Kiều Mạn Mạn hoàn toàn không hiểu ý của anh trai, có hơi mơ màng nhìn anh: “Dạ?”
Sao lại kêu là “không phải chính chủ”?
Cô ấy không phải Kiều Mạn Mạn, lẽ nào là Kiều Ngốc Ngốc sao?
Nói đến cái biệt danh “Kiều Ngốc Ngốc” này, Kiều Mạn Mạn lại có chút không vui rồi, khẽ mím môi, nhìn chằm chằm vào anh trai: “Anh có ý gì vậy?”
Kiều Tắc nhìn ra được em gái không vui.
Nhưng anh càng để ý có phải em gái bị hồn người khác xuyên vào rồi bị người ta đoạt hồn không, vì vậy phải xác nhận danh tính với cô gái trước mặt: “Mạn Mạn, sinh nhật của anh là vào ngày nào?”
Kiều Mạn Mạn: “… Là 30 tháng 8.”
Kiều Tắc: “Em với Tiểu Hạ ai là em gái ai là chị gái?”
Kiều Mạn Mạn đủng đỉnh nói: “Em với Tiểu Hạ đều là chị gái, Kiều Tắc là em trai.”
Kiều Tắc:?
Anh thật sự không biết mình có nhiều thêm hai “chị gái” từ lúc nào.
Anh hơi buồn cười nhìn bé ngốc trước mặt, cười hỏi: “Ồ, chị, thế chị có nên cho em tiền tiêu vặt không?”
Kiều Mạn Mạn chớp chớp mắt, sau đó thay đổi biểu cảm khoa trương kinh ngạc, nói: “Gì cơ? Em trai muốn hiếu thuận với chị gái, cho chị hết tiền tiêu vặt sao?”
Cô ấy không nhịn được hoan hô một tiếng: “Được nha!”
Nói như thể cô thật sự có một đứa em trai, nói như thể em trai thật sự muốn hiếu thuận với chị gái nên cho cô ấy tiền tiêu vặt vậy.
Kiều Tắc hối hận.
Xem ra muốn bào tiền từ trong miệng thú nuốt vàng là không có khả năng.
Kiều Tắc tiếp tục “xác nhận” thân phận của em gái, thẩm vấn Kiều Mạn Mạn đủ loại vấn đề, dùng cái này để nghiệm chứng nội tâm của cô ấy có bị thay đổi không.
Lúc Giang Vọng Hạ tới tìm Kiều Ngốc Ngốc, thì thấy anh trai đứng trước cửa phòng, không biết đang nói cái gì với cô ấy, anh hỏi một câu, cô ấy đáp một câu.
Đến gần, cô nghe thấy Kiều Mạn Mạn gấp đến dậm chân: “Em đã nói rồi! Em chính là Kiều Mạn Mạn chính chủ, không có bị đồ vật bẩn thỉu nào nhập vào người!!”
Giang Vọng Hạ:?
Giang Vọng Hạ: Hai người đang chơi trò gì vậy?
Cô đi qua, kỳ quái nhìn hai người, không tiếng động hỏi: Hai người đang làm gì vậy?
Kiều Tắc không chọc Kiều Mạn Mạn nữa, ho nhẹ hai tiếng, khôi phục bộ dạng đứng đắn thường ngày, nói: “Anh nói với Mạn Mạn ngày mai sẽ đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra chút, ngày mai Tiểu Hạ cũng đi cùng đi.”
Thân thể Kiều Mạn Mạn không tốt lắm, thường xuyên xuất hiện triệu chứng thiếu máu, đầu óc choáng váng, mệt mỏi, buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt, lúc nào cũng ủ rũ.
Không những có gen di truyền bệnh thiếu máu Thalassemia nhẹ, còn có tình trạng thiếu dinh dưỡng.
Kiều Tắc không chỉ đưa cô ấy đi làm kiểm tra sức khỏe, còn hẹn bác sĩ tâm lý, ngày mai tới khai sáng tâm lý cho cô ấy.
Anh nghĩ là, cho dù em gái không bị Kỳ Mộ kích thích, nhưng lo âu vì việc học tập tới vậy, công tác tư tưởng một chút cũng rất tốt.
Đương nhiên, không thể nhẹ bên này nặng bên kia, cho nên đưa Tiểu Hạ theo.
Giang Vọng Hạ dùng loại ánh mắt “em thấy có vẻ anh bị bệnh” nhìn anh, giống như muốn nói: Anh thấy em giống người thân thể có vấn đề sao?
Đột nhiên Kiều Tắc cảm thấy làm anh trai không có ý nghĩa gì nữa, hai em gái không đáng yêu chút nào, không ngoan, không tôn trọng anh chút nào!
