Soái Ca, Đừng Đi Mà

Mục An Nhiên sau khi tắm xong chỉ muốn chui vào ổ của mình mà ngủ nhưng lại nhớ đến cuộc hẹn với Sói.

Mệt mỏi quá, tại sao lại nhận lời chứ? Cô chỉ muốn đi ngủ có được không!

Cô cầm điện thoại gọi vào số Sở Minh "Mang số điện thoại Sói vào đây"

Sở Minh "..." Mình cách nhau hình như chỉ có một bức tường mà? Không, trọng điểm không nằm ở đây. Chị Mục muốn số điện thoại Sói??? Wtf.

Rất thắc mắc và khó chịu nhưng Sở Minh vẫn nghe lời. Chưa đầy 5 phút đã gõ cửa vào phòng.


"Đây chị"

Cô gọi vào số của Sói, tầm mười giây thì bên kia nghe máy. "Alo?" Một giọng trầm ấm, cuốn hút vâng lên.

"Có thể qua chỗ tao bàn được không?" Quá lười để ra khỏi nhà.

"Chị Mục à? Ừm... Có lẽ là được, chị cho em địa chỉ,... Vâng chút nữa em tới"

Nội tâm Sở Minh đã sụp đổ rồi. Vì cái vẹo gì mà chị Mục lại cho tên kia chỗ ở??? Aaa tức quá mà.


Hắn quay người chạy đi, trước khi đi còn không quên đóng rầm cái cửa.

Mục An Nhiên "???" Cô lại làm gì sai à? Chị đại đâu dễ làm!

Sở Minh vốn dĩ định đi hóng gió nhưng nghĩ lại. Không được, làm như vậy tên Sói sẽ có cơ hội tiếp cận cô. Tại sao hắn lại ngu như vậy chứ.

Vì thế mà hắn lại quay về căn hộ. Mục An Nhiên đang trong phòng thì nghe thấy tiếng mở cửa. Liếc ra ngoài hóa ra là Sở Minh quay lại. Tốt quá, cô còn đang rối rắm việc phải ra khỏi ổ để mở cửa.

Sở Minh ngồi xuống dưới sofas bắt đầu nghĩ lại những việc gần đây. Hắn lấy laptop để lí giải các biểu hiện. Cuối cùng, hắn cũng có kết luận.

Hình như hắn yêu rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui