Giờ mẹo bốn khắc (giờ mão khoảng từ 5 – 7h sáng), ta vẫn như cũ ngủ say trong giấc mộng đẹp, hoạt vật bên cạnh lại ở trên người ta xoa bóp xoa bóp, hôn đã rồi ôm, ta mở hai mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn to lớn hướng ta ngọt ngào cười.
Ta ngóc dậy nhìn nhìn phía chân trời mới hừng sáng ngoài cửa sổ, trợn mắt trừng trừng: “Vũ ái khanh, gà còn chưa gáy mà! Giờ Thìn mới lâm triều! Ngươi khiến quả nhân dậy sớm như thế lại không có chuyện gì để làm!!”
Ta tức giận nguyên nhân không phải là vì hắn đánh thức ta sớm như vậy, mà là bởi vì sau khi ta tỉnh lại thì cơn buồn ngủ cũng toàn bộ tiêu tan!
Trước khi Vũ Thanh Túc dọn tới Sùng Dương Điện ta còn có thể nằm nướng trên giường tới giờ Thìn nhị khắc (giờ Thìn khoảng từ 7 -9h sáng), thậm chí ngẫu nhiên có thể còn nằm đến giờ Thìn canh ba! Tuy rằng luôn bị tam đại hung cầm dùng mọi biện pháp túm ta từ trong ổ chăn ra, cho nên chưa bao giờ có ký lục quân vương bất tảo triều, nhưng tốt xấu gì ta cũng còn nằm trên giường được a! Kết quả sau khi hắn dọn vào, dám làm lẫn lộn giờ giấc của ta tới giờ mão bốn khắc liền ngoan ngoãn không còn bất kỳ cơn buồn ngủ nào nữa, thật sự ão não a!
“Dậy sớm chút, là có thể như vầy, vừa có thể cọ cọ như vầy, vừa không sợ trễ giờ lâm triều a.”
Vũ Thanh Túc cười ngọt ngào mê người, sau đó liền bắt đầu đối như ta như vầy, như vầy -_-b
Hành vi phạm tội ‘ khi quân phạm thượng ’ cho đến khi tiếng nói như ngân linh của Kim nhi vang lên mới tuyên cáo chấm dứt. Vũ Thanh Túc thu lại dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy xuống giường, tùy ý Kim nhi đem dụng cụ sơ tẩy cùng các tiểu cung nữ thay hắn cởi y phục.
Vũ Thanh Túc cũng đỉnh đạc, đương nhiên vươn hai tay ra. Ta chớp chớp mắt, nhìn một đám tiểu cung nữ vây quanh một người nam nhân khác dáng vẻ như đang giúp hoàng đế thay y phục, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng về phía long bào, định nhìn thử xem các nàng có đem long bào mà mặc luôn vào cho Vũ Thanh Túc hay không.
Cuối cùng Vũ Thanh Túc vẫn mặc triều phục của hắn, sau đó cười meo meo hôn lên má ta một cái: “Ta đến nội vụ triều phòng cùng quần thần thương nghị việc lâm triều trước, ngươi dùng xong tảo thiện rồi hãy vào triều, đừng có vội vã quá, đến ngự thư phòng trước một chuyến, ta cùng vài vị đại thần có vài điều muốn thương nghị với ngươi một chút.”
Ta thật có không lưu tâm nghe Vũ Thanh Túc phân phó, mà chỉ thất vọng thu hồi ánh mắt, bởi vì các nàng vẫn không có lấy long bào mặc lên người Vũ Thanh Túc, ai!
Sau đó Vũ Thanh Túc lập tức rời khỏi Sùng Dương Điện, từng đợt tiếng hô quỳ lạy hành lễ truyền đến, nhìn bóng dáng phía trước cửa sổ vĩ ngạn cao lớn của hắn, nhìn nhìn lại ta nửa thân trần ngồi trên long sàng, trên người còn có vô số dấu vết từ hôm qua lưu lại, bỗng nhiên bi ai nổi dậy, cảm giác tuyệt vời của hoàng đế bị người soán vị còn chưa kịp thể nghiệm, nhưng cảm giác làm nam sủng lại đã nếm qua, ô ô ô ~
Giờ mẹo ngũ khắc, tắm xong, bắt đầu dùng bữa.
Tảo thiện gồm có: ngũ lữu kê ti, áp điều lưu hải sâm, thiêu tỳ cô, huân khửu hoa tiểu đỗ, tạc hương quyển…
Được rồi được rồi, đây là thực đơn ngày hôm qua ta đưa cho ngự thiện phòng, hôm nay bưng lên lại là: bì đản sấu nhục chúc, sang sao bạch thái, lỗ chử đậu hủ, huân can ti…
Trừ bỏ cái tên Vũ Thanh Túc chết tiệt kia, còn ai vào đây dám to gan lớn mật loạn sửa ngự điểm thực đơn của hoàng đế?!
“Hoàng Thượng, tảo thiện hôm nay người hài lòng chứ? Thanh đạm lợi khẩu, tiên hương vị mỹ, là Kim Nhi tỉ mỉ chọn lựa nga ~” Kim Nhi vẻ mặt mỉm cười đòi khen thưởng.
“…”
Quên đi, dù sao ta chính là người thiện lương bị kẻ khác khi thôi!
Giờ mẹo thất khắc, dùng bữa xong, ăn mặc chỉnh tề, vào triều.
Giờ Thìn (9 – 11h), lâm triều bắt đầu, không ai vắng mặt.
Nhìn đầu người đồng loạt cúi xuống, ta lần thứ hai thở dài, vì sao quần thần chưa bao giờ vô cớ vắng mặt a? Ngay cả một lần để cho ta có cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình cũng không có, tâm đề phòng quá mạnh chăng?
Giờ Thìn một khắc, thiên hạ thái bình, vô họa vô tai, vô tham vô hối, vô tặc vô đạo đơn giản chỉ là hồi báo theo phép tắc, lâm triều xong.
Thành quả rời giường vào giờ mẹo tứ khắc của ta chỉ là một khắc đồng hồ ngồi nghe một mớ báo cáo tẻ ngắc không có một chút kích thích, không hề khẩn trương?!
Ta linh cơ vừa động, thanh thanh cổ họng, cất cao giọng nói: “Trì nhật giang sơn lệ, xuân phong hoa thảo hương. Hiện giờ xuân lâm đại địa, sinh cơ bừng bừng, trẫm muốn xuất cung chơi xuân mấy tháng, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?”
Quần thần quả nhiên ồ lên một trận.
Mau mau mau, quần thần mau tiến lên khuyên can ta không nên, sau đó ta sẽ giả bộ tức giận đe dọa một phen, cuối cùng là bọn họ nhượng bộ, ta lại giả mù sa mưa trấn an một phen, thở dài một hơi, cuối cùng buông tha cho chuyến xuất du (du lịch), miễn cho sử quan cả ngày không có gì để ghi lại!
Đủ loại quan lại châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận, sau đó đồng loạt nhìn về phía Vũ Thanh Túc cùng Huyền Thượng Đức.
Trong lòng ta khẽ động, mắt hiện sát khí: hai người này độc tài đại quyền, chuyên chính ngang ngược kiêu ngạo, không coi ai ra gì, sớm hay muộn cũng phải giết một người để răn trăm người!
Bỗng nhiên tầm mắt của Vũ Thanh Túc đánh lên ánh mắt giăng đầy sát khí của ta, ta ngẩn ra, hắn cười, ta lại ngẩn ra, hắn hướng ta chớp chớp mắt, hai mắt phóng xuân dào dạt, tim hồng bay đầy trời… Đầy ngập giết chóc trong khoảnh khắc hóa thành khóc không ra nước mắt, vì sao ngay cả khi ta chỉ giả tưởng một chút ‘ hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu ’ cũng phải đến phá hư thiên tử tâm tình của ta a? Ngươi không phải sẽ sắm vai một tên loạn thần tặc tử tâm hoài bất quỹ hung tợn nhìn ta sao?
Ta còn đang ảm đạm thần thương, quần thần chỉ cần nửa khắc ngắn ngủi đã đạt thành nhận thức chung, cùng lên tiếng tán dương ta cẩn trọng, vì nước vì dân vất vả thật lâu, hiện giờ tứ hải thái bình, đúng là thời gian để xuất du (đi du lịch) điều dưỡng, thuận tiện nhận lòng tri ân của bách tính, còn thương nghị sau khi ta đi thì việc triều chính sẽ tạm thời để thái tử chủ quản, xuất du thì cùng đi với Vũ thái sư, trong một lát đã thuần thục quyết định xong, căn bản không hỏi đến ý kiến của ta thì toàn thể ánh mắt sáng ngời đã chăm chú nhìn ta, cũng chẳng đợi ta hạ chỉ.
Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng ta vẫn luôn muốn giao quyền… Nhưng sao ta lại cảm thấy bọn họ còn vội vã hơn ta?
Giờ Thìn canh ba, chính thức hạ triều, thu hoạch ngoài ý muốn: một chuyến đến Dương Châu.
Không lòng dạ nào lấp đất thành đồi (nguyên văn bồi liễu liễu thành ấm)…
Lắc đầu thở dài đi đến hướng ngự thư phòng, vì sao ta vẫn khát khao trong triều chia thành hai phái, ba phái thậm chí nhiều phe phái hơn cũng được, cứ thế mà dù chuyện lớn chuyện nhỏ đều không ngớt khắc khẩu, tranh đấu gay gắt, làm cho ta không thể tức khắc quyết định, mọi chuyện trong triều dù lớn hay nhỏ cho tới bây giờ chỉ cần ngắn ngủi trong chốc lát thì quần thần liền có thể thống nhất ý kiến? Ngay cả một chút manh mối của chính kiến bất hòa cũng không có! Đại thần tối cùng chung chí hướng của Tông nguyên từ khi kiến quốc tới nay toàn tập trung một thế hệ ta đây sao?
Giờ Thìn canh ba, ngự thư phòng.
Nói là có việc thương nghị, kỳ thật chính là bọn họ nói cho ta nghe, ta chỉ nhu thuận gật đầu là được, bởi vì nếu ta lắc đầu, bọn họ cũng sẽ đủ thứ đạo lý buộc ta gật đầu.
Ta lần thứ hai bắt đầu ngẫm lại xem hoàng đế ta đây rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực.
Nghĩ a nghĩ a…
Nghĩ a nghĩ a…
Nghĩ a…
…
…
Giờ Tỵ tứ khắc, ta theo ngủ say trung tỉnh lại, trong ngự thư phòng đã muốn không ai, trên người khoác Vũ Thanh Túc áo khoác.
Vì thế một bên tưởng tượng Vũ Thanh Túc như thế nào làm trò cái khác đại thần mặt cởi quần áo ra phi đến trên người của ta, đi một bên Đông Cung tìm Đậu Đậu ngoạn.
Giờ Tỵ ngũ khắc (9h – 11h), Đậu Đậu không ở Thái tử điện, hình như Thái tử sáng sớm đã đến giáo trường tập võ.
Giờ Tỵ lục khắc, Đậu Đậu không có ở giáo trường, ai đó nói là sau khi Thái tử ở võ trường luyện tập quyền pháp một canh giờ, đã đến ngự thư phòng học.
Vì thế ta lại lộn trở lại ngự thư phòng, còn đang suy nghĩ tới lúc ta rời khỏi ngự thư phòng không gặp Đậu Đậu a! Tới ngự thư phòng, Đậu Đậu quả nhiên không có ở đây, hỏi tiểu thái giám mới biết được Thái tử quả thật đã tới, bất quá đã cùng với Vũ thái sư đến Thanh Liên Đảo vẽ phong cảnh.
Giữa trưa, ra khỏi ngự thư phòng, đi thẳng đến ngự hoa viên Thanh Liên Đảo.
Tới Thanh Liên Đảo, không có Đậu Đậu cùng Vũ Thanh Túc, hỏi tiểu cung nữ, mới biết Thái tử cùng Vũ thái sư quả thật đã tới, bất quá sau đó đột nhiên nổi lên nhã hứng nên đã đi ra hồ du thuyền rồi. Ta mệt tới đầu đầy mồ hôi, khẽ cắn môi, đuổi tới!
Giữa trưa một khắc, ta tọa thuyền du hồ… Không không không, là tọa thuyền truy tung!
Thấy ta bộ dáng đằng đằng sát khí, chưởng thuyền nội thị thật cẩn thận, đại khái là tưởng rằng phi tử nào đó của ta ở du hồ yêu đương vụng trộm, bị hoàng đế tự mình bắt gian.
Giữa trưa canh ba, ta đi giáp vòng hết Ánh Nguyệt hồ rộng lớn, ngay cả một chỉ quỹ ảnh cũng không có!
Vì thế ta nổi giận đùng đùng lên bờ, vẫn là tiểu cung nữ kia nói, Thái tử cùng Vũ thái sư vừa mới lên bờ, thấy bộ dáng hình như là quay về thư phòng của Thái tử.
Giận mà chất vấn vì sao không nói với hai người bọn hắn, đường đường hoàng đế ta đây đang phải tự mình tìm bọn họ! Tiểu cung nữ ngẩn người, lập tức quỳ xuống, nói là đã quên, thỉnh ta thứ tội.
Đã quên…
Lời nói thành thật như thế hại ta muốn phát giận cũng không còn khí lực.
Nửa chết nửa sống sai người nâng ta đến long liễn (xe vua), chậm rãi nâng ta đến thư phòng của thái tử. Một bên bán nằm bên trong long liễn, một mặt bị ai lại phát, ta rõ ràng có long liễn, tại sao lại phải tự mình chạy đến thượng khí bất tiếp hạ khí a?
Tới thư phòng Thái tử rồi, lại nghe thấy Thái tử chưa có trở về, lúc này mới nhớ tới hình như tiểu cung nữ kia nói là “Thấy bộ dáng hình là quay về thư phòng Thái tử ” …
Lập tức long nhan phẫn nộ, định sẽ đem cung nữ đó biếm tới lãnh cung! Nhưng nhớ tới ta không biết nàng họ gì tên chi, thuộc cung nào điện nào, người nào quản hạt…
Vì thế chỉ phải ủ rũ từ bỏ, chờ khi ta nhớ tới có thể lệnh nội vụ tổng quản truy tra thân phận của nàng, đã là chuyện sau khi trời tối đen.
Đang ngồi ở trong thư phòng Thái tử sinh hờn dỗi, Kim Nhi chạy tới, kiều tiếu như lan gọi ta hồi cung dùng bữa, ta trừng mắt nhìn nàng nửa ngày cũng không rõ, vì sao ta tìm nhi tử của ta lại tìm tới trưa, còn nàng tìm ta thì lại nhanh như vậy!
Giữa trưa lục khắc, từ thư phòng khởi giá hồi cung, dùng bữa.
Nuốt hết quả táo vội vàng dùng xong ngọ thiện, mới vừa nhấc chân định tiếp tục đuổi theo Đậu Đậu đang ở nơi nào đó, bỗng nhiên đánh một cái ngáp, lúc này mới chú ý tới đã là giờ Mùi (13 – 15h), dụi dụi mắt, suy tư nửa ngày, vẫn là lên long sàng ngủ trưa trước rồi tính.
Giờ Mùi thất khắc, tự nhiên tỉnh lại, vừa định tiếp tục tìm Đậu Đậu, Thái hậu sai người đến thỉnh, đành phải đến Từ Trữ Cung trước.
Giờ Thân (15 – 17h), ta ở Từ Trữ Cung bồi Thái hậu chơi cờ, trong lúc nói chuyện phiếm mới biết hồi lúc giữa trưa Thái tử ở lại Từ Trữ Cung dùng ngọ thiện, mới vừa ly khia trước khi ta đến không bao lâu.
Nghe đến đó, ta cắn quân cờ trong tay.
Ta rốt cuộc có bao nhiêu Thái tử?! Sao lại giống như bọ chét nơi nơi lung tung chạy loạn?!
Giờ Thân một khắc, bởi vì ta hủy hoại một bộ cờ vây Thái hậu yêu thích nhất, tuy rằng chính xác mà nói là chỉ có một viên, nhưng vẫn bị phạt quỳ trước bài vị tổ tông hai canh giờ.
Giờ Tuất một khắc (19 – 21h), xoa xoa hai chân đã sớm mất đi tri giác, hai mắt cầm lệ ra khỏi Khung Vũ Điện, Thái hậu liền sai người đón sang dùng vãn thiện.
Những tưởng nàng ngẫu nhiên nổi lên thiện tâm đau xót đứa con trai này, nhưng khi nhìn thấy một bàn đồ chay trước mắt, ta gần như đã hoàn toàn thất vọng trước nhân tính tốt đẹp của nhân loại.
Rau xanh xào, đạu hủ nấu hành, cháo hoa, bánh mỳ…
Đây là những món mà đường đường một quốc gia chi mẫu ăn sao?!
Ta rưng rưng cắn một miếng bánh mỳ, cần kiệm tiết kiệm như vậy cho ai dùng a? Dân chúng cuộc sống giàu có, cơm no áo ấm, cả nước các nơi vô hoạn vô tai, quốc khố lương thảo từ sớm đã trữ đầy, cho dù ta tiếp tục xa xỉ lãng phí thêm mười năm rưỡi nữa thì quốc khố cũng không thể thiếu đi một phân a! Kết quả tiền đều bị cái tên đường huynh Bắc Trấn Vương — Lý Thủ Hiền hủ bại giữ, thật sự là hâm mộ đỏ mắt ta.
Giờ Tuất canh ba, thực gian khổ mới đem toàn bộ vãn thiện nuốt xuống dưới sự giám sát của mẫu hậu ‘ từ ái ’.
Giờ Tuất tứ khắc, từ Từ Trữ Cung ta đến thẳng thượng thiện giám, trong ánh mắt kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm của trăm tên ngự trù đoạt một con vịt nướng rồi quay về long liễn, há mồm cắn ăn.
Giờ Tuất lục khắc, Đậu Đậu vẫn chưa trở về cung Thái tử, trên đường đi gặp tuần tra Kiều Vô Ky, hàn huyên một hồi, chia cho hắn một cái chân vịt.
Giờ Tuất thất khắc, Đậu Đậu rốt cục đã trở lại, ta còn chưa kịp phát ra uy nghiệm giận dữ của phụ thân, hắn liền vui vẻ líu ríu kể với ta cuộc sống một ngày khoái hoạt của hắn, hồn nhiên không biết sau lưng có một phụ thân đáng thương dành cả ngày đuổi theo hắn, sau đó ăn luôn cả cổ cùng cánh vịt của ta.
Giờ Hợi một khắc (21 – 23h), ăn khuya xong, Đậu Đậu mệt mỏi một ngày phải đi ngủ, ta hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nghĩ đến ta ban ngày vất vả, khó khăn lắm mới gặp được con ta, thế mà gặp nhau không đến canh ba lại phải sinh ly, thật sự là nhân sinh nhất đại thảm kịch a.
Đậu Đậu dưới ánh mắt tội nghiệp của ta bất đắc dĩ phải đầu hàng, chấp thuận cho ta ngủ lại Thái tử điện, sau khi mỹ mãn chiu vào trong chăn, bỗng nhiên tỉnh ngộ: tại sao hoàng đế muốn ngủ lại Thái tử điện mà còn phải xin được sự chấp thuận của Thái tử??
Giờ Hợi nhị khắc, một bên nằm trong lòng Đậu Đậu cùng hắn nói chuyện phiếm, một bên cảm khái con ta lớn lên thực nhanh, hiện giờ đã có thể ôm trọn cha hắn vào lòng. Đậu Đậu nhu tình chân thành, mười ngón tay cùng ta đan lại với nhau, đưa tình ẩn tình… Tại sao lại cảm giác chút quái?!
Giờ hợi canh ba, Vũ Thanh Túc rút kiếm xông vào Thái tử điện, đằng đằng sát khí ôm bổng ta lên khỏi giường Thái tử, Đậu Đậu cười đến kẻ trộm mắt thử mắt, vẻ mặt giảo hoạt.
Giờ hợi tứ khắc, bị Vũ Thanh Túc khiêng về Sùng Dương Điện, một đường vô số cung nữ thái giám hướng hắn hành lễ, không thèm để ý đến ta đang hò hét ‘ hộ giá ’.
Giờ hợi ngũ khắc, Long sàng Sùng Dương Điện, một trận long trời lỡ đất, hết thảy đều không còn gì để nói…
Giờ Tí một khắc (23h – 1h), Vũ Thanh Túc nhu tình chân thành, mười ngón tay cùng đan lại với nhau, đưa tình ẩn tình… Ta phi ~~~ một cước đem hắn đá xuống khỏi long sàng, chiếm lấy long bị (mền của vua).
Giờ Tí canh ba, mơ mơ màng màng cảm thấy bị người ôm chặt, bội cảm ấm áp, vì thế áp sát thêm một chút, mơ thấy bị bạch tuộc quấn lấy.
Giờ mẹo tứ khắc (5h – 7h), bị người đánh thức, nhìn thấy khuôn mặt cười sáng lạn của Vũ Thanh Túc, lại nhìn phía chân trời tờ mờ sáng, cơn giận bộc phát.
“Vũ ái khanh, gà vẫn chưa gáy mà! Giờ Thìn mới lâm triều! Ngươi khiến quả nhân dậy sớm như vậy nhưng lại không có chuyện gì để làm!!”
Vì thế, một ngày mới của hoàng đế lại bắt đầu.
…
…
Ta cư nhiên không đi tìm người soán vị?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...