Giang Ngôn Nhất về nhà hơn muộn, không thể chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng của Kiều Ngốc Ngốc.
Lúc ông về đến nhà, sủi cảo đã được nấu xong. Giang Vọng Hạ tự mình nghiệm chứng, không có độc, ăn được.
Trước đó, hai người đã ăn thử một lần, nhân thịt bên trong sủi cảo còn chưa tan đá, chưa chín. Vì thế hai người bưng nồi sủi cảo vào phòng bếp lần nữa, nếu thêm 3 phút, cuối cùng mới chín hoàn toàn.
Trước khi ăn tối, Giang Vọng Hạ nhớ tới lời bình “Sủi cảo của tớ chết hết rồi”, cảm thấy buồn cười.
Lúc ăn sủi cảo, cô lại nhớ ra Kiều Ngốc Ngốc nói “Sủi cảo ngửa bụng rồi”, càng cảm thấy buồn cười hơn, không nhịn được bật cười.
Ánh mắt Kiều Mạn Mạn nhìn cô đầy sâu sắc.
Tuy cái gì Tiểu Hạ cũng không nói, nhưng cô ấy biết, nhất định là Tiểu Hạ đang chê cười cô ấy!
Nhận được ánh mắt u oán của Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ lập tức thu lại ý cười, dáng vẻ nghiêm túc, ngoài miệng lại nói: “Ừm, sủi cảo của cậu chết rồi.”
Kiều Mạn Mạn: “…”
Kiều Mạn Mạn trầm mặc.
Giang Vọng Hạ: “Ừm, sủi cảo của cậu ngửa bụng rồi.”
Kiều Mạn Mạn hơi hơi không vui, trừng mắt liếc Giang Vọng Hạ một cái, không thèm để ý đến cô.
Giang Ngôn Nhất có chút tò mò lời Tiểu Hạ nói có ý gì, nhưng nhận thấy Kiều Mạn Mạn không vui, cho rằng hai cô gái chỉ đang cãi lộn nho nhỏ, nên không mở miệng hỏi.
Đùa giỡn giữa hai đứa trẻ, người lớn chen vào không tốt lắm.
Kiều Mạn Mạn không muốn nói chuyện với Tiểu Hạ, nhưng cô ấy thật sự rất thích nói nhảm, để cô ấy im lặng ăn uống có hơi khó khăn.
Vì vậy, cô ấy không nói chuyện với Tiểu Hạ, quay đầu nói chuyện với Giang Ngôn Nhất.
Cô ấy hỏi ba, ở trường bận rộn những gì? Buổi trưa ăn gì? Mấy giờ tối tan ca? Sao muộn thế này mới về?
Giang Ngôn Nhất trả lời đơn giản mấy vấn đề.
Sủi cảo dễ ăn, bữa tối này ăn tốn ít thời gian hơn bình thường. Kiều Mạn Mạn nấu sủi cảo, cho nên ăn xong Giang Vọng Hạ sẽ dọn bàn, còn Kiều Mạn Mạn vẫn đang buôn chuyện với Giang Ngôn Nhất.
Kiều Mạn Mạn nhớ tới vấn đề tối qua Tiểu Hạ hỏi.
Cô ấy tò mò nhìn Giang Ngôn Nhất, hỏi: “Ba, ba ở đảng bánh ú mặn, hay đảng bánh ú ngọt?”
Giang Ngôn Nhất bình tĩnh nhìn thoáng qua con gái đang dọn dẹp mặt bàn.
Cho dù không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng ông biết chắc Tiểu Hạ đang chờ đợi câu trả lời của ông.
Ông đã biết trước Tiểu Hạ ở đảng bánh ú mặn.
Tuy Kiều Mạn Mạn không đề cập cụ thể mình thích bánh ú mặn hay bánh ú ngọt, nhưng cô ấy giống Tiểu Đông, cực kỳ thích đồ ngọt, có lẽ ở đảng bánh ú ngọt.
Hai cô con gái ở hai đảng phái khác nhau, cho nên câu hỏi này ít nhiều đem lại cảm giác “câu hỏi chết người.”
Giang Ngôn Nhất mặt không đổi sắc, dịu dàng nói: “Đã rất nhiều năm ba không ăn bánh ú rồi.”
Ông nói: “Ba không thích ăn gạo nếp.”
Bởi vì không thích ăn gạo nếp, cho nên bánh ú mặn hay bánh ú ngọt cũng không quan tâm.
Giống như người không ăn sầu riêng, sẽ để ý Tô Đan và Cát Sơn Vương cái nào ăn ngon hơn sao?
Chắc chắn là không.
Câu trả lời của Giang Ngôn Nhất khéo léo tránh được chiến tranh giữa đảng mặn và đảng ngọt.
Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn có hơi thất vọng vì câu trả lời của ba, vậy mà ba lại không ở đảng bánh ú mặn/ bánh ú ngọt như mình!
Đồng thời lại thấy có chút may mắn.
Giang Vọng Hạ: May mà ba không giống Mạn Mạn, là đảng bánh ú ngọt!
Kiều Mạn Mạn: May mà ba không giống Tiểu Hạ, là đảng bánh ú mặn!
…
Gần cuối năm, công ty của Kiều Tắc tương đối bận rộn, tình huống của Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết cũng không khác nhiều lắm. Mỗi lần đến cuối năm, đều sẽ có đủ loại chuyện cần xử lý.
Tuy họ bề bộn nhiều việc, nhưng không quên hai cô con gái ở thành phố A xa xôi, cách vài ngày lại gọi điện thoại qua.
Giang Vọng Hạ tỏ ý rõ ràng muốn ở lại thành phố A đón năm mới, thái độ Kiều Mạn Mạn không rõ ràng, không nói muốn ở lại cùng ba Giang, nhưng không nói khi nào sẽ về.
Triệu Linh Tuyết hỏi: “Mạn Mạn, khi nào thì con về?”
Bà đã hỏi Tiểu Hạ, xem cô có muốn về nhà đón năm mới không, Tiểu Hạ kiên quyết tỏ vẻ không về, muốn ở lại cùng sư phụ và bạn bè, qua năm mới sẽ về.
Cô nói: Con có hẹn với bạn bè Tết sẽ ra ngoài chơi cùng nhau.
Cô không nói là cô ở lại với ba nuôi.
Cách nói này khiến người ta dễ dàng chấp nhận hơn một chút, Triệu Linh Tuyết lo lắng khuyên nữa sẽ khiến Tiểu Hạ không vui, không nói tiếp nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà hỏi cụ thể khi nào Tiểu Hạ về.
Giang Vọng Hạ lật lịch để bàn: “… Mùng sáu đầu năm khai giảng, có lẽ mùng bốn mới về.”
Triệu Linh Tuyết đáp một tiếng: “Được.”
Lúc này, Triệu Linh Tuyết đang hỏi Kiều Mạn Mạn.
Triệu Linh Tuyết cho rằng Tiểu Hạ ở lại thành phố A, chắc Kiều Mạn Mạn sẽ về nhà cùng họ. Nếu không trong nhà chỉ có ba người họ, sẽ có vẻ hơi quạnh quẽ.
Hơn nữa, trước giờ Mạn Mạn đều ở nhà họ đón Tết âm.
Triệu Linh Tuyết chưa từng nghĩ tới, dưới tình huống Giang Vọng Hạ ở lại thành phố A, Kiều Mạn Mạn cũng lựa chọn ở lại thành phố đón năm mới cùng Giang Ngôn Nhất, Tiểu Hạ.
Kiều Mạn Mạn chần chừ do dự hồi lâu, lo lắng nói ra sẽ làm ba mẹ buồn.
Nhưng mà, 16 năm qua cô ấy chưa từng gặp ba Giang, 16 năm không đón Tết âm cùng ba Giang. Tại sao năm đầu tiên nhận nhau lại không ở cùng ba chứ?
Kiều Mạn Mạn từng nghe bạn bè phàn nàn, nói mỗi lần đón năm mới ba mẹ đều vì chuyện về nhà ai mà cãi nhau.
Ba mẹ cậu ấy đều là con một, hơn nữa lại ở tỉnh khác nhau. Ba mẹ hai bên cũng không muốn đi từ xa đến thành phố xa lạ đón năm mới.
Lúc đó Kiều Mạn Mạn cảm thấy đây là vấn đề khó giải quyết.
Hiện tại, cô ấy cảm thấy vấn đề “về đón năm mới cùng ba mẹ” hay là “ở lại đón năm mới cùng ba Giang” cũng khó giải quyết.
Đối với câu hỏi của mẹ, Kiều Mạn Mạn ấp a ấp úng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn ở lại đón năm mới, đợi mùng bốn Tết sẽ cùng nhau về.”
Cô ấy nói: “Con đã nói với Tiểu Hạ rồi, chúng con ở lại đón năm mới cùng ba, năm tới sẽ đón năm mới chung với mọi người!”
Triệu Linh Tuyết nghe con gái nói không về đón năm mới, nội tâm có hơi mất mát. Nghĩ lại cả hai cô con gái đều không về nhà đón năm mới, càng thêm buồn rầu.
Sự mất mát và buồn bã này không hợp lý.
Họ lựa chọn giữ cả hai đứa nhỏ ở lại nhà họ Kiều, đối với nhà họ Giang, Giang Ngôn Nhất mà nói là không công bằng, là đuối lý.
Hiện tại Tiểu Hạ, Mạn Mạn nói muốn ở thành phố A không về nhà đón năm mới, không có gì đáng trách.
Nhưng về mặt tình cảm thì hơi khó chấp nhận.
Ba mẹ nào mà không muốn ngày lễ truyền thống con cái đều ở cạnh chứ?
Bà ích kỷ.
Nhưng dưới tình huống hai cô con gái đều tỏ rõ muốn ở lại thành phố A đón năm mới, bà sẽ không tiếp tục khuyên hai đứa về.
Triệu Linh Tuyết nghe được nửa câu sau của con gái, cảm thấy được an ủi.
Bà gượng cười, giả vờ ngạc nhiên nói: “Thật sao? Năm sau con và Tiểu Hạ sẽ cùng ở lại đón Tết âm sao?”
Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ, con đã nói với Tiểu Hạ rồi! Cậu ấy nói đồng ý rồi!”
Triệu Linh Tuyết: “Thế thì tốt quá rồi.”
Kiều Mạn Mạn cười “hi hi” hai tiếng, sau đó nói với mẹ tối qua đã thành công đun nước nấu sủi cảo cho bữa tối.
Đương nhiên, cô ấy sẽ không kể chuyện ngốc nghếch cho mẹ nghe.
Vì có hơi mất mặt.
Triệu Linh Tuyết cười dỗ con gái: “Thật sao? Mạn Mạn lợi hại quá, tay Mạn Mạn có bị thương không?”
Kiều Mạn Mạn: “Không có đâu ạ, đun nước rất đơn giản!”
Tuy là lần đầu tiên nấu chưa có chín.
Nhưng sau đó nấu chín rồi, sủi cảo ăn được, ăn xong cũng không bị đau bụng, như vậy là thành công rồi.
Kiều Mạn Mạn còn kể những chuyện khác cho mẹ, loại chuyện nhỏ như có người cãi nhau trên mạng cũng phải kể cho mẹ nghe. Hơn nữa còn có thể lảm nhảm hơn nửa ngày, chỉ hận không thể chuyện gì cũng kể cho mẹ nghe, nói là “Mama-girl” không hề quá đáng.
Triệu Linh Tuyết vẫn dịu dàng kiên nhẫn trò chuyện với con gái như thường ngày.
Bà cảm thấy, Kiều Mạn Mạn không giống với trước kia.
Bà nghĩ, để Mạn Mạn và Tiểu Hạ, Giang Ngôn Nhất ở chung nhiều chút cũng là chuyện tốt.
…
Qua vài ngày nữa là giao thừa.
Giang Diệu Văn tặng tranh Tết, câu đối và những thứ cần dùng để cúng bái tới. Vì Giang Ngôn Nhất không hiểu những thứ này lắm, cả nhà Giang Trạch tiện giúp họ chuẩn bị.
Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ không hiểu, Kiều Mạn Mạn lại càng không hiểu. Trước đây đều là dì giúp việc chuẩn bị, hoàn toàn không cần cô ấy và người nhà động tay.
Giang Ngôn Nhất kiểm tra, thấy đồ đạc bên trong sắp xếp đâu ra đấy.
Đây là thứ cần dùng để dán tranh Tết, dán câu đối.
Kiều Mạn Mạn ở nhà hơi chán, nhưng vẫn không có lý do ra ngoài, bèn lười ra ngoài, bị vây trong trạng thái “muốn ra ngoài lại không muốn ra ngoài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giờ nghe ba nói cần mua keo dán, Kiều Mạn Mạn liền xung phong nói ngày mai cô ấy có thể ra ngoài mua.
Ý định của Giang Ngôn Nhất là ngày mai ông về nhà thì tiện mua, hoặc là để Tiểu Hạ mua cho tiện.
Nhưng Kiều Mạn Mạn chủ động mở lời, không có lý gì không để cô ấy đi.
Ông nói với Kiều Mạn Mạn: “Được, nhiệm vụ này giao cho con.”
Kiều Mạn Mạn gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêm túc viết “cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”, khiến Giang Ngôn Nhất không nhịn được nở nụ cười.
Giang Vọng Hạ có hơi hiểu tâm lý “muốn ra ngoài lại không muốn ra ngoài” của Kiều Ngốc Ngốc.
Lúc trước Giang Vọng Hạ từng hỏi Kiều Ngốc Ngốc có muốn ra ngoài không, rõ ràng cô ấy muốn ra ngoài, nhưng lại sợ Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình thấy cô ấy sẽ không được tự nhiên, làm mất hứng tụ họp của ba người họ, bèn nói “không ra ngoài.”
Kiều Ngốc Ngốc đáng thương, đến thành phố A lâu như vậy, vẫn chưa từng ra ngoài.
Chẳng qua, mùa đông không có gì vui.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Mạn Mạn, ngày mai cậu đến viện cờ đón tớ nhé. Chúng tớ dẫn cậu đi Tường Thành Cổ bên kia ngắm cảnh, sau đó cùng đi mua đồ Tết.”
Giang Ngôn Nhất cho rằng sự sắp xếp của Tiểu Hạ vô cùng hợp lý.
Ông lần lượt cho hai cô con gái 200 tệ tiền tiêu vặt, lại cho thêm 1000 tệ để mua đồ Tết.
Ông nửa đùa nửa thật nói: “Dù sao về nhà cũng chỉ ăn sủi cảo, chi bằng hai đứa ăn tối ở ngoài rồi về, đỡ cho về nhà lại phải động tay nấu sủi cảo.”
Giang Vọng Hạ lại nhớ tới cảnh tượng kinh điển của Kiều Ngốc Ngốc, không nhịn được cười khúc khích.
Kiều Mạn Mạn làm lơ Tiểu Hạ, không để ý cô.
Giang Vọng Hạ bảo cô ấy khoảng 4 giờ chiều đến viện cờ đón cô, dự định sẽ dẫn cô ấy đi ăn tối trước. Ăn tối xong sẽ đi dạo Tường Thành Cổ và phố Kỵ Lâu.
Giang Vọng Hạ nói: “Bên kia có phố Kỵ Lâu, buổi tối chụp ảnh rất đẹp.”
Kiều Mạn Mạn vừa nghe, ánh mắt sáng bừng, hăng hái.
Woa! Có thể chụp ảnh!
Ngày hôm sau, Kiều Mạn Mạn không có tâm tư lên mạng học, cũng không muốn vẽ tranh. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn mặc xinh đẹp, sau đó chụp mấy tấm ảnh đẹp đăng lên nhóm bạn bè!
Kiều Mạn Mạn có triệu chứng thiếu máu, sắc mặt đôi khi sẽ trắng bệch không được đẹp lắm, phải trang điểm tô son. Cô ấy là học sinh Mỹ thuật, không có lý nào kỹ thuật trang điểm không tốt.
Cô ấy tô son, vẽ lông mày, tốn hai tiếng ăn mặc thật đẹp, mới cảm thấy mỹ mãn ra cửa, đến viện cờ tìm Tiểu Hạ.
Giang Vọng Hạ dẫn Kiều Mạn Mạn đi dạo Tường Thành Cổ một chút. Kiều Mạn Mạn mang theo máy ảnh, chụp ảnh bên Tường Thành Cổ, chụp ảnh xong thì đi ăn tối.
Ăn tối xong, hai người bèn qua phố Kỵ Lâu.
Phố Kỵ Lâu là một trong những điểm du lịch thương mại đặc sắc của thành phố A. Có một số hẻm nhỏ treo đèn lồng giấy và ô giấy cổ kính, chụp ảnh vô cùng đẹp. Cho dù là ngày lễ hay ngày làm việc, đều sẽ có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng tới mua vé chụp ảnh.
Kiều Mạn Mạn thấy đèn lồng và ô giấy, giơ máy ảnh chụp một lúc lâu, cảm thấy rất đẹp. Suy nghĩ lại, đưa di động cho Tiểu Hạ.
Giang Vọng Hạ nhận di động của cô ấy, nghi ngờ nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn vui vẻ hưng phấn, nói: “Tiểu Hạ chụp giúp tớ mấy tấm ảnh, toàn thân và nửa người đều phải có ảnh!”
Giang Vọng Hạ đáp một tiếng “Được”, bắt đầu chụp ảnh giúp cô ấy.
Mất khoảng 10 phút chụp ảnh.
Giang Vọng Hạ cảm thấy hôm nay Kiều Mạn Mạn ăn mặc rất đẹp, ảnh cô chụp cho Kiều Mạn Mạn cũng rất đẹp.
Giang Vọng Hạ cực kỳ hài lòng với ảnh mình chụp.
Nhưng mà, Kiều Mạn Mạn nhận lấy di động, thấy ảnh chụp bên trong thì trầm mặc.
Mà sự im lặng của cô ấy lại như mang sức mạnh đinh tai nhức óc.
Giang Vọng Hạ hỏi: “Sao thế? Tớ chụp không đẹp sao?”
Kiều Mạn Mạn nhìn album ảnh của mình, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô ấy chậm rãi nói: “Khá tốt, chỉ là người khác nhìn ảnh của tớ sẽ cho rằng tớ có bạn trai.”
Nói cách khác, rất giống ảnh chụp của trai thẳng.
Không phải từ “không đẹp” có thể khái quát được.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Máy tính bị lỗi, cập nhật muộn, tôi có lỗi.
Chương này phát lì xì ngẫu nhiên qwq.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...