Soán Vị Đi!

Ta, Lý Thủ Dự, vào một đêm trăng tròn đã biết được một bí mật khó lường! Đó chính là, trọng thần của vương triều ta, bị một con yêu quái Tây Dương nhập thân! Bất quá bí mật này chỉ có một mình ta biết, chính xác mà nói, là chỉ có mình ta tin.

Bởi vì sau khi ta nói với Kim Nhi, nàng cười lăn lộn trên mặt đất, sau đó lau nước mắt cầu ta đừng đùa nàng.

Ta nói với Kiều Vô Ky, hắn cười ha ha một hồi, sau đó cho ta một thanh kiếm gỗ đào bảo ta phòng thân, bất quá hắn không biết ta quả thực cầm kiếm gỗ đào đi đánh Vũ Thanh Túc, kết quả hắn sắc mặt xanh mét cởi quần ta hung hăng đánh đòn!

Ta cũng kể lại cho Huyền Thượng Đức nghe, chỉ có mình hắn là phản ứng trông có vẻ nghiêm túc, lôi Vũ Thanh Túc vào trong phòng nói chuyện, khẩn trương đến mức khiến ta giống như du hồn ở ngoài cửa phòng bay tới bay lui. Qua một canh giờ hai người đi ra, Huyền Thượng Đức ánh mắt thương hại nhìn ta, sờ sờ đầu ta, thở dài một hơi, cái gì cũng không nói liền rời đi. Hại ta giống như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm mà cương cứng đứng ở trong sân, mãi cho đến khi ánh mắt giết người ở sau lưng dời đi, ta mới bỏ trốn mất dạng.

Sau đó ta lại biết thêm một bí mật, trọng thần của vương triều ta – Huyền Thượng Đức – bị Tây Dương yêu quái mua chuộc!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đây là âm mưu sao? Tuy rằng ta rất muốn bị soán vị, nhưng nếu như bị ngoại tộc ngầm chiếm, vậy thì so với định nghĩa thay đổi triều đại của ta có bất đồng rất lớn nha! Vừa nghĩ tới sau này con dân của ta phải quỳ lạy dưới chân một đám người có màu tóc như đồng lúa, ánh mắt phiếm thanh quang giống như mười ngày chưa ăn cơm, làn da thì trắng như Bạch Vô Thường, ta liền bắt đầu cảm thấy khó chịu!

Không được! Ta nhất định phải bảo trụ ngôi vị này để cho con dân giang sơn ta tới soán!

Bất quá cái gọi là cô chưởng nan minh (đại khái như là một tay làm chẳng nên non), người ta tín nhiệm cơ hồ cũng không đáng tin, đáng thương cho ta mười lăm năm qua ngoại trừ đi xúi giục người khác soán vị thì chẳng bao giờ phải cân não minh tư khổ tưởng như hai ngày nay, cơ hồ khiến ta đau đầu nhức óc, cuối cùng cũng nghĩ ra được một chủ ý chính là: để cho thái hậu suy nghĩ chủ ý.

Vì thế ta một phen nước mũi một phen nước mắt khóc lóc kể lể kế hoạch ngầm chiếm tông nguyên vương triều đáng sợ của ngoại bang cho Thái hậu nghe, Thái hậu thường ngày vững như núi thái sơn nghe xong cũng phải nhíu mày.

“Hoàng Thượng, nếu ngài thực sự nhàn rỗi như vậy thì giúp ai gia đi chong đèn đi.”

“Nhi thần bề bộn nhiều việc! Nhi thần mỗi ngày đều phải coi chừng hành động của tên yêu quái kia, người không biết việc này có bao nhiêu vất vả! Rất đáng sợ! Rất nguy hiểm!” Ta cơ hồ than thở khóc lóc, ta vì tông nguyên cố gắng đến mức này, sao có thể dễ dàng lay chuyển ta!

Thái hậu nhè nhẹ xoa huyệt Thái Dương, mỉm cười: “Hoàng Thượng người nghe.”

“Nghe cái gì?”

“Trong điện của ai gia có âm thanh gì?”

“Ân? Ân… Hình như là chim hót? A? Thanh âm thật hảo nghe! Chẳng lẽ là‘ yến oanh ’ phi thường hi hữu ??”

“Hoàng Thượng hảo nhĩ lực.”

“Oa! Trẫm chưa từng thấy qua a! Ở nơi nào! Ở nơi nào!”

“Hoàng Thượng theo ai gia đến.”

Thái hậu cầm tay ta, ta bị kích động đi theo nàng. Yến oanh, cố danh tư nghĩa (tên như nghĩa), tiếng hót của nó tựa như ‘ hoàng anh xuất cốc ’, ‘ nhũ yến quy sào ’ vô cùng êm tai, nghe nói là chỉ cần nghe được giọng hót của nó liền khiến cho người ta mất ăn mất ngủ, trà phạn bất tư, người không đủ định lực liền có thể bị chết đói vì chìm đắm trong âm thanh tuyệt vời của nó. Mặc dù cũng có vài phần phô trương, nhưng cũng đủ để chứng minh tiếng kêu của nó tựa như tiếng trời.

“Oa, khác một trời một vực so với tưởng tượng của trẫm, không ngờ bộ dạng của nó bình thường như vậy.” Ta nhìn con chim vừa nhỏ vừa gầy, sắc lông thuần trắng tựa như ma tước bên trong chiếc ***g kim ty, cảm khái vô hạn.

“Bên trong vẻ bình thường mới có thể thấy được sự bất phàm, cũng bởi vì giản dị tự nhiên mới có thể đột nhiên hiện ra sự cao thượng, như vậy mới có thể vượt xa những phàm điểu có hoa không có quả khác.”

“Nói cũng phải… Mẫu hậu…” Ta nắm hai tay, chà xát đến chà xát đi, vẻ mặt thèm thuồng chảy nước miếng cười cười.

“Hoàng Thượng thích thì cầm đi.”

“Tạ mẫu hậu!!” Không hổ là mẫu hậu của ta ~ hiểu con không ai bằng mẹ ~

“Còn không mau cầm về? Điểu nhi này kiều quý, đừng để nó ở bên ngoài trúng gió, dưỡng pháp cũng phải chú ý, chờ một chút để ai gia chỉ ngươi cách dưỡng.”

“Hảo!”

Có Thái hậu an bài thỏa đáng, ta tự nhiên ôm điểu đẹp lòng đẹp dạ chạy về Sùng Dương Điện, một mặt đem khoe với người khác một mặt yêu thích không buông tay ngoạn điểu, nghe tiếng hót của nó như mê như say, chờ đến lúc ta nhớ lại mục đích ban đầu, đã là chuyện bốn canh giờ sau.

Ngày hôm sau không từ bỏ ý định lại chạy tới, chưa kịp mở miệng liền bị Thái hậu lôi vào nội điện, đợi một lúc, ta lại ôm một con mèo Ba Tư đẹp lòng đẹp dạ hồi cung.


Ngày thứ ba chưa từ bỏ ý định lại chạy đến, Thái hậu trực tiếp cho ta một con tiểu Tây Thi (TT.TT biết con gì ta chết liền áh) thuần trắng.

Ngày thứ tư chạy qua, ôm về một con Thiên Trúc thử (này ta biết, chuột Thiên Trúc).

Ngày thứ năm chạy qua, khiên trở về một con mai hoa lộc (nai).

Ngày thứ sáu chạy qua, khiêng trở về một cái bể kim lý ngư.

Ngày thứ bảy chạy qua, nửa đường bị Kim Nhi chặn lại, nổi giận đùng đùng ngăn không cho ta đến Từ Trữ Cung, để tránh Sùng Dương Điện biến thành vườn bách thú.

Ô hô ai tai, người ta làm tất cả là vì tương lai tông nguyên nha!

“Hoàng Thượng.”

Đang lúc ta bế quan trong ngự thư phòng, vì tương lai tông nguyên mà lao tâm lao lực quá độ, một thanh âm âm trầm bỗng nhiên từ phía sau lưng vang lên, kẻ đáng thương yếu ớt là ta rất không hình tượng mà hét lên, cả người bật khỏi ghế té trên mặt đất!

“Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?”

Vũ Thanh Túc vội vàng nâng ta dậy, ta thống khổ xoa cái mông sớm mất đi tri giác, lấy ánh mắt lên án trừng cái tên đầu sỏ gây chuyện.

“Thần đã gõ cửa, rồi bước đến, sau đó mới mở miệng nói chuyện.” Vũ Thanh Túc đứng dậy vờ nghiêm túc tỏ rõ lập trường.

“Ngươi là miêu a? Tay chân đều có lớp thịt đệm a?! Gõ cửa không nghe thanh âm, đi cũng chẳng có động tĩnh, ban ngày ban mặt đừng có giả ma giả quỷ dọa người được không??” Ta vừa tức vừa giận rống lên.

“Hoàng Thượng tựa hồ càng ngày càng chán ghét vi thần rồi đó…” Vũ Thanh Túc miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói.

A? Sao ta lại nghe thấy có chút hương vị oán phụ ở đây nhỉ?

“Hoàng Thượng chắc vẫn nhớ rõ hôm nay là ngày mấy?” Vũ Thanh Túc bắt đầu nói vào chính sự.

“Ngày mấy?”

“Vi thần cũng đoán được Hoàng Thượng không hề nhớ.”

“…” Vậy ngươi hỏi ta làm gì?!

“Hoàng Thượng cùng thần đến một nơi đi.”

Nói xong, Vũ Thanh Túc từng bước tiến lên, theo thói quen định cầm lấy tay ta, ta theo phản xạ rụt lại. Thật sự là do phản xạ, ta không định né tránh! Thật sự không có! Nhìn Vũ Thanh Túc vẻ mặt bi thương, tâm ta hơi chùng xuống.

Đi theo Vũ Thanh Túc một đường thẳng đến Lê Viên Hí Lâu, ta đây mới phát hiện nơi này đã sớm dựng lên một hí đài (sân khấu kịch) xanh vàng rực rỡ, cả triều văn võ, hậu cung tần phi đều đã ngồi vào vị trí, ngay cả Thái hậu cũng đã an vị ở chính sảnh tầng hai của diễn lâu hướng ta hơi hơi vuốt cằm tỏ ý. Ta không hiểu ra sao, sau khi tiếp nhận tham bái của quần thần, ngồi xuống ngự tháp bảo tọa ở chính sảnh lầu một, tiểu thái giám lập tức trình lên danh sách hí phổ cùng hí tử (con hát).

Vũ Thanh Túc đang định quay lại thần tịch (chỗ ngồi của thần tử), ta vội vàng kêu lên: “Ban thưởng Vũ đại nhân tây tịch, bồi trẫm xem diễn.”

Đừng giỡn chứ! Ta vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra mà!

“Hoàng Thượng, ” Vũ Thanh Túc nhẹ giọng nói: “Tây tịch là giản chi thân vương tịch, thần sợ hãi, không dám quá phận.”

( chú * giản chi thân vương: là bàng chi hoặc là ngoại thích thân vương, trọng yếu đại thần, ngoại quốc đặc phái viên. Bình thường khi đế vương xem hí, đông sườn là chỗ của cận chi thân vương, tây sườn là của giản chi thân vương, đại thần như Vũ Thanh Túc hẳn là phải ngồi ở lầu hai tây sườn, được ban tọa ở giản chi thân vương tịch là vinh hạnh lớn lao.)

“Đây là thánh chỉ!” Ta trừng mắt, xem như đe dọa.

Vũ Thanh Túc đành phải đàng hoàng đến tọa ở tây tịch, ta vẫn cảm thấy hơi xa, lại sai người dịch bàn tới gần một chút, có hồ cho đến khi gần đến vị trí chính sườn của ta, ta mới hơi hơi vừa lòng. Ta làm bộ như đang xem hí phổ, thấp giọng hỏi Vũ Thanh Túc: “Ái khanh, hôm nay là ngày mấy.”


“Hồi Hoàng Thượng, hôm nay là vạn thọ lễ.”

“Phụ hoàng sinh thần?” Ta thật là không hề nghĩ tới, ta nhớ rõ sinh nhật phụ hoàng là vào mùa đông a.

Vũ Thanh Túc chân mày sớm nhanh lại thành hình chữ xuyên (川 (​http:​/​​/​annonymous.online.fr​/​HVDic​/​onldic_main.php?PronMode=0&HEXCodes=5DDD&Traditional=ON&Simplified=ON​)): “Hoàng Thượng, vạn thọ lễ không những là chỉ sinh thần của Thái thượng hoàng, tựa hồ cũng là chỉ sinh thần của hoàng thượng.”

“Trẫm?” Ta ngẩn ra: “A… Hôm nay là sinh thần của trẫm?”

“… Hoàng Thượng anh minh.”

“Các ngươi lặng lẽ vì trẫm chuẩn bị thọ yến?” Ta ngốc nghếch cười rộ lên, đám cựu thần thông thái rởm này khi nào học được cách làm cho người ta kinh hỉ?

“Hoàng Thượng…” Lông mi Vũ Thanh Túc giật giật: “Nửa năm trước lễ bộ đã thượng tấu xin chỉ thị, Hoàng Thượng cũng đã ân chuẩn, hôm kia Hoàng Thượng mới thông qua danh sách mở tiệc chiêu đãi…”

“Có… Có sao…?” Ta mấy ngày gần đây một lòng vì nước vì dân, thật không có chú ý tới mà…

“Có.” Vũ Thanh Túc trảm đinh chặt sắt.

“Vậy còn bái…” Ta lo lắng nói thầm.

Vũ Thanh Túc tựa hồ trở mình xem thường, tinh tế nhìn lại, hắn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước, vẻ mặt kia, chính là viết ‘ mặc kệ ngươi ’.

Ta tự cảm thấy mất mặt, gãi gãi cái mũi, bắt đầu xem hí phổ: “Gánh hát này am hiểu diễn cái gì?”

“Khỏi bẩm Hoàng Thượng, lần trước ngài có nói qua bọn họ nhất tuyệt chính là Côn khúc.” Tiểu thái giám lúc nãy đưa hí phổ cho ta nhu thuận đáp.

“Nga, ra là bọn họ a. Vậy diễn tiếp tuồng 《 thái bình bảo phiệt 》đi! Lần trước trẫm chỉ nghe được tới hồi thứ hai mươi hai thì phải quay về, hình như là tới khúc Tôn Ngộ Không náo loạn Đông Hải long cung, sau đó trẫm vì thân thể không khỏe mà ly tịch, lần này xướng tiếp đoạn đó đi.”

Ta nói xong liền trộm liếc mắt nhìn Vũ Thanh Túc một cái.

Lần trước là thiên thu lễ, sinh thần của Thái Hậu, chiếu theo lệ thường thì hí khúc phải xem ba canh giờ. Ta thành thành thật thật kiên trì được hai canh giờ rưỡi, nghe đến mức muốn nổ não, xương sống thắt lưng đau nhức, một ít vị đại đại thần cao tuổi trong triều nghe đến lúc cuối cùng ngay cả đi cũng đi không nổi… Thật sự là phương thức chúc mừng hành xác!

Vì thế trên đường ly tịch, ta trốn vào một thạch động của ngọn giả sơn trong ngự hoa viên mà nghỉ ngơi, xem như nơi trốn cũng rất bí mật. Ai ngờ Vũ Thanh Túc phụng ý chỉ của Thái hậu cuối cùng cũng kiếm được ta! Ta chưa kịp mở miệng tỏ vẻ tuyệt không quay về, hắn thế nhưng cũng chui vào thạch động, thảnh thơi nằm lên mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần. Hiếm khi cùng chung chí hướng, ta tự nhiên coi hắn thành nhuyễn ***, mỹ mãng gối đầu lên ngực hắn ngủ đến quên hết trời trăng, đến khi trời tối, trong cung gần như đã loạn thành một mớ, bốn phía tìm kiếm ta cùng Vũ Thanh Túc, hai người chúng ta lại ôm nhau ngủ đến thiên hôn địa ám.

Sau đó dĩ nhiên là bị Thái hậu trách phạt rất nặng, Vũ Thanh Túc bị khấu trừ ba tháng bổng lộc, ta tắc diện bích tư (úp mặt vào tường tự kiểm điểm) hơn mười ngày.

Cũng coi như là một thể nghiệm mới mẻ khó có được khi cùng Vũ Thanh Túc đứng trên cùng một lập trường.

Đáng tiếc hiện giờ Vũ Thanh Túc bị yêu ma nhập thân, ngày nay bất đồng ngày xưa.

Ta bi ai thầm nghĩ.

“Kim ô phản chiếu hà thăng, noãn khí hựu huân chưng, vũ hậu thiên cao cảnh sắc minh.”

Trên đài, Đường Tăng bắt đầu xướng, trào lưu tư tưởng của ta lại bốc lên: a, hiện giờ đất nước lâm nguy, bản thân thiên tử lại nghỉ ngơi vui vẻ, cả nước kinh sợ, ta lại ở đây xem vũ nghe ca, yến nhạc không ngừng, thật đáng buồn đáng tiếc a.

“Hoàng Thượng, đây là hà hoa hồng long quả phiên bang tiến cống tới, ngài nếm thử một chút.”

Ai, ta hiện tại ưu quốc ưu dân, mất ăn mất ngủ, ăn cái gì cũng giống như nhai sáp, làm sao cảm nhận được mùi vị?

Máy móc để vào trong miệng, nhai rồi nhai…


“Oa! Ăn ngon! Ta chưa từng nếm qua hương vị nào như thế này! Lột vỏ cho trẫm miếng nữa!”

“Này là cái gì? Bộ dáng hảo hiếm lạ! Ân! Ăn ngon ~!”

“Nha! Trẫm thích ăn nhất là bách hương quả! Đừng lột đừng lột, đem lại đây thêm chút nữa đi!”

“Trà a? Trà a?”

“Điểm tâm hôm nay thật không tồi, là vị ngự trù nào làm? Ban thưởng thật lớn nha!”

Ăn đến khi tâm tình vui sướng đến bất duyệt nhạc hồ, bỗng nhiên mơ hồ nhớ lại hình như vừa rồi ta rõ ràng đang lo lắng một vấn đề rất to lớn nha, là cái gì nhỉ?

Nghĩ a nghĩ a, không hề ấn tượng, đành phải từ bỏ, tiếp tục nghe hí ăn mỹ thực.

Nghe hí được khoảng hai canh giờ, hoàng hôn dần buông, ta cũng bắt đầu buồn ngủ. Trộm liếc mắt nhìn Vũ Thanh Túc một cái, hắn một tay nâng má, một tay chán đến chết đùa nghịch lớp vỏ cứng của quả hạch đào, nhìn cũng đủ biết chán lắm rồi.

“Ái khanh ~ ”

Ta dùng thanh âm nhẹ nhàng ngọt phát ngấy gọi, ta nhớ rõ con mèo Ba Tư mà Thái hậu cho cũng dùng loại thanh âm nay để câu dẫn môt con mèo đực không biết là của ai trong cung.

Vũ Thanh Túc thình lình rùng mình một cái, khóe miệng run rẩy, giống như bị người khác đụng vào yếu điểm của hắn: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

“Ái khanh có mệt hay không? Có muốn trẫm cùng ngươi nghỉ ngơi một chút không?” A, ta thật biết quan tâm nha.

“Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, vi thần không dám.”

“Vậy ~ ái khanh có đói bụng không? Thời gian cũng không còn sớm, ái khanh không cần miễn cưỡng, có muốn trẫm cùng ngươi đi dùng bữa không?” A, ta tế nhị biết bao.

“Tạ ơn Hoàng Thượng, bất quá cũng đã gần đến giờ Dậu (từ 18h đến 20h), hí khúc sẽ kết thúc vào cuối giờ, đến lúc đó người trong phủ của vi thần cũng đã chuẩn bị hảo bữa tối rồi.”

“A, ái khanh, ngươi thật không có biết điều.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ.”

Ta nổi giận bóc nho khô cho vào miệng, coi nó như Vũ Thanh Túc mà ra sức nghiến răng nghiến lợi nhai! Quả nhiên cảm thấy tốt hơn một chút, khó trách hắn thích cắn ta như vậy, lần tới ta cũng thử xem thế nào!

“Hoàng Thượng, đêm nay giờ Tuất một khắc thỉnh di giá Thanh Y Hiên.” Vũ Thanh Túc đè thấp âm lượng nói.

“A?”

Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn mỉm cười rồi dời ánh mắt tiếp tục nhìn về phía hí đài. Ta do dự một chút, hết nhìn đông lại nhìn tây, xác định không có ai chú ý tới ta, vì thế chồm người qua, vươn long trảo, chọt, chọt hắn.