Tâm tư anh ác độc, thầm nghĩ: Tháng sau phải cắt bớt tiền tiêu vặt của hai đứa!
Thật sự là ngày mai Kiều Mạn Mạn muốn về trường học bổ túc.
Ngành giáo dục tập trung vào “sự công bằng”, giáo viên phải đối xử bình đẳng với học sinh. Hành vi mở lớp riêng cho học sinh kém của giáo viên Toán, nói ra bên ngoài có thể sẽ bị thông báo phê bình.
Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, nói với Kiều Tắc: “Anh trai, người ta làm giáo viên Toán đã mạo hiểm bị phê bình, bị xử phạt để mở lớp dạy cho chúng em!”
“Em không thể phụ lòng của giáo viên Toán!”
“Ngày mai em phải về trường học lên lớp!”
Kiều Mạn Mạn nhìn anh trai, ánh mắt kiên định như đang đọc lời thề của Đảng.
Kiều Tắc vừa mới gạt bỏ nghi ngờ, lúc này lại đang nghĩ xem có phải Kiều Mạn Mạn bị trói buộc với cái hệ thống gì mà “Không học tập thì sẽ chết” không, nếu không thì thật sự không thể nào giải thích nổi.
Cuối cùng, Kiều Tắc tuân theo ý nguyện của Kiều Mạn Mạn, sáng mai về trường học, chiều mai rồi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Hai bên đều nhất trí.
Nhưng vì thế mà chiều mai Kiều Mạn Mạn sẽ không thể đến phòng vẽ, điều đó làm cô ấy thấy buồn bã.
Kiều Tắc thấy Kiều Mạn Mạn hơi rầu rĩ, cảm nhận được cô ấy có phần không giống với trước kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc hai người thương lượng, Giang Vọng Hạ đứng ngay bên cạnh, bởi vì vóc dáng quá cao, khí thế quá mạnh, cảm giác tồn tại khá mãnh liệt.
Trước khi đi Kiều Tắc nhìn cô một cái, buồn bực hỏi: “Trễ thế này rồi, em tìm Mạn Mạn làm gì?”
Mặt Giang Vọng Hạ không chút biến sắc: “Em tìm Mạn Mạn cùng làm bài tập.”
Nói là “cùng làm bài tập”, thật ra đều là cô dạy Kiều Mạn Mạn chỗ cô ấy không hiểu, làm bài tập cùng cô ấy.
Kiều Mạn Mạn nghe xong liên tục gật đầu.
Kiều Tắc lộ vẻ kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn qua nhìn lại trên mặt hai em gái, thầm nghĩ: Thật sự Kiều Ngốc Ngốc không giống với trước kia.
…
Từ khi Giang Vọng Hạ quen biết Kiều Mạn Mạn đến hiện tại, đã khoảng nửa năm. Cô không biết trước kia Kiều Mạn Mạn như thế nào, không khiếp sợ đến mức như Kiều Tắc khi thấy Kiều Mạn Mạn dụng tâm học tập.
Nhưng mà, thấy dáng vẻ lo lắng của Kiều Tắc, cô cũng có chút để ý.
Cô nghĩ, có thể Kiều Mạn Mạn thật sự bị hành vi của Kỳ Mộ dọa sợ, bị kích thích rồi không?
Giang Vọng Hạ: Cái cô Kiều Ngốc Ngốc này dễ bị dọa quá rồi.
Giang Vọng Hạ là người nhanh mồm nhanh miệng, hiếm khi nói vòng vo, ngoại trừ Crazy Thursday của KFC. Cô dạy Kiều Mạn Mạn làm bài tập xong liền hỏi trực tiếp.
Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt, lắc đầu, nói: “Không có.”
Cô ấy nói: “Tuy là tớ có hơi buồn… Cũng không khoa trương như vậy. Nhưng học tập thì nhất định phải học tập nha, trước kia đều do tớ không nghiêm túc học tập!”
Cô ấy nói hết sức thật lòng.
Cô ấy quả thật có chăm chỉ học tập, chỉ là không học được thôi.
Thật ra hiện tại vẫn không học được, cô ấy đang tốn rất nhiều thời gian cố gắng đi học, cố gắng học thuộc lòng thôi.
Giang Vọng Hạ nhìn cô ấy, nói: “Kiều… Anh trai thấy cậu chăm chỉ học tập như vậy, nghi ngờ là cậu bị kích thích, giống như lúc trước mẹ cảm thấy cậu bị kích thích vậy.”
Kiều Mạn Mạn không nhịn được bật cười: “Họ quá khoa trương rồi!”
Kiều Mạn Mạn không nói với Tiểu Hạ, sở dĩ đột nhiên cố gắng học tập như vậy, đúng là có chút bị cô ảnh hưởng.
Khi nhà họ Kiều chưa tìm được Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn là con gái duy nhất của nhà họ Kiều.
Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết yêu thương con gái hơn nhiều so với con trai, Kiều Tắc cũng là người thương em gái. Điều kiện trong nhà tốt, không cần phải lo lắng gì. Cho dù sau này không cố gắng làm việc, cũng sẽ không có chuyện gì.
Cô ấy có thể làm những chuyện mình thích.
Cô ấy thích vẽ tranh, gần như dồn hết tinh lực vào việc vẽ tranh.
Kiều Mạn Mạn là người ngốc, không học được, học chậm, tố chất thân thể lại không tốt, tinh lực có hạn, cực kỳ không muốn tốn thời gian và sức lực vào phương diện học tập khô khan, ít nhiều cũng hơi bỏ cuộc.
Cho đến khi cô ấy thấy Giang Vọng Hạ.
Đối với năng lực học tập của Giang Vọng Hạ mà nói, không phải mấy chữ “học sinh giỏi” có thể khái quát được, dùng “học sinh siêu giỏi” để hình dung mới chuẩn xác.
Không thể không nói gen của nhà họ Kiều đúng là tốt, cả nhà đều là học sinh giỏi, vóc dáng còn cao.
Không giống cô ấy, ngày nào cũng uống sữa, ăn canxi, bây giờ mới có 1m56.
Giang Vọng Hạ không chỉ học tập tốt, có sức sống, còn có thể quản lý và tận dụng tất cả thời gian tham gia thi đấu nhảy cao, cờ vây. Nếu Tiểu Hạ chỉ tham gia một hạng mục trong đó chứ không phải hai bút cùng vẽ, nhất định cô ấy sẽ không bội phục như vậy.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy, vốn dĩ Tiểu Hạ đã rất ưu tú, còn cố gắng nhường này.
Cô ấy không có lý do gì để bỏ cuộc hết.
Cô ấy chậm rãi nói với Giang Vọng Hạ: “Tớ muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, đương nhiên Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa và Học viện Mỹ thuật Quốc gia cũng được, nhưng đều không dễ thi đỗ, điểm văn hóa nhất định phải cao hơn tiêu chuẩn.”
“Trước kia cảm thấy không đỗ thì thôi, chú ý các trường khác cũng được.”
Nói xong, cô ấy dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nhưng ba nói, thời gian cách kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 còn hơn một năm, không thử thì sao biết là không đỗ được đây?”
“Ba nói, nếu thật sự không thi đỗ thì thôi.”
“Nhưng nếu vốn có thể thi đỗ, chỉ do tớ có cố gắng hay không, thế thì quá đáng tiếc rồi!”
Hai cô gái ăn ý ngầm hiểu, Kiều Mạn Mạn không có bất kỳ ám thị nào, chỉ nói “ba”, Giang Vọng Hạ lại biết cô ấy nói Giang Ngôn Nhất, chứ không phải Kiều Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều này đúng là rất giống với những lời Giang Ngôn Nhất nói.
Không có câu nào ép bạn học tập đồng thời không có chữ nào không khuyến khích bạn học tập, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy áp lực, thậm chí còn có cảm giác hào phóng: “Con không muốn học cũng không vấn đề gì, không sao đâu.”
Giang Vọng Hạ cảm thấy Kiều Ngốc Ngốc rất dễ bị lừa.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, hình như khi còn bé mình cũng bị ba lừa như vậy, không khỏi trầm mặc.
Con gái như nước chảy, Giang Ngôn Nhất như thiết giáp.
Giang Vọng Hạ cố gắng gạt suy nghĩ kỳ quá này ra khỏi đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Mạn Mạn, cổ vũ khẳng định cô ấy: “Tớ cảm thấy ba nói không sai! Nên học tập thật tốt, nhất định có thể thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương!”
Kiều Mạn Mạn vội vàng gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy như vậy!”
Kiều Mạn Mạn: “Đúng rồi Tiểu Hạ, bài này rất giống bài cậu vừa nói, nhưng tớ vẫn không biết.”
Giang Vọng Hạ hơi hơi sửng sốt.
A, cái này.
Với năng lực học tập này của cậu, thật sự có thể thi đạt tiêu chuẩn sao?
Đột nhiên cô có chút nghi ngờ.
…
Trưa thứ bảy, Kiều Tắc đón hai em gái từ trường về nhà ăn cơm, buổi chiều thì dẫn hai em gái đến bệnh viện kiểm tra.
Giang Vọng Hạ bảy tỏ cô không cần.
Kiều Tắc ở sau lưng nói với cô, anh muốn dẫn Mạn Mạn đi khám bác sĩ tâm lý. Trên danh nghĩa là lo lắng áp lực học tập của hai người quá lớn, cho nên tiến hành chút khai thông tư tưởng. Thật ra là lo lắng Kiều Mạn Mạn bị hành động của Kỳ Mộ kích thích.
Anh nói: “Anh sợ nếu chỉ đưa Mạn Mạn đến, con bé sẽ suy nghĩ quá nhiều, lại càng không muốn đối mặt hơn.”
Giang Vọng Hạ: “… Cho nên anh mới để em phối hợp chút?”
Kiều Tắc gật đầu: “Đúng.”
Giang Vọng Hạ liếc xéo anh một cái, nói: “Được, phí lên sàn 500 tệ.”
Kiều Tắc khó tin nhìn cô, nói thẳng: “Em thật sự là thú nuốt vàng chuyển sinh sao?”
Giang Vọng Hạ nâng cằm: “Thế thì không phải, là thú nuốt vàng, máy bào tiền tự động hợp thành một. Tối hôm qua em thích một chiếc xe đạp, còn thiếu 466 tệ, anh không cho thì em sẽ nói với ba mẹ.”
Sớm chiều ở chung với Kiều Ngốc Ngốc, cô cũng học được dùng thủ đoạn “mách ba mẹ” để uy hiếp Kiều Tắc.
Kiều Tắc nghe thấy em gái uy hiếp, rất cạn lời.
Cái người làm anh là anh không có ý nghĩa gì cả, thật sự không có ý nghĩa gì. Suốt ngày không phải bị em gái này bắt nạt, thì cũng bị em gái kia bắt nạt.
Thật sự quá ấm ức rồi.
Tuy là như vậy, nhưng anh vẫn chuyển cho Tiểu Hạ 500, suy nghĩ một chút cảm thấy có thể là tiền tiêu vặt của em gái không đủ dùng, lại chuyển thêm 1000, còn hỏi cô có đủ không, không đủ thì chuyển thêm.
…
Trước tiên Kiều Mạn Mạn đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể.
Lấy máu thông thường không cần nhịn ăn, nhưng lấy máu kiểm tra sinh hóa cần nhịn ăn, sáng mai còn phải nhịn ăn tới lấy máu.
Bác sĩ nói cô ấy vẫn bị thiếu máu, nhưng không nghiêm trọng, không cần truyền máu, bình thường chú ý bổ sung dinh dưỡng, bổ sung ion sắt là được. Sau đó kê một đống loại thuốc bổ sung sắt.
Kiểm tra xong, Kiều Tắc dẫn hai em gái đến khám bác sĩ tâm lý đã hẹn trước.
Giang Vọng Hạ không muốn đi vào, nhưng Kiều Tắc nói: Phí đăng ký đắt lắm đấy, đến cũng đến rồi.
Giang Vọng Hạ không thể phản bác.
Kiều Tắc lo Kiều Mạn Mạn sẽ bị hành động của Kỳ Mộ kích thích, xuất hiện các loại tổn thương tâm lý. Tưởng tượng một chút xem, bạn bị người bạn tốt sớm chiều ở chung bắt cóc, anh ta thậm chí còn có mưu đồ quấy rối bạn, đặt ở địa vị của ai cũng sẽ có chút không tiếp nhận được.
Nhất là với hoàn cảnh lớn lên ngốc nghếch đơn thuần của Mạn Mạn, từ trước đến nay lá gan rất nhỏ, có thể còn khó tiếp nhận hơn so với người khác.
Về phần Giang Vọng Hạ, anh vẫn cho rằng tính cách của Tiểu Hạ cực kỳ kiên cường, độc lập, trời sinh thông minh, không có áp lực ở phương diện học tập, tố chất tâm lý tốt, càng sẽ không vì nhảy cao, cờ vây mà lo nghĩ nhiều.
Bác sĩ nói với anh Kiều Mạn Mạn chỉ đơn giản là lo lắng việc học, không có vấn đề gì khác.
Kiều Tắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Thật sự là bé ngốc vô lo vô nghĩ.
Nghĩ lại thì, đối với một bé ngốc vô lo vô nghĩ mà nói, có vẻ việc xuất hiện tình trạng lo âu trong học tập khá là nghiêm trọng.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao lại không có ai bình luận vậy qwq.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...