Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Kiều Mạn Mạn thật sự là một bé ngốc tâm tư đơn thuần, không thể liên tưởng đến việc Kỳ Mộ không chỉ một lần nhắc tới chuyện mất hứng với mình. Nhưng giờ phút này, lời nói của Kỳ Mộ quả thật khiến cô ấy cảm thấy mất hứng.

Cô ấy rất không vui.

Trước mặt anh trai và Tiểu Hạ ưu tú như vậy, cô ấy sẽ có chút tự ti và sợ hãi.

Tự ti là thứ hai, chủ yếu là sợ ba mẹ và anh trai thích Tiểu Hạ ưu tú, từ đó mà bắt đầu ghét cô ấy ngốc nghếch, không thích cô ấy nữa.

Cô ấy yêu ba mẹ, yêu anh trai, cũng yêu ba ruột Giang Ngôn Nhất, cho nên sợ sẽ mất đi tình yêu của họ đối với mình.

Họ đều nói, họ sẽ không vì cô ấy không ưu tú bằng Tiểu Hạ mà lơ là cô ấy.

Họ sẽ không không yêu cô ấy.

Không chỉ một lần Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết nói như vậy với cô ấy. Vốn Kiều Mạn Mạn không dám tin, cho rằng có thể họ chỉ dùng lời nói lừa gạt cô ấy. Sau này, họ vẫn thể hiện sự dịu dàng và tình yêu với cô ấy như trước đây, nói với cô ấy bằng những hành động thực tế rằng cô ấy vẫn là con gái của họ.

Kiều Tắc không bởi vì Tiểu Hạ ưu tú, mà coi thường và xem nhẹ em gái ngốc nghếch.

Giang Ngôn Nhất sẽ không ghét bỏ cô con gái ngốc này không ưu tú bằng Tiểu Hạ, không sinh ra cảm xúc tương tự như thất vọng.

Trái tim lo lắng bất an của Kiều Mạn Mạn dần ổn định lại.

Lời nói của Kỳ Mộ thật sự làm cô ấy cảm thấy mất hứng, giống như trước đây Kỳ Mộ có nói anh trai và Tiểu Hạ hợp tác tẩy chay cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mất hứng.

Kiều Mạn Mạn trả lời: Họ sẽ không như vậy.

Kiều Mạn Mạn: Anh trai lớn, nếu anh còn nói họ như vậy, em sẽ tức giận.

Kỳ Mộ xin lỗi cô ấy.

Kiều Mạn Mạn chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nhưng không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Lúc này thời gian đã không còn sớm, nên nghỉ ngơi, tâm trạng cô ấy không tốt lắm, trực tiếp tắt máy đi ngủ.



Trải qua rất nhiều trắc trở, Triệu Linh Tuyết vốn lo lắng con gái chịu kích thích cuối cũng cũng biết được từ chỗ Kiều Tắc, hóa ra Kiều Mạn Mạn bị “gấp đôi tiền tiêu vặt và màu vẽ nhập khẩu mới” kích thích, mới giống như được tiêm máu gà học đến mất ăn mất ngủ.

Lúc đầu nghe lời giải thích này, Triệu Linh Tuyết không tin. Bởi vì bà và Kiều Minh cũng đã thử dùng cách giống vậy khích lệ con gái, nhưng tác dụng không rõ ràng. Kiều Mạn Mạn không thích học thì chính là không thích học.

Sao cùng một phương pháp, Kiều Tắc làm thì hiệu nghiệm, họ làm lại không hiệu nghiệm?

Bà có chút nghi ngờ, có phải Kiều Tắc dùng thủ đoạn khác uy hiếp Mạn Mạn không?

Lúc Triệu Linh Tuyết trò chuyện với Giang Vọng Hạ có nhắc tới chuyện này.

Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, nói: “Có thể là anh trai không giống ba mẹ. Nếu Mạn Mạn thi không tốt, làm nũng với ba mẹ, ba mẹ vẫn sẽ cho tiền tiêu vặt, nhưng anh trai thì chưa chắc.”

Tổng kết lại là, vợ chồng hai người họ quá cưng chiều con cái, muốn gì được nấy, không nỡ nói một câu nặng lời.

Kiều Tắc nghiêm khắc hơn họ một chút, cho nên phương pháp này Kiều Tắc làm với Kiều Mạn Mạn hiệu nghiệm, còn họ thì không.

Triệu Linh Tuyết vẫn chưa thật sự tin, bà không cảm thấy họ quá cưng chiều Kiều Mạn Mạn.

Nhưng mặc kệ nói thế nào thì, Kiều Mạn Mạn nguyện ý dụng tâm học tập là chuyện tốt, cho nên bà cũng không hỏi nữa, để cho ba đứa nhỏ tự chơi đi.


Theo mong ước của mình, Kiều Mạn Mạn nhận được gấp ba tiền tiêu vặt từ anh trai, và tổng cộng 20 hộp màu vẽ nhập khẩu.

Vốn dĩ nói là 10 hộp màu lẫn lộn, 10 hộp màu trắng, nhưng Kiều Tắc không mua đủ 10 hộp màu trắng, điều này khiến Kiều Mạn Mạn có chút bất mãn nho nhỏ.

Màu trắng là mạng sống của học sinh Mỹ thuật.

Kiều Tắc không hiểu lắm, tại sao phải mua nhiều màu trắng như vậy? Dùng hết không?

Kiều Mạn Mạn yên lặng mở hộp màu mới bóc tuần trước cho anh trai xem, màu khác thì không sao, chỉ có màu trắng là trống hơn nửa, đã sắp thấy đáy rồi.

Kiều Tắc lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn em gái, hỏi: “... Các em ăn màu trắng à?”

Kiều Mạn Mạn ấp a ấp úng nói: “Không phải, màu trắng hao rất nhanh.”

Có một vấn đề giữa các học sinh Mỹ thuật: Đối với học sinh Mỹ thuật mà nói, lời tỏ tình động lòng người nhất là: “Màu trắng của em cho anh dùng”. Bởi vậy, có thể thấy được tầm quan trọng của màu trắng với học sinh Mỹ thuật.

Trong phòng vẽ có mấy nam sinh có cảm tình với cô ấy, cô ấy thử hỏi mượn họ màu trắng, họ đều do dự mất nửa ngày.

Không phải là họ không cho cô ấy mượn màu trắng.

Mà là, đối mặt với nữ sinh mình yêu thích, nhưng nghe đối phương mượn màu trắng vẫn sẽ chần chừ. Bởi vậy, có thể thấy được màu trắng là sinh mệnh của học sinh Mỹ thuật!!

Cho dù là cô gái mình thích cũng không dễ dàng cho mượn!

Kiều Tắc không hiểu những thứ này, Kiều Mạn Mạn nói muốn anh bổ sung cho cô ấy mấy hộp màu trắng nữa, Kiều Tắc nói: “Đợi lần sau em tiến bộ thêm 50 hạng, anh sẽ bổ sung cho em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Mạn Mạn cực kì bất mãn trừng mắt nhìn anh trai: “Lỡ lần sau em...”

Lời còn chưa nói được một nửa, đột ngột dừng lại.

Cô ấy chợt nhớ tới lúc nghỉ hè phải học bổ túc, Giang Ngôn Nhất nói, nếu cứ ôm tâm lý “không học được” để học, thì mãi mãi sẽ không học được.

Tương tự, ôm tâm lý “Em không thi được”, chắc chắn sẽ không thi được thành tích tăng 50 hạng.

Thế là, Kiều Mạn Mạn đổi giọng, cò kè mặc cả với anh trai: “Nếu lần sau em vẫn thi được thành tích tăng 50 hạng, em muốn 20 hộp màu trắng!”

Vẻ mặt Kiều Tắc một lời khó nói hết: “Kiều Mạn Mạn, em đúng là hết thuốc chữa rồi?”

20 hộp?

Một ngày ăn một hộp màu, cũng có thể ăn đến 3 tuần!

Anh nghi ngờ em gái ăn màu, lại còn kén ăn, chỉ ăn được màu trắng.

Kiều Mạn Mạn cực kì không thích câu “hết thuốc chữa” anh trai nói, hung dữ nhìn chằm chằm anh trai, hung dữ nói: “20 hộp! Màu trắng!”

Kiều Mạn Mạn: “Một hộp cũng không được thiếu!”