“Hoàng thượng có gì phân phó?” Vũ Thanh Túc khó hiểu nhìn ta.

“Ái khanh, chân nhân trước mặt chưa bao giờ nói láo, ngươi có mưu đồ gì?” Ta ánh mắt sáng ngời như hai ngọn đuốc.

Hắn bí hiểm cười: “Hoàng thượng đến nơi chẳng phải sẽ biết?”

Ta khẽ cắn môi: “Trẫm có thể dẫn người khác theo không?”

“Nếu Hoàng Thượng muốn tiếp thêm can đảm, đương nhiên là có thể.” Hắn cười nhạo ta! Tuyệt đối là đang cười nhạo ta!

Ta đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trúng phải phép khích tướng, mà là bắt đầu cân nhắc xem nên dẫn theo một quân sư hay là dẫn theo một sĩ binh.

Đại khái là do thấy ta lâm vào cảnh minh tư khổ tưởng quá mức vất vả, Vũ Thanh Túc thở dài một hơi, hoàn toàn bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng, thần còn không có can đảm hành thích đế vương, ngài không cần lo lắng như vậy.”

“Trẫm không có lo lắng!”

“Vậy Hoàng Thượng do dự điều gì?”

“Ái khanh a…” Ta thật cẩn thận nói: “Nếu ngươi đáp ứng trẫm một việc, trẫm lập tức có thể đơn đao đi gặp ngươi…”

“Là việc gì?”


“Ngươi phải đáp ứng trẫm, tuyệt đối không được giúp trẫm đánh răng nha!” (ý là em Dự bảo bạn Tức đừng hôn kiểu Pháp với em ấy đó *cười ngất*)

“…”

Không biết có phải do cảm giác của ta sai lầm hay không, mặt Vũ Thanh Túc lúc trắng lúc xanh, thân mình run run nửa ngày, cuối cùng giống như không có nghe thấy lời ta, nghiêng đầu đi tỏ vẻ không thèm để ý. Bất quá, ta thấy rõ ràng, lỗ tai hắn thậm chí cả cần cổ đều đỏ ửng lên.

Cư nhiên lại biến thành cái dạng này?

Ta vỗ vỗ ngực, thật sự là cũng cảm thấy hơi sợ, bất quá không dám nói thêm nữa, để tránh bước vô Lôi Trì.

Nhưng mà giờ Tuất một khắc hẹn ở Thanh Y Hiên làm gì a?

Giờ Tuất, một khắc, gió lạnh vù vù, mây đen dày đặc, trời tối gió to như muốn sát nhân a.

Ta vận y phục dạ hành, giấu ngân châm sau tai, mê dược trong tóc, sau lưng đeo trường kiếm, bên hông giắc song côn, trong hài giấu chủy thủ, trong tay nắm chặt trường đao, vẻ mặt cẩn thận, thật cẩn thận, chậm rãi, chậm rãi tới gần Thanh Y Hiên.

Bỗng nhiên cửa hiên mở rộng! Một mạt thân ảnh đột nhiên nhảy ra, ta cả kinh lập tức lui về phía sau ba bước, chưa kịp thấy rõ người tới là ai, đã thấy người nó giơ hai tay lên, nhất thời ám khí tung bay đầy trời! Ta sơ suất quá! Cuống quít múa may trường đao “A a a a a!” Một trận chém lung tung!

“Chúc Hoàng Thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn! … Hoàng Thượng, ngài ầm ĩ cái gì a?”

A, thanh âm này không phải là.. Kim Nhi??

Ta mở hai mắt, chỉ thấy Kim Nhi, Kiều Vô Ky, Huyền Thượng Đức, Vũ Thanh Túc thần tình hắc tuyến nhìn ta.

Không trung có cái gì đó bay a bay a, rơi lên mặt ta, ta cúi đầu nhìn thấy, nguyên lai là ám khí! Cư nhiên lại dùng hung khí kinh thế hãi tục, thế gian hiếm có như thế ám sát trẫm! Cư nhiên dùng… Quyên hoa?

Lại cúi đầu nhìn xống, trên mặt đất phủ đầy quyên hoa…

Ta chưa từ bỏ ý định tìm tới tìm lui.

“Hoàng Thượng đừng tìm, tất cả đều là quyên hoa.” Kim Nhi lành lạnh nói.

Ô… Hung khí ở nơi nào…

“Hoàng Thượng, cách ăn mặt của ngài…” Huyền Thượng Đức hồ nghi nhìn ta.

“A? A… A ha ha ha, không có việc gì không có việc gì, y phục dạ hành tương đối nhẹ nhàng, mặc như vầy thoải mái hơn.”

“Trên tay ngài…”

“Này là.. Ngưu cốt đao mà năm đó tiên đế thu được của tên tù binh Mông Cổ Khả Hãn! Hình như là rất tốt? Trẫm cố ý cầm theo để chư vị ái khanh giám sát và thưởng thức.” Ta cười ha ha hai tay dâng bảo đao, cúi đầu khom lưng.

“Sau lưng Hoàng thượng …”

“A? Đây không phải là Long Tuyền Kiếm của trẫm sao? Tại sao lại ở chỗ này?! Là ai buộc!” Ta hô to gọi nhỏ, vội vàng cởi xuống, phi thường vô tội đối diện với ánh mắt hoài nghi của người khác: “Trẫm vô tội nha, chuyện gì cũng không biết nha, thật đó.”

“Song côn bên hông Hoàng thượng…”

“A! Cái này… Kỳ thật là một cây trường côn, buổi tối đường khó đi, trẫm lại không có chông đèn, cho nên cầm theo nó để dò đường, kết quả nửa đường bị gãy, tiện tay mà dắt ngang hông thôi, ha hả a.” Ta vội vàng rút gậy ra, ném xuống thật nhanh.

“…”

“Uy? Các ngươi không phải đang hoài nghi trẫm chứ?” Ta giả bộ ủy khuất, nước mắt lã chã chực trào: “Trẫm thực thương tâm a, trẫm là thiếu niên mười sáu tuổi đáng yêu thuần khiết thiện lương biết bao nhiêu! Không hiểu nhân gian hiểm ác, nhân sinh hiểm đồ, khó rõ thế sự xấu xa, lòng người đáng ghê tởm, Hoa nhi bình thường mềm mại thanh thuần, Thủy nhi bình thường thanh thấu Vô Trần, trẫm vốn luôn toàn tâm toàn ý tín nhiệm các ngươi, kính yêu các ngươi, ỷ lại các ngươi, tựa như trích tiên lần đầu xuống trần ngây thơ trong sáng, các ngươi cư nhiên lại hoài nghi hắn? Thật là quá đáng! Thiên lý ở đâu a!”

“Được rồi được rồi, nói thêm nữa quả thực sẽ thành nhân gian khói lửa mất, Kim nhi đã tự tay làm những món ngon Hoàng thượng thích ăn nhất, người không thể không nếm thử.” Vũ Thanh Túc hoàn toàn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Ta cười hắc hắc, vội vàng nhảy vào trong phòng, trực tiếp chạy về phía chiếc bàn đầy mỹ thực, ra sức ngửi tới ngửi lui, nước miếng chảy xuống ba nghìn thước.

“Không ngờ các ngươi lại vì trẫm mà làm một tiểu thọ yếu! Có tâm có tâm!” Không thể không thừa nhận, ta từ đáy lòng tới ánh mắt đều vô cùng vui vẻ

“Từ khi Hoàng thượng sáu tuổi trở đi, các đại nhân đều tổ chức một buổi tiệc như vầy cho ngài mà. Bất quá sau khi Hoàng thượng trưởng thành, việc tổ chức tiệc như vầy không hợp với lễ nghi nên mới bị bỏ đi. Nhưng mà năm nay lại khác, vì là sinh thần mười sáu tuổi của Hoàng thượng, cho nên Vũ đại nhân mới nói là nhất định phải để lại cho Hoàng thượng một kỷ niệm không bao giờ quên được, nên mới cùng nô tỳ còn có Huyền đại nhân, Kiều đại nhân thương lượng làm cho Hoàng thượng kinh hỉ a!”

Ta cảm kích, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Vũ Thanh Túc, hắn nhất thời mặt đỏ tai hồng quay đầu đi chỗ khác, tránh ánh mắt của ta, ta hảo ủy khuất, tại sao hắn lại tức giận tới đỏ mặt tía tai như vậy a? Ta khóc ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui