Biệt thự Uy gia hôm nay khá ồn ào, chính là từ rất lâu rồi hai thiếu gia nhà họ Uy đã không nhìn mặt nhau, nếu có tình cờ gặp đều lảng đi như người đối diện không tồn tại. Nhưng đêm nay lại khác, toàn thể người giúp việc đều mất ngủ vì lo sợ một trong hai người bị thương.
- Mày… mày đã nói gì với cô ấy. - Uy Phong lái chiếc xe hơi màu đen vào biệt thự, nhanh chóng bước vào nhà thì thấy Uy Vũ đang ngồi chơi điện tử trên tivi mà nắm cổ áo Uy vũ lớn giọng.
Uy Vũ nhếch môi cười nhạt, anh mặc kệ Uy Phong đang uy hiếp mình mà đáp:” Nếu sợ cô ta biết, thì đừng làm.”
Một cú đấm vào mặt Uy Vũ khiến anh té ngã xuống thềm nhà. Người làm trong nhà chạy ra đỡ nhị thiếu gia đứng lên… Uy Vũ không cần ai giúp mà tự mình đứng lên, lau vệt máu trên môi lại cười lớn mà nói:” Đã lâu rồi nhỉ, không được anh trai chăm sóc…”
Uy Vũ bước lại gần phía Uy Phong đang nhìn anh đầy nét giận dữ, gương mặt Uy Vũ lúc nào cũng vậy đều tỏ ra không hề nghiêm túc. Cậu đưa tay phủi phủi lên chiếc áo vest màu lông chuột trên người Uy Phong mà nhếch môi nói:” Chỉ e đại thiếu gia nhà họ Uy đang nhầm lẫn giữa Minh Minh và Ngọc Hân.”
Chọc đúng vào điểm yếu của mình, Uy Phong thêm một lần nữa đấm mạnh vào gương mặt trắng toát của Uy Vũ… lần này là có chuẩn bị nên Uy Vũ không té xuống sàn chỉ bị đẩy về sau vài bước.
- Mày đã nói những gì với Ngọc Hân… mau nói ra. - Uy Phong định sấn tới phía Uy Vũ nhưng bị người làm ngăn lại.
- Thiếu gia, xin cậu đừng nóng giận… - Vị quản gia ngăn lại, vì sao hôm nay Uy lão gia không có ở nhà… chỉ cần lão gia nói một câu mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.
- Haha… những gì cô ta nên biết.. đều tùy tiện nói ra. - Uy Vũ càng chọc giận Uy Phong hơn. - Uy Phong, anh nghĩ tìm một cô gái giống Minh Minh thì anh sẽ quên được Minh Minh ư… haha cả đời tôi cũng không cho phép anh quên những gì đã làm tổn thương cô ấy.
Uy Phong lặng người… người con gái mang tên Minh Minh ấy anh đã có lỗi với cô ấy quá nhiều. Anh không phủ nhận anh luôn nhìn về phía Ngọc Hân chỉ vì cô ấy mang một bóng hình của Minh Minh khiến anh không dứt ra được. Nhưng càng tiếp cận, anh càng nhìn ra người trước mắt mình chính là Ngọc Hân… không thể nhầm lẫn.
- Nhị thiếu gia… xin cậu đừng nhắc đến chuyện cũ nữa. - Vị quản gia nhìn thấy nét đau đớn thống khổ trên gương mặt Uy Phong mà nói.
- Haha, bác Hà… chuyện năm đó bác cũng biết rõ hơn ai hết. - Uy Vũ cười lớn. - Chính anh ta là người khiến Minh Minh tuyệt vọng mà không hề có chút ý chí nào để vượt qua bệnh tật.
Uy Phong không đáp… chỉ lê từng bước chân nặng nhọc đi về phía phòng mình… cánh cửa phòng đóng chặt lại mang theo nỗi nỗi đau giấu vào tim. Anh ngồi xuống nền đất, lưng tựa vào chiếc giường lớn, hai bàn tay ôm đầu thốn khổ… anh miên man nhớ về kỉ niệm ngày xưa.
**************************
- Anh… mình chia tay đi.
Trong một chiều mưa, anh nhận được một tin nhắn của Minh Minh - cô bạn gái đáng yêu của mình. Anh vô cùng bất ngờ gọi lại nhưng cô đã tắt máy, anh điên cuồng lao đi trong mưa để tìm cô nhưng vô vọng… Anh mệt mỏi ngồi trước một trung tâm thương mại, nhìn thấy người con gái anh yêu đang bước xuống từ một chiếc taxi… anh vui mừng đứng lên định chạy tới phía cô nhưng từ bên trong chiếc taxi kia Uy Vũ bước ra sau… hai người họ tay trong tay nhìn nhau với ánh mắt vô cùng ngọt ngào.
- Minh Minh… Vũ… hai người đang làm gì vậy? - Uy Phong bước đến đối diện hai người bọn họ.
- Phong… chúng ta chia tay rồi. Em nhận ra người em yêu chính là Vũ không phải là anh. - Minh Minh lạnh lùng nói, bàn tay nắm chặt tay Uy Vũ.
- Chúng ta vào trong thôi, anh sẽ mua cho em những thứ em thích. - Uy Vũ mỉm cười kéo Minh Minh đi.
Trong cơn mê sản của cơn sốt hơn 40 độ, Uy Phong chỉ nhìn thấy bàn tay cô gái anh yêu đang nắm chặt bàn tay đứa em trai mà anh vô cùng yêu thương. Anh nằm liệt giường vài ngày, khi tỉnh lại liền trở thành một con người khác…
Uy lão gia đang ngồi dùng cơm cùng Uy Vũ và Minh Minh thì Uy Phong đưa một cô gái về nhà… Trên bàn ăn được dọn thêm hai phần ăn nữa, Uy Phong trước mặt Minh Minh đều tỏ ra chăm sóc và cưng chiều bạn gái mới… không để mắt đến việc Minh Minh chỉ cuối đầu ăn không ngước lên nhìn anh.
Và rất nhiều lần như vậy, anh hết mang cô gái này đến cô gái khác lưỡng lờ trước mặt cô… cho đến một ngày người ta nói rằng cô đã qua đời vì bị tai nạn nhưng khi đến tang lễ của cô anh mới biết rõ rằng cô qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, mặc dù bác sĩ nói rằng thời gian sống của cô còn kéo dài khoảng một năm nữa nhưng không thể ngờ rằng cô lại ra đi quá nhanh như vậy.
- Chình là tại anh, anh đã khiến Minh Minh đau lòng mà mất hết niềm tin vào sự sống… cô ấy buông xui tất cả chỉ vì những gì anh đã làm. -Uy Vũ đấm Uy Phong khi hai anh em chạm mặt, Uy Vũ đau lòng hơn ai hết… anh yêu cô gái tên Minh Minh kia nhưng chỉ dám âm thầm quan tâm cô vì biết người cô yêu là anh trai mình.
- Nếu không phải tại mày giúp Minh Minh lừa gạt… thì những ngày tháng cuối cùng kia tao đã được ở bên cạnh cô ấy. - Uy Phong đẩy em trai ra mà đấm mạnh.
- Chính là cô ấy yêu anh… không muốn anh đau lòng. - Uy Vũ tiếp tục đáp trả. - Còn anh, anh đã hành động như một đứa trẻ con, khiến cô ấy khốn khổ.
****************************
Nỗi đau đó chất chứa trong tim Uy Phong từ tận khi ấy đến lúc anh gặp Ngọc Hân, Uy Phong vẫn không đặt bất cứ mối quan hệ với cô gái nào. Ngày gặp Ngọc Hân tông phải chân mình, nhìn ánh mắt đó… khiến anh nhớ đến Minh Minh, lần đầu tiên gặp Minh Minh cũng giẫm phải chân anh làm bẩn đôi giày của anh.
Uy Phong mở một chiếc hộp hình vuông trong ngăn bàn, anh nhìn vào những tấm ảnh anh và Minh Minh đã từng chụp chung… nhưng rồi anh lại nhớ đến hình ảnh Ngọc Hân tươi cươi khi hai người ngồi trong quán hũ tíu bên đường, hình ảnh cô đứng trên sân khấu đỏ mặt với mái tóc ngắn cũn và bộ quần áo kì quái, hình ảnh cô gái bị anh bức phải nói thích anh.
Có quá nhiều thứ đang chạy nhảy trong đầu, Uy Phong nằm vật ra giường nhắm mắt lại trong một đống hổn độn trong suy nghĩ.
Một ngày mới bắt đầu tại trường trung học Đại Uy.
Ngọc Hân vẫn đến trường bình thường mặc cho các ánh nhìn của mọi người nhìn cô mà cười khúc khích… có lẽ đêm qua bộ trang phục của cô quá ấn tượng chăng… dù sao thì chuyện cũng qua rồi, bọn người này thật là.
- Em chào cô ạ. - Ngọc Hân nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đang mang một chồng tài liệu liền cuối đầu chào. - Cô có cần em giúp không ạ.
- Vậy thì tốt quá rồi, em mang hồ sơ này vào kho của trường giúp cô… đây là chìa khóa. - Cô giáo mừng rỡ nói. - Đặt ở dãy số 4 nhé, có ghi là hồ sơ lưu lại của học sinh cũ.
- Dạ. - Ngọc Hân gật gù.
Cô mang đống hồ sơ kia vào bên trong nhà kho, nói là kho nhưng nơi này cũng khá sạch sẽ và kín cửa cao tường. Ngọc Hân mở ổ khóa bước vào đi tìm vị trí mà cô giáo đã nói.
- Đây rồi. - Cô mỉm cười đặt đống hồ sơ lên giá.
Ngọc Hân đặt xong tập hồ liền quay đầu bước đi ra ngoài… không may tay động phải một xấp hồ sơ khác ở tầng dưới làm chúng đổ ngã xuống mặt đất.
- Thôi xong rồi. - Cô xụ mặt.
Cô cuối người xuống nhặt từng hồ sơ lên, nhưng chợt dừng lại với hồ sơ mang tên Hoàng Minh Minh - lớp 10A.
- Đây là Minh Minh mà Vân Du nhắc đến phải không nhỉ. - Ngọc Hân có chút tò mò. - Có nên xem cô ấy trông thế nào không nhỉ… không nên đâu… là riêng tư mà. - Cô lắc đầu.
Nhưng thật tình mà nói thì sự tò mò luôn chiến thắng cái tôi của con người… miệng thì nói vậy nhưng cô gái tên Ngọc Hân kia đang từ từ mở tập hồ sơ của Minh Minh ra mà xem. Trước mắt cô là một cô bé có mái tóc dài thẳng, đôi mắt to tròn nhưng không có điểm gì nổi bật lắm...sau đó nhìn thành tích học tập trong lớp 10A thì thấy cô ấy nghĩ rất nhiều.
Cô quay trở về đến lớp thì mọi người đã ngồi vào vị trí của mình rồi. Lần này hơi bất ngờ vì Uy Vũ hôm nay không xin vào phòng y tế nữa, cô đi về phía chỗ ngồi của mình không quan tâm đến hắn ta, chỉ suy nghĩ về cô gái mang tên Minh Minh kia.
- Cô… vì sao biết Minh Minh. - Uy Vũ không nhìn cô mà hỏi.
Cô khẽ giật mình, nhìn sang phía hắn ta thì nhìn thấy trên môi hắn có vết sướt vẫn còn đỏ và hơi rướm máu… đêm qua đi lể hội về hắn ta đánh nhau với ai sao?
- Đêm qua cậu bị đánh sao? - Ngọc Hân hỏi.
- Cô quan tâm tôi? - Uy Vũ ngạc nhiên đáp.
- Không, tôi chỉ muốn biết người đó là ai để đến cảm ơn họ đã giúp tôi truốt giận. - NGọc Hân không nhìn Uy vũ, hướng mắt về phía bảng.
- Bỏ đi. - Uy Vũ lại nói. - Cô chưa trả lời tôi, vì sao cô biết Minh Minh.
- Có lí do gì tôi phải trả lời anh sao? - Cô lại đáp.
- Cô biết những gì về cô ấy?
Ngọc Hân không đáp, xem như không nghe gì.
- Tôi đang hỏi cô đó. - Uy Vũ bắt đầu nóng giận.
Ngọc Hân quay mặt nhìn hắn ta, lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nghiêm túc trên gương mặt của hắn… Minh Minh xem ra đối với hắn ta rất quan trọng, cô chỉ khẽ nói:” Cô ấy không phải bạn gái cũ của Uy Phong sao, hoặc là bạn gái cũ của anh… hai người nổi tiếng vậy toàn trường ai cũng biết.”
- Còn điều gì nữa. - Uy Vũ nghiêm giọng.
- Tôi cần phải biết điều gì nữa ư? - Cô quay mặt sang hỏi.
- Tôi hiểu rồi. - Hắn ta đáp xong, sau đó đứng lên mà nói:” Thưa thầy, em đến phòng y tế.” - Sau đó đi ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của cô.
Hắn ta không đi lên phòng y tế mà đợi cô vào lớp chỉ để hỏi những câu liên quan đến cô gái mang tên Minh Minh kia thôi sao…
Kết thúc buổi học như mọi ngày Ngọc Hân đến cửa hàng thức ăn nhanh để làm việc. Cô đang làm thì một thanh niên có mái tóc màu vang hoe, làn da trắng hơn cả da con gái và gương mặt gầy gò bước vào… cô nhìn Uy Vũ mà ngán ngẩm, hắn ta lại đến ám cô.
- Chủ quán, gọi món. - Uy Vũ ngồi phịch xuống ghế, quăng chiếc cặp vào chiếc ghế bên cạnh.
Sự thu hút của Uy Vũ khiến các cô gái nhân viên trong quán phấn khởi hơn hẳn, giành nhau chạy về phía hắn. Chỉ có cô là tìm công việc gì đó để làm, không phải đến để hắn gọi món.
Uy Vũ không chịu gọi món, nhìn về phía cô mà huýt sáo ý bảo cô đến.
Chị quản lý nhìn về phía cô mà gật gật.
- Quý khách, mời gọi món. - Ngọc Hân đặt menu lên bàn, biết rõ hắn đến đây phá cô làm việc.
- Mòn này. - Tùy ý chỉ.
- Quý khách có gọi thêm nước không ạ.
Hắn ta lắc đầu, nhìn về phía cô nháy mắt.
Ngọc Hân đi vào bên trong gọi món… khi mang thức ăn ra hắn lại nói.
- Không ngờ ít vậy, tôi gọi thêm vậy. - Lại chỉ tùy ý một món.
VÀ Uy Vũ làm như vậy đến món thứ 7 mà anh không hề đụng đũa vào bất cứ món nào. Anh lại huýt sáo gọi cô lại mà nói.
- Món đầu tiên dọn ra lâu rồi nên đã nguội… có thể làm nóng lại. - Uy Vũ nói.
Tuy rất tức giận nhưng cô vẫn giả lả cười mà nói:” Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có dịch vụ đó.”
- Vậy cảm ơn.
Đợi cô đi qua thu dọn bàn bên cạnh… Uy Vũ lại huýt sáo gọi cô đến.
- Quý khách cần gọi gì nữa ạ.
- À, lần này không gọi món nữa… mà là gọi nước. - Uy Vũ cười nhếch môi, châm chọc cô.
Hiện tại… Ngọc Hân chỉ muốn hắn ta biến thành một con heo đực, sau đó vì ăn quá nhiều mà bị người ta mang đi cân kí rồi thịt không thương tiếc.
Đến lúc tính tiền thì quán cũng đã đến giờ đóng cửa. Khi cô đưa phiếu tính tiền ra thì anh lại nhìn cô khẽ cười:” Ngọc Hân này, tôi quên mang theo ví rồi… cô có thể giúp tôi trả không.”
- Anh đừng có chọc đến sự chịu đựng của tôi, khôn hồn thì nhanh chóng thanh toán và cút ra khỏi nơi này. - giọng nói Ngọc Hân nghe chua chát, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra tươi cười.
- Tôi với cô dù sao cũng bạn học, lại ngồi cạnh nhau chẳng lẽ thấy chết không cứu. - Uy Vũ ra vẻ van xin.
- Đúng là trơ trẽn. - Ngọc Hân tức giận bước vào bên trong mà nói. - Khách không có tiền thanh toán, chị quản lý giải quyết giúp em… trễ quá rồi em phải về đây. - Cô nói xong nhanh chóng tháo chiếc tạp dề ra mà chạy ra ngoài.
Chị quản lý gương mặt từ tươi cười trở nên hình sự bước ra ngoài…
- Quý khách, cậu ăn xong không trả tiền ư?
- Cô ấy là bạn gái tôi, trừ vào lương cô ta đi. - Uy Vũ chỉ về phía Ngọc Hân đang đi ra.
- Này, ai là bạn gái cậu hả. - Ngọc Hân khựng lại tức giận mắng. - Chị, em không có quen cậu ta… chị mang công ta giao cho công an đi ạ.
Ngọc Hân nói xong liền bỏ ra khỏi cửa, Uy Vũ nhanh chóng đứng lên thì bị chị quản lý ngăn lại.
- Tiền của cô đây, không cần thối. - Uy Vũ mang ra một tờ polime mới cứng đưa về phía quản lý rồi chạy theo Ngọc Hân.
Chị quản lý hơi ngỡ ngàng:” Con bé ấy trong bình thường vậy… lại quen toàn những cậu đẹp trai nhà giàu nhỉ?”
- Này. - Uy Vũ kéo chiếc xe đạp cô lại.
- Chuyện gì? - Ngọc Hân tức giận quay mặt lại.
- Nếu cô nói cô không thích Uy Phong, vậy làm người yêu tôi đi. - Uy Vũ nói.
- Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh, mau thả tay ra tôi phải về. - Ngọc Hân không để tâm đến lời Uy Vũ nói.
- Là tôi đang rất nghiêm túc. - Uy Vũ nghiêm giọng.
Ngọc Hân quay đầu sang nhìn Uy Vũ… gương mặt anh ta là nghiêm túc thật, nhưng ai biết anh ta lại bày trò gì trêu chọc cô.
- Làm sao tôi biết anh là đang nghiêm túc hay trêu chọc. - Ngọc Hân đáp.
Uy Vũ tiến lên một bước, kéo tay cô xích về phía mình đặt lên môi cô một nụ hôn… ngay giữa ánh đèn đường chiếu sáng… khí trời mùa đông gió khẽ bay ngang qua, mái tóc ngắn ngủn của cô hơi bay bay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...