Đối mặt với em gái “hung dữ” như vậy, cuối cùng Kiều Tắc gật đầu đồng ý: “Được rồi, 20 hộp.”


Kiều Mạn Mạn: “Muốn thương hiệu màu nhập khẩu!”

Kiều Tắc thầm nghĩ: Quả nhiên em kén ăn thật.

Chẳng qua, anh vẫn đồng ý: “Được được được, thương hiệu màu nhập khẩu, 20 hộp màu vẽ trắng.”

Kiều Mạn Mạn thấy anh trai thỏa hiệp, rất hài lòng, thậm chí đã bắt đầu nghĩ xem kỳ này cô ấy có bao nhiêu kỳ thi, còn có thể lấy được bao nhiêu hộp màu nữa từ anh trai.

Kiều Mạn Mạn tràn đầy sinh lực, đột nhiên cảm thấy việc học là một việc cực kì thú vị.



Cuối tuần, Giang Vọng Hạ vẫn đạp xe đường dài đến viện cờ, Kiều Mạn Mạn vẫn học bổ túc tại nhà+ đến phòng vẽ học.

Là một người lười biếng, Kiều Mạn Mạn cần dùng dụng cụ và màu vẽ nào thì sẽ mang dụng cụ và màu vẽ đó. Nếu không mang theo, sẽ tìm bạn bè mượn một chút.

Hôm nay, Kiều Mạn Mạn lại không ngại nặng, mang theo mấy hộp màu mới đi học.

Ừ, không cần mang quá nhiều màu vẽ, mỗi màu đều có đủ là được rồi.

Mang theo vài hộp màu trắng, nhất thiết phải cho các bạn học trong phòng vẽ biết thế nào là “nhà bán buôn bán sỉ màu trắng.”

Tuần trước, màu vẽ trắng của Kiều Mạn Mạn đã dùng hết rồi, mượn của nữ sinh ngồi cạnh, hứa tuần tới sẽ trả lại cho bạn ấy một hộp màu vẽ trắng.

Kết quả, nữ sinh đó gảy gảy trong hộp màu vẽ trắng, lấy ra một ít cho cô ấy.

Chút chút như vậy, hoàn toàn không đủ dùng.

Đã nói là sẽ trả rồi, mà vẫn gảy gảy, Kiều Mạn Mạn cho rằng nữ sinh đó rất keo kiệt.

Cho dù nói thế nào, mượn đồ thì vẫn phải trả. Cô ấy phải trả một hộp màu vẽ trắng cho nữ sinh đó, đồng thời nhớ đến học sinh trong phòng vẽ thường xuyên mượn người khác màu trắng, nên mang nhiều thêm 2 hộp.

Như vậy, cô ấy có thể cho bạn học mượn rồi.

Đồng thời còn có thể khoe khoang chút.

Kiều Mạn Mạn mang theo tâm lý khoe khoang cực kỳ trẻ con, ôm theo chiếc ba lô nặng nề ngồi lên xe của Kiều Tắc.

Kiều Tắc nhìn thấy, có hơi lo lắng hỏi: “Mạn Mạn, em mang màu vẽ trắng của em, đến lấy ra cho các bạn học trong phòng vẽ ăn chung sao?”

Kiều Mạn Mạn hơi mơ hồ “hả” một tiếng, nhất thời không phản ứng trò đùa “ăn màu vẽ” của anh trai nói.

Kiều Tắc: “Một mình em ăn màu vẽ thì thôi đi, đừng có làm hư bạn học của em.”

Kiều Mạn Mạn: “… Nếu như bạn học của em ăn xong bị đau bụng, em sẽ bảo họ đến đòi anh bồi thường! Ai bảo anh mua màu kém chất lượng, ăn đau bụng!”

Kiều Tắc: “Ồ.”

Kiều Mạn Mạn: “Hứ!!”


Đến dưới tầng phòng vẽ, Kiều Mạn Mạn chuẩn bị xuống xe. Kiều Tắc nhớ ra buổi chiều ba mẹ phải rời nhà một thời gian, bèn quay đầu lại nhìn em gái: “Trưa anh qua đón em về nhà ăn cơm.”

Kiều Mạn Mạn “Dạ” một tiếng, nói: “Em biết rồi ạ.”

Ba mẹ lại phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, phải rời nhà một thời gian, cho nên trưa nay mọi người đều sẽ về nhà ăn cơm cùng nhau.

Cô ấy ngẫm nghĩ, nói: “Anh, anh có thể đến sớm một chút, thuận tiện mua giúp em một cốc trà sữa không?”

Kiều Tắc từ chối: “Không, thời gian của anh rất quý giá, em muốn uống thì tự đi mà mua.”

Kiều Mạn Mạn xách túi lớn túi nhỏ xuống xe, không nói chuyện với anh trai nữa.

Dù sao thì cô ấy nói rồi, nhất định anh trai sẽ mua.

Hơ hơ.

Cảnh “khoe giàu” của Kiều Mạn Mạn không khoa trương như trong phim truyền hình, nhưng mấy hộp màu vẽ trắng mới toanh đã thành công thu hút sự chú ý của các bạn học trong phòng vẽ. Họ đều không nhịn được liếc vài cái, đến cả giáo viên trong phòng vẽ cũng không nhịn được nhắc một câu: “Sao em mang nhiều màu vẽ thế?”

Kiều Mạn Mạn muốn uống trà sữa.

Nhưng, giáo viên trong phòng vẽ không cho mang đồ uống nào khác ngoại trừ nước vào phòng vẽ. Thêm tiệm trà sữa cách phòng vẽ khá xa, 15 phút nghỉ giữa giờ hoàn toàn không đủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

11 giờ rưỡi trưa, Kiều Tắc gửi tin nhắn cho Kiều Mạn Mạn, nói đúng lúc công ty có việc, nhờ bạn bè đến đón cô ấy.

11 giờ 55 phút trưa, tan học phòng vẽ, Kiều Mạn Mạn lấy di động ra, thấy tin nhắn anh trai gửi đến, quyết định lập tức thu dọn đồ đạc, khoác ba lô rồi bước nhanh ra ngoài.

Gần đó không chỉ có một phòng vẽ, còn có các cơ sở học bổ túc, học năng khiếu khác, đều tan học vào buổi trưa, tiệm trà sữa sẽ kín hết chỗ.

Nếu không đi qua đó sớm chút, sẽ phải xếp hàng tới nửa tiếng đồng hồ!

12 giờ 5 phút chiều, Kiều Mạn Mạn đến được tiệm trà sữa gần phòng vẽ nhất.

Kiều Mạn Mạn vội vội vàng vàng đi vào, đúng lúc đụng phải Kỳ Mộ.

Trong tay Kỳ Mộ cầm hai cốc trà sữa, thấy Kiều Mạn Mạn thì sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Mạn Mạn, trùng hợp ghế. Anh may mắn trúng thưởng trong hoạt động rút thăm trúng thưởng của tiệm này, đang lo không biết giải quyết một cốc trà sữa khác như thế nào.”

Nói xong, anh ta đưa một cốc trà sữa cho Kiều Mạn Mạn.

Sau đó, hai người tự nhiên về nhà cùng nhau.

Kiều Mạn Mạn thấy trong tiệm trà sữa dán poster lớn màu sắc tương phản. Đang là kỷ niệm tròn một năm, đặt hàng sẽ có cơ hội nhận thêm một cốc nữa, cho nên không chút nghi ngờ lý do này của Kỳ Mộ.

Đây không phải lần đầu tiên cô ấy tình cờ gặp Kỳ Mộ, cô ấy không nghĩ xem tại sao Kỳ Mộ lại xuất hiện ở đây.

Cô ấy chỉ cảm thấy đúng là quá trùng hợp.

Kiều Mạn Mạn vô thức nâng tay lên, chuẩn bị nhận cốc trà sữa của Kỳ Mộ, không nghĩ tới cổ áo lại đột nhiên bị kéo lại, cả người đều sợ hãi.

Kiều Mạn Mạn quay đầu, thấy Giang Vọng Hạ nhìn xuống mình từ trên cao, còn bày ra bộ mặt thối.

Cô ấy hơi sửng sốt.

Ý, Tiểu Hạ?

Sao cậu ấy lại ở đây?

Giang Vọng Hạ liếc Kỳ Mộ một cái, đối phương lễ phép cười với cô. Trên mặt là nụ cười ôn hòa nhã nhặn, lại khiến cô muốn đánh người.


Giang Vọng Hạ không nhìn anh ta nữa, mà nói với Kiều Mạn Mạn: “Tớ mua trà sữa cho cậu.”

Kiều Mạn Mạn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, mắt hơi mở to, “A” một tiếng, thầm nghĩ: Kỳ Mộ một cốc, Tiểu Hạ một cốc, thế chẳng phải là mình được uống tận hai cốc sao?

Giang Vọng Hạ phá vỡ mộng đẹp của cô ấy: “Uống hai cốc trà sữa, sẽ dẫn đến việc hấp thụ caffeine và polyphenol trong trà quá nhiều.”

Nghĩa là cô ấy không được phép uống hai cốc.

Hoặc là chọn cốc trà sữa của cô, hoặc là chọn của Kỳ Mộ, nhưng đương nhiên Kiều Mạn Mạn không dám không chọn cốc trà sữa của cô. Giang Vọng Hạ chính là tự tin như vậy.

Quả nhiên, Kiều Mạn Mạn hơi áy náy nhìn Kỳ Mộ: “Anh trai lớn, em…”

Giang Vọng Hạ ngắt lời cô ấy: “Đi thôi.”

Dứt lời, kéo Kiều Mạn Mạn ra khỏi tiệm trà sữa, vừa đi vừa nói: “1 giờ rưỡi ba mẹ sẽ xuất phát, chúng ta phải nhanh về thôi.”

“Nếu không họ ăn cơm trưa xong không kịp nghỉ ngơi, lái xe sẽ mệt chết mất.”

Kiều Mạn Mạn không chần chừ nữa.

Bé cưng xe đạp đường dài của Giang Vọng Hạ đã để lại viện cờ, ngồi xe Bách Lăng tới.

Kiều Tắc lo thời gian đạp xe của cô lâu, buổi trưa về nhà ăn sẽ muộn, bèn nhờ người bạn Bách Lăng đến viện cờ đón cô trước, sau đó mới tới phòng vẽ đón Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ dẫn Kiều Mạn Mạn đến xe của Bách Lăng, mở cửa xe, bảo Kiều Mạn Mạn lên xe trước, sau đó cô sẽ lên xe.

Bóng lưng Giang Vọng Hạ đúng là khá đẹp trai, tư thế túm người cũng rất ngầu, bởi vì vóc dáng cao+ bộ mặt thối, có vẻ hơi hung dữ. Trên thực tế, lực kéo Kiều Mạn Mạn của cô không lớn lắm.

Ít nhất là, đương sự không cảm thấy Tiểu Hạ là một người thô bạo.

Bách Lăng thấy cảnh Giang Vọng Hạ túm người, mi tâm nảy lên. Đợi đến khi cả hai người đều lên xe, vẻ mặt phức tạp nói: “Tiểu Hạ, em dịu dàng với con gái chút.”

Cô thật sự quá hung dữ.

Không biết còn tưởng một giây sau cô sẽ tát người ta một cái đó.



Kiều Tắc nhận điện thoại của thám tử tư.

Anh không quên chi tiết nghi ngờ Kỳ Mộ là người nước ngoài. Sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng thám tử tư cũng tìm hiểu được nguồn gốc thân thế của Kỳ Mộ từ một cô gái người Mỹ gốc Hoa.

Kỳ Mộ sinh ra ở Mỹ, chưa kết hôn sinh con. 11 tuổi theo mẹ về nước, anh ta không được ba chấp nhận, cũng không được mẹ ruột yêu thương, cả hai bên đều cho rằng anh ta là gánh nặng.

Sau khi mẹ anh ta mang anh ta trở về, thì bỏ mặc anh ta ở đây.

Kỳ Mộ theo quốc tịch của mẹ, ba đã kết hôn, không thể vì giúp anh ta lấy quốc tịch mà ly hôn người vợ hiện tại. Người vợ hiện tại lại càng không muốn đón nhận Kỳ Mộ.

Bây giờ anh ta là công dân Mỹ.

Kiều Tắc như suy nghĩ gì đó.

Rất nhanh Kỳ Mộ sẽ quay về Mỹ, diễn ra sớm hơn cốt truyện gốc của tiểu thuyết.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai sẽ thêm ww.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận