Mạn Mạn không biết có phải anh trai cũng nghe lén được ba mẹ “thì thầm” hay không, biết bé không phải em gái của anh.

Bé thấp thỏm bất an, vô cùng sợ hãi.

Trước kia sợ ba mẹ đuổi bé đi, hiện tại ngoài việc sợ bị đuổi ra ngoài, còn sợ anh trai ghét bé.

Nghe anh trai lớn nói xong, Kiều Mạn Mạn cảm thấy bé đã cướp đi tình yêu thương của ba mẹ với anh trai.

Nếu không có bé, anh trai chính là đứa trẻ duy nhất mà ba mẹ yêu thích.

Nhưng hiện tại bé xuất hiện, ba mẹ phải chia sẻ chút tình thương và sự yêu thích cho bé, tình yêu mà anh trai nhận được sẽ không nhiều như trước.

Bé cảm thấy anh trai lớn nói đúng, anh trai sẽ ghét bé.

Vài ngày liên tiếp, Kiều Mạn Mạn đều không vực dậy nổi tinh thần.

Xét thấy rất nhiều lần, động tí Kiều Mạn Mạn lại làm nũng kêu mệt, từ nhỏ đã là một bé sâu lười, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết hỏi thăm vài lần, xác định thân thể bé không có chỗ nào không thoải mái thì không quá chú tâm nữa.

Không ai nghĩ tới, bé ngốc nghếch nhà họ Kiều lại che giấu tâm sự nặng nề như vậy.

Ngoại trừ Kỳ Mộ.



Lại một ngày cuối tuần mới, Kiều Mạn Mạn chuẩn bị đến nhà Kỳ Mộ chơi, ba mẹ lại không ở nhà, bé chạy tới nói với anh trai.

“Anh ơi, em đến nhà anh trai lớn chơi nha.”

Kiều Tắc nhớ tới chuyện tuần trước bị ba phê bình, hít sâu một hơi, tâm trạng không tốt lắm.

Cậu không hề nghĩ ngợi nói: “Không được đi!”

Kiều Mạn Mạn không nghĩ tới anh trai sẽ cự tuyệt, càng không nghĩ tới anh trai sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với bé, có hơi bối rối.

“Anh ơi, em…”

Kiều Tắc tỏ thái độ kiên quyết: “Không được đi là không được đi, em muốn vẽ thì ở nhà mà vẽ!”

Nói đùa, lần trước về nhà là mất hứng, ai biết lần này về có thể khóc thút thít luôn không?

Dù sao em gái vốn là bé thích khóc, có thể khóc tận hai tiếng đồng hồ, ba mẹ thấy lại tưởng cậu bắt nạt em gái, phối hợp với nhau cho cậu một trận.

Cậu đã quyết định rồi.

Về sau có thể để em gái cách nhà Kỳ Mộ xa bao nhiêu, thì cách bấy nhiêu!



Tác giả có lời muốn nói:

Đọc truyện cảm thấy khó chịu xin hãy kịp thời bỏ truyện, bỏ truyện không cần phải thông báo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